Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu
Chương 32 : $31 Trò Chuyện
- Chủ nhân...phu nhân bị...bắt cóc rồi!
Diêu Minh nhìn vào màn hình điện thoại, hơi thở lạnh nhè nhẹ phát lên bên đầu dây bên kia. Chẳng cần nhìn cũng đủ biết hắn đang giận cỡ nào
- Lục tung thành phố này lên tìm cho ra cô ấy cho tôi!
Ngữ điệu lạnh lẽo vang lên khiến Diêu Minh lạnh cả sống lưng
Diêu Minh gọi Nam Thiên Phong, rất nhanh...một tốp người áo đen hiện ra trước mặt họ
Từ phía sau, Nhã Thanh ngơ ngác nhìn. Cô không ngờ Diêu Minh lại có thể tìm đâu ra nhiều người như vậy. Hơn nữa...Từ Nhiên lại không có chung quan hệ với anh ta, cớ sao lại huy động nhiều người đến vậy?
Chỉ có một lí giải...
Đó là, Từ Nhiên có thân phận rất đặc biệt!
Nhã Thanh suy nghĩ rồi chạy ra, giờ không phải lúc quan tâm thân phận gì đó, điều bây giờ cần làm là tìm Từ Nhiên!
- Tôi có thể đi cùng không?
Giọng Nhã Thanh lí nhí phía sau khiến cả Diêu Minh và Nam Thiên Phong đều quay lại
- Cô đi theo sẽ khiến mọi chuyện càng rối!
Diêu Minh dứt khoát từ chối, hắn không hứng thú dẫn thêm người ngoài cuộc đi cùng
- Nhưng...chị Từ...
- Nhiều lời! Đây không phải việc của cô...
Diêu Minh gắt, hắn liền quay sang một tên thuộc hạ
- Gọi cho Âu Dương Thuần chưa?
- Vẫn chưa liên lạc được với bác sĩ Âu Dương!
- Khốn nạn!
Rất có thể Từ Nhiên sẽ bị thương cho nên gọi cho Âu Dương Thuần đi theo sẽ rất tốt...nhưng tên chết tiệt kia lại lặn mất đâu rồi!
Nhã Thanh nghe Diêu Minh nói gì về bác sĩ...cô liền sáng mắt
- Khoan...các anh đang cần bác sĩ phải không?
Nam Thiên Phong đứng kế bên nhìn Diêu Minh, anh khẽ gật đầu
- Vậy...cho tôi theo...tôi tốt nghiệp trường Y! Có thể giúp được các anh!
Cô không nói dối, trước khi làm trợ lí cho Từ Nhiên, Nhã Thanh đã từng là bác sĩ...nhưng cô lại không thích nghề này nên chuyển sang làm việc cho Từ Nhiên
- Cô nói thật?
Diêu Minh cau mày, hiện tại rất gấp chẳng kịp điều tra nữa rồi
Nhã Thanh liền gật đầu "Đúng vậy!".
Hắn chẳng nói nhiều lập tức kéo cô lên xe
Thiết bị định vị trên hoa tai của Từ Nhiên được bật lên, đoàn xe hùng dũng nhanh chóng đuổi theo
••••
- Ư...ưm...
Trong căn phòng tối, Từ Nhiên mò mẫm ngồi dậy. Vết thương phía sau bị chảy máu đã đông lại, cô đưa tay xoa đầu
Điều đầu tiên, Từ Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không được. Nơi này chẳng có lấy một tia sáng. Tiếp theo cô liền kiểm tra vũ khí trên người
Khốn nạn!
Từ Nhiên chửi thầm, vũ khí của cô đã bị lấy đi hết
Theo trực giác của cô, căn phòng này không lớn lắm chắc chỉ vài mét vuông. Hơn nữa, hình như bức tường của căn phòng đều bằng thép. Mùi của kim loại mỗi cái đều khác nhau, chỉ cần chú ý là có thể biết
Bỗng...
Tiếng lạch cạch phát lên
"Rầm"
Một tia sáng chói lóa chíu vào mắt Từ Nhiên, khiến cô phải nhăn lại
Đèn của căn phòng được bật lên, quả như cô đoán. Căn phòng này khá nhỏ, hình như là để...giam cầm
Đứng trước mặt Từ Nhiên là một người đàn ông cao lớn
- Các người là ai?
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo vang lên, người đàn ông kia liền bật cười
- Quả không hổ danh là Lãnh phu nhân, khí chất thật khác người! Nhưng...ta không thích tính cách này!
Người đang ông kia không ai khác chính là người đã nói chuyện với Lưu Quang Quân hôm ấy
- Các ngươi muốn gì?
Từ Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, cô ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn người đàn ông kia. Vì do bị chói và ánh sáng phản chiếu nên cô không thấy rõ mặt người nói chuyện với mình
Nếu biết cô là phu nhân của Lãnh gia mà vẫn dám bắt...bọn người này không đơn giản
- Cũng chẳng có ý gì! Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô!
- Nói chuyện? Tôi và mấy người có gì để nói?
- Đừng nóng! Cũng không phải chuyện lớn, tôi chỉ mong cô nên an phận một chút!
An phận?
ĐM! Đám người này ở đâu ra bắt cô rồi bảo cô nên an phận? Định lí gì đây?
- Ngông cuồng! Đã bắt tôi tới đây còn dám giở giọng bảo tôi an phận. Các người khinh nhau quá đấy!
Người đàn ông kia thoáng hiện lên tia khó chịu
Nữ nhân của Lãnh Ngôn rất có cốt cách!
- Khinh? Lãnh phu nhân lầm rồi, mấy người bị cô đánh hiện tại vẫn đang phải điều trị. Chúng tôi dám khinh cô?
Người đàn ông kia nhích người, vắt chéo chân
Đám người bị cô đánh?
- Vậy lần trước tập kích trên đường đua...
- Đúng! Do tôi phái đến...
Thanh âm vừa vang lên, Từ Nhiên liền cau mày. Khốn thật! Vì đám này mà cô phải ở nhà suốt 1 tuần! CMN chứ!
Hiện tại cơn giận của Từ Nhiên đã lên đỉnh điểm. Chỉ cần cô đứng lên thì trong căn phòng nhỏ này sẽ sảy ra một cuộc đánh nhau...nhưng, nơi này là địa bàn của chúng, cô không thể động tay
Từ Nhiên vô thức sờ lên hoa tai, tai thì vẫn còn nhưng hoa thì mất rồi. Cô đưa ánh mắt sắc bén về phía cửa
- Cô...tìm cái này...?
Người đàn ông kia cầm hoa tai của cô trên tay xoay qua xoay lại
- Tôi biết đây là thiết bị định vị mà Lãnh Ngôn gắn cho cô, chỉ cần tôi bóp nát cái này thì...việc giết cô ở đây sẽ không ai biết!
Người đàn ông kia nói đúng, chỉ cần bóp nát cái hoa tai thì việc tìm cô ở đây sẽ là con số 0
- Các ngươi rốt cuộc muốn gì?
- Không gì! Tôi mong cô không nên can thiệp vào việc của Tứ Đại Gia Tộc, nếu không...người bị thiệt sẽ là cô!
- Các người nghĩ có thể dọa tôi?
- Tất nhiên là không! Nhưng chúng tôi có cái này...
Người đàn ông kia vẫy tay, một xấp hình được đưa đến trước mặt Từ Nhiên. Cô cầm lên xem, nhờ ánh đèn mà cô có thể thấy hình ảnh. Khuôn mặt Từ Nhiên bỗng đen lại, hơi thở gấp gáp
- Các người...biết bà ấy ở đâu?
Từ Nhiên mất bình tĩnh, cô đứng phắt dậy
"Pằng"
Một viên đạn nhắm thẳng vào chân cô khiến cô khụy xuống, máu tuôn ra
Khuôn mặt Từ Nhiên đen lại, cô nghiến răng. Mỗi khi thấy người đó, cảm xúc của cô sẽ không giữ được
- Đây xem như là lời cảnh cáo! Nếu cô còn không an phận thì tính mạng của bà ta sẽ...chết!
Người đàn ông kia nói rồi đứng lên, đám thuộc hạ phía sau đi lại. Một tên cầm cái khăn đưa đến gần mặt cô
Hình ảnh trước mắt Từ Nhiên mờ đi, cô đang bị mất máu cộng thêm thuốc mê nên nhanh chóng ngất đi
...
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
37 chương
69 chương
105 chương
20 chương