Thạch ngoài mặt thì cười hề hề, trong lòng anh ta đã âm thầm hỏi thăm cả họ nhà Lão Tam một lượt. Cất công trốn khỏi lão, đi một vòng quanh Trái Đất rồi vẫn hoàn gặp lão. Nếu như anh đoán không nhầm, chuyện này có đến chín mươi phần trăm liên quan đến Hương Ly và ông Hùng. Lão Tam ghét nhất là bị mất mặt, bởi vậy nên dù Hương Ly chỉ là một cô gái nhỏ chẳng gây ảnh hưởng gì đến chuyện làm ăn của lão, nhưng lão cũng phải tìm cho bằng được. Sắc mặt của Thạch thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên vô cùng chân chó. - Lão Tam! Muốn gặp cháu đến mức nào mà lại cho cả đàn em mời cháu đến đây vậy? - Tất nhiên là rất muốn gặp mày thì tao mới có đãi ngộ đặc biệt thế chứ. Lão Tam phất tay, mấy tên đàn em hiểu ý, thả Thạch ra khỏi ghế nhưng vẫn không cởi trói cho anh. Thạch nằm co quắp dưới đất. Lão Tam ngồi xổm xuống, nâng Thạch dậy, phủi bụi trên vai anh xuống. Tao không thù oán gì với mày, cũng chỉ muốn hỏi mày vài câu thôi. Chúng ta đôi bên trao đổi sòng phẳng nhé, xong xuôi tao lại thả mày về. Tao cũng không truy cứu chuyện mày trốn đi nữa. Mày muốn rời khỏi giới, tao sắp xếp cho mày. Thạch bất ngờ trước đề nghị này. Anh liếc nhìn lão, cười khẩy một cái. - Chú muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi. - Con Hương Ly đang ở đâu? Thạch nhíu mày, tỏ ra ngơ ngác như thể anh chẳng hiểu lão Tam đang nói gì. - Hương Ly là con nào? Cháu làm sao biết được? - Tao đã tóm được mày đến đây chả có nhẽ lại không biết được hành tung của mày à? Khôn hồn thì khai hết ra! Lão Tam nắm cổ áo Thạch, xách anh lên và hăm dọa. Thạch thầm nhủ ngày hôm nay chắc chắn là ngày đen đủi nhất đời mình rồi. Dù thế nào thì anh cũng không thể khai. Anh đã hứa với Hương Ly rằng sẽ bảo vệ cô, anh sẽ làm vậy. Thấy Thạch ngậm chặt mồm không chịu khai, Lão Tam nổi điên, vứt anh xuống đất. Mấy tên đàn em xông vào đánh Thạch một trận. Thạch nằm lăn lộn dưới sàn, khóe miệng rách tươm, mặt cũng đầy vết xước. Anh tự cười chính mình, chết vì gái đúng là cái chết ngu ngốc, thế nhưng bất kể thằng đàn ông nào rơi vào lưới tình thì cũng tình nguyện biến thành một thằng ngu như vậy. - Mày nhất định không khai? - Khổ lắm, cháu có biết gì đâu mà khai. Biết cháu đã nói ngay cho chú… Thạch chưa nói hết câu đã ăn một cái tát. Lão Tam ngồi xuống ghế, phẩy tay một cái nữa. - Để xem mày còn cứng đầu được không! Dưới ánh đèn màu vàng khè của phòng kho, Thạch lờ mờ nhìn thấy Ông Hùng. Hắn xun xoe chạy vào, quỳ ngay bên cạnh anh. - Em đã bảo rồi anh không chịu tin. Chính em đã thấy nó gặp con Ly ở nhà hàng. Lão Tam nhíu mày, vẻ nghi ngờ vẫn chưa biến mất khỏi ánh mắt lão. Thạch run rẩy rướn người lên, mấp máy môi, gắng gượng nói với ông Hùng. Anh không thể để ông Hùng tiết lộ bí mật của Hương Ly. Máu trào ra khỏi miệng và nghẹn lại trong cổ họng khiến anh chẳng thể nói được gì. Bàn tay anh siết chặt lấy cổ chân ông Hùng, mắt hấp háy liếc nhìn ông ta. Ông Hùng vội vàng hất tay của Thạch ra, bò đến ôm chân lão Tam. - Em có thể chỉ chỗ nhà hàng của nó cho anh. Lão Tam thấy hắn thật phiền phức. Lúc này đàn em của lão đi đến và thì thầm với lão điều gì đó. Lão gật bừa cho nhanh rồi ra hiệu cho đàn em khiêng cả hai xuống. Vợ của chồng tôi (Phần 13)-1 Cô phải đuổi theo Tuấn, không thể để anh biết được sự thật này. Đó là điều mà cô sẽ phải tự nói với anh chứ không phải để anh truy ra. *** Tuấn ngồi trong phònng bếp. Anh lắc cốc rượu trong tay, vài viên đá va vào thành ly kêu lạch cạch, khuấy động sự bồn chồn trong lòng anh. Điện thoại vẫn để trên mặt bàn, màn hình hiển thị số điện thoại của một cô y tá. Tuấn chần chừ không biết nên gọi hay không. Anh tò mò về những bí mật đâu đó đang ẩn nấp trong gia đình mình, mặt khác, anh cũng không muốn lật tẩy chúng và đem mọi chuyện phơi bày ra anh sáng. Con người là thế. Chúng ta thường luôn muốn biết những điều mà đáng ra chúng ta không nên biết. Chúng ta thường cô gắng tìm hiểu một cái gì đó, để rồi hối hận khi phát hiện ra những sự thật đau đớn phía sau cái vỏ bọc trông có vẻ như là hoàn hảo. Tuấn uống hết cốc rượu, thả cạch chiếc cốc xuống bàn. Anh bấm vào nút gọi, đưa điện thoại lên tai và chờ đợi. Khoảng thời gian chỉ vài phút, thế mà nó khiến anh cảm thấy như dài cả thế kỷ. - Alo? – Giọng một cô gái dè dặt vang lên trong điện thoại. - Cô có phải là y tá đã chăm sóc cho Nhung, vợ tôi? Cô y tá ngập ngừng một chút rồi trả lời. - Có phải là cô gái bị đập đầu và chấn thương nhẹ không? Có chuyện gì sao? - Đúng vậy. Cô có thể cho tôi biết về tình trạng của vợ tôi trước khi xuất viện không? - Tôi cũng không rõ. Cô ấy thường không phản ứng lại với sự xuất hiện của người khác. Tôi hay thấy cô ấy ngồi suy nghĩ điều gì đó. Ngày hôm đó tôi đến thay thuốc, nhưng cô ấy lại bất chợt nổi điên lên. Tuấn thở dài. Liệu đây có phải biểu hiện của chấn thương não không? Nhưng điều đó không chứng minh được những khác lạ của Nhung, vì cô ấy đã biểu hiện rất kỳ quái từ trước khi tai nạn đó xảy ra rồi. - À, còn chuyện này… - Sao vậy? – Cô y tá khiến Tuấn càng sốt ruột hơn. - Tôi còn nghe thấy cô ấy nhắc gì đó đến Ly, một ai đó tên là Hương Ly. Cô ấy cứ bịt tai và khóc khi nhắc đến người này. Tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh kiểm tra lại xem. Tuấn cảm ơn, rồi cúp máy. Anh nhức đầu, đưa tay lên xoa bóp trán. Cái tên Thạch đó cũng từng nhắc đến Hương Ly, chính xác hơn là nhầm vợ anh với Hương Ly. Rốt cuộc Hương Ly là ai? Trợ lý của anh lại gửi tin nhắn đến, đó là một địa chỉ của bệnh viện ở ngoại thành. Tuấn vội vàng gọi điện lại cho cậu ta. - Dì tôi hay lui tới đó ư? Dì ấy đến bệnh viện ở xa như vậy để làm gì? Thạch cảm thấy rất khó chịu vì cái cảm giác mông lung này. Anh phải biết được điều đó là gì, cho dù anh phải trả giá bao nhiêu. Đối với những chuyện mờ mịt như vậy Tuấn cảm thấy không ổn một chút nào. Tuấn đứng dậy, cầm chìa khóa xe và rời khỏi nhà. Hương Ly đứng ở cầu thang. Cô nhìn thấy Tuấn rời đi, những lời thắc mắc của anh còn văng vẳng bên tai cô. Nếu những gì cô suy đoán là đúng, thì Nhung – vợ thật của Tuấn, vẫn còn sống và đang ở bệnh viện đó. Cô phải đuổi theo Tuấn, không thể để anh biết được sự thật này. Đó là điều mà cô sẽ phải tự nói với anh chứ không phải để anh truy ra. Như vậy anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô mất. Hương Ly vơ vội chiếc áo khoác, bắt một chiếc taxi và đuổi theo xe của Tuấn. Vợ của chồng tôi (Phần 13)-2 Nhung gỡ tay lão ra khỏi eo mình, đẩy lão ngã xuống đất. Cô cúi người, ghì chân lên ngực lão và túm lấy cổ áo lão. Ngay lúc này, cô đang cảm thấy mình đã ăn một cú lừa định mệnh thật kinh khủng, mà người đâm sau lưng cô lại là dì của chồng. *** Nhung được đưa vào một căn phòng ngủ. Cô nhìn xung quanh, trông nội thất có vẻ khá khẩm, nếu như không muốn nói là còn tốt hơn nhà của cô với Tuấn. Lão Tam ngồi trên giường, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, động tác cố gắng ra vẻ tao nhã nhưng chẳng thể nào mang nổi thần thái đó. Lão là kẻ bẩn thỉu, dù làm gì cũng không thoát khỏi cái mác ấy. - Ông là ai? – Giọng Nhung chẳng có vẻ gì là đang sợ hãi, ngược lại giống như đang chất vấn lão – Có phải bà Hòa thuê ông đến bắt tôi? - Bà Hòa ư? Tại sao tôi phải làm việc cho bà ta? - Không phải bà Hòa thì là ai? Lão Tam đặt cái ly xuống bàn. Lão đứng dậy và bước xuống giường, đi đến bên Nhung. Lão phải kiễng chân lên một chút mới có thể đặt được cằm lên vai cô. Lão vén tóc cô sang một bên, để lộ ra bờ vai gầy nhẳng và xanh xao, thiếu sức sống. - Em trốn giỏi thật đấy Hương Ly. - Hương Ly là ai? – Nhung nghiêng đầu. Cô tránh qua một bên, nhíu mày nhìn lão Tam. - Đừng chối. Tôi đã biết hết rồi. Em đang đóng giả làm cháu dâu bà Hòa, mục đích là để trốn thoát khỏi tôi. – Lão vòng tay ôm lấy eo cô – Thôi nào. Em trốn không thoát được đâu. Nhung gỡ tay lão ra khỏi eo mình, đẩy lão ngã xuống đất. Cô cúi người, ghì chân lên ngực lão và túm lấy cổ áo lão. Ngay lúc này, cô đang cảm thấy mình đã ăn một cú lừa định mệnh thật kinh khủng, mà người đâm sau lưng cô lại là dì của chồng. - Nghe đây. Đừng có mà rờ cái tay thối của ông vào người tôi thêm một lần nào nữa nếu không tôi sẽ chặt đứt nó đấy. – Nhung vén tóc mình vào tai. Tôi không phải Hương Ly. Nhưng tôi biết cô ta ở đâu. Lão Tam trố mắt ra nhìn. Lúc này lão mới thấy rõ gương mặt của cô. Giống hệt tấm hình vợ của Tuấn mà đàn em của lão chụp đem về, chỉ khác một điều, trên gương mặt này có một vết sẹo dài cắt ngang, phá hủy toàn bộ sự xinh đẹp của cô ta. Cả Nhung và Lão Tam đều đã hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra mọi chuyện lại là như vậy. Bà Hòa nhắn tin cho Nhung, bảo cô đến đón Tuấn ở bữa tiệc của đám cưới của lão Tam. Bà ấy đã cắt phanh xe của cô, biết chắc chắn rằng cô sẽ gặp tai nạn. Thế rồi chớp lấy thời cơ và tạo ra màn hoán đổi kỳ diệu này. - Nhưng làm sao bà ta biết được Hương Ly sẽ bỏ trốn? - Tôi đoán là bà ta đã tìm hiểu chuyện này từ khá lâu rồi. Hoặc là bà ta có tay trong. Nhung khẳng định chắc nịch. Lão Tam quắc mắt nhìn cô. Lão bắt đầu thích cái vẻ thông minh của cô gái này, tiếc là không biết điều. Chắc hẳn cái thói ấy đã khiến cô ta ra nông nỗi này. Chẳng để lão nghĩ lâu, Nhung đã rót hai ly rượu vang từ cái chai của lão, đưa cho lão một ly. - Cả hai chúng ta đều có chung một kẻ thù. Uống ly này với tôi, ông nghĩ sao? Lão nghĩ nghĩ một chút, nội gián ở ngay đây ư? Vậy chỉ có một kẻ mà thôi. Thì ra lão đã bị bà Hòa chơi khăm bấy lâu nay. Đương nhiên lão chẳng cần đến Nhung cũng thừa sức để lật bà Hòa, nhưng nếu có cô ta, cuộc chơi này sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều. Lão cầm lấy cái ly. Tiếng hai chiếc ly chạm vào nhau vang lên chát chúa, thay cho lời giao ước giữa hai bọn họ. ☘️☘️☘️☘️ Tuấn đã phát hiện ra bệnh viện nơi bà Hòa giấu Nhung, dù rằng anh vẫn chưa biết mình có thể tìm được gì ở đó. Hương Ly thì khác, cô đã đoán được Nhung ở đó. Liệu cô có kịp thời ngăn Tuấn, không để cho anh gặp được Nhung và giữ cho bản thân mình không bị lộ tẩy? Còn Nhung, cô ta đã hợp tác với Lão Tam. Họ sẽ có dự tính gì? Họ sẽ làm gì bà Hòa và Hương Ly?