Vô Củ

Chương 33 : Biện pháp thiếu đạo đức

Ngô Củ ở nông trại mấy ngày, tuy rằng cần dưỡng thương, nhưng cũng không thể ở nông trại lâu, bọn họ còn phải về Tề quốc. Hơn nữa trước khi trở về Tề quốc, Ngô Củ cùng Tề Hầu trong lòng không hẹn mà cùng muốn làm một việc…… Đó là Cử Tử. Những tử sĩ tuy rằng đã chết, nhưng Tào Mạt khẳng định tử sĩ là người của Cử Tử, Tề Hầu có thể phái người đi tra xét. Tề Hầu liền phái một ít binh lính đi tìm hiểu tin tức, thực mau liền có hồi báo. Người của Cử quốc đích xác cải trang ẩn nấp ở phụ cận chung quanh Lương Phủ Sơn. Khi bọn họ cố ý lộ ra sự tình Đại Hành Nhân Tề quốc bị ám sát, những người cải trang đó liền rời đi, có lẽ là vội vã về Cử Thành bẩm báo. Tề Hầu tức muốn chết, đập đồ vật trong phòng. Ngô Củ cũng vừa nghe nói. Tuy rằng Tề Hầu không cho người khác lắm miệng, vì Công tử Củ đang dưỡng bệnh. Bất quá Công tử Củ có một Thiệu Hốt trung tâm, lập tức liền đi nói. Ngô Củ mấy ngày nay đều nằm sấp trên giường. Tuy rằng miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, nhưng thật sự nằm bình thường vẫn sẽ đau. Thiệu Hốt tức giận nói, còn vỗ cái bàn. “Cử Tử thật buồn cười! Đúng là loại người tiểu nhân, thế nhưng dám làm loại sự tình không thể diện này. Ta sẽ không tha cho hắn!” Thiệu Hốt đang nói, Đông Quách Nha đi ngang qua bên ngoài, liền nghe thấy được hắn lớn giọng, gõ cửa đi vào. Đông Quách Nha liền thấy Thiệu Hốt đỏ mặt tía tai vừa ngồi nói chuyện vừa vỗ bàn. Đông Quách Nha nói: “Trung Thứ tử nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi.” Thiệu Hốt lúc này mới có chút giảm bớt, nhìn về phía người ở trên giường. Ngô Củ cười tủm tỉm trêu ghẹo. “Ta cũng đã quen.” Thiệu Hốt bỗng mặt đỏ bừng, thật sự ngượng ngùng, nói: “Công tử, ngài sao không nóng nảy? Bị khi dễ trên đầu, ngài cứ mặc kệ Cử Tử giương oai?” Đông Quách Nha cười nói: “Ngươi thấy đại nhân giống như bỏ qua cho loại hại người sao?” Thiệu Hốt hồ nghi nhìn Đông Quách Nha. Ngô Củ cười nói: “Đúng. Người hiểu ta là Đông Quách sư phó.” Câu này vừa nói, Thiệu Hốt liền trừng mắt liếc Đông Quách Nha. Đông Quách Nha cười nói: “Ta còn có việc, ta đi trước, hai vị chậm rãi.” “Đông Quách sư phó chậm đã. Làm phiền Đông Quách sư phó cùng Đại Tư Hành thương nghị khi nào về Cử Thành. Thân thể Củ đã không còn quá đáng ngại.” Đông Quách Nha gật gật đầu, cũng không có nói bất luận cái gì, liền rời đi. Thiệu Hốt lại là không quá đồng ý, nói: “Công tử, thân thể ngài…” Ngô Củ vẫy vẫy tay, nói: “Đã không có gì, miệng vết thương không quá đau. Hiện giờ quân thượng đã lộ ra ngoài chuyện ta bị ám sát, nếu không sớm trở về cho Cử Tử một kinh hỉ, lòng ta thật ra không yên.” Thiệu Hốt nghe ra ý tứ, vì thế liền gật gật đầu, đứng lên nói: “Công tử nghỉ ngơi, ta đi xem Răng Nhọn bên kia. Ta sợ hắn ăn nói vụng về, ta đi nói cùng Đại Tư Hành.” Ngô Củ cười một tiếng, xua xua tay để hắn đi ra ngoài. Thiệu Hốt đi tìm Đông Quách Nha. Ngô Củ cũng mệt mỏi, liền vẫy vẫy tay, nói: “Tử Thanh.” Tử Thanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ hầu hạ, nghe được gọi, vội vàng đi qua, quỳ gối trước giường. “Công tử?” Ngô Củ duỗi tay lôi kéo Tử Thanh, cười nói: “Đừng quỳ, ngươi ngồi lên.” Tử Thanh vừa nghe, tức khắc mặt đỏ thẫm. Bởi vì Ngô Củ mấy ngày nay phía sau lưng bị thương, không thể nằm ngửa, luôn nằm sấp ép tới ngực đau, cho nên muốn tìm đồ vật lót giảm bớt ngực bị tê dại. Vì thế Ngô Củ liền nhìn trúng Tử Thanh. Bắt Tử Thanh ngồi ở trên giường, Ngô Củ liền ghé vào trên đùi hắn, như vậy có thể giảm bớt cảm giác ngực tê đau. Tử Thanh thật sự không có biện pháp, cảm thấy hành động này cũng quá thân mật, dù sao không giống như là tiểu đồng cùng Công tử. Tử Thanh căng da đầu đứng lên, ngồi ở mép giường. Ngô Củ lập tức liền ghé lên đùi Tử Thanh, còn duỗi tay ôm eo Tử Thanh, tóc cọ ở ngực trước Tử Thanh. Thật là làm Tử Thanh không dám động, trên mặt một mảnh đỏ bừng, nói: “Công tử……” Ngô Củ cười nói: “Ai nha…… Vẫn là Tử Thanh tốt, vừa mềm vừa thơm.” Tử Thanh sắc mặt càng hồng, nói: “Công tử…… Tử Thanh cũng không phải nữ tử.” Ngô Củ cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên, tất nhiên. Tử Thanh so với nữ tử đẹp hơn nhiều?” Tử Thanh bị trêu chọc, cảm giác mình ăn nói vụng về, cũng không dám nhiều lời. Ngô Củ ghé vào trên đùi hắn một lát sau hô hấp liền vững vàng, dương như đã ngủ rồi. Tử Thanh nhẹ giọng nói: “Công tử, ngài nằm ngủ thật không yên phận.” Ngô Củ không nói chuyện, lại lắc lắc đầu. Kỳ thật Ngô Củ một phần là bởi vì ngực bị ép tới tê dại, cho nên muốn có đồ vật lót, chăn gì đó cộm người, nào có mềm mại như Tử Thanh. Mặt khác, Ngô Củ thực thích nhiệt độ cơ thể, ấm áp lại làm phi thường an tâm, dễ dàng đi vào giấc ngủ. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể Tử Thanh không cao lắm, nhưng so với người bị thương như Ngô Củ cao hơn nhiều. Ngô Củ ôm eo hắn, gối lên trên đùi hắn, thực mau liền ngủ rồi. Tử Thanh không có biện pháp khả thi, đành phải để vậy. “Kẽo kẹt……” Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị đẩy ra. Tử Thanh hoảng sợ. Không có bất luận thông báo cùng gõ cửa liền đi vào luôn là đại nhân vật. Mà nơi này đại nhân vật thì phải nói đến Tề Hầu. Quả nhiên là Tề Hầu. Tề Hầu một thân trường bào màu đen, chậm rãi từ bên ngoài đi vào. Tiếng bước chân thực nhẹ, vừa tiến vào, hắn liền nhìn thấy Công tử Củ ghé vào trên đùi Tử Thanh, còn duỗi tay ôm eo Tử Thanh, mặt chôn ở bụng Tử Thanh. Hai người hành động thân mật dị thường. Tề Hầu nhàn nhạt nhìn lướt qua. Tử Thanh sợ tới mức run run, muốn đứng dậy. Nhưng Công tử Củ đã ngủ, hắn động khẳng định sẽ đánh thức Công tử Củ. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan. Tề Hầu từ bên ngoài vào. Tử Thanh muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Tề Hầu nhẹ giọng nói: “Không cần.” Tử Thanh vội vàng nhẹ giọng tạ ơn. Tề Hầu nhàn nhạt cười nói: “Lần trước ngươi nói ngươi bị Công tử phát hiện?” Tử Thanh run lên, sợ người ngủ say nghe thấy, cúi đầu nói: “Dạ…… Tiểu thần cho là như vậy. Lần trước…… Lần trước Công tử tra hỏi tiểu thần vài câu.” Tề Hầu lại cười một tiếng, nói: “Cô thấy không giống.” Tử Thanh bị ánh mắt Tề Hầu nhìn chằm chằm đến trên người muốn cháy. Hắn cũng không biết vì cái gì, từ sau khi bị Công tử Củ hỏi, ngược lại được đối xử càng thêm tốt. Tử Thanh trong lúc nhất thời cũng dị thường hồ đồ. Tử Thanh không nói chuyện. Tề Hầu đi tới, hơi hơi cong lưng, duỗi tay nhẹ nhàng cầm một chút tóc mai của người đang ngủ, đem tóc rũ xuống vén ra sau vành tai. “Ngày mai sáng sớm liền khởi hành về Cử Thành. Hôm nay chiếu cố Đại Hành Nhân, để hắn nghỉ ngơi.” Tử Thanh vội vàng nói: “Dạ” Tề Hầu nói xong, xoay người muốn đi. Tử Thanh một trận kinh ngạc. Chẳng lẽ… Tề Hầu lại đây chính là nói chuyện này? Vậy để tự nhân lại đây truyền lời cũng được, thế nhưng tự mình đi một chuyến? Khi Tử Thanh còn kinh ngạc, Tề Hầu liền ra khỏi phòng. Bởi vì Tử Thanh không có biện pháp di động, cho nên Tề Hầu còn tự mình đóng cửa phòng. Tử Thanh nhìn càng là chinh lăng không thôi. Ngô Củ ngủ một giấc ngon lành, ngày thứ hai thức dậy rất sớm. Nói Tử Thanh hầu hạ rửa mặt thay quần áo, lại đem đầu tóc chải vuốt chỉnh tề, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, Ngô Củ liền chờ lên Truy Xa. Sáng sớm, bên ngoài binh lính liền bắt đầu công việc lu bù. Ngô Củ chuẩn bị xong, liền ăn sáng. Thực mau bữa sáng đã được mang đến, là một chén cháo thịt. Cái nắp mở ra Ngô Củ liền nhíu nhíu mày. Một mùi khó ngửi ập vào trước mặt. Cháo sền sệt, thịt to, mặt trên còn có lá cải. Tóm lại chén cháo như tương này thật là tang thương đến cực điểm, phảng phất như là bị người cướp sạch thôn nhỏ. Ngô Củ cũng không biết vì cái gì có cảm giác như vậy, có thể là rất giống…… Ngô Củ nhìn chằm chằm chén cháo, mơ hồ nhớ rõ ngày ấy khi mình tỉnh lại, cũng là ăn cháo bộ dáng này. Chẳng qua bởi vì Ngô Củ khi đó bị đói quá lâu, tỉnh dậy thật sự suy yếu tới cực điểm, cho cái gì cũng đều ăn, thịt sống cũng có thể ăn, chứ đừng nói loại cháo thịt này. Bất quá Ngô Củ tĩnh dưỡng mấy ngày, đã không còn suy yếu, nhìn đến cháo thịt này tự nhiên có chút tâm lý mâu thuẫn. Dù chỉ cho một cái bánh bột ngô cứng rắn, chỉ sợ cũng ngon hơn chén cháo thịt này. Lúc này Công Tôn Thấp Bằng ở bên ngoài gõ cửa. Ngô Củ nói Tử Thanh mời Công Tôn Thấp Bằng vào. Công Tôn Thấp Bằng thân là Đại Tư Hành, kỳ thật quan chức rất cao, bất quá bởi vì Công tử Củ là “Khâm sai” cho nên có vẻ cao hơn Công Tôn Thấp Bằng một bậc. Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng là tâm phúc của Tề Hầu, nhưng kỳ thật cùng Tào Mạt tâm tư không mưu mà hợp. Tuy rằng trung quân với Tề Hầu, nhưng trong lòng đem Công tử Củ trở thành bạn hữu. Hơn nữa Công Tôn Thấp Bằng trong lòng không có nhiều loanh quanh lòng vòng như Tào Mạt, nhìn ra được tới là thiệt tình muốn đến thăm hỏi, cũng thập phần trượng nghĩa. Công Tôn Thấp Bằng đi vào, cười chắp tay nói: “Đại Hành Nhân, xe đã chuẩn bị thỏa đáng, chờ trong chốc lát liền xuất phát.” Ngô Củ gật gật đầu, nói: “Củ đã nhiều ngày có thương tích trong người, liền làm phiền Đại Tư Hành.” Công Tôn Thấp Bằng xua tay nói: “Cái gì làm phiền? Đại Hành Nhân nói quá khách khí, chỉ là thuộc bổn phận của Thấp Bằng.” Ngô Củ cùng hắn khách sáo một phen. Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên nhìn thấy trên bàn có chén cháo thịt, tức khắc ghét bỏ nhíu mày nói: “Đây là thứ gì? Mùi lạ quá, chẳng lẽ là Đại Hành Nhân ăn cháo thuốc?” Ngô Củ cười nói: “Cái gì mà thuốc? Đây là đồ ăn sáng.” Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, lập tức khiếp sợ nói: “Đồ ăn sáng? Vì sao Thấp Bằng ăn sáng không phải cái này? Quá khó ngửi, sao nuốt xuống?” Hắn nói, tự mình bưng lên chén cháo thịt, đưa cho Tử Thanh, nói: “Ném, ném, đổi cái có thể nuốt đi.” Tử Thanh cũng không rõ nguyên do, vội vàng vội bưng cháo thịt đi ra ngoài đổ. Sau đó hắn đi lấy một ít thức ăn tới. Ngô Củ ăn thực ngon, thần thanh khí sảng, cũng có chút sức lực, liền chuẩn bị ra cửa lên xe. Tử Thanh đỡ Ngô Củ ra cửa lên xe, cũng không biết như thế nào, liền nhìn thấy Tề Hầu luôn “trừng” chính mình. Không chỉ là Tử Thanh cảm giác như vậy, ngay cả Công Tôn Thấp Bằng cũng cảm giác được. Công Tôn Thấp Bằng là người bên cạnh Tề Hầu nhiều năm, tuyệt đối là người trung thành, cho nên tất nhiên là quan hệ thân cận. Đột nhiên bị trừng, hắn thật đúng là có chút thấp thỏm bất an. Tử Thanh đỡ Ngô Củ lên xe. Ngô Củ duỗi tay bắt lấy tay Tử Thanh, cười nói: “Tử Thanh, cùng lên xe đi?” Tử Thanh tức khắc lại cảm giác phía sau lưng có “tầm mắt cực nóng”, vội vàng xua tay nói. “Công tử, ngài lên xe, Tử Thanh đi theo xe là được.” Kỳ thật Tử Thanh cũng rất rõ ràng Công tử Củ chính là đem mình làm gối lót đầu, hơn nữa vẫn là gối đầu có thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào. Ngô Củ thấy hắn không chịu, đành phải thôi, buông tay tự mình vào trong xe. Ngô Củ còn chưa có ngồi ổn. “Rầm” Màn xe rung động. Tề Hầu một thân áo đen đã lên Truy Xa, cũng vào trong thùng xe. Ánh mắt Ngô Củ quét qua một chút, dừng ở hai chân Tề Hầu. So với Tử Thanh chân nhỏ, chân này có lực hơn nhiều, không biết làm gối đầu có thoải mái hay không? Bất quá Ngô Củ cũng chỉ là suy nghĩ một chút, liền đem ánh mắt trở lại, chắp tay hành lễ nói: “Quân thượng.” Tề Hầu xua tay nói: “Nhị ca có thương tích trong người, lễ nghĩa miễn được thì miễn, không cần giữ lễ tiết.” Ngô Củ vẫn là cung kính cảm tạ, lúc sau mới vén màn, nói: “Khởi hành.” Tử Thanh vội vàng đi truyền lệnh, lệnh cũng truyền hết đợt này đến đợt khác phát ra. Một tiếng một tiếng cơ hồ vang tận mây xanh, thực mau liền nghe được âm thanh “lộc cộc”, Truy Xa bắt đầu chuyển động, đoàn người thực mau đã lên đường. Ngô Củ vốn tưởng rằng ở trên xe ngủ một giấc cũng liền đến. Chẳng qua một ngày lộ trình, giữa trưa ăn bữa cơm, buổi tối là có thể ở dịch quán ngủ, ai biết lên đường vất vả như vậy. Truy Xa có bánh xe đồng thau sơn màu đen, nói khí phái cũng khí phái, nhưng bánh xe đồng thau không có bằng bánh xe cao su, vừa chuyển động liền xóc nảy. Hơn nữa niên đại này thâm sơn cùng cốc căn bản đường lộ không có bằng phẳng, xóc nảy làm miệng vết thương của Ngô Củ sinh đau. Sắc mặt Ngô Củ nháy mắt liền trắng bệch, cùng với không thể dựa lưng, chỉ có thể duỗi tay che lại ngực, tựa vào vách thùng xe chịu đựng. Tề Hầu sáng sớm đã phân phó tự nhân đem một chén cháo thịt đưa đến chỗ Công tử Củ. Kết quả lại nhìn thấy Tử Thanh đem cháo đổ đi. Trong lòng Tề Hầu có chút không thoải mái. Bất quá trước khi lên xe, Tề Hầu phát hiện trên đai lưng Công tử Củ có đeo ngọc đôn ngày ấy hắn đưa, biểu tình có hơi chút tốt một ít. Tề Hầu lên xe liền phát hiện Công tử Củ không nói chuyện, một tay che lại ngực ngồi ở góc, phảng phất như là túi trút giận. Tề Hầu nhíu mày nói: “Nhị ca, miệng vết thương đau?” Ngô Củ miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Chỉ là có một chút, Củ không có việc gì.” Xe còn chạy một đoạn đường dài. Ngô Củ cũng không có biện pháp ngồi xe ngựa, càng đừng nói cưỡi ngựa. Tề Hầu nhìn thoáng qua thùng xe, ngay sau đó mở ra ngăn tủ nhỏ. Từ bên trong lấy ra chăn, còn có đệm, tất cả đều mở ra trải ở trong thùng xe, hắn lót mấy tầng thật dày, ngay sau đó nói: “Nhị ca tới nằm bên này.” Tề Hầu trải mấy tầng giảm xóc để Công tử Củ nằm xuống. Ngô Củ nằm không có tiện, vẫn cứ là nằm sấp xuống, bất quá động tác nằm sấp lại có chút khó coi, thật sự chướng tai gai mắt. Tề Hầu liền dứt khoát tự mình ngồi xuống, nói: “Nhị ca lại đây.” Da đầu Ngô Củ lại một trận tê dại. Chẳng lẽ Tề Hầu để mình nằm trên đùi hắn? Biểu tình kia cũng không phải nói giỡn. Ngô Củ cọ tới cọ lui, cuối cùng cũng bò qua. Tề Hầu duỗi tay ôm bả vai Ngô Củ, để đối phương nằm sấp xuống, ghé vào trên đùi mình. Trong nháy mắt, Ngô Củ cảm giác trên vai có một cổ ấm áp đụng vào. Ngô Củ run run. Nói đến cũng kỳ quái, ngày ấy Ngô Củ tỉnh lại thấy Tề Hầu ôm mình. Hắn để Ngô Củ dựa vào trước người hắn ăn một chén cháo thịt khó ăn, Ngô Củ cũng không cảm giác ghê tởm. Mà trước mắt lại cảm giác có gì bò lên trên làn da. Ngô Củ cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm rồi. Có lẽ là ngày ấy thật sự quá hư nhược nên cháo thịt khó ăn cũng nuốt chửng, Tề Hầu đụng vào cũng không khó chịu. Hiện giờ thân thể tốt một chút, yêu cầu liền cao hơn một ít. Toàn thân Ngô Củ nổi lên gai óc, có chút phát run. Tề Hầu còn tưởng rằng đối phương là bị đau, vội vàng dùng khăn lau mồ hôi. Ngô Củ cố nén lòng. Nếu không cho Tề Hầu mặt mũi, không biết lại là cảnh tượng xấu hổ như thế nào. Ngô Củ cố nén trong chốc lát, cũng không biết có phải thể lực tiêu hao quá lớn hay không. Tóm lại cảm giác xe chấn động giống như giảm một ít. Thật sự đã có công hiệu giảm xóc. Đặc biệt ghé vào trên đùi Tề Hầu, nhiệt độ cơ thể đó làm Ngô Củ rất thích. Độ ấm thực cao, chỉ là trên đùi Tề Hầu cơ bắp nhiều nên có chút cứng. Ngô Củ có chút mệt rã rời, không bao lâu liền dần dần chìm vào giấc ngủ. Thời điểm ngủ còn cảm giác có một bàn tay to ấm áp vuốt ve chính mình. Thực ôn nhu làm người an tâm… Chờ khi Ngô Củ tỉnh lại mặt trời sắp lặn, trong xe một mảnh tối tăm. Ngô Củ cơ hồ thấy không rõ lắm bộ dáng Tề Hầu, có chút mê mang mở mắt, còn duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình. Tề Hầu thấy Công tử Củ tỉnh, cúi đầu nhìn lại thấy không giống như là tỉnh. Vẻ mặt mê mang không hề phòng bị kia làm cho Tề Hầu cười một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng quét tóc trên mặt ra, đem tóc vén đến phía sau, nói: “Tỉnh ngủ gật, sắp tới rồi.” Một câu này dọa Ngô Củ nhảy dựng. Thế nhưng sắp tới? Mình còn chưa có dùng cơm trưa, như thế nào liền đến? Tề Hầu thấy đối phương vẫn cứ vẻ mặt ngốc ngốc, cười nói: “Nhị ca ngủ quá ngon nên giữa trưa không có kêu dậy dùng cơm. Đói bụng sao? Lập tức sẽ tới dịch quán, Cô đã cho khoái mã tới dịch quán trước chuẩn bị bữa tối, xuống xe liền có thể dụng thiện.” Ngô Củ vội vàng ngồi dậy, vén lên mành nhìn. Bên ngoài đúng là trời đã chập tối. Mình ngủ giấc này thật lâu! Không bao lâu liền đến cửa dịch quán. Tề Hầu từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau đó duỗi tay đỡ Ngô Củ. Ngô Củ ngủ đến có chút mê muội, cũng không cảm giác được cái gì kỳ quái, liền nắm tay Tề Hầu đi xuống xe. Rồi bất giác nhìn nhìn lòng bàn tay, Ngô Củ cảm thấy tật xấu ở sạch quả nhiên là tác dụng tâm lý. Khi không chú ý, hoặc là thời điểm không thể lực chú ý liền sẽ không có việc gì cả. Ngô Củ xuống xe, ánh mắt đầu tiên là thấy được Tào Mạt ngồi trên lưng ngựa. Tào Mạt hiện giờ mặc quần áo của Thứ tử. Hắn không giống Đông Quách Nha dáng người cao lớn nhưng có khí chất văn nhân. Hắn cũng không giống Thiệu Hốt thoạt nhìn có chút thon gầy. Cả người hắn hoàn toàn không giống như là văn nhân, có phần giống như là kiếm khách. Cánh tay Tào Mạt cơ bắp cuồn cuộn cơ hồ lộ ra hết, trên eo cũng đeo một đoản kiếm. Tào Mạt thấy Công tử Củ nhìn mình, ôm quyền hành lễ. Ngô Củ bởi vì quá đói bụng, vừa xuống xe liền muốn dùng bữa tối. Tề Hầu đã lệnh người chuẩn bị bố thiện, đã sớm đầy đủ hết. Mọi người đi vào trong phòng, đồ ăn đã bày ra bàn, mỗi người một phần. Tất cả đều ngồi vào vị trí chuẩn bị dùng bữa. Ngô Củ ngồi xuống, bởi vì lại về tới dịch quán, thân phận Tề Hầu là Chủ thư, cho nên Ngô Củ ngồi vị trí chủ vị. Vị trí kế tiếp cũng không tới phiên Tề Hầu tới ngồi, mà là Công Tôn Thấp Bằng, tiếp theo mới là Tề Hầu, Thiệu Hốt, Đông Quách Nha, Tào Mạt. Mọi người đi đường một ngày, đều có chút mệt nhọc, cũng tương đối tiêu hao thể lực, tất cả đều ngồi xuống dùng bữa. Tử Thanh cùng tự nhân đứng ở bên cạnh hầu hạ. Mới vừa ăn trong chốc lát, đột nhiên có người tiến vào, thấp giọng nói mấy câu cùng Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng nhíu nhíu mày, liền đứng dậy đi ra cửa. Qua một hồi lâu, Công Tôn Thấp Bằng mới đi vào, sắc mặt có chút khó coi. Tiến vào tự mình đóng cửa lại, sau đó hắn đi đến chắp tay đối với Tề Hầu cùng Công tử Củ, nói: “Quân thượng, Đại Hành Nhân, mới vừa có thám tử hồi báo, Cử Công đêm nay ở trong cung tiếp đãi sứ giả Lỗ quốc.” Hắn vừa nói, mọi người ngồi đây đều là kinh ngạc vô cùng. Bọn họ chuyến này đi vào Cử quốc, mục đích là tới tìm kiếm Tào Mặt, đồng thời là tìm minh ước yểm hộ. Tề quốc cùng Cử quốc minh ước chính là cùng thảo phạt Lỗ quốc. Lúc trước đã nói qua minh ước, Cử Tử cũng tích cực hưởng ứng. Kết quả hiện tại Cử Tử thế nhưng tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc. Ngô Củ bất động thanh sắc nhìn mọi người. Tào Mạt ngồi ở xa nhất, thần thái thực tự nhiên. Những người khác đều nhíu mày đang suy nghĩ sự tình. Mà Tào Mạt không để bụng, dùng muỗng mút đầy thịt canh, ăn rất hào sảng. Ngô Củ thấy Tào Mạt bộ dáng này không khỏi cười cười, nói: “Xem ra Tào sư phó đã tiên đoán đúng?” Tào Mạt nghe Công tử Củ nói chuyện cùng mình, lúc này mới buông muỗng trong tay, dùng khăn lau miệng cùng tay, cười nói: “Cũng không phải tiên đoán cái gì, bất quá Cử Tử làm người xảo trá, hơn nữa lòng tham không đáy, hai mặt cũng không ngoài dự kiến.” Ngô Củ gật gật đầu. Tuy rằng không hiểu biết Cử Tử rốt cuộc là người thế nào, Ngô Củ cũng không phải người Cử quốc nên không biết nhiều bằng Tào Mạt. Hơn nữa trong sách lịch sử cũng không có ghi quá nhiều về Cử quốc. Ngô Củ không biết được cũng không khó lý giải. Quốc quân nào không phải lòng tham không đáy? Thuật chia rẽ vốn nên như thế, càng đừng nói minh ước. Ngô Củ cười nói: “Tào sư phó đã có biện pháp gì tốt?” Tào Mạt lắc đầu nói: “Biện pháp tốt thì không có, nhưng biện pháp thiếu đạo đức thì có.” Ngô Củ tựa hồ càng có hứng thú, nói: “Như thế nào là biện pháp thiếu đạo đức?” Tào Mạt cười tủm tỉm nói: “Cái này còn phải xem Đại Hành Nhân muốn cùng Cử quốc đánh, hay là muốn cùng Cử quốc hòa.” Ngô Củ nhìn qua Tề Hầu. Tề Hầu lúc này mới sâu kín nói: “Những quốc gia phía đông, trừ Tề quốc, còn lại hai nước Lỗ và Cử. Hiện giờ Cô cùng Lỗ quốc trở mặt, không thể lại cùng Cử quốc trở mặt.” Tào Mạt gật gật đầu, nói: “Cũng chính là có thể hòa liền hòa.” Ngô Củ nhướng mày nói: “Vậy không thể hòa thì sao?” Tào Mạt cười, duỗi tay gõ gõ bàn, phát ra âm thanh “cộc cộc”, hắn cười nói: “Không thể hòa? Vầy liền ép hòa? Bức hòa.” Ngô Củ chắp tay nói: “Còn thỉnh Tào sư phó chỉ bảo.” “Chỉ bảo thì không dám nhận. Mạt đã nói biện pháp này thiếu đạo đức, các vị tạm nghe thử.” Tào Mạt nói, dừng một chút cười tủm tỉm, một bộ thần thái phi dương. Một đôi mắt phảng phất là đá quý tỏa ra tia lửa không bình thường, lại nói: “Cử Tử tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc, tất nhiên không thể chỉ là một lần. Quân thượng cùng Đại Hành Nhân phái thám tử tiếp tục đi theo dõi. Chờ đến lần thứ hai khi tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc, Đại Hành Nhân hành động bất ngờ, tùy tiện tìm cái cớ tiến cung gặp mặt Cử Tử.” Ngô Củ nói: “Gặp Cử Tử?” Tào Mạt cười nói: “Cử quốc một mặt đáp ứng Đại Hành Nhân cùng tấn công Lỗ quốc, hơn nữa đã lập minh ước. Nếu Đại Hành Nhân giáp mặt đi hỏi, Cử Tử tất nhiên không dám bội ước, tất nhiên là lời ngon tiếng ngọt trấn an Đại Hành Nhân. Nếu tìm thời điểm đang tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc, trước mặt sứ thần chất vấn Cử Tử. Đối mặt với Đại Tư Hành, Cử Tử không hòa cũng không được.” Ngô Củ vừa nghe đã biết thì ra biện pháp thiếu đạo đức mà Tào Mạt nói là muốn tìm thời gian sứ thần Lỗ quốc yết kiến đi bắt sứ thần Lỗ quốc. Cử Tử vì sĩ diện tất nhiên cần phải chọn một trong hai, sứ thần Lỗ quốc hoặc sứ thần Tề quốc. Mà Tề Quốc lần này phái tới là Công tử Củ cùng Công Tôn Thấp Bằng. Dù Cử Tử chướng mắt Công tử Củ, nhưng Công Tôn Thấp Bằng thanh danh vang dội, chỉ sợ không ai không sợ. Hơn nữa đem thực lực cùng địa thế Tề quốc và Lỗ quốc so sánh, tất nhiên Tề quốc hơn một ít. Đem lợi hại cân đo, Cử Tử khẳng định sẽ lựa chọn Tề quốc, mà từ bỏ Lỗ quốc. Đây là biện pháp mà Tào Mạt gọi là ép hòa, bức hòa đến cùng. Tào Mạt nói xong, Ngô Củ liền cười một tiếng, nói: “Tào sư phó quả là kỳ tài.” Tào Mạt cũng không kiêng dè Ngô Củ khích lệ, chắp tay thi lễ. Tề Hầu lập tức lệnh Công Tôn Thấp Bằng phái người đi tra xét. Chờ sau khi sứ thần Lỗ quốc tiến cung lần nữa, Công tử Củ cùng Công Tôn Thấp Bằng sẽ đi bắt sứ thần Lỗ Quốc. Bởi vì trên người Công tử Củ còn có thương tích nên bữa tối thực mau liền tan. Tử Thanh đỡ Ngô Củ về phòng, Ngô Củ nói: “Tử Thanh, ngươi còn chưa có ăn tối, đi dùng đi, ta tự mình cũng được.” Tử Thanh có chút không yên tâm, bất quá không lay chuyển được Công tử Củ, đáp ứng một tiếng liền đi ra khỏi phòng. Tử Thanh đi phòng bếp. Bởi vì thời gian đã muộn rồi, cũng không có thiện phu. Tử Thanh đi vào liền nghe được âm thanh “sột sột soạt soạt”, còn tưởng rằng là chuột. Kết quả nhìn kỹ thì ra là một người ngồi xổm trên bệ bếp đang ăn cái gì. Hắn cũng không cần dao, cầm một khối thịt chín, trực tiếp đưa vào trong miệng gặm. Tử Thanh suýt nữa bị hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Tào…… Tào sư phó?” Thì ra là Tào Mạt. Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Tào Mạt đã dùng bữa, không nghĩ tới thế nhưng còn chạy đến nhà bếp. Tử Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tào Mạt. Tào Mạt nhìn thấy Tử Thanh, vội vàng buông thịt trong tay, sau đó còn không nhanh không chậm xoa xoa miệng. Mí mắt Tử Thanh giật giật, nói: “Tào sư phó mới vừa rồi không ăn no sao?” Tào Mạt nuốt xuống thịt trong họng, ho khan một tiếng, nói: “Vội vàng lên đường, khó tránh khỏi có chút đói khát.” Tử Thanh nhìn thịt bị gặm đến lung tung rối loạn, nghĩ thầm hắn không phải “có chút” như là một con sói đói. Tử Thanh đi qua, dùng dao đem thịt kia cắt thành miếng nhỏ, sau đó bỏ vào dĩa đưa cho Tào Mạt. Tào Mạt cười nói: “Ngươi còn cắt thịt? A…… Ta suýt nữa đã quên, ngươi không biết nấu ăn nhưng biết dùng đao.” Tử Thanh run lên, nói: “Tử Thanh không rõ ý Tào sư phó.” Tào Mạt cười tủm tỉm lấy một miếng thịt ném vào trong miệng. Một cánh tay ôm cổ Tử Thanh, đem người câu đến trong lòng ngực. Hắn so với Tử Thanh cao hơn rất nhiều, áp xuống nghiễm nhiên biến Tử Thanh thành quải trượng, nói: “Người đã rõ ràng đừng đánh trống lảng. Ta thấy ngươi như tiểu cô nương, lại tựa hồ có chút võ nghệ.” Đôi mắt Tử Thanh nhíu lại, nói: “Nói ai là cô nương?” Tào Mạt cười nói: “Nơi này còn có ai, tất nhiên là ngươi.” Hắn nói mới vừa nói xong, Tử Thanh nhíu mắt đột nhiên đánh khuỷu tay về phía sau. “Bịch!” Tào Mạt đã phản ứng rất nhanh, tay cũng đột nhiên ép xuống, ngăn khuỷu tay Tử Thanh. Tử Thanh lui về phía sau một bước, đột nhiên đảo qua. Tào Mạt cũng nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách. Trong nháy mắt hai người nhanh chóng tiếp hai tay, Tào Mạt còn vững vàng nâng dĩa đựng thịt chín, cười tủm tỉm nói: “Ngươi quả nhiên là biết võ nghệ.” Tử Thanh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi. Tào Mạt đuổi theo một bước, cười nói: “Ô? Quá kỳ quái, ở trước mặt Công tử thì ngoan đến giống mèo con. Như thế nào ở trước mặt ta liền giương móng vuốt?” Tử Thanh quay đầu, nhìn hắn một cái, nói: “Người rõ ràng thì đừng đánh trống lảng, không phải Tào sư phó nói vậy sao?” Dứt lời, Tử Thanh quăng tay áo, xoay người liền đi rồi. Tào Mạt nâng dĩa, cười tủm tỉm nhìn Tử Thanh đi xa, tiếp tục ăn. Tử Thanh đi rồi trong lòng ngực “thình thịch” mãnh liệt. Bởi vì thân phận của hắn cũng chỉ là Tề Hầu biết. Công tử chỉ là hỏi hai câu. Mà Tào Mạt phảng phất biết đến rõ ràng. Tử Thanh thực không thích loại cảm giác này. Tử Thanh đi trở về phòng, Ngô Củ nằm trên giường, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy liền dùng xong?” Bị hỏi, Tử Thanh mới cảm giác trong bụng trống rỗng, đói đến không chịu được, nhưng lại không thể lại đi ra ngoài, đành phải căng da đầu nói: “Dùng…… Dùng xong rồi.” Chờ Tử Thanh hầu hạ Ngô Củ ngủ xong, lúc này mới đói đến muốn luống cuống, vội vàng chạy đi, chuẩn bị đi nhà bếp tìm chút cơm thừa canh cặn ăn. Kết quả Tử Thanh đi vào nhà bếp, trong nồi chén gáo bồn căn bản cái gì cũng không có, chỉ có một chậu đậu. Trên bệ bếp thật ra có một đống xương. Xương còn dùng xếp thành một gương mặt cười. Tử Thanh nhìn những cái xương đó, thiếu chút nữa đem bàn đá đập nát. Cái này tất nhiên là tác phẩm của Tào Mạt đầu lừa tai trâu rồi! Tử Thanh cơ hồ bị tức khí, thiếu chút nữa đem đậu sống ăn. Tìm một hồi rốt cuộc tìm được cái bánh nướng lớn phình phình. Mở bánh nướng ra mới phát hiện bên trong có thịt. Là thịt mà trước đó Tử Thanh đã cắt. Có lẽ là Tào Mạt lưu lại thịt này. Tử Thanh nhanh đem bánh cùng thịt ăn, ngọn lửa giận trong lòng lúc này mới hơi chút giảm. Ngày thứ hai sáng sớm, Ngô Củ còn đang trong giấc mộng, liền nghe được có người gõ cửa, gõ đến não phát đau, mơ hồ nghe thấy Tử Thanh nói: “Đại Tư Hành, Công tử còn chưa dậy đâu.” Công Tôn Thấp Bằng nói: “Làm phiền ngươi đi nói cùng Đại Hành Nhân một tiếng, Thấp Bằng có chuyện quan trọng cầu kiến.” Tử Thanh có chút chần chờ. Dù sao Công tử trên người còn có thương tích, đang dưỡng thương, giờ này thật sự là quá sớm. Ngô Củ nghe bên ngoài có động tĩnh, cũng tỉnh bảy tám phần, ngồi dậy, nói: “Tử Thanh, ta tỉnh rồi, thỉnh Đại Tư Hành tiến vào đi.” Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, chạy nhanh vào. Vừa đi vào, hắn liền phát hiện Công tử Củ còn ngồi ở trên giường, chỉ mặc áo lót màu trắng, dáng người có vẻ dị thường đơn bạc, tóc tán xuống dưới không có vấn, có chút hỗn độn, lại có vẻ dị thường lười biếng. Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, nhanh quay người đi, nói: “Thấp Bằng đường đột.” Tử Thanh vội vàng lại phủ áo ngoài, sửa sang lại tóc cho Công tử nhà mình. Ngô Củ nói: “Không có việc gì. Đại Tư Hành có chuyện quan trọng gì?” Công Tôn Thấp Bằng bị hỏi mới nhớ tới, vội vàng nói: “Đại Hành Nhân, sứ thần Lỗ quốc sáng sớm đã tiến cung.” “Sáng sớm?” Ngô Củ có chút kinh ngạc. Sớm như vậy liền tiến cung! Công Tôn Thấp Bằng nói: “Nghe nói hôm qua Cử Công tiếp đãi sứ thần Lỗ quốc đến khuya, ăn uống vui chơi. Sáng sớm hôm nay lại thỉnh sứ thần Lỗ quốc vào trong cung dùng bữa.” Ngô Củ nghe xong nheo nheo mắt, nói: “Làm phiền Đại Tư Hành chuẩn bị một chút, chúng ta phải tiến cung.” Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, lập tức chắp tay nói: “Được, Thấp Bằng liền đi chuẩn bị.” Tử Thanh vội vàng nói: “Công tử, trăm triệu lần không thể. Công tử còn có thương tích trong người, tiến cung vạn nhất thân mình không chịu nổi thì như thế nào!” Công Tôn Thấp Bằng vừa muốn đi ra ngoài, liền nghe được Tử Thanh nói, lập tức cũng dừng lại, rất là chần chừ. Trước đó vài ngày Công tử Củ suýt nữa bỏ mạng, tái nhợt đến trong suốt, mọi người còn như thấy rõ ràng trước mắt. Ngô Củ xua tay nói: “Không sao, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này không biết khi nào mới có thể bắt sứ thần Lỗ quốc. Đây chính là thời cơ ngàn năm một thuở, vừa lúc……” Ngô Củ nói, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Vừa lúc cũng cần tính toán nợ cũ cùng Cử Công.” Ngô Củ nói nhẹ nhàng, Công Tôn Thấp Bằng cùng Tử Thanh cũng không biện pháp phản đối. Công Tôn Thấp Bằng lập tức đi ra ngoài chuẩn bị. Tề Hầu sáng sớm cũng nghe tin tức này. Khi Ngô Củ từ dịch quán ra tới, chuẩn bị lên xe liền thấy được Tề Hầu một thân màu đen rất đơn giản, phảng phất thật sự là một Chủ thư. Ngô Củ kinh ngạc nói: “Quân thượng cũng muốn cùng tiến cung? Nhưng……” Thời điểm Tề Hầu đào vong đã từng ở tại Cử quốc một năm, Cử Tử sẽ nhận ra hắn. Tề Hầu lại không thèm để ý, nói: “Cô không yên tâm để nhị ca đi. Cùng nhau đi trước, nếu không thể vào liền ở cửa cung chờ.” Khiến Tề Hầu ở cửa chờ đợi, Công tử Củ là người đầu tiên…… Bởi vì thời gian cấp bách, mọi người nhanh chóng lên xe ngựa, hướng Cử cung mà đi. Lỗ Công nghe nói Tề Hầu đăng vị xong, chuyện thứ nhất làm chính là đi bái phỏng Cử quốc, chỉ sợ Tề quốc cùng Cử quốc liên hợp lại. Phía đông có ba quốc gia lớn, chính là Tề Lỗ cùng Cử, nếu hai nước kia liên minh, vậy Lỗ quốc liền nguy hiểm. Trong khoảng thời gian ngắn Cử quốc thành một cái bánh ngon. Lỗ Công cũng không cam lòng lạc hậu, liến phái sứ thần đi Cử quốc, đồng thời còn mang theo không ít mỹ nữ cùng ngọc tốt. Ngày hôm qua buổi tối, Cử Công tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc. Kỳ thật Cử Công cũng kiêng kị Tề quốc, không dám tiếp kiến sứ thần. Nhưng vì Cử Công không cam lòng, chuyện Mật Cơ đã bị áp lực khiến mặt mũi Cử Công thật sự không còn. Cử Công muốn đòi lại một chút mặt mũi. Mặt khác cũng là vì Lỗ quốc đưa tới không ít mỹ nhân và ngọc quý, thật là gãi đúng chỗ ngứa, Cử Công trong lòng ngứa lợi hại. Cử Công tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc. Các mỹ nữ dùng tất cả thủ đoạn khiến Cử Công bay lên mây. Đêm hôm qua Cử Công thật sự vạn phần cao hứng, cho nên sáng sớm hôm nay lại thỉnh sứ thần Lỗ quốc tiến cung dùng bữa sáng. Cử Công sở dĩ không kiêng nể gì, kỳ thật cũng vì chuyện thích khách. Tin tức Đại Hành Nhân Củ bị thích khách hành thích đã từ Lương Phủ Sơn truyền về. Tuy rằng Công tử Củ mạng lớn không chết, nhưng thương thế nghiêm trọng. Thám tử của Cử Công đã đưa tin tức, cho nên Cử Công nhận định Công tử Củ không có khả năng nhanh như vậy đã trở về, cũng liền không có sợ hãi, thoải mái tiếp kiến sứ thần Lỗ quốc. Cử Công nào biết Công tử Củ lúc này đang trên đường vào Cử cung. Trong cung tuy rằng mới là sáng sớm, nhưng đã có ca vũ rộn ràng. Nữ Tửu dâng rượu, vũ nữ nhẹ nhàng ca múa. Sứ thần Lỗ quốc tìm mọi cách thổi phồng Cử Công, cơ hồ nâng tới trời cao. Hơn nữa có mỹ nữ trợ hứng, Cử Công mới tỉnh rượu lúc này lại bị ép uống đến mặt đỏ rần. Trong lúc nhất thời bốn phía đều là tiếng mời rượu. Mỹ nữ trong ngực, Cử Công vui đến đã không biết đông nam tây bắc. Nhưng mà ở ngay lúc này, một tự nhân nhanh chóng chạy vào, quỳ xuống nói: “Quân thượng, Đại Hành Nhân Tề quốc, Đại Tư Hành Tề quốc cầu kiến!” Cử Công suýt nữa không nghe rõ, vừa nghe chợt có chút ngây ra. Ngược lại sứ thần Lỗ quốc nghe rõ. Đến khi tự nhân nói lần thứ hai, Cử Công mới suýt nữa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nói: “Gì……” Sứ thần Lỗ quốc cười nói: “Cử Công đang hưng phấn, hà tất mất hứng, không gặp là được.” Cử Công tuy rằng cũng cảm thấy như vậy, nhưng trong lòng “thình thịch” mãnh liệt. Dù sao chính Cử Công phái tử sĩ đi hành thích, chỉ sợ người Tề quốc là tới hưng sư vấn tội. Cử Công không muốn gặp, nhưng trong lòng có chút không yên ổn, cuối cùng đành phải nói: “Các vị sứ thần cứ vào thiên điện nghỉ ngơi.” Mấy sứ thần Lỗ quốc vừa nghe, trong lòng đều có chút không thoải mái, nhưng lại không thể làm trái, đành phải đi ra cửa sau, trực tiếp tới thiên điện. Mấy sứ thần Lỗ quốc lại sợ Cử Công gió chiều nào theo chiều ấy, trong lòng cũng không yên. Ở thiên điện trong chốc lát, thật sự nhịn không được, bọn họ lén chạy đến tránh ở chỗ tối hướng vào trong xem. Ngô Củ một thân trường bào màu trắng, eo thúc bốn khoan ngọc đái, cùng một cái ngọc đôn trắng tinh. Cả người có một loại tư thái xuất trần, Ngô Củ đi nhanh từ bên ngoài vào trong điện. Phía sau Ngô Củ còn có Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng, Thiệu Hốt, Đông Quách Nha. Mà Cử Công liếc mắt cũng thấy được Tào Mạt. Tào Mạt cũng mặc y phục Thứ tử Tề quốc, nghiễm nhiên biến thành thực khách Tề quốc. Lúc trước Cử Công cũng nghe nói tên tuổi Tào Mạt, đã phái người đi thỉnh, kết quả Tào Mạt không vào triều. Cử Công tự mình đi thỉnh, Tào Mạt vẫn không vào triều. Cuối cùng Cử Công giận dữ, chế nhạo Tào Mạt một trận. Bởi vì vậy Cử Công cũng nhận biết Tào Mạt. Ngô Củ đi vào, chắp tay cười nói: “Cử Công, Đại Hành Nhân Tề quốc có lễ.” Cử Công vội vàng chắp tay nói: “Đại Hành Nhân, sao sáng sớm liền tiến cung. Có… có chuyện gì?” Ngô Củ không nhanh không chậm cười nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng……” Ngô Củ nói, liếc liếc mắt sang một góc đại điện, thấy mặt sau rèm có bóng người lén lút ghé vào nơi đó. Ngô Củ cũng không cần đoán liền biết là ai. Ngô Củ dừng một chút, trên mặt tươi cười mở rộng một ít, nói: “Củ là tiến đến cùng Cử Công định việc phạt Lỗ.” Ngô Củ thốt ra lời này, Cử Công tức khắc mặt cứng đờ đến cực điểm. Mấy người Lỗ quốc trốn sau rèm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhìn nhau trao đổi. Cử Công quả nhiên là người hai mặt, thế nhưng muốn lấy lòng cả hai! Tề Hầu đứng ở trong nhóm người Tề quốc, duỗi tay để trên bội kiếm, vẫn luôn cúi đầu không nói gì, người khác đều không có chú ý hắn. Tề Hầu nghe Công tử Củ cười, không cần ngẩng đầu cũng đã nghĩ tới biểu tình giảo hoạt của nhị ca nhà mình. Tề Hầu nghĩ thầm. Lúc trước có thù dâm loạn, hơn nữa thù một mũi tên ở Lương Phủ Sơn, không cần người khác lắm miệng, cũng nên để nhị ca tính sổ đi……