Vô Củ
Chương 25 : Tâm bệnh
Mật cơ hoảng sợ, ánh mắt run rẩy nhìn Tề Hầu. Hắn nói thực ôn nhu, khuôn mặt mang theo ý cười, nhưng mà nụ cười này làm người nhìn không rét mà run. Cằm Mật cơ bị Tề Hầu bóp sắp gãy, nàng đau đến mặt đầy mồ hôi.
Mật cơ sợ tới mức dùng sức lắc đầu. Đặc biệt dùng sức quơ đôi tay, ý bảo chính mình không có.
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, buông cằm Mật cơ ra. Mật Cơ bị đẩy ngã trên mặt đất, sợ tới mức cuộn tròn lại. Tề Hầu chậm rãi đứng lên, cúi nhìn Mật cơ cuộn tròn trên mặt đất, nhàn nhạt nói:
"Cô nghĩ ra rồi, ngươi là Nữ Tửu hôm qua trong Cử cung."
Mật cơ sợ tới mức toàn thân run rẩy, cứng đờ cổ không dám gật đầu. Nàng không nghĩ tới Tề Hầu cũng chú ý tới mình. Một Công chúa Mật quốc lại biến thành Nữ Tửu ở trong cung Cử quốc. Nếu để Cử Tử biết, việc này cũng không nhỏ.
Ánh mắt Tề Hầu sâu kín nhìn nàng, cười nói:
"Vậy Cô đổi câu hỏi......"
Mật cơ không dám không nghe, đành phải gật đầu, vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn Tề Hầu. Tề Hầu lại cười, nói:
"Thân là Nữ Tửu, vậy ngươi đã cùng nhiều nam nhân tằng tịu với nhau?"
Mật cơ hoảng sợ. Nàng không biết vì cái gì Tề Hầu luôn hỏi cái này.
Tề Hầu đương nhiên muốn hỏi cái này. Bởi vì căn cứ thời gian mà suy tính, đời trước lúc này Tề Hầu còn chưa có cưới Mật cơ, thế nhưng Mật cơ lúc này ở Cử quốc làm Nữ Tửu. Nữ Tửu nói là nữ quan kỳ thật chính là kỹ nữ, ở trong cung mua vui cho quốc quân cùng nhóm sĩ phu.
Hôm qua nàng còn hầu hạ Cử Tử Tư Dư Phục, tất nhiên đã sớm không còn sạch sẽ.
Tề Hầu tính tình tương đối bá đạo, nghĩ như vậy tất nhiên liên tưởng đến Mật cơ đời trước khi gả cho mình cũng không còn sạch sẽ. Tức khắc một hơi lửa giận vọt lên ở cổ họng, cơ hồ vọt tới ót.
Tề Hầu cười nhìn nàng, nói:
"Sao nào? Nói không ra lời? Dùng tay cùng chân cũng không tính hết? Mấy người? Cô đang hỏi ngươi đó."
Tề Hầu nói xong lời cuối cùng, âm thanh rất lạnh lùng, phảng phất như băng tuyết. Mật cơ sợ tới mức căn bản không dám đáp lời.
Công Tôn Thấp Bằng ở bên ngoài canh giữ. Phòng cũng không phải cách âm, nhưng bởi vì bên trong nói rất nhỏ hắn cũng nghe không được cái gì. Hắn chỉ có thể mơ hồ nghe được bên trong đang nói chuyện, bởi vì giọng Tề Hầu trầm thấp, cũng nghe không rõ ràng lắm.
Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng nghĩa khí, xuất thân là võ tướng, nhưng từ nhỏ được giáo dục như văn nhân, tiếp thu không ít tri thức, cũng không phải người lỗ mãng. Cho nên dù hắn nghe được rõ ràng, cũng là không dám nghe.
Ngay lúc này, trong phòng truyền ra một tiếng động, Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, vội vàng gõ cửa nói:
"Quân thượng! Quân thượng?!"
Công Tôn Thấp Bằng còn đang khẩn trương, liền nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Tề Hầu một thân trường bào màu đen, thực đạm nhiên từ bên trong đi ra. Công Tôn Thấp Bằng vội vàng đóng cửa lại, để ngừa thích khách chạy ra.
"Quân thượng, ngài không có việc gì chứ?"
Tề Hầu sắc mặt nhàn nhạt, một bộ thực bình thản. Nhưng Công Tôn Thấp Bằng cũng coi như là người bên cạnh Tề Hầu lâu năm, tự nhiên biết sắc mặt của hắn càng như vậy là càng tức giận. Chẳng qua lửa giận còn lắng đọng lại, không có đột nhiên làm khó dễ mà thôi.
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
"Cô có thể có chuyện gì?"
Hắn nói xong nhanh chóng đi về phía trước. Đi hai bước, đột nhiên hắn dừng lại, lạnh lùng nói:
"Thấp Bằng."
Công Tôn Thấp Bằng lập tức tiến lên, nói:
"Có Thấp Bằng."
Tề Hầu không có quay đầu lại, nói:
"Thích khách này chính là Nữ Tửu của Cử quốc, cũng là mật thám Mật quốc phái tới. Chuyện này, cứ giao cho Cử Công tới giải quyết đi."
Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Nữ Tửu Cử quốc? Mật thám Mật quốc? Việc này vừa nghe có chút hồ đồ, cẩn thận nghĩ lại cảm thấy khắp cả người lạnh như băng, một chuyện mà liên lụy nhiều quốc gia.
Công Tôn Thấp Bằng lập tức lên tiếng.
"Thấp Bằng đi làm ngay."
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
"Thái độ cường ngạnh một chút. Ngươi nói Đại Hành Nhân bị thương đang nằm trên giường dưỡng thương. Cử Tử... phải có giải thích."
Công Tôn Thấp Bằng tức khắc lau lau mồ hôi từ trên đầu chảy xuống. Nhớ lại Đại Hành Nhân Củ bị thương, chỉ là một vết cào nhỏ trên má mà thôi, đâu đến nỗi nằm trên giường tĩnh dưỡng. Xem ra Tề Hầu không thoải mái, đang tìm Cử Tử xả giận. Hắn tìm Cử Tử xả giận Tư Dư Phục khẳng định sẽ đi tìm Mật quốc hỏi tội. Như vậy Tề Hầu không cần phí chút sức lực, liền xem bọn họ trả giá.
Tề Hầu nói xong, bước nhanh về phía trước, không có dừng lại. Tới cửa phòng, sắc mặt hắn khó coi phân phó tự nhân.
"Người đâu, chuẩn bị nước nóng, Cô muốn tắm gội thay quần áo."
Công Tôn Thấp Bằng cả cơm trưa cũng chưa ăn, vội vàng đến Cử cung.
Thiệu Hốt vẫn luôn thực thấp thỏm. Tề Hầu đã đi gặp Mật cơ. Thiệu Hốt không biết Ngô Củ cùng Mật cơ là "hoàn toàn trong sạch". Trước kia Mật cơ chướng mắt Công tử Củ, một lòng muốn gả cho phụ thân của Công tử Củ là Tề Hi Công.
Hiện tại Mật cơ tuy rằng đối với Công tử Củ có chút ưu ái, nhưng Ngô Củ lại không muốn cùng Mật cơ phát sinh quan hệ. Cho nên hiện tại Ngô Củ là chủ thân thể này, vô luận là trước đây hay là hiện tại, càng đừng nói sau này, đều không muốn cùng Mật cơ phát sinh quan hệ gì.
Bất quá bởi vì trước kia Công tử Củ đặc biệt phong lưu, cho nên Thiệu Hốt không tin Công tử Củ cùng Mật cơ không có quan hệ. Trong lòng hắn sốt ruột. Mật cơ chính là Công chúa tôn thất Mật quốc, đột nhiên chạy tới Cử quốc, còn ở trong phòng Công tử Củ, lại bị bắt trở thành thích khách. Nếu Tề Hầu miệt mài theo đuổi, thật sự biết được thân phận nàng là Công chúa Mật quốc, như vậy Công tử Củ cũng khó thoát không có can hệ.
Dù tính Công tử Củ cùng Mật cơ không có quan hệ, không chừng Tề Hầu cũng sẽ chụp mũ cho một tội, nói Công tử Củ tư thông Mật quốc, lòng lang dạ thú, vân vân...
Bất quá nói thật ra, Mật quốc ở đầu tây, Tề quốc đầu đông, một trái một phải, sao có tư thông. Dù tính là mượn binh, còn phải mượn đường đi qua những quốc gia khác.
Tề Hầu sẽ không cố tình khắc nghiệt Công tử Củ?
Ngô Củ thấy Thiệu Hốt đi tới đi lui, khiến mình muốn hoa mắt. Ngô Củ muốn ngủ một giấc, Thiệu Hốt lại ở trong phòng Ngô Củ dạo bước. Tiếng bước chân ồn ào khiến Ngô Củ thật sự khó chịu.
Ngô Củ dứt khoát trực tiếp nằm xuống, nói:
"Thiệu sư phó nếu sốt ruột vậy chờ một chút. Ta có chút mệt mỏi, phải ngủ một lát."
Ngô Củ nói xong thật sự nhắm mắt ngủ, thoạt nhìn cũng không nôn nóng. Kỳ thật trong lòng Ngô Củ cũng không thể gấp. Đã tới nước này rồi, nếu Tề Hầu còn có thể làm ra cái gì loanh quanh lòng vòng, cũng coi như vận mệnh đi, có giãy giụa cũng sống không nổi. Bất quá Ngô Củ cảm thấy kỳ thật Tề Hầu không có khả năng làm khó dễ mình. Dù gì nơi này là Cử quốc, Ngô Củ chính là thể diện của Tề quốc. Tề Hầu cũng là người coi trọng mặt mũi, không phải sao?
Ngô Củ nằm ở trên giường. Tuy rằng là mặc áo ngủ, nhưng bởi vì ngày hè, thời tiết nóng, quốc gia ven biển có một ít ẩm ướt, cho nên cũng chỉ mặc một thân tơ tằm mỏng. Ngô Củ nằm xuống thân hình thon gầy được phác hoạ ra có vẻ phong lưu, gầy nhưng rắn chắc, eo nhỏ thắt lại có một loại phong thái cấm dục. Hai chân dài cũng được phác hoạ ra hình dạng.
Không đắp chăn, Ngô Củ gối tay trực tiếp nằm ngủ. Thân thể người nằm trên giường ẩn hiện, Thiệu Hốt âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh cúi đầu không dám nhìn, vội vàng nói:
"Ta...... Ta về phòng."
Hắn nói xong, vội vàng đẩy cửa đi ra như chạy. Ngô Củ thấy kỳ quái nhìn thoáng qua cửa phòng. Thiệu Hốt chạy quá nhanh, cũng quên đóng cửa. Ngô Củ đành phải tự mình đứng dậy đi đóng cửa, sau đó về giường nằm ngủ.
Thời điểm Ngô Củ tỉnh lại bụng có chút đói. Chậm rãi mở to mắt, phát hiện mặt trời đã muốn xuống núi, bên ngoài một mảnh mờ nhạt, trách không được đã đói bụng, dù sao đã bỏ lỡ cơm trưa, chỉ sợ bữa tối sắp bắt đầu rồi.
Ngô Củ ngồi dậy, ra cửa nhìn nhìn. Bên ngoài không có người hầu. Tử Thanh cũng không biết ở nơi nào. Tóm lại sân trống không.
Bất quá ở ngay lúc này có tiếng bước chân nhanh chóng lại đây, rất là dồn dập, còn có âm thanh kiếm và giáp trụ va chạm. Ngô Củ quay đầu nhìn, liền thấy một người nam nhân cao lớn mặc áo giáp, từ bên ngoài nhanh chóng đi vào.
Là Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng trước khi làm Đại Tư Hành chính là võ tướng, đã ra chiến trường, bộ dạng mặc giáp trụ rất có phong thái, lộ ra khí chất anh hùng.
Nhưng mà Công Tôn Thấp Bằng lúc này phi thường nóng nảy, nhanh chóng đi vào. Hoàng hôn ngày mùa hè, Ngô Củ thấy hắn mặt đầy mồ hôi từ trên đầu lăn xuống làm mặt đều ướt. Nhưng Công Tôn Thấp Bằng không kịp lau mồ hôi. Hắn vừa tiến vào liền thấy được Ngô Củ, vội vàng tiến lên, cũng không hàn huyên, sốt ruột nói:
"Đại Hành Nhân, mau mau chuẩn bị một chút. Cử Công muốn tới dịch quán gặp ngươi. Ta chạy đến trước báo cho ngươi hay."
Ngô Củ nhíu mày nói:
"Cử Công muốn tới gặp ta?"
Công Tôn Thấp Bằng cũng không kịp nói nhiều, đành phải nói ngắn gọn.
"Đại Hành Nhân không biết, người hành thích ngươi chính là mật thám Mật quốc. Việc này Quân thượng giao cho Cử Công xử lý, còn nói Đại Hành Nhân bị thương phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, cần Cử Công cho lời giải thích. Nào biết Cử Công nghe xong, một hai phải đến thăm Đại Hành Nhân."
Ngô Củ vừa nghe, tức khắc cảm thấy Tề Hầu đây là cho mình phiền toái. Ánh mắt háo sắc của Cử Tử kia, Ngô Củ có thể nhìn không ra sao?
Ngô Củ đời trước gặp qua việc đời cũng không ít. Bởi vì có khuôn mặt đoan chính lại đẹp trai, tựa hồ có rất nhiều người đồng tính thích. Nhưng Ngô Củ chưa từng yêu, cũng chưa thích người khác giới nào, thì đừng nói là người cùng giới.
Ngô Củ kỳ thật cũng không kỳ thị tình cảm đồng tính, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cử Tử, trong lòng vẫn ngăn không được ghê tởm.
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
"Làm phiền Đại Tư Hành đi bẩm báo Quân thượng."
Công Tôn Thấp Bằng vội vàng chắp tay nói:
"Thấp Bằng đi ngay."
Hắn nói xong duỗi tay giữ bội kiếm bên hông, nhanh chóng đi hướng phòng Tề Hầu.
Ngô Củ nhìn Công Tôn Thấp Bằng đi ra, vội vàng xoay người vào phòng. Lúc này tiểu đồng Tử Thanh cũng không thấy, trên mặt đất còn lung tung rối loạn, đó là do khi Mật cơ giãy giụa gây ra.
Ngô Củ nhanh cuộn cái chiếu dính hương phấn lại, thu dọn những thứ lung tung trên mặt đất. Những dấu vết lộn xộn do đánh nhau liền mặc kệ. Sau đó Ngô Củ vội vàng đem những thứ kia chạy ra ném ở một bên. Rồi chỉ mặc áo trong nằm ở trên giường, làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực mau liền nghe được bên ngoài có động tĩnh lớn. Thân là người đứng đầu Cử quốc, Cử Tử đột nhiên đến dịch quán, hành động này thật sự quá quỷ dị. Nhóm quan ở dịch quán cũng không có được thông báo trước, đều sợ tới mức kinh hoảng thất sắc, vội vàng ra nghênh đón.
Cử Tử vẫn cứ mặc thực tùy ý, cũng không có mặc triều bào, hai bên vẫn là được cung nữ dìu. Tựa hồ bởi vì hình thể nặng nề đi đường cũng cảm thấy cố hết sức, giống quả núi chậm rãi di động về phía trước.
Thiệu Hốt, Đông Quách Nha đều nghe nói Cử Tử tới dịch quán.
Theo lý mà nói, mật thám Mật quốc đã đưa đến Cử cung, Cử Tử hẳn là phải xử lý vấn đề này, lại cấp tốc chạy tới dịch quán, tự mình an ủi Đại Hành Nhân. Đây quả thực không hợp quy tắc, hơn nữa phi thường hoang đường.
Thiệu Hốt không biết Cử Tử có ý tốt gì đây? Ánh mắt Cử Tử quá lộ liễu, Thiệu Hốt tất nhiên nhìn ra được. Sợ là chỉ cần không phải người mù, đều nhìn ra được ý gì. Thiệu Hốt giận không chịu được, nhanh chạy đến phòng Công tử Củ. Đông Quách Nha sợ hắn hành động theo cảm tính, cũng chạy theo sau.
Cử Tử thực mau đã được dìu đến phòng Ngô Củ, cũng không có nghe được tiếng gõ cửa.
"Rầm!!"
Cử Tử liền xông vào. Cửa phòng này đối với hắn mà nói có chút nhỏ, thêm hai cung nữ đỡ hắn, ba người không có biện pháp trực tiếp tiến vào.
Cử Tử vừa đi vào đã gấp không chờ nổi nhìn về phía người nằm trên giường, cả trên mặt đất đầy dấu vết cũng không bỏ vào trong mắt. Đặt mông ngồi ở mép giường, vẻ mặt Cử Tử quan tâm nói:
"Cô nghe nói Tề Công tử gặp thích khách, bị trọng thương, đặc biệt đến thăm."
Ngô Củ làm bộ vẻ mặt suy yếu là dễ như trở bàn tay. Dù sao đời trước thân thể đã không tốt, cái loại cảm giác suy yếu rất rành mạch.
Ngô Củ hơi thở mỏng manh nói:
"Tạ ơn Cử Công. Củ có bệnh trong người, vô pháp đứng dậy hành lễ, thỉnh Cử Công thứ lỗi."
Cử Tử vội vàng nói:
"Không ngại, không ngại. Tề Công tử bị thương ở nơi nào? Cô xem sắc mặt cũng không tốt lắm."
Hắn nói còn duỗi tay tới sờ lên gương mặt Ngô Củ.
Trong nháy mắt cổ giọng Ngô Củ bị nghẹn. Một cảm giác ghê tởm dâng lên tận não. Là người có thói ở sạch, đúng hơn là tâm lý sợ dơ bẩn, bị Cử Tử háo sắc chạm vào, toàn thân Ngô Củ nổi da gà, sắc mặt thật sự không tốt chút nào.
Ngô Củ chịu đựng cảm giác ghê tởm, nói:
"Củ không sao, chỉ là... chỉ là bị thương ở trên eo. Cử Công đại giá là không hợp quy tắc, thỉnh Cử Công dời bước."
Cử Tử nào thèm để ý quy tắc mà chạy đến thăm Ngô Củ. Vừa nghe Ngô Củ nói bị thương ở trên eo, tức khắc trên mặt lộ ra kinh hỉ, hắn vội vàng duỗi tay xốc chăn. Khi chăn xốc lên lộ ra Ngô Củ mặc chỉ áo lót tơ tằm trắng, hắn liền muốn đi sờ eo.
Ngô Củ lúc này thật sự bị hoảng sợ. Cử Tử hành động quá mức vô lại, căn bản không phù hợp tiêu chuẩn của người đứng đầu một nước. Còn nữa, ở trong mắt Cử Tử, Công tử Củ rất hèn hạ. Cử Tử xem Công tử Củ là một món đồ chơi, mà không phải một Đại Hành Nhân.
Động tác Ngô Củ cũng mau, đè lại tay Cử Tử, không cho hắn kéo áo lót, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
Ở ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Công Tôn Thấp Bằng đứng bên ngoài nói là có chuyện quan trọng muốn gặp Cử Công. Cử Công là một người không kiên nhẫn, nhưng Công Tôn Thấp Bằng cùng Công tử Củ nào có giống nhau. Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư Hành, là Thượng Đại phu quyền cao chức trọng, lại là người kiên quyết ủng hộ Tề Hầu ở thời điểm hắn còn là Công tử. Có thể nói Công Tôn Thấp Bằng là người căn cơ vững chắc.
Cử Công không kiên nhẫn lên tiếng, đành phải ra khỏi phòng. Trước khi đi hắn còn cười nói:
"Tề Công tử nghỉ ngơi, có rảnh, Cô liền đến vấn an."
Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha chạy tới thì Công Tôn Thấp Bằng đã gọi Cử Công ra ngoài rồi. Chỉ thấy được một nam tử thân hình cao lớn mặc y phục đen đi vào phòng Công tử Củ, sau đó trở tay đóng cửa lại.
Ngô Củ nghe được Cử Công đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả lỏng nhắm mắt nằm ở trên giường. Chính lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân, hơn nữa gần trong gang tấc. Ngô Củ hoảng sợ, mở mắt, lại nhìn thấy Tề Hầu không biết khi nào đứng ở trước mặt mình.
Ngô Củ vội vàng muốn đứng dậy, Tề Hầu cười nói:
"Không cần đứng dậy, mới vừa rồi thật là làm khó cho nhị ca."
Hắn nói, đồng thời duỗi tay áp bả vai, để Ngô Củ không cần ngồi dậy. Ngô Củ chỉ mặc áo lót, ra vẻ bị thương. Nào biết tay Tề Hầu vừa chạm vào, chỉ là hơi chút ngăn chặn bả vai, Ngô Củ đột nhiên run run, cả thân mình run lên, phản ứng phi thường kịch liệt.
"Bốp!"
Một tiếng thanh thúy vang dội. Ngô Củ thế nhưng đã đánh bay bàn tay Tề Hầu.
Tề Hầu sửng sốt, mu bàn tay có cảm giác nóng rát, là bị Ngô Củ đánh. Tề Hầu lần đầu tiên lộ ra ánh mắt không dám tin tưởng.
Vẻ mặt Ngô Củ ghét bỏ, ánh mắt lộ ra không thể nghi ngờ.
Tề Hầu cùng Ngô Củ có rất nhiều lần tiếp xúc thân thể. Tỷ như khi hành quân ở trên Truy Xa, Ngô Củ còn nằm ở trên đùi Tề Hầu ngủ, cũng không có thế nào. Mà lần này phản ứng đột nhiên đặc biệt kịch liệt.
Không chỉ như vậy, Ngô Củ không chỉ là đánh tay Tề Hầu, hơn nữa còn đột nhiên xoay người ngồi dậy, ghé vào bên cạnh giường, vội vàng che lại miệng mình, tựa hồ muốn nôn mửa. Âm thanh dồn dập, sắc mặt trắng bệch, nước mắt cũng chảy xuống, cho một loại ảo giác yếu ớt.
Tề Hầu nhìn thấy phản ứng kịch liệt này cảm giác tựa hồ cũng không phải giả vờ. Hắn vội vàng bước qua đi tiếp được người muốn từ trên giường lăn xuống dưới. Ngô Củ chỉ mặc một lớp áo lót tơ tằm mỏng, ngã vào trong lòng ngực Tề Hầu. Tề Hầu có thể cảm giác được run rẩy mãnh liệt. Toàn thân Ngô Củ run run, dùng sức che lại miệng mình, không ngừng nôn khan.
Ngô Củ cũng không biết vì cái gì, hoặc là bởi vì Cử Tử vừa rồi ngả ngớn, đột nhiên cảm thấy "thói ở sạch" phát tác. Hoặc là bệnh tâm lý càng thêm lợi hại. Bị một người chạm vào, trong nháy mắt hô hấp có chút không thoải mái, ghê tởm muốn phun, đầu choáng váng, nhẫn cũng nhịn không được.
Ngô Củ vẫn là toàn thân run rẩy, không ngừng nôn khan. Nhưng do cơm trưa chưa ăn, đồ ăn sáng đã sớm tiêu hóa hết, cũng phun không ra cái gì. Chỉ là nôn đến sắc mặt dị thường trắng bệch, phảng phất giống hệt màu quần áo.
Tề Hầu vội vàng đem Ngô Củ đỡ lên giường nệm, nói:
"Nhị ca? Nhị ca?!"
Hắn lại cất cao giọng nói:
"Người đâu! Truyền y quan!"
Thiệu Hốt và Đông Quách Nha còn ở ngoài cửa chưa đi, liền nghe được Tề Hầu gọi, lập tức vọt vào. Thiệu Hốt vừa thấy Ngô Củ sắc mặt tái nhợt, tức khắc có chút luống cuống, lập tức nói:
"Ta đi tìm y quan!"
Hắn nói rồi nhanh chóng lao ra ngoài, một đường chạy như bay đi tìm y quan, nào phong độ của Trung Thứ tử.
Đông Quách Nha đứng ở cửa còn chưa tiến vào, Tề Hầu liếc mắt một cái liền thấy được hắn, nói:
"Mau, Đông Quách, ngươi biết y thuật, nhìn xem hắn có bị trúng độc hay không?"
Đông Quách Nha sửng sốt. Theo lý mà nói, Tề Hầu không quen biết hắn, sao có thể biết hắn biết y thuật.
Nhưng mà Tề Hầu nói không sai, Đông Quách Nha đích xác biết một ít y thuật. Khi hắn chưa vào cung làm cu li, hắn ở y quán làm công, tiến cung cũng ở y quan làm một hai năm. Thấy được nhiều tất nhiên sẽ biết một ít. Nhưng chuyện đó Tề Hầu tuyệt đối không thể nào biết. Đông Quách Nha lắp bắp kinh hãi.
Nhưng thấy bộ dạng Ngô Củ phi thường thống khổ, Đông Quách Nha lập tức đi tới, duỗi tay nâng mặt Ngô Củ lên.
Ngô Củ lúc này đã nửa hôn mê, còn không ngừng nôn khan, ý thức không rõ ràng. Đông Quách Nha nâng mặt Ngô Củ, đầu Ngô Củ cứ rũ xuống phía dưới, hắn không dễ hành động.
Tề Hầu cũng mặc kệ cái gì, lập tức giúp hắn giữ đầu Ngô Củ. Bàn tay Tề Hầu rất lớn, hai tay giữ gương mặt Ngô Củ lập tức bị hắn cố định. Ngô Củ còn không ngừng co rút, bộ dạng muốn phun bất cứ lúc nào, mà Tề Hầu lại không có bất luận cái gì ghét bỏ.
Đông Quách Nha nhanh lật mí mắt Ngô Củ ra nhìn, sau đó lại nắm cằm mở miệng Ngô Củ xem lưỡi. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
"Vẫn chưa trúng độc."
Tề Hầu nhíu mày nói:
"Hay ăn thứ gì hỏng rồi? Nhưng đồ ăn trong dịch quán đều giống nhau."
Đông Quách Nha nói:
"Hoặc là Đại Hành Nhân thân thể tương đối suy yếu."
Bọn họ đang nói chuyện, y quan đã bị Thiệu Hốt túm tới. Ông ta vô cùng lo lắng chạy tới, một đầu đều là mồ hôi. Vừa vào cửa liền thấy Tề Hầu ôm Công tử Củ suy yếu, vẻ mặt rất là quan tâm.
Y quan tuy rằng không phải cận thần, nhưng cũng là người ở trong cung lâu năm, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt cúng biết ít nhiều. Hiện giờ nhìn thấy Tề Hầu thân thiết ôm Công tử Củ, tức khắc ông có chút đau đầu não trướng, suýt nữa đã quên trị liệu.
Tề Hầu thúc giục, y quan vội vàng chạy tới. Ngô Củ hôn mê, đột nhiên liền bất động, làm Tề Hầu cùng Đông Quách Nha sợ tới mức nhảy dựng, y quan nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thể lực suy giảm, đã ngủ."
Tề Hầu nhíu mày nói:
"Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Y quan kiểm tra một phen, cuối cùng cũng không thấy nguyên do, chỉ phải căng da đầu nói:
"Bẩm Quân thượng, chỉ sợ là Đại Hành Nhân vất vả lâu ngày thành bệnh. Thân thể suy yếu, hơn nữa... hơn nữa tinh thần của Đại Hành Nhân có chút suy yếu, bị xúc động mạnh ảnh hưởng mới khiến cho có bệnh trạng này."
Tề Hầu có chút kinh ngạc nói:
"Tâm bệnh?"
Hắn nói, nhìn thoáng qua người hôn mê nằm ở trên giường.
Thiệu Hốt nghe đến càng choáng váng.
Tâm bệnh? Công tử ngày thường một mảnh đạm nhiên, luôn là tính sẵn trong lòng, bộ dạng không vội không nóng, sao có thể có bệnh này?
Bất quá y quan cũng tra không ra bệnh gì, kê đơn đều là đồ bổ, còn có lưu thông khí huyết, an thần, cũng không có thuốc khác.
Thực mau y quan liền lui xuống đi sắc thuốc. Còn lại mấy người bất an đứng ở một bên. Nơi này bản thân Ngô Củ là bình tĩnh nhất, hôn mê ở trên giường. Mày tuy rằng gắt gao nhíu lại, bộ dáng có chút bất an, nhưng so với bộ dạng nôn mửa kịch liệt đến yếu ớt vừa rồi, thật sự tốt hơn nhiều.
Tề Hầu không có lập tức rời đi, mà là ngồi xuống bên bàn, tựa hồ không có ý đi. Tề Hầu không đi, Thiệu Hốt cũng không dám đến gần xem xét Ngô Củ, chỉ là ngầm trừng mắt Tề Hầu. Hắn nghĩ thầm, sao người này còn chưa đi, mèo khóc chuột cái gì.
Ngô Củ mới vừa rồi lăn lộn ra một thân mồ hôi, hiện giờ nàm thành thật lại cảm thấy có chút lạnh, rúc ở trong chăn rùng mình.
Tề Hầu ngồi ở một bên, giơ tay nói:
"Đi lấy nước ấm tới."
Tiểu đồng Tử Thanh đứng ở một bên nhanh đáp ứng một tiếng, chạy đi ra ngoài lấy nước ấm.
Thực mau một cái thau đồng nước ấm đã được bưng trở lại, cùng một cái khăn mềm mại.
Tề Hầu thấy Tử Thanh trở về, lập tức đứng lên, đi qua tiếp nhận khăn trong tay Tử Thanh.
Tử Thanh hoảng sợ, liền thấy Tề Hầu đem khăn cẩn thận nhúng vào nước, vắt cho ráo, xếp thành một cái hình vuông. Không chút cẩu thả, hắn cầm khăn, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Ngô Củ.
Từ gương mặt lau đến cái cổ trắng nõn, nhẹ nhàng kéo ra cổ áo, khăn vói vào một ít, ngực cũng được lau qua. Sau đó Tề Hầu đem khăn giao cho Tử Thanh. Tử Thanh nhúng vào nước nóng lại đưa cho Tề Hầu.
Tề Hầu vẫn là giống lần trước, không chút cẩu thả vắt khăn cho ráo, sau đó lần nữa lau trên người Ngô Củ.
Ngô Củ trong lúc ngủ mơ, đột nhiên cảm giác được ấm áp. Ấm áp còn di động, chậm rãi thẩm thấu đến trong xương cốt. Ngô Củ rùng mình, thân thể dần dần thả lỏng. Cảm giác này thực tốt, làm Ngô Củ thoải mái một ít, rốt cuộc không còn khó chịu...
Ngô Củ tựa hồ có một giấc mộng. Trong mộng thấy mình ở thời điểm còn nhỏ sống cùng với mẹ. Một mình mẹ vất vả nuôi Ngô Củ vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, luôn phát sốt. Một lần sốt phải là ba bốn ngày mới khỏi. Mẹ liền sẽ dùng khăn nóng lau thân thể Ngô Củ.
Cảm giác này vừa quen thuộc, vừa ấm áp......
Ấm áp rồi lại chua xót, trong lúc ngủ mơ đột nhiên Ngô Củ bắt đầu nói mê.
"Bộp"
Một tiếng vang nhỏ, Ngô Củ đột nhiên nâng tay tới bắt được tay Tề Hầu.
Tề Hầu trong tay cầm khăn, còn đang chà lau trên cổ Ngô Củ. Đột nhiên bị Ngô Củ bắt lấy tay, hắn còn tưởng rằng Ngô Củ tỉnh. Bất quá Ngô Củ không có tỉnh, nhắm mắt, mày nhíu lại, khóe mắt ẩm ướt, giống như có nước mắt muốn chảy xuống. Hốc mắt hồng hồng, chóp mũi cũng có chút đỏ lên.
Tề Hầu sửng sốt một chút, liền nghe được Ngô Củ thều thào hô một tiếng:
"Mẹ......"
Cái từ này kỳ thật thời Xuân Thu cũng không được dùng, nó như là một từ ngoại lai.
Đến thời kỳ Tam Quốc có một quyển bách khoa toàn thư gọi là Quảng Nhã. Quảng Nhã là sách tra cứu từ thông dụng. Sách Nhĩ Nhã là một quyển sách tra từ dùng trong viết thư từ.
"Quảng" tức là ý tứ thông dụng.
Trong Quảng Nhã có ghi lại từ mẹ. Từ này có nghĩa là mẫu thân, là một cách gọi thông tục. Đồng thời cũng có từ "ba".
Tuy rằng từ này thông tục nhưng chưa phải thực lưu hành. Hơn nữa Tề Hầu là quý tộc, nên thường gọi phụ thân là Quân phụ, càng sẽ không kêu ba hoặc là mẹ. Nhưng không có nghĩa Tề Hầu nghe không hiểu.
Tề Hầu có thể nghe hiểu, mới đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, bất quá thực mau Ngô Củ lại kẽ hô một lần nữa. Âm thanh kia phảng phất như làm nũng, lộ ra một loại nhu nhược cùng ỷ lại, không giống ngày thường vân đạm phong khinh, cũng không có bất luận cái gì dối trá.
Tay Tề Hầu run lên. Ngô Củ vẫn luôn bắt lấy cổ tay của hắn. Chẳng được bao lâu, khóe mắt Ngô Củ chảy xuống nước mắt. Mí mắt càng đỏ lên, ở trong mộng thế nhưng Ngô Củ đã khóc thật.
Tề Hầu vội vàng đem khăn đến tay trái, để tùy ý Ngô Củ nắm tay phải. Sau đó hắn dùng tay trái lau nước mắt chảy xuống kia.
Ngô Củ khóc trong chốc lát, không biết có phải vì tiêu hao thể lực hay không, lại nặng nề ngủ. Lúc này ngủ thật sự an ổn, không có ý tỉnh lại.
Tề Hầu ở trong phòng ngồi trong chốc lát, luôn hồi tưởng bộ dạng khi Công tử Củ không hề phòng bị khóc rống. Trong lòng cũng không biết có cảm giác gì, hắn tựa hồ nhớ đến khi mình còn nhỏ.
Tề Hầu không có mẫu thân, hắn không biết mẫu thân trông như thế nào. Người khác đều thấy hắn đáng thương vì không có mẫu thân. Chỉ có Tề Hầu biết bản thân mình đối với từ mẫu thân chưa bao giờ có bất luận ý nghĩ gì, cũng không có lưu luyến.
Nhưng mà khi thấy Công tử Củ khóc, Tề Hầu đột nhiên minh bạch. Hắn cũng không phải không có bất luận ý tưởng gì, chỉ là bản thân cố ý đè nén không thèm nghĩ. Ở trong Tề cung to như vậy, Quân phụ cũng không phải chỉ có một mình hắn là con. Mà Tề Hầu cũng không có mẫu thân yêu thương. Tuổi thơ của hắn là một màu đen, nhớ tới chỉ là một mảnh vô biên mờ mịt.
Tề Hầu thở dài, đem khăn giao cho Tử Thanh, thực mau đứng dậy ra khỏi phòng.
Thiệu Hốt buồn bực nhìn Tề Hầu. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng bất chấp cái đó. Tề Hầu đi rồi, hắn chạy nhanh đến bên giường.
Sắc trời nhanh chóng tối đen.
Ngô Củ cũng không biết mình ngủ bao lâu. Chỉ nhớ rõ mình đột nhiên bắt đầu thấy ghê tởm, không biết vì cái gì nhịn không được muốn phun, sau đó liền không còn tri giác.
Thời điểm tỉnh lại nghe được ngoài cửa có âm thanh, Ngô Củ cố gắng ngồi dậy, cảm giác thân thể dị thường mỏi mệt.
Tiểu đồng Tử Thanh vội vàng bước lên trước đỡ Ngô Củ nói:
"Công tử, ngài đã tỉnh!"
Ngô Củ híp mắt nhìn nhìn bốn phía, thế nhưng trời đã tối, cũng không biết là canh giờ nào. Trong phòng trừ Tử Thanh không có người khác, nhưng ngoài cửa có âm thanh, mơ hồ có thể nghe ra ngoài cửa có vài người đang nói chuyện.
Giọng Thiệu Hốt có chút to, lực xuyên thấu rất mạnh. Ngô Củ nghe rõ nhất chính là giọng Thiệu Hốt.
Thực mau cửa phòng bị đẩy ra. Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha từ bên ngoài đi vào. Ngô Củ còn mơ hồ thấy được một binh sĩ Hổ Bí Quân.
Thiệu Hốt thấy Ngô Củ tỉnh, đặc biệt kinh hỉ chạy tới, nói:
"Công tử, ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá!"
Ngô Củ gật gật đầu, giọng có chút suy yếu, nói:
"Người đi Lương Phủ Sơn đã trở lại?"
Thiệu Hốt nghe Ngô Củ vừa tỉnh đã hỏi chuyện chính sự, đành phải nói:
"Vừa trở về."
"Tình huống thế nào, có phải tìm được người tên Tào Mạt hay không?"
"Lương Phủ Sơn không dễ đi, chân núi có người ở. Người được phái đi có hỏi thăm một phen, biết được trên núi đích xác có tiều phu họ Tào ẩn cư. Nhưng cụ thể không biết địa điểm chính xác. Người dưới chân núi nói tiều phu có xuống núi đổi lương thực."
Ngô Củ vừa nghe, mặt tái nhợt lộ một chút đỏ thắm, ánh mắt cũng có chút vui mừng, nói:
"Thật tốt quá, đúng là Tào Mạt rồi."
"Công tử đừng có gấp, hôm nay đã trễ, sáng sớm ngày mai lại bận rộn, uống miếng nước, ăn chút gì trước."
Ngô Củ vừa nghe hắn nói ăn chút gì, cảm giác bụng đã đói không chịu được. Hơn nữa buổi chiều phát bệnh, hiện tại toàn thân mệt mỏi, đường máu hạ thấp, cảm giác đầu váng mắt hoa.
Ngô Củ nói Tử Thanh đi lấy nước cùng chút thức ăn tới.
Tử Thanh đi thực mau đã trở về, bưng nước ấm cùng đồ ăn còn nóng.
"Quân thượng phân phó nhà bếp luôn giữa đồ ăn nóng, Công tử mau ăn khi còn nóng."
Ngô Củ chuẩn bị ăn uống. Thiệu Hốt liền nói chuyện với Đông Quách Nha.
"Răng Nhọn ngươi vẫn luôn canh giữ nơi này cũng mệt mỏi, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi."
Đông Quách Nha tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn qua Thiệu Hốt. Sắc mặt Thiệu Hốt không quá bình thường, không biết sao có chút ấp úng.
Đông Quách Nha đầu tiên là chấn kinh, sau đó lại có chút hiểu rõ, cười một tiếng, nói:
"Đa tạ Trung Thứ tử, vậy Đông Quách cáo lui trước."
Đông Quách Nha hướng Ngô Củ hành lễ, liền rời khỏi phòng, còn đóng cửa cho bọn họ.
Ngô Củ uống chút nước ấm cảm giác tốt hơn một chút, nhìn về phía Thiệu Hốt, bất đắc dĩ cười nói:
"Cớ gì đuổi Đông Quách sư phó đi?"
Thiệu Hốt thấy Đông Quách Nha đi rồi, lúc này mới thả lỏng, nói:
"Ai biết Đông Quách Nha kia có phải người của Tề Hầu hay không. Ta cũng chỉ là cẩn thận mà thôi."
Ngô Củ nhìn thoáng qua Thiệu Hốt, đột nhiên buông ly nước trong tay, nói:
"Tử Thanh, ngươi đi về ngủ trước, chén đặt ở nơi này, ngày mai sáng sớm lại thu dọn."
Tử Thanh đáp ứng rồi, thực mau cũng đi ra ngoài.
Thiệu Hốt không đi, đem việc Tề Hầu tự mình lau mồ hôi cho Ngô Củ nói một lần.
"Ngài nói xem Tề Hầu trong lòng nghĩ như thế nào? Sao đột nhiên bày ra một bộ ôn nhu thân thiện hòa ái?"
Ngô Củ vừa nghe, tức khắc trong lòng ngẩn ra.
Thì ra nằm mơ thấy mẹ lau mồ hôi, kỳ thật là Tề Hầu?
Ngô Củ trong lòng có chút hoảng, bất quá thực mau liền trấn định, nhàn nhạt nói:
"Còn có thể nghĩ như thế nào? Ta hiện tại là Đại Hành Nhân, có thể đột nhiên bệnh chết ở dịch quán Cử quốc sao?"
Thiệu Hốt vội vàng phi phi phi vài cái, nói:
"Công tử đừng nói bừa. Thân mình ngài đủ hư nhược rồi, mau ăn nhiều một chút."
Thiệu Hốt thấy Công tử Củ tỉnh cũng an tâm rồi. Nhìn thấy đối phương ăn xong, trước khi đi hắn còn muốn giúp thu dọn một chút. Thuận tay mang đồ dơ đi ra ngoài, miễn cho đặt ở trong phòng cả đêm có mùi hôi.
Thiệu Hốt tiếp nhận chén đũa trong tay Ngô Củ, khó tránh khỏi ngón tay chạm vào tay Ngô Củ. Thân thể Ngô Củ đột nhiên run lên, suýt nữa lại muốn phun ối. Trong nháy mắt con ngươi đột nhiên co rụt lại, cảm giác dạ dày lại không quá thoải mái.
Thiệu Hốt không chú ý tới biểu tình của Ngô Củ, chỉ là thu dọn đồ vật, nói:
"Công tử mau nghỉ ngơi. Ta đi về trước. Ngày mai lại nói về chuyện Tào Mạt."
Ngô Củ miễn cưỡng gật gật đầu. Nhìn Thiệu Hốt đi ra ngoài, lúc này Ngô Củ mới nhẹ nhàng thở ra, che lại miệng mình, ho nhẹ vài tiếng. Lại bưng lên ly nước ấm uống mấy ngụm, đè ép cảm giác không thoải mái ghê tởm xuống.
Ngô Củ khó tránh khỏi có chút kinh hãi. Đời trước thói ưa sạch sẽ tuyệt đối là nhằm vào đồ vật, mà không phải do bị đụng chạm vào thân thể.
Ngô Củ gian nan lau mặt, hít sâu một hơi. Mơ hồ nhớ lại thời điểm mình thấy khó chịu hình như đã đánh Tề Hầu một cái.
Ngô Củ khó chịu nằm lại giường, cảm giác đầu sắp nổ tung.
Cũng không biết mình có phun ở trên người Tề Hầu hay không? Nếu Tề Hầu hay mượn cớ, thì không dễ chọc rồi!
Càng nghĩ càng phiền lòng, Ngô Củ dứt khoát đem chăn kéo đến đỉnh đầu, rúc ở trong chăn, tạm thời không thèm nghĩ nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Củ rốt cuộc đã khôi phục. Tuy rằng sắc mặt không xem như hồng nhuận, nhưng cũng không có tái nhợt vô lực như hôm qua. Ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt chải đầu gọn gàng xong, Ngô Củ trước tiên đi tìm Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha.
Ba người cùng ngồi dùng bữa sáng, vừa dùng bữa, vừa nói về chuyện binh sĩ Hổ Bí Quân đã hồi bẩm.
Tiều phu họ Tào đặc biệt kỳ quái, tính cách cũng thực cứng nhắc. Ngày lễ ngày Tết, người dưới núi muốn cho hắn đồ ăn hoặc là quần áo, nhưng tiều phu này tính tình rất là ngoan cố, nói không cần. Nhiều hơn một khối bánh nướng cũng không cần, ai đưa cho hắn còn bị mắng.
Không ai biết tiều phu này cụ thể đang ở vị trí nào, may mà Lương Phủ Sơn không phải rất lớn. Nhưng hiện giờ là mùa hè, cây cối phát triển rậm rạp cũng không phải thực dễ tìm kiếm.
Thiệu Hốt nói:
"Người này tính tình kỳ quái như vậy. Hay là tiều phu này thật sự là người Công tử muốn tìm?"
Ngô Củ cười nói:
"Ta cũng không thể khẳng định, đi nhìn xem mới biết được."
Đông Quách Nha nói:
"Đại Hành Nhân chuẩn bị khi nào đi?"
"Càng nhanh càng tốt, nơi này chung quy là Cử quốc, không thể ở lâu."
Đông Quách Nha gật gật đầu. Thiệu Hốt không đồng ý, nói:
"Không được, sức khỏe Công tử quan trọng. Hôm qua mới bị bệnh, hôm nay không thể đi."
Ngô Củ còn muốn nói liền nghe được một tiếng cười khẽ. Một giọng trầm thấp khàn khàn từ bên ngoài truyền vào.
Một nam tử trong y phục màu đen đứng ngoài cửa. Hắn cười tủm tỉm khoanh tay. Áo đen càng làm tăng thêm vẻ đỉnh đạt cao lớn. Bộ mặt góc cạnh rõ ràng, biểu tình lại ôn nhu như nước.
"Cô thật ra cùng Thiệu sư phó nghĩ giống nhau. Nhị ca thân thể chưa tốt, hôm nay vẫn không cần mệt nhọc."
Mọi người cùng giật nảy mình. Không nghĩ tới Tề Hầu lại xuất quỷ nhập thần. Ba người đang dùng bữa, vội vàng buông chén đũa, nhanh đứng lên hành lễ.
Tề Hầu đi tới, không có chạm vào Ngô Củ, chỉ là phất tay nói:
"Không cần giữ lễ tiết."
Tề Hầu đi vào ngồi, tay đặt ở đầu gối. Làn da Tề Hầu không tính trắng, bất quá mu bàn tay có một cái dấu hồng nổi bật. Dấu vết có chút chuyển sang xanh. Chỗ khớp xương ngón tay còn có một vết máu, thoạt nhìn như là bị cào.
Ngô Củ bất động thanh sắc nhìn, trong lòng lại kinh sợ, tim nhảy thình thịch. Lần đầu tiên Ngô Củ thấp thỏm bất an như thế. Mơ hồ nhớ rõ mình đã đánh Tề Hầu một cái, hơn nữa đánh không nhẹ. Hiện giờ vừa thấy mu bàn tay Tề Hầu có dấu bầm xanh còn có vết cào, Ngô Củ nghĩ đây là kiệt tác của mình.
Ngô Củ híp mắt, con ngươi không ngừng chuyển động, vừa suy đoán, vừa hồi tưởng.
Tề Hầu chú ý tới vẻ mặt của Ngô Củ, tức khắc có chút buồn cười, theo ánh mắt kia nhìn mu bàn tay của chính mình.
Tề Hầu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Công tử Củ lộ ra thần sắc bất an, cảm thấy thật sự thú vị, vì thế lập tức hít hà một tiếng. Hắn đột nhiên duỗi tay trái che lại tay phải, làm bộ đau đớn nói:
"Hôm nay trời đầy mây chắc muốn mưa, vết thương trên mu bàn tay của Cô có chút làm đau."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
4 chương
33 chương
114 chương