Vô Củ

Chương 239 : Tàn Phế

Tiệc mừng thọ kéo dài đến đêm khuya mới tan. Công tử Bạch cùng Ngô Đao trở về lều, tiến vào lều lại phát hiện bên trong đã có người. Đại Thứ Trưởng ung dung đứng ở trong lều Công tử Bạch, thật giống tham quan, sờ đông một chút, sờ tây một chút. Ánh mắt Ngô Đao phát lạnh, chuẩn bị rút đao tiến lên, lại bị Công tử Bạch ngăn cản. Đại Thứ Trưởng cười ha ha, xoay đầu lại, đối với Công tử Bạch: "Vẫn là Công tử có nhãn lực, không giống chó của ngươi, chỉ có thể cắn người." Ngô Đao không nói gì, cũng không có phản bác, thu bội đao, liền lui về phía sau. Công tử Bạch nói: "Đại Thứ Trưởng đêm khuya đến đây, hẳn sẽ không chỉ vì tẻ nhạt đến chế nhạo chó của Bạch?" Đại Thứ Trưởng cười cười, nói: "Lão thần tất nhiên không có tẻ nhạt như thế, là tới cùng Công tử bàn đại kế." Công tử Bạch vẩy tay áo, nói: "Vậy liền nói thẳng đi." "Ngày mai hoàng hôn, đội ngũ Vân quốc qua biên giới, tiến tới Thượng Dung. Lão thần biết quân thượng để Công tử nắm trọng binh canh giữ chung quanh, vừa phòng ngừa phản tặc Dung quốc binh biến, cũng phòng ngừa những quốc gia khác đánh lén. Làm phiền Công tử phái người đi một chuyến, đón đội binh mã Vân quốc." Công tử Bạch nheo mắt. Vào lúc này Ngô Đao đứng ở phía sau hơi khẽ lung lay một cái, lập tức chắp tay nói: "Công tử, ti chức có thể ra sức." Đại Thứ Trưởng nghe, cười ha ha lên, nói: "Quả nhiên là một con chó trung thành. Lão thần cũng muốn nuôi một con chó như vậy." Công tử Bạch liếc mắt nhìn Ngô Đao. Ngô Đao không nói gì thêm, chỉ là chắp tay chờ đợi công tử Bạch sai phái. Công tử Bạch suy nghĩ một chút. Đại Thứ Trưởng nói: "Việc này can hệ trọng đại, dựa vào quân đội Vân quốc cùng chúng ta trong ứng ngoài hợp, nếu không khó có cách chống lại Sở quốc. Bởi vậy Công tử cần phải tìm người tin tưởng. Con chó này không phải vừa vặn sao? Do dự cái gì?" Công tử Bạch cũng biết mình do dự cái gì, bất quá hắn vẫn cứ do dự. Bởi vì từ khi Ngô Đao ở cùng hắn, chưa hề rời đi xa, cơ hồ là một tấc cũng không rời. Hơn nữa Công tử Bạch là kẻ tàn phế, tay không cầm được đũa lâu, chớ nói chi là cầm đao cầm kiếm. Có Ngô Đao ở bên cạnh bảo vệ là an toàn nhất. Nếu không có Ngô Đao ở bên cạnh, Công tử Bạch cảm thấy không an tâm, đặc biệt là đại kế ngay trước mắt. Công tử Bạch chần chờ một hồi lâu, còn có một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, tâm lý không muốn để cho Ngô Đao rời đi, cũng không biết là cảm giác gì. Đại Thứ Trưởng sắp không nhịn được, Công tử Bạch vào lúc này mới nói: "Đi đi." "Vâng, Công tử." Đại Thứ Trưởng lúc này mới yên tâm lại, nói: "Ngày mai hoàng hôn binh mã Vân quốc sẽ qua biên giới. Trước hừng đông liền để chó của ngươi xuất phát, tránh bị người phát hiện." Công tử Bạch gật gật đầu. Đại Thứ Trưởng cười, nói: "Vậy lão thần cáo từ, Công tử nghỉ ngơi đi." Đại Thứ Trưởng nói, liền đi ra. "Rầm!" Mành lều hạ xuống. Đại Thứ Trưởng đi ra ngoài, Công tử Bạch lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ngô Đao. Ngô Đao giật mình trong lòng, nhỏ giọng nói: "Công tử..." Công tử Bạch lạnh giọng nói: "Ai cho ngươi tự mình chờ lệnh? Không có ta dặn dò, ngươi thậm chí có chủ kiến của mình?" Ngô Đao vội vàng cúi đầu, nói: "Ti chức biết sai rồi." Công tử Bạch cười đầy hàm ý, nói: "Ngươi biết nên làm cái gì rồi đó." Ngô Đao lấy làm kinh hãi, liền vội vàng nói. "Nhưng mà...!Công tử, trước hừng đông, ti chức còn phải xuất phát..." Công tử Bạch lại cắt lời hắn, nói: "Ta không quan tâm ngươi khi nào xuất phát, hiện tại liền tới hầu hạ ta, bằng không liền cút." Ngô Đao nuốt nước bọt cúi đầu, bất quá vẫn thuận theo đi tới, mở vạt áo Công tử Bạch. Công tử Bạch cười lạnh một tiếng, nắm cằm của hắn, nói: "Sao, không muốn?" Ngô Đao thấp giọng nói: "Không, ti chức nguyện ý. Ti chức hầu hạ Công tử là chuyện đương nhiên." Công tử Bạch híp mắt nói: "Nếu biết, cũng đừng rề rà." Ngô Đao thấp giọng thuận theo nói: "Dạ." Tiệc mừng thọ kết thúc, tự nhân cung nữ thu dọn mộ phủ, sĩ phu Tần quốc, khách Sở quốc đều đi nghỉ ngơi, rất nhanh hành dinh đã yên tĩnh. Ngô Củ sắp xếp công tác cho Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song. Lư Tập Lê lĩnh mệnh, trước hừng đông, hắn cũng cần rời đi, sau đó hội họp cùng Ngô Đao. HunhHn786 Ngô Củ nói: "Lư tướng quân an tâm đi, chuyện trong hành dinh liền giao cho Dương Song." Lư Tập Lê tựa hồ có chút không yên lòng, liếc mắt nhìn Lư Dương Song. Ngô Củ cười nói: "Lư tướng quân yên tâm, Dương Song tuổi không lớn lắm, thế nhưng thận trọng già giặn, là phong độ của một đại tướng." Lư Tập Lê gật gật đầu, chắp tay nói: "Vâng, Vương thượng, Tề Công. Việc này không nên chậm trễ, Tập Lê chuẩn bị xuất phát." Ngô Củ cùng Tề Hầu gật gật đầu, nói: "Lư tướng quân phải cẩn thận." Lư Tập Lê chắp tay, rất nhanh liền lui ra khỏi lều, thừa dịp trời tối, bốn bề vắng lặng, vội vã đi điểm một đội Nhược Ngao quân. "Phụ thân." Lư Tập Lê âm thầm điều khiển quân, liền nghe phía sau lưng có người gọi. Lư Dương Song cũng từ trong lều đi ra, nói rất nhỏ, tựa hồ không dám để lộ ra. Lư Tập Lê quay đầu lại, có chút không yên lòng, muốn dặn dò. "Dương Song, ngươi phụ trách an toàn cho Vương thượng cùng Tề Công, ngàn vạn lần không thể xem thường, biết chưa?" Lư Dương Song nhanh chóng gật đầu, nói: "Phụ thân cũng ngàn vạn lần chú ý an toàn." Lư Tập Lê cười cười, xoa xoa tóc Lư Dương Song, nói: "Yên tâm đi, ta rất nhanh liền trở về, thời điểm đó tới tiếp ứng các ngươi." Lư Dương Song gật đầu một cái, vào lúc này nói: "Đúng rồi, phụ thân, ngài đưa lỗ tai lại đây." Lư Tập Lê cho là có chuyện quan trọng cần thiết nói, liền cúi người xuống đưa lỗ tai qua. Kết quả Lư Dương Song cười khẽ một tiếng, hôn lên má Lư Tập Lê. Lư Tập Lê ngẩn ra. Lư Dương Song nhảy ra vài bước, làm xấu xong liền chạy trốn. Lư Tập Lê một chút mới phản ứng được, nhìn Lư Dương Song chạy vào lều không khỏi đỏ mặt. Hắn cảm giác mình tuổi này còn thấy xấu hổ. Lư Tập Lê không dám trễ nải, nhanh chóng thu tâm tình, dẫn theo Nhược Ngao quân ra khỏi hành dinh, hướng phía bắc. Trước hừng đông sáng, Ngô Đao cũng kéo thân thể đau nhức dậy, phủ thêm xiêm y, hốt hoảng xuất phát. Công tử Bạch tựa hồ chưa tỉnh. Hắn không có mở mắt ra, lại mở miệng nói chuyện. "Chú ý an toàn." Ngô Đao kinh hãi, quay đầu lại nhìn Công tử Bạch, kinh ngạc nói: "Công tử?" Công tử Bạch còn nói: "Đại Thứ Trưởng cáo già, ngươi dẫn Vân binh tiến vào quan, cẩn thận bị bọn họ cắn ngược. Người của Công tử Bạch ta tuyệt không thể bị thua thiệt." Ngô Đao nghe, chắp tay nói: "Vâng, Công tử, ti chức biết, tất nhiên cẩn thận." Công tử Bạch gật gật đầu, nói: "Đi đi." Ngô Đao cúi đầu một chút, liền bước nhanh ra khỏi lều. Mành lều che tầm mắt Ngô Đao, Công tử Bạch nằm ở trên giường, tựa hồ đang ngủ. Công tử Bạch nghe mành lều lay động, tiếng bước chân xa dần, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn thở dài, chậm rãi nâng lên bàn tay của chính mình, nhìn vết sẹo nơi cổ tay. Công tử Bạch híp mắt, đột nhiên cười, sắc mặt có chút dữ tợn, cổ họng phát ra âm thanh nặng nề, thật giống đang giằng co, lẩm bẩm. "Ngươi cho ta là phế vật. Đây là thời điểm...!phế vật quyết định." Sau tiệc mừng thọ không bao lâu chính là đại điển hội minh, cũng chính là lý do quan trọng nhất đến Thượng Dung lần này. Tại hội minh, Tần quốc cùng Sở quốc sẽ thảo luận vấn đề phân chia Dung quốc. Trong bữa tiệc trước mừng thọ Phong Thư đưa ra đề xuất mỗi bên một nửa đã không nhận được tán thành. Tần Bá tham lam, lại có Đại Thứ Trưởng xúi giục, hai quốc gia vốn quan hệ hòa thuận đã sinh ra bất đồng. Bởi vậy hội minh tất nhiên sẽ không thoải mái. Ngày hội minh mọi người dậy rất sớm. Phong Thư vô cùng căng thẳng, sau nửa đêm liền tỉnh rồi, cơ hồ không ngủ, tay chân lạnh lẽo. Triệu Gia thấy hắn căng thẳng, không khỏi cười nói: "Làm cái gì như trời sắp sập vậy?" "Ta một chốc phải đi đàm phán, ngươi không cần nói ngươi tất nhiên không sốt sắng." Triệu Gia đem tay Phong Thư cầm trong lòng bàn tay, nói: "Không có gì phải căng thẳng. Dù sao...!Hết thảy đều trong lòng bàn tay Vương thượng, không phải sao? Còn nữa, có ta bên cạnh ngươi." Phong Thư thiếu chút cho là Triệu Gia đang nói lời ngon tiếng ngọt, kết quả đột nhiên tỉnh ngộ. Triệu Gia chính là con sói đầu lĩnh. Không, là chó hoang. Chỉ có phát rồ, không biết lời ngon tiếng ngọt là cái gì. So với Phong Thư căng thẳng, Sở Vương sáng sớm vẫn chưa rời giường. Ngày mùa hè mau sáng, ánh nắng đã lọt vào lều, Ngô Củ liền dùng chăn che đầu, trốn ở bên trong giả chết. Ngô Củ không thoải mái khi rời giường, còn hạ đường huyết, bởi vậy thích ngủ nướng. Nói dậy sớm như không cho tắm rửa vậy. Ngô Củ ở trong chăn không ra, Tề Hầu phải dụ dỗ, ôn nhu nói: "Nhị ca, mau dậy. Ngươi xem hôm nay hội minh, ngươi còn chưa có thay y phục. Hướng bào mặc không đơn giản, còn phải ăn một chút gì, không đủ thời gian đâu." Ngô Củ lầm bầm, víu chăn. Tề Hầu một mặt bất đắc dĩ. Đường Vu cùng Tử Thanh bưng chậu nước, nâng hướng bào, cũng là bất đắc dĩ đứng ở một bên. Tình cảnh này mọi người đã nhìn quen, Vương thượng mỗi lần lâm triều đều là cái cảnh này, Tề Hầu như dụ dỗ trẻ con. Tề Hầu hết cách rồi, gỡ chăn mền ra. Nào có biết Ngô Củ đem áo lót che lại đầu. Nhìn quang cảnh này vào buổi sáng, Tề Hầu thiếu chút phun máu mũi. Hắn vội vã chà mũi của chính mình, sau đó nhanh chóng dùng chăn che Ngô Củ, để tránh cho Ngô Củ lộ sạch. Tề Hầu dỗ dành rất lâu mới đem Ngô Củ hóa đà điểu đào ra khỏi ổ chăn. Ngô Củ mơ mơ màng màng ngồi ở chiếu. Tử Thanh lau mặt, Đường Vu tròng hướng bào, Tề Hầu chải đầu. Ngô Củ thật giống một con mèo chưa tỉnh ngủ, được Tề Hầu chải tóc, cảm giác đặc biệt thoải mái kêu ngao ngao. Tề Hầu thực sự là không thể nhịn được nữa, bẻ cằm Ngô Củ qua, gặm môi một cái. Ngô Củ lúc này mới tỉnh lại, liền vội vàng che miệng mình. Đường Vu cùng Tử Thanh còn ở đây, hai người đã không cảm thấy kinh ngạc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim chỉnh lý cho Ngô Củ. Ngô Củ trợn to hai mắt, dùng sức chà chà môi mình, nói: "Ngươi súc miệng chưa?" Tề Hầu bị chọc tức, cười, nói: "Còn ghét bỏ Cô, hả? Ngươi là tiểu sâu lười. Cô đã sớm rửa mặt xong, ai như Nhị ca. Lập tức sẽ minh hội, ngươi còn ngủ ngon." Ngô Củ vào lúc này đã bị đánh thức, thế nhưng cảm giác ngủ không đủ. Kỳ thực có thể nói một năm bốn mùa Ngô Củ đều ngủ không đủ. Ngô Củ lười biếng nói: "Gấp làm gì. Tần quốc cũng không có thành ý hội minh, đi sớm đi muộn kết quả đều giống nhau. Huống hồ...!Quả nhân một chốc còn muốn xuất lực giúp Tần quốc giải quyết binh biến." Ngô Củ nói, ngẩng đầu lên nhìn về Tề Hầu phía sau đang chỉnh lý tóc tai cho mình, cọ cọ cằm hắn, cười híp mắt nói: "Tiểu Bạch, ngươi nói Quả nhân trượng nghĩa cứu viện, thời điểm đó Tần Công có phải cảm kích Quả nhân hay không?" Tề Hầu liền vội vàng nói: "Vâng vâng vâng." Hắn nói, đem đầu Ngô Củ đỡ lên, đem tóc tán xuống dưới buộc lại một lần nữa. Chụp phát quan gọn gàng, Tề Hầu nói: "Nhị ca, ngươi hãy thành thật chút, tóc tai liền tản ra hết." Mọi người vây quanh hầu hạ Ngô Củ, có thể coi là chỉnh tề trước khi đi dự hội minh. Ngô Củ ăn sáng no, dù sao một chốc còn có một phiên "ác chiến", khả năng không kịp ăn cơm trưa. Sở quốc cùng Tần quốc hội minh đúng hạn cử hành. Ngô Củ mang theo đoàn sứ thần Sở quốc đi đến tế đàn hội minh. Trước đó vài ngày đã thiết lập tế đàn cao to, vô cùng nguy nga ở khoảng sân trong hành dinh. Nhóm sĩ phu Tần quốc đã tới, nào giống Ngô Củ nhàn hạ. Phong Thư cũng đã tới trước rồi. Phong Thư nhìn thấy Ngô Củ, vội vã đi tới, chắp tay nói: "Vương...!Vương thượng..." Ngô Củ vừa nghe, kinh ngạc nói: "Phong khanh, sao đột nhiên biến thành nói lắp?" Phong Thư bị Ngô Củ trêu ghẹo, nhất thời lúng túng, nói: "Vương thượng, ngài đừng cười nhạo Phong Thư." Ngô Củ cười vỗ vỗ vai Phong Thư, nói: "Thả lỏng đi. Phong khanh tốt xấu gì ngày xưa cũng là quyền thần Lộ Tử quốc, quyền khuynh triều chính, cũng không phải chưa từng thấy binh biến." Vừa nghe nói như thế, Phong Thư càng khẩn trương. Tần Bá căn bản không biết chuyện Đại Thứ Trưởng, vẻ mặt vô cùng phấn khởi đi ra, cười híp mắt chắp tay nói với Ngô Củ. "Sở Vương, mời. Hôm nay là ngày của hai nước Tần Sở chúng ta, mời lên tế đàn thôi!" Ngô Củ cười híp mắt nói: "Đúng đúng. Bất quá Quả nhân cảm thấy hôm nay chính là ngày của Tần Công ngài." Tần Bá nghe không hiểu, Ngô Củ cười híp mắt liếc mắt nhìn Đại Thứ Trưởng đứng ở phía sau Tần Bá, nói: "Đại Thứ Trưởng, ngài cảm thấy thế nào?" Đại Thứ Trưởng không biết Ngô Củ có ý gì. Bất quá nhìn Ngô Củ cười, ông ta cảm thấy không có ý tốt. Đại Thứ Trưởng cảm thấy mình làm không có sơ hở nào, tuyệt đối sẽ không có sai lệch. Sở quốc coi như mang theo Nhược Ngao Lục Binh, thế nhưng cũng không có cách nào chống lại hai đội binh mã Tần quốc và Vân quốc. Đại Thứ Trưởng cười khan một tiếng, đáp lời. "Mời quân thượng cùng Sở Vương lên tế đàn minh ước." Đại Thứ Trưởng nói, quay đầu nhìn Công tử Bạch một cái. Hai tay Công tử Bạch giấu dưới tay áo rộng lớn. Eo đeo một thanh bảo kiếm, dáng vóc cao to uy nghiêm lộ ra quý khí. Dáng vẻ đó phối hợp dung nhan tuấn mỹ, quả nhiên là đẹp mắt, lại khiến người ta không dám khinh bỉ. Ngô Củ cười híp mắt, giương tay ra, nói: "Xin mời!" Ngô Củ cùng Tần Bá đi lên trên tế đàn trước. Tề Hầu, Đại Thứ Trưởng, Công tử Bạch, Phong Thư, Triệu Gia liền đi theo ở phía sau cũng chậm rãi bước lên tế đàn. Tế đàn nguy nga cao vót. Đứng trên tế đàn tựa hồ có thể nhìn bốn phương tám hướng rõ ràng. Trên tế đàn có người chủ trì, chỉ có hai quốc gia minh ước, cũng không cần chọn minh chủ. Bắt đầu là uống máu ăn thề. Chỉ có điều quan tế tự còn chưa kịp nói phần mở màn, Đại Thứ Trưởng đột nhiên giơ tay lên, nói: "Chờ một chút!" Mọi người nhìn về phía Đại Thứ Trưởng. Tần Bá kinh ngạc, nói: "Làm sao vậy?". Truyện Cung Đấu Đại Thứ Trưởng cười, chắp tay nói: "Quân thượng, lão thần cho là uống máu ăn thề nói sau đi. Nếu hai nước Tần Sở lợi ích không thể thống nhất, vậy tại sao uống máu ăn thề? Coi như uống máu cũng là vô nghĩa, chẳng phải là lãng phí thời gian?" Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói: "Ồ? Đại Thứ Trưởng hình như không muốn cùng Sở quốc minh ước? Cái này chẳng lẽ cũng là ý Tần Công?" Tần Bá vừa nghe, vội vã quát Đại Thứ Trưởng. "Lui ra! Ngươi làm cái gì? Không hiểu quy tắc?" Tần Bá lập tức chắp tay, nói với Ngô Củ. "Hiểu lầm, hiểu lầm, Sở Vương đừng phiền lòng." Đại Thứ Trưởng lại cười to, nói: "Hiểu lầm gì chứ. Lão thần nói đã rất rõ ràng. Sở Vương, bây giờ lão thần hỏi lại ngài một câu. Lãnh thổ Dung quốc nên chia thế nào?! Nếu không thể nhất trí, vậy vì sao phải uống máu ăn thề?! Chẳng phải là chuyện cười!" Ngô Củ cười nhạt, nói: "Phong khanh từng đã nói, trước khi Tần quốc phát binh cũng đã thống nhất, Tần Sở chia đôi Dung quốc." Tần Bá vừa nghe mỗi bên một nửa, tuy rằng không phải rất nguyện ý, thế nhưng vẫn còn thương lượng. Chờ uống máu ăn thề xong, mọi người ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn nói chuyện. Nếu bàn luận tốt, Tần quốc không chừng còn có thể được kết quả như ý. Thế nhưng Đại Thứ Trưởng tựa hồ không cho là như vậy, nói: "Trong chiến dịch tấn công Dung quốc, Tần quốc xuất lực nhiều nhất, hơn nữa phát binh trước. Nếu không có Tần quốc khai chiến, Sở quốc làm sao có khả năng đánh vào Phương thành Dung quốc? Bây giờ nếu như muốn uống máu ăn thề, Tần quốc nhất định phải chiếm phần nhiều lãnh thổ Dung quốc, bằng không..." Nghe Đại Thứ Trưởng nói, Ngô Củ lập tức lạnh giọng. "Bằng không thì sao?" Tần Bá mồ hôi lạnh chảy ròng, không biết Đại Thứ Trưởng có phải là sáng sớm hôm nay ăn cái gì dơ bẩn rồi không, giống như ác quỷ nhập thân. Tần Bá lập tức quát lớn. "Im miệng! Ngươi làm cái gì vậy? Muốn phản? Cô khi nào đẻ ngươi nói chuyện rồi!" Đại Thứ Trưởng vẫn cứ nói tiếp: "Bằng không...!Cũng đừng trách Tần quốc đánh!" Ông ta nói như vậy, vẫy vẫy tay. "Soạt soạt!!!" Binh mã vây công tới. Ánh mắt Tần Bá kinh ngạc nhìn binh lính từ bốn phương tám hướng tràn tới, giống như là thủy triều nuốt hết toàn bộ hành dinh. Tế đàn bị vây chặt đến không lọt một giọt nước. Nhóm sĩ phu dưới tế đàn đều chưa kịp phản ứng, lập tức bị binh lính bao vây. Nhìn kỹ đều là binh lính Tần quốc. "Chuyện gì xảy ra!?" "Là ai phát hiệu lệnh?" "Tần quân sao vào đây?! Còn bao vây chúng ta ở bên trong?" "Đến cùng chuyện xảy ra?" "Binh biến!" "Đây là binh biến...!tướng quân hành dinh là Công tử Bạch!" Binh lính Tần quốc được huấn luyện nghiêm chỉnh động tác đồng đều, nhanh chóng thu nhỏ vòng vây, chặt chẽ bao quanh nhóm sĩ phu bên dưới tế đàn. "Rầm rầm!" Có binh lính đi xuyên qua nhóm sĩ phu xông lên tế đàn. Tần Bá nhìn thấy binh lính, lại nghe được phía dưới có âm thanh hỗn loạn, nhất thời tức giận đến hô to. "Chuyện gì xảy ra?!" Ông ta nói, nhìn về phía Công tử Bạch. "Chuyện gì xảy ra, binh lính sao xông tới đây? Trả lại tế đàn! Đây là muốn phản sao?" Tần Bá lớn tiếng quát hỏi Công tử Bạch. Công tử Bạch im lặng. Người mà bình thường vẫn luôn tươi cười nho nhã lễ độ, thân thiện dễ gần, bây giờ đột nhiên không cười, hiện ra lãnh khốc dị thường đáng sợ. Công tử Bạch chỉ là đứng im, không có trả lời Tần Bá. Tần Bá thấy hắn không nói lời nào, vung tay lên trực tiếp đánh vào mặt Công tử Bạch. "Bốp!" Quần thần ở phía dưới thấy rõ ràng, đều là hít một hơi. "Ôi!" Công tử Bạch đánh một cái bạt tai, cũng không có ý né tránh. Khuôn mặt tuấn mỹ kia bị đánh đỏ lên. Hắn lập tức chậm rãi quay lại nhìn các binh sĩ xông lên tế đàn bao vây Ngô Củ Tề Hầu, sĩ phu nhóm Sở quốc, thậm chí sĩ phu và quốc quân Tần quốc. Công tử Bạch nhàn nhạt nói: "Phụ thân, ngài già rồi." Tần Bá vừa nghe không hiểu. Công tử Bạch nói tiếp: "Ngài cho là...!trăm phương ngàn kế đưa thúc phụ đến Sở quốc làm con tin, vị trí Bá tước, Tần quốc, thậm chí là thiên hạ của ngài đều bình chân như vại, có thể ngủ say sưa...!Ngài đem binh quyền giao cho người bên cạnh, chẳng quan tâm. Hành dinh bị bao vây, đầu tiên là kinh sợ rồi phẫn nộ." Tần Bá nghe hắn nói như vậy, lập tức hét lớn. "Ngươi nói cái gì!? Ngươi xem mình đang nói chuyện cùng ai!?" Công tử Bạch nhàn nhạt nói: "Phụ thân, con còn nhớ khi còn bé, ngài thường kể chuyện cho con nghe. Đại Thứ Trưởng đố kỵ, tham lam, lộng quyền, nắm giữ triều chính, chuyên quyền ương ngạnh, huỷ bỏ thân phận Thái tử lúc đó của phụ thân, đưa tam thúc lên làm quốc quân Tần quốc. Năm đó phụ thân làm như thế nào trở lại, lên vị trí quốc quân." Tần Bá nghe đến đó, đột nhiên nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Đại Thứ Trưởng. Đại Thứ Trưởng nghe Công tử Bạch nói nhảm nhiều như vậy, hơn nữa còn nói tới Đại Thứ Trưởng tiền nhiềm. Sự tình đó luôn là cái gai trong lòng Tần Bá. Tần Bá một lần nữa thượng vị, liền diệt tam tộc Đại Thứ Trưởng tiền nhiệm, giết sạch sành sanh. Đoạn thời gian đó vị trí Đại Thứ Trưởng vẫn luôn trống. Sau đó chậm rãi mới chuyển biến tốt một chút. Tần Bá tranh bá phương bắc, Tần quốc không ngừng mở rộng hướng bắc, Tần Bá tựa hồ cũng quên chuyện năm đó bị phế thống khổ, chậm rãi đắc ý lên. Đại Thứ Trưởng nghe Công tử Bạch nhắc chuyện này, e sợ bị hoài nghi, vì vậy cắt ngang. "Quân thượng chớ hoảng sợ, Công tử điều binh cũng là vì bảo vệ quân thượng. Lão thần nghe nói người nước Sở nham hiểm giả dối, đặc biệt là vị Sở Vương này. Thời điểm còn ở Tề quốc, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Tề Công, hắn sử dụng các loại quỷ kế tàn sát bách tính Sở quốc, làm cho Sở quốc tiếng oán than dậy đất. Bây giờ làm Sở Vương, cũng không muốn yên ổn, chỉ biết đi ra ngoài chinh chiến. Bây giờ Tần quốc đã diệt Dung quốc, Sở quốc liền muốn cướp đi công lao của chúng ta." Đại Thứ Trưởng thao thao bất tuyệt nói tội trạng Ngô Củ. Tề Hầu nghe, lập tức hơi nhướng mày, tay nắm chặt bội kiếm bên hông, liền muốn tiến lên đánh. Ngô Củ vội vã ngăn cản Tề Hầu, cười nói: "Đại Thứ Trưởng, ngài nói là Quả nhân? E rằng ngài là kiến thức nông cạn, ếch ngồi đáy giếng thôi? Nham hiểm giả dối, tham lam vô độ, sinh ra một bộ óc heo." "Ngươi nói cái gì?!" Đại Thứ Trưởng liền phẫn nộ rồi. Ngô Củ mắng người quá trắng trợn. Ngô Củ cười híp mắt nói: "Sao, Quả nhân nói không đúng? Hành dinh này to lớn, ngươi cho rằng dùng binh mã như vẫy đậu xanh vây lại tế đàn liền có thể chiếm được chỗ tốt? Quả nhân không ngại nói rõ ràng cho ngươi nghe. Nếu hôm nay Quả nhân cùng các vị sĩ phu Sở quốc thiếu một cọng tóc nào, một phần lãnh thổ Dung quốc Tần quốc cũng đừng nghĩ có, chớ nói chi là một nửa." Đại Thứ Trưởng nghe Ngô Củ nói mạnh miệng, lập tức bắt đầu cười ha hả, cười ngửa về đằng sau, thật giống gãy eo bất cứ lúc nào. "Đậu xanh? Trong hành dinh đều là quân Tần quốc. Coi như Nhược Ngao Lục Binh Sở quốc mạnh mẽ thì có thể làm gì? Ta cũng không ngại nói rõ ràng cho ngươi nghe, lão thần đã liên lạc với Vân quốc. Binh mã Vân quốc hôm qua đã xuất phát, bây giờ e rằng đã ở ngoài hành dinh, vây quanh đến nước chảy không lọt rồi! Chỉ là Nhược Ngao Lục Binh, coi như lấy một chọi mười, cũng đừng hòng chiếm chỗ tốt từ lão phu!" Tần Bá vừa nghe, mồ hôi lạnh chảy xuống, quát. "Làm càn! Ngươi làm cái gì vậy!? Ai cho phép ngươi làm như vậy? Tần quốc cùng Sở quốc ở đây hội minh, Vân quốc tính là thứ gì? Vân quốc trước còn trợ giúp Dung quốc, căn bản không phải đồng minh của chúng ta. Ai mở đường cho binh mã Vân quốc!?" Đại Thứ Trưởng nói: "Quân thượng, ngài hà tất tức giận. Vân quốc cũng là có ý tốt giúp chúng ta bắt Sở quốc. Quân thượng, ngài ngẫm lại xem, hôm nay bắt Sở quốc, Tần quốc mở rộng phương bắc, đem quân tiến phía nam, chiếm lĩnh phần lớn Chu quốc. Toàn bộ Chu quốc đều sẽ biến thành phụ thuộc Tần quốc chúng ta!" Ngô Củ lúc này cười, nói: "Gió lớn, cũng đừng thổi qua đầu lưỡi Đại Thứ Trưởng." "Phụt!" Ngô Củ nói, nhóm sĩ phu bên cạnh vốn vô cùng căng thẳng đều bật cười. Sắc mặt Đại Thứ Trưởng lập tức tái xanh, quát lên: "Ngươi nói cái gì!? Chết đến nơi rồi còn..." Lời còn chưa nói hết, Ngô Củ lập tức liền khép tay làm loa, nói: "Gió lớn, đừng thổi qua đầu lưỡi Đại Thứ Trưởng, trâu bò đều cho ngươi thổi bay." Nhóm sĩ phu dưới tế đàn bị binh lính Tần bao quanh, vốn cũng vô cùng căng thẳng sợ sệt. Lúc này nghe Ngô Củ nói, bọn họ cũng đều bật cười, vội vàng dùng tay áo che miệng mình, không dám cười quá lộ liễu. Đại Thứ Trưởng mặt càng xanh. Tần Bá lập tức nói: "Lập tức lui binh, đây là hiểu lầm, có nghe hay không!?" Đại Thứ Trưởng lại cười lạnh, nói: "Quân thượng, đây cũng không phải là hiểu lầm. Công tử cũng đã nói ngài già rồi, nên người có đức mà bất lực. Cơ hội tốt trước mắt giúp Tần quốc gia tăng phúc lợi, ngài lại muốn bỏ qua sạch sẽ. Thân là Đại Thứ Trưởng Tần quốc, lão thần sẽ giúp đỡ đại nghiệp Tần quốc. Quân thượng ngài hồ đồ, lão thần cũng không thể hồ đồ!" Tần Bá vừa nghe, ngực lạnh lẽo, đưa tay ấn lồng ngực của mình, thở hổn hển. Như bị thiếu dưỡng khí, Tần Bá tựa hồ thở không kịp. Ngô Củ ngược lại không tức giận, cười híp mắt nói: "Tần Công, ngài còn không nhìn ra? Đại Thứ Trưởng của ngài muốn tái diễn binh biến năm đó." "Lão thần sao dám binh biến. Lão thần chẳng qua là phản đối bằng vũ trang, ai bảo quốc quân ngu ngốc chứ!?" Ông ta nói, lập tức vung tay lên. "Đến! Cho mời tướng quân Vân quốc!" Đại Thứ Trưởng nói, mọi người lập tức nhìn về cửa hành dinh, ngừng thở, cũng không dám chớp mắt. Bây giờ binh lính Tần quốc đã bị Đại Thứ Trưởng khống chế, Sở quốc mặc dù có Nhược Ngao Lục Binh, thế nhưng chỉ có thể coi là thế lực ngang nhau. Nếu xuất hiện binh lính Vân quốc, coi như Vân quốc nhỏ yếu, nhưng ưu thế sẽ nghiêng về Đại Thứ Trưởng, Sở quốc sẽ lật thuyền trong cống ngầm. Mọi người chăm chú nhìn cửa hành dinh. Đại Thứ Trưởng dứt lời, thời gian phảng phất dừng lại. Cửa hành dinh cũng không có âm thanh, qua một hồi lâu không có động tĩnh gì. Trán Đại Thứ Trưởng dần dần ra một chút mồ hôi. Ngô Củ ho khan. "Khụ khụ!" Tiếng ho khan tựa hồ như là thúc giục, Đại Thứ Trưởng càng ra mồ hôi. Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng bước chân, âm thanh đinh tai nhức óc từ bên ngoài tiến vào. Binh lính mặc áo giáp màu đen không ngừng vọt vào hành dinh. "Leng keng leng keng!!!" "A!" "Đến rồi..." "Làm sao bây giờ...!Trời ơi..." Bên dưới tế đàn sĩ phu Tần quốc dồn dập kinh hô. Đột nhiên có người cao giọng nói: "Đó là...!Hình như là Nhược Ngao quân!" Đại Thứ Trưởng thấy binh lính vọt vào hành dinh, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay muốn lau mồ hôi lạnh. Kết quả nghe sĩ phu phía dưới la to, nhất thời liền sợ đến trái tim lên cuống họng. Mọi người trên tế đàn nhìn xuống dưới, thấy quả nhiên là Nhược Ngao quân. Mặc dù không có cờ, thế nhưng người dẫn đầu là Hoàn Liệt Chi Doãn Sở quốc, trưởng cấm quân Lư Dương Song. Lư Dương Song cưỡi chiến mã, tay cầm trường kiếm, đang chỉ huy quân vây quanh hành dinh, cùng Tần binh giằng co. Lư Dương Song mang theo binh mã, nhanh chóng hướng tới tế đàn. Đại Thứ Trưởng nào có biết bọn họ đã sớm chuẩn bị, lập tức hét lớn: "Đừng tiến về phía trước nữa! Bằng không ta liền hạ lệnh chém đầu Sở Vương các ngươi!" Đại Thứ Trưởng uy hiếp, Lư Dương Song không thể làm gì khác hơn là dừng ở nửa đường, ngẩng đầu nhìn lên trên. Tề Hầu rút trường kiếm, lạnh lùng nói: "Khẩu khí thật là lớn. Ai dám động Sở Vương, liền thử kiếm của Cô nhanh hay là tay hắn nhanh hơn!" Đại Thứ Trưởng trong nháy mắt có chút hoảng rồi. Bất quá cảm giác mình vẫn là chiếm thế thượng phong. Dù sao trên tế đàn đều là binh lính của ông ta. Vừa lúc đó, thình lình có một đội người từ bên ngoài hành dinh xông vào, dẫn đầu Ngô Đao. Đại Thứ Trưởng nhìn thấy Ngô Đao, lập tức bắt đầu cười ha hả. Bởi vì Ngô Đao là người Công tử Bạch phái đi tiếp dẫn đội binh mã Vân quốc. Ngô Đao trở về, nói rõ quân Vân quốc cũng tới. Ngô Đao nhanh như chớp phóng ngựa đi đến tế đàn, trong tay hắn nâng một cái hộp lớn. Hắn lập tức tung người xuống ngựa, động tác lưu loát, bước nhanh hướng lên tế đàn. Ngô Đao đi lướt qua Lư Dương Song, Lư Dương Song cũng không dám manh động. Ngô Đao đi lên, mặt không hề cảm xúc, trên mặt còn vết máu đỏ sậm, thoạt nhìn phi thường lãnh khốc. Đại Thứ Trưởng nhìn thấy Ngô Đao, lập tức nói: "Quân đội Vân quốc đến rồi!?" Ngô Đao cũng không để ý đến ông ta, như một pho tượng đá. Đại Thứ Trưởng hỏi hai lần, tức giận nói: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi điếc à!?" Ngô Củ cười híp mắt nói: "Đại Thứ Trưởng, ngài đừng có gấp, có thể là không đúng người hỏi." Ngô Củ quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Gia. Triệu Gia lập tức bước tới trước một bước, nói: "Sự tình làm thỏa đáng?" Ngô Đao lập tức, quỳ một chân trên đất, nói: "Công tử, quân Vân quốc đã bị bắt tất cả, đồng thời chém đầu chủ tướng Vân quốc. Lư tướng quân bắt giữ tù binh, xin Công tử yên tâm." Hắn nói, đem hộp để xuống, lập tức mở ra. Đại Thứ Trưởng hô to một tiếng. "A!" Trong hộp đều là máu, có một cái đầu người. Chính là người ngày tiệc mừng thọ gặp mặt Đại Thứ Trưởng nói chuyện Đại Thứ Trưởng thấy tình cảnh này, lập tức kinh sợ hãi lui về phía sau. Ông ta đụng phải người phía sau, quay đầu nhìn thấy là Công tử Bạch. Đại Thứ Trưởng kích động bắt lấy Công tử Bạch, nói: "Ngươi nuôi chó!! Ngươi nuôi chó thế nào lại là người Triệu Gia?! Ngươi nhìn chó ngươi nuôi đi!" Đại Thứ Trưởng ho to, tất cả mọi người nhìn về phía Ngô Đao. Ngô Đao quỳ gối trên đất, mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Công tử Bạch híp mắt, kinh ngạc nhìn Ngô Đao, nói: "Ngươi là mật thám của Triệu Gia..." Ngô Đao nghe đến hắn, đột nhiên run lên. Hắn chậm rãi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Công tử Bạch, bất quá không nói gì, liền cúi đầu. Công tử Bạch cười một tiếng, tựa hồ rất vui vẻ, nói: "Ngươi ở bên cạnh ta, thực sự là co được dãn được...!Ta hiểu được, ta hiểu được. Ngươi phát thệ nói vĩnh viễn cống hiến cho Công tử. Nói thật hay, nói rất cẩn thận, bởi vì Công tử trong miệng ngươi căn bản không phải ta!!" Công tử Bạch nói, lời cuối cùng đã biến thành rống lên, mắt trừng to. Ngô Đao vội vã thấp giọng nói: "Ti chức..." Hắn còn chưa nói hết, Công tử Bạch đột nhiên loáng một cái, rút ra bội kiếm. "A a a a!!" Một tiếng rống to. Đại Thứ Trưởng căn bản không có phòng bị, bị Công tử Bạch đâm xuyên tim. Đại Thứ Trưởng không thể ngờ tới sự việc diễn ra. Thứ nhất, Công tử Bạch cùng ông ta hợp tác. Thứ hai, Công tử Bạch đang bị ông ta uy hiếp. Thứ ba, Công tử Bạch hai tay tàn tật, vốn là người tàn phế. Ngẫm lại xem, một người tàn phế mà thôi, kiếm ở trên tay hắn bất quá là trang trí, không thể sử dụng. Nhưng mà phế vật như vậy đột nhiên rút kiếm đâm vào ngực Đại Thứ Trưởng. Động tác này làm cho tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm Tần Bá, Triệu Gia, thậm chí cả Ngô Đao. Bất quá Ngô Củ không có giật mình, bởi vì đã sớm nghe ra manh mối. Từ khi Công tử Bạch nói về Đại Thứ Trưởng tiền nhiệm binh biến, Ngô Củ cũng đã hoài nghi Công tử Bạch giả bộ cùng Đại Thứ Trưởng hợp tác. Đại Thứ Trưởng không thể tin trợn mắt lên, bắt lấy kiếm cắm ở trên ngực mình, miệng trào ra máu, khàn giọng nói: "Ôi...!Ôi...!Ngươi...!Ngươi là tên phản đồ..." Công tử Bạch hai tay nắm bội kiếm. Bởi vì điên cuồng đâm một cái, tay áo bào lật lên, lộ ra vết sẹo rất khủng bố uốn lượn trên hai cổ tay hắn. Tay Công tử Bạch nắm bội kiếm đang run rẩy, lại bắt đầu cười ha hả, phảng phất là người điên, không còn vẻ tao nhã, khàn khàn giọng nói: "Ngươi nói đúng. Ta đích xác muốn làm Tần Công, mà ngươi coi ta là gì? Là một con chó! Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, coi như một con chó tàn phế, ngươi chọc tới nó, cũng sẽ cắn người." Công tử Bạch nói, bất chấp dùng sức, kiếm đâm càng sâu. Đại Thứ Trưởng trừng mắt. Công tử Bạch cười nói: "Ta là Công tử Tần quốc, mà ngươi...!Là tặc phản quốc phải trừ diệt...." Chữ cuối cùng hạ xuống, Công tử Bạch đột nhiên rút kiếm. Máu tươi từ ngực Đại Thứ Trưởng phun ra ngoài, phun trên mặt Công tử Bạch. Hắn nhìn như ác quỷ bên trong địa ngục bò ra ngoài. Đại Thứ Trưởng sững sờ không nói tiếng nào, ngã trên mặt đất, trợn mắt không còn thở. "Loảng xoảng!!" Kiếm rơi trên mặt đất, đồng thời Công tử Bạch cũng ngã trên mặt đất, ôm cổ tay của mình kêu rên. Công tử Bạch ngã trên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng rên, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Máu Đại Thứ Trưởng theo gò má chảy xuống tóc mai. Công tử Bạch không ngừng co giật, khớp xương bàn tay, đầu ngón tay đều như không thuộc về hắn, cũng không nâng lên được... Ngô Đao nhìn thấy Công tử Bạch như điên cả người là máu ngã trên mặt đất, trong lòng cả kinh, lập tức xông tới. "Công tử..." "Cút ngay!" Công tử Bạch quát: "Ta không cần ngươi thương hại!" Ngô Đao không dám chuyển động, cứng tại chỗ cũ, ngơ ngác nhìn Công tử Bạch. Tần Bá tựa hồ bị doạ sửng sốt, không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng như vậy. Nhìn đứa con trai duy nhất hai tay đều là vết sẹo, co quắp trên mặt đất. Triệu Gia nhìn tay Công tử Bạch quả thực là giật mình. Vết thương bởi vì dùng quá sức bị xé rách, lộ ra xương dị dạng. Triệu Gia cũng không biết chính mình là cái tâm tình gì, vội vã chắp tay nói: "Vương thượng..." Hắn còn chưa nói hết, Ngô Củ liền gật gật đầu. Đường Vu nhanh chóng xông lại. Bất quá Công tử Bạch không thành thật, chỉ là gào thét: "Ta không cần các ngươi thương hại. Cút ngay! Tất cả cút!!" Công tử Bạch không thành thật, Triệu Gia cùng Ngô Đao tiến lên áp chế Công tử Bạch. Chớ thấy hắn hai tay không thể dùng lực, thế nhưng khí lực rất lớn, lúc này đã phát rồ, Triệu Gia cùng Ngô Đao muốn ấn cũng không được. Đường Vu không có cách nào trị liệu. Xương cốt lộ ra càng nhiều, nhìn thấy mà sợ. Ngô Củ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đi lên phía trước. Tề Hầu ngăn cản, thấp giọng nói: "Nhị ca, cẩn thận." Ngô Củ lại giơ tay lên, ra hiệu không có chuyện gì, đi tới hai bước, từ trên mặt đất nhặt lên kiếm Công tử Bạch. Kiếm khá nặng, Ngô Củ ước lượng một chút, dùng mũi kiếm điểm vào vai Công tử Bạch. Công tử Bạch ngẩng đầu nhìn Ngô Củ. Triệu Gia cùng Ngô Đao lấy làm kinh hãi. Triệu Gia liền vội vàng nói: "Vương thượng, Công tử Bạch vô ý mạo phạm, xin Vương thượng..." Hắn còn chưa nói hết, Ngô Củ liền cười ngắt lời hắn, đối với Công tử Bạch, nói: "Tự hủy hoại bản thân thật đáng tiếc cho gương mặt đẹp trai. Bất quá, nếu ngươi bởi vì bại lộ trước mặt quần thần mà thống khổ, liền tự hủy mình, Quả nhân cũng không ngại cho ngươi biến thành một người triệt để tàn phế. Chặt bỏ cả tay và chân?" Công tử Bạch cười lạnh một tiếng, giọng khàn khàn nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?" Ngô Củ cười, nhíu mày nói: "Nếu như uy hiếp có tác dụng." Công tử Bạch bị Ngô Củ một câu vạch trần nổi khổ trong lòng, chậm rãi bình tĩnh lại. Đường Vu vội chạy tới, đem xương tay của hắn làm cho thẳng, cố định, cầm máu. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngô Củ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nào có biết Tề Hầu vào lúc này tiến đến phía sau Ngô Củ, vẻ mặt thành thật nói: "Nhị ca, Cô đẹp trai nhất." Tề Hầu nói, còn kéo kéo tay áo Ngô Củ, tựa hồ muốn Ngô Củ biểu dương sắc đẹp của hắn. Ngô Củ bất đắc dĩ nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt nói: "Nhị ca, cho ngươi xem đẹp mắt." Phút chốc, Ngô Củ cảm thấy chính mình thật xấu xa. Bởi vì Ngô Củ hình như nghĩ cái gì sai trái. Bất quá Tề Hầu lại không ý tứ này. Tề Hầu chỉ là đột nhiên đi ra ngoài lề tế đàn, ở trên cao nhìn xuống sĩ phu cùng binh lính Tần quốc. "Bộp!" Tề Hầu đá thi thể Đại Thứ Trưởng đầy máu me xuống tế đàn. "Bộp...!Bịch...!Bịch..." Thi thể không ngừng lăn lộn, thậm chí còn bị xóc nảy, sau đó liền nện ở trên bậc thang, tiếp tục lăn xuống. Sĩ phu phía dưới sĩ cùng binh lính Tần quốc dồn dập tránh ra. Liền nghe Tề Hầu uy nghiêm, lãnh khốc cao giọng nói: "Người bên dưới tế đàn nghe đây. Đại Thứ Trưởng phạm thượng làm loạn, phát động binh biến, đã đền tội. Ai nguyện ý bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, một lần nữa trở về dưới trướng Tần Công, lập tức bỏ vũ khí quỳ xuống, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Ngu xuẩn mất khôn...!Giết không tha!" Tề Hầu cũng không phải chỉ có bán manh, bằng không đừng nói bá chủ Xuân Thu, cả quốc quân Tề quốc cũng ngồi không được. Hắn vốn thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt uy nghiêm, bây giờ lạnh giọng nói chuyện, phút chốc người bên dưới bị làm kinh sợ. Lập tức ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Nhóm sĩ phu có người quỳ xuống, lập tức tất cả đều quỳ xuống, e sợ mình bị binh lính Tần quốc liên lụy. Binh lính Tần quốc nhìn thấy sĩ phu đều quỳ xuống, lại nhìn trên đài cao. Rốt cục có người ném kiếm xuống đất, những người khác cũng đem kiếm ném xuống đất. Nhóm giáp sĩ như làn sóng dồn dập quỳ xuống, làn sóng đánh đến dưới tế đàn. Thoáng chút hết thảy binh lính Tần quốc đều quỳ trên mặt đất. Cửa hành dinh lại có người đến. Lư Dương Song nhìn thấy người kia lập tức kinh hỉ hô lên: "Là phụ thân!" Quả nhiên Lư Tập Lê cùng một đội quân Sở nhanh chóng từ ngoài vào hành dinh. Một đường phóng ngựa mà đến, rất nhanh đã đến tế đàn, hắn xuống ngựa, quỳ xuống nói: "Vương thượng, hết thảy quân Vân quốc đã bị bắt, xin Vương thượng xử lý!" Ngô Củ cười, nói: "Làm thật tốt, khổ cực Lư tướng quân." Lư Tập Lê lập tức chắp tay nói: "Là bổn phận của ty tướng." Hắn nói xong, đứng lên lui qua một bên. Lư Dương Song lập tức thấp giọng nói: "Phụ thân, ngài không có bị thương chứ?" Lư Tập Lê lắc đầu, cũng kiểm tra Lư Dương Song. Lư Dương Song cười nói: "Dương Song rất khỏe mạnh." Ngô Củ thấy tình cảnh đã khống chế, liền chắp tay nói với Tần Bá: "Tần Công, bây giờ đã quá giờ tiến hành tế lễ hội minh, lệnh Công tử còn bị thương. Hay là chọn ngày khác lại cử hành đại điển hội minh thôi." Tần Bá bây giờ nào dám nói "không", lập tức nói: "Sở Vương nói đúng lắm, cứ như vậy." Ngô Củ lập tức dặn dò: "Về lều thôi!" Mọi người nhanh chóng nâng Công tử Bạch xuống tế đàn về lều. Đường Vu theo ở phía sau, vào lều nhanh chóng xử lý tay cho Công tử Bạch. Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng theo vào lều. Công tử Bạch bởi vì dùng sức quá mạnh, xương bị lộ ra, vết thương năm xưa bị xé rách, nhìn vô cùng khó xử lý. Trán Đường Vu đều là mồ hôi. Quá trình xử lý sẽ phải rất đau, nhưng Công tử Bạch không kêu ca. Trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng lăn xuống. Tần Bá cũng đi vào lều, liếc mắt nhìn Công tử Bạch nằm ở trên giường, lập tức cười chắp tay nói với Ngô Củ. "Hôm nay đa tạ Sở Vương cùng Tề Công trượng nghĩa cứu viện. Thực sự là vô cùng cảm kích!" Ngô Củ cười híp mắt nói: "Tần Công hà tất khách khí như thế? Sở quốc cùng Tần quốc chính là đời đời quan hệ tốt đẹp. Hôm nay tất cả đều là do Đại Thứ Trưởng ý đồ loạn chính. Hà tất vì một giun dế nho nhỏ phá hỏng bang giao hai nước?" Tần Bá lập tức gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, Sở Vương nói quá tốt rồi. Đúng là như vậy." Ngô Củ cười nói: "Nếu Tần Công thật muốn cảm kích, vậy không bằng...!Thời điểm họp minh cho chút thành ý thôi?" Ngô Củ nói như vậy, Tần Bá có thể nghe không hiểu? Tần Bá lập tức hiểu. Ngô Củ nói thành ý nhất định là phần to nhỏ khi chia Dung quốc. Tần Bá luôn có dã tâm. Lúc còn trẻ, ông ta không biết chinh chiến bao nhiêu lần. Các nước nhỏ chung quanh, người Nhung người Địch, nghe đến tên của ông ta đều phải sợ mất mật. Mà bây giờ ông ta già rồi, Đại Thứ Trưởng có thể chuyên quyền đều là ông ta dung túng cùng bao che. Nói thật, chính là vì chèn ép Công tử Gia, Tần Bá dung túng bao che Đại Thứ Trưởng. Ông ta nghĩ Công tử Gia là uy hiếp lớn nhất cho vị trí Bá tước của mình. Nào có biết nuôi dưỡng một uy hiếp tiềm ẩn bên cạnh. Tần Bá trong lòng có chút hối hận, nếu không phải bản thân lòng tham không đáy, quá tin Đại Thứ Trưởng, hội minh hôm nay đã xong xuôi. Tần quốc cùng Sở quốc mỗi bên một nửa Dung quốc. Mà hiện tại, muốn đổi ý đã không còn kịp rồi, quả thực chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Tần Bá hối hận, thế nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cười làm lành gật đầu. Vào lúc này Đường Vu đi tới, thấp giọng nói: "Vương thượng." Tần Bá lập tức nói: "Y quan, thương thế Bạch như thế nào? Y quan, Bạch là con trai độc nhất của Cô, ngươi cần phải..." Đường Vu đã ngắt lời, cố ý nhỏ giọng, tựa hồ không muốn để cho Công tử Bạch nghe, nói: "Thương thế Tần công tử nếu trị ở hai năm trước, khả năng còn có thể khỏi hẳn. Thế nhưng bây giờ, vết thương trầm tích, thương tổn càng thêm nặng. Muốn múa đao cầm thương...!tuyệt đối không thể. Thế nhưng Đường Vu có thể làm cho hai tay Tần công tử hoạt động như người bình thường, chuyện bình thường cũng có thể tự gánh vác." Hắn vừa nói như vậy, Tần Bá lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng nhìn về phía Công tử Bạch. Công tử Bạch là người tập võ, tai thính mắt tinh. Đường Vu ở trong lều nói chuyện, dù nhỏ giọng hắn cũng nghe thấy được. Hắn ngẩng đầu, muốn xem biểu tình quân phụ. Quả nhiên, hắn thấy được. Công tử Bạch đối mặt Tần Bá thất vọng, trái tim như rơi vào vực sâu không đáy, trực tiếp chìm xuống. Vực sâu không không có phần cuối, hơn nữa lạnh giá thấu xương. Công tử Bạch biết mình bị bỏ rơi, bởi vì...!là một người tàn phế. Công tử Bạch cười, thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ bỏ mặc tất cả. Triệu Gia vừa nghe, lập tức nói: "Không có...!Không có biện pháp khác?" Đường Vu lắc lắc đầu, nói: "Tay Tần công tử đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất trị liệu." Ngô Đao ở một bên nghe, ánh mắt nặng nề, phảng phất không chớp mắt, không hô hấp, chính là một pho tượng đá, một con rối. Ánh mắt kia bình tĩnh nhìn Công tử Bạch trên giường. Tần Bá thở dài, xoay người đi ra khỏi lều. Ngô Củ nhíu mày, nhìn bóng lưng Tần Bá, nói: "Không biết là phúc hay họa." Công tử Bạch tựa hồ nghe tiếng bước chân Tần Bá rời đi, lúc này mới mở mắt ra, thấp giọng nói: "Đa tạ Sở Vương cùng Tề Công. Bạch hơi mệt, có thể để Bạch...!một mình nghỉ ngơi." Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Tần công tử nghỉ ngơi đi." Ngô Củ vẫy vẫy tay, mọi người liền rời khỏi lều. Ngô Đao lại không rời đi, chỉ là quay đầu nhìn Triệu Gia. Triệu Gia biết ý hắn, gật gật đầu, liền cũng đi ra khỏi lều..