Chương 20
Tô Y Y bị Bùi Hoàn Phong bế vào phòng, đặt nhẹ xuống giường trong ánh mắt đố kỵ của Hứa Thư Kỳ.
Cô dần dần nghiện cái cảm giác bào thù này, bất giác liếm môi.
Vừa hay Bùi Hoàn Phong cũng đang cúi đầu, ánh mắt chạm vào đầu lưỡi trơn mềm đang rút khỏi giữa hai cánh môi đỏ thắm, ánh mắt anh tối tăm, bất ngờ hôn xuống.
Tô Y Y bị giật mình bởi tình huống bất ngờ, cô trừng to hai mắt, hoảng hốt đẩy lồng ngực của Bùi Hoàn Phong ra, nhưng lại chẳng thể xê dịch được khối cơ ngực rắn chắc kia, chỉ khiến nụ hôn càng thêm triền miên.
Đến khi bị hôn đến không thở được, Bùi Hoàn Phong mới buông Tô Y Y ra, chống hai tay đè lên người cô, con ngươi đen dài khẽ híp lại, nghiến răng nói: "Tô Y Y, em nhớ cho kỹ đây, đây chính là hậu quả có việc em tính kế anh. Hờ, anh rất mong chờ em tính kế anh thêm vài lần nữa."
Giật mình, Tô Y Y nghi ngờ có phải Bùi Hoàn Phong đã phát hiện ra thân phận thật sự của mình không.
"Anh Bùi nói gì vậy, em không hiểu..." Tô Y Y đỏ mặt, dùng sức duy trì nụ cười trên khuôn mặt, cố gắng phủ định suy đoán trong lòng.
Cô đã xóa hết tất cả chứng cứ, Bùi Hoàn Phong không thể nào biết được cô là ai!
Về việc này, Bùi Hoàn Phong không trả lời, chỉ cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
"Lưu manh!" Tô Y Y mắng một câu, hai tay đặt lên đôi gò má nóng bừng, vùi đầu vào trong chăn.
Buổi tối Tô Y Y xuống lầu, thì thấy Hứa Thư Kỳ đang làm bữa khuya trong bếp. Cô nhướng mày lên, trong lòng biết cô ta đang chuẩn bị lấy lòng Bùi Hoàn Phong đây.
Chậc chậc, muốn làm Bùi Hoàn Phong vui vẻ? Tôi cứ không cho cô được như ý muốn đấy!
Đồng tử đen láy chuyển động, Tô Y Y nảy ra một ý tưởng, xoay người đi về phía phòng sách của Bùi Hoàn Phong.
"Mời vào."
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bùi Hoàn Phong dừng công việc trong tay lại, khi ngước mắt lên, ánh mắt tóe lên sự kinh ngạc: :Sao lại đến đây rồi?"
Tô Y Y mím môi cười, vén tóc ra sau tai, đỏ mặt nói: "Em muốn làm quen với nghiệp vụ của công ty, anh Bùi có thể dạy em không?"
Bùi Hoàn Phong nhìn thấu chiêu trò của cô, nhưng lại không vạch trần, khóe môi cong lên, nở một nụ cười quyến rũ: "Được."
Cô cảm kích đi đến bên cạnh Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y khom người ra vẻ như đang nghiêm túc xem tài liệu trên máy tính.
Nếu như không phải thân trước chiếc áo thấp thoáng để lộ ra cảnh xuân mê người, thì có thể Bùi Hoàn Phong đã tin rồi.
Làn da trắng nõn như tuyết cứ liên tục dụ dỗ Bùi Hoàn Phong, anh nói với cô về tình hình công ty trong trạng thái không tập trung, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngực của Tô Y Y.
Còn Tô Y Y thì cũng rơi vào thạng thái không đọc vào được gì, cũng không nghe vào được gì.
Cô ở rất gần Bùi Hoàn Phong, hơi thở mạnh mẽ làm người khác khuynh đảo của anh không ngừng đánh thẳng vào lý trí của cô. Nếu không phải siết chặt tay tại, có thể Tô Y Y đã chẳng thể nào tập trung được tinh thần chú ý lắng nghe tiếng bước chân ở bên ngoài rồi.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cũng có tiếng bước chân ngoài hành lang truyền vào tai, Tô Y Y khựng lại, khi cửa phòng sách bị đẩy ra, cô giả vờ như tê chân, ngồi thẳng lên đùi Bùi Hoàn Phong.
Hứa Thư Ký đang bưng khay thức ăn, đờ đẫn nhìn hai người đang có tư thế mập mờ trong phòng sách, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Tô Y Y định lên tiếng, vừa xê dịch cơ thể, bỗng cảm nhận được có một hung khí đang tỏa ra nhiệt độ nguy hiểm đang tì vào giữa hai chân cô.
Khuôn mặt Tô Y Y bỗng nhiên đỏ bừng.
Ngại ngùng đến mức làn sau gáy cũng đổi sang màu đỏ xinh đẹp.
Chỉ có Bùi Hoàn Phong vẫn bình tĩnh, cứ như người đang tì vào Tô Y Y không phải anh.
Chương 21
Chưa bao giờ nghĩ đến việc khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy người phụ nữ khác ngồi mập mờ trên đùi Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ hét lên xong rồi bỗng nhiên đuối sức, nước mắt tuôn rơi rồi xoay đầu chạy đi.
Tô Y Y luống cuống nhảy xuống khỏi đùi Bùi Hoàn Phong, tiếng tim đập lớn đến mức bản thân cô có thể nghe rõ mồn một.
"Em..em đuổi theo chị ấy!" Để lại câu này, Tô Y Y cắn môi chạy đi.
Cô thấy nếu tiếp tục ở riêng với Bùi Hoàn Phong, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến.
Chưa chạy được vài bước, thì thấy Hứa Thưa Kỳ đứng bên cầu thang lau nước mắt, không còn dáng vẻ đau thương lúc nãy nữa. Nghe thấy tiếng động, mắt cô ta đỏ bừng xoay người lại, giây phút nhìn thấy Tô Y Y, dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt đáng sợ.
"Chị Kỳ Kỳ, chị hiểu lầm rồi, giữa em và anh trai không có như chị nghĩ đâu."
Tô Y Y nhìn Hứa Thư Kỳ với dáng vẻ vô tội, chỉ có nụ cười nơi khóe miệng đã để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Hứa Thư Kỳ sắp bị cô dồn ép đến phát điên, bàn tay bưng khay thức ăn của cô ta bắt đầu run lên, nghiến răng căm giận: "Cô giỏi lắm đồ hô ly tinh, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ bắt cô sống không bằng chết!"
Tô Y Y chẳng hề để bụng những lời như đe dọa này, cô cười một tiếng, sau đó bưng bát canh trong khay lên, uống một ngụm, nhướng mày nói: "Chà, bát canh này cũng khá ngon, đáng tiếc là..."
Chưa đợi đến lúc Hứa Thư Kỳ hiểu ra đáng tiếc chỗ nào, thì đã thấy Tô Y Y dứt khoát đổ bát canh lên người mình, sau đó đập mạnh xuống đất, đồng thời cũng cất lên tiếng kêu thảm thiết.
Bùi Hoàn Phong nghe thấy thế vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Y Y, con ngươi anh co lại, sau đó cởi ngay áo khoác xuống lau nước canh còn dính trên tay cô.
Bởi vì canh rất nóng, cánh tay Tô Y Y bị bỏng đỏ một mảng lớn, khiến Bùi Hoàn Phong càng thêm đau lòng hơn.
"Có đau lắm không? Anh dẫn em về phòng thoa thuốc." Nói xong liền kéo Tô Y Y rời đi.
Hứa Thư Kỳ chưa kịp nói được câu nào, thấy người sắp bị dẫn đi rồi, cô ta vội vàng túm lấy tay Bùi Hoàn Phong, lắc đầu nôn nóng nói: "Hoàn Phong, là cô ta tự đổ lên người mình, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta cố ý đó!"
Bùi Hoàn Phong nhìn Hứa Thư Kỳ bằng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, dùng lực gỡ tay cô ta ra.
Thấy anh không tin, Hứa Thư Kỳ hốt hoảng, cổ họng nghẹn ngào, dứt khoát tiến lên ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, lẩm bẩm không ngừng: "Hoàn Phong, anh tim em đi, thật sự là cô ta hãm hại em mà!"
Lần này, Bùi Hoàn Phòng trực tiếp đẩy cô ta ra, lực đẩy mạnh đến mức khiến Hứa Thư Kỳ ngã ngửa xuống đất.
Anh nhìn Hứa Thư Kỳ bằng vẻ mặt lạnh lùng, cánh môi mỏng thốt lên một chữ: "Cút!"
Hứa Thư Kỳ sửng sốt, anh ta hung dữ với cô?
Sau khi phản ửng trở lại thì khóc lóc chạy về phòng mình.
Tô Y Y được Bùi Hoàn Phong dẫn về phòng, sau đó lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, thoa thuốc xử lý vết bỏng trên tay cô.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến Tô Y Y muốn rút tay về, nhưng cô vừa cử động nhẹ, thì Bùi Hoàn Phong đã nắm chặt lại.
Sau khi thoa xong thuốc trên cánh tay, Bùi Hoàn Phong muốn tiếp tục vén phần áo trước ngực cũng bị nước canh bắn vào, nhưng lại bị cô né đi theo phản xạ.
Tô Y Y cảm thấy hơi chán nản, đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí khó xử, thì anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Sao em phải làm như vậy?" Ánh mắt thăm dò, giọng điệu dò hỏi.
Chương 22
Tô Y Y chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với giọng điệu thắc mắc: "Em có làm gì đâu?"
Bùi Hoàn Phong nâng cằm cô lên, khiến Tô Y Y không thể không nhìn lại khuôn mặt điển trai kia của anh.
Anh trầm giọng: "Anh biết em không thích cô ta, nhưng đừng làm tổn thương bản thân mình."
Câu nói hàm chứa tính ám chỉ kia khiến Tô Y Y hoảng hốt, giây phút này cô cảm thấy hình như Bùi Hoàn Phong đã biết hết mọi thứ, nhưng kỳ lạ là, anh không hề vạch trần cô, thậm chí có thể nói là bao dung mọi hành vi của cô.
Người đàn ông này, rốt cuộc mang trong mình tâm tư như thế nào?
Trời đã định trước Tô Y Y sẽ không tìm được đáp án, lần này vạt áo của cô bị vén lên một cách dễ dàng, ngón tay thon dài mát lạnh thoa thuốc lên vùng eo nhỏ bé của cô.
Thoa thuốc vốn là một chuyện tế nhị, trước giờ Tô Y Y luôn giữ mình trong sạch, hôm nay bị Bùi Hoàn Phong chạm vào, vùng eo trở nên nhạy cảm không thôi.
Cố gắng kiềm chế nửa ngày, cuối cùng khi ngón tay của Bùi Hoàn Phong xẹt nhẹ qua một miếng thịt mền bên hông, mặt Tô Y Y đỏ bừng, cánh môi thốt lên một tiếng rên quyến rũ.
Bàn tay ở eo dừng lại, không biết từ khi nào hơi thở của Bùi Hoàn Phong cũng trở nên dồn dập, tiếng kêu quyến rũ này làm anh chẳng thể kiềm chế nữa được, hôn mạnh xuống đôi môi đỏ mọng của Tô Y Y.
Lúc này Hứa Thư Kỳ sau khi vừa khóc vừa chạy về phòng, cô ta đang tức giận đau thương đến nghẹn ngào, cô ta cầm lấy khăn giấy đặt ở đầu giường lau đi nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể đè nén được cơn đau trong lồng ngực.
Run tay cầm điện thoại lên, Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại cho Thương Lạc - trợ lý đặc biệt của Bùi Hoàn Phong.
Điện thoại vừa được nối máy, liền bắt đầu vừa khóc nức nở vừa kể lể chuyện của mình.
Thương Lạc đợi cô ta nói xong, sau đó mới cười khinh thường: "Chỉ vì có chút chuyện cỏn con ấy mà cô khóc thành ra thế này à? Hứa Thư Kỳ, hai năm nay cô sống quá êm ả rồi, cho nên bây giờ vừa xuất hiện một chút vấn đề đã bị lửa giận che kín mắt, không thể chịu đựng được."
Sự phân tích bình tĩnh giúp tiếng khóc của Hứa Thư Kỳ nhỏ đi một chút, cô ta lẳng lặng lau nước mắt, vừa nghĩ đến thế, đúng thật là cô ta quá mất kiềm chế rồi.
"Vậy tôi nên làm thế nào?" Khịt mũi, Hứa Thư Kỳ hít thở sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Nghe ra giọng nói ở đầu dây bên kia không còn kích động nữa, Thương Lạc mới thấy hài lòng, sau đó bắt đầu bày mưu tính kế: "Đi xin lỗi Bùi Hoàn Phong, kêu hắn ta đừng chấp nhất sai lầm của cô nữa."
Hứa Thư Kỳ đồng ý, tất nhiên cô ta không thể bị một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bùi Hoàn Phong đánh bại được!
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Thư Kỳ tiến hành một loại công tác tâm lý cho bản thân, hít sâu đứng lên rồi đi qua phòng của người phụ nữ kia.
Đi vào dùng thái độ thân thiện xin lỗi Tô Y Y, rồi giả vờ đáng thương với Bùi Hoàn Phong. Trong lòng Hứa Thư Kỳ tính toán sẵn, nhưng sau khi cô ta mở cửa phòng Tô Y Y ra, kế hoạch vốn vẫn còn trong đầu lúc nãy bống dưng tan biến trong phút chốc!
"Hai người..." Đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều nhìn chằm chằm vao hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trong phòng, tâm trạng nhờ vào việc gọi điện thoại với Thương Lạc mới bình tĩnh trở lại bỗng dưng nổi sóng dâng trào.
Chạy đi không ngoảnh đầu lại, lần này Hứa Thư Kỳ thật sự đã khóc rống lên!
Nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Hứa Thư Kỳ, Bùi Hoàn Phong muốn đứng dậy đi xem thử.
Tô Y Y cho rằng anh muốn đuổi theo Hứa Thư Kỳ, cô vội vàng ôm chầm lấy cổ Bùi Hoàn Phong, ánh mắt mê mang mang theo sự cám dỗ: "Đừng đi..."
Còn chưa đợi Bùi Hoàn Phong có phản ứng gì, cô đã chủ động hôn lên, chiếc lưỡi mềm giữ chặt anh, tiếp nhận đôi môi càng ngày càng nóng bừng sau khi bị dụ dỗ của anh, hai người hôn nhau say đắm cuồng nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
54 chương
16 chương
45 chương
42 chương
139 chương