Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 97 : Người Một Nhà.

Tuy nhiên, nếu không có gặp qua, cô biết. Đây là chị của cô, có thể được vợ chồng họ Lý yêu thương như vậy, Tiểu Phương nói ngoài Lý Nhiên ra không có người thứ hai, đương nhiên, Lý Ngôn Hi cũng sẽ không được. Bọn họ đều nhìn cô, mà cô lại cũng nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm tất cả nơi xa lạ này, trong lòng cô có chút hâm mộ, nhưng lại luôn có cảm giác cô và những thứ này không liên quan nhau, không có yêu thương, cũng không có chua xót, giống như đang nhìn người xa lạ vậy. Thật ra, không phải vốn là người xa lạ sao? Chỉ có điều… Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nắm chặt tay, cô ở trong này giống như kẻ xâm nhập phi pháp, làm hỏng tâm trạng ba người bọn họ. “ Đi đâu đấy?” Lý Chấn Ân cau mày, giờ mới nhớ tới mình còn có đứa con gái khác, “ Con đi ra ngoài một chút.” Lý Ngôn Hi nhìn ông một cái, sau đó cúi đầu trả lời. “ Ai cho con ra ngoài ?” Giọng nói Lý Chấn Ân đột nhiên nghiêm khắc, cho tới giờ đều như vậy, không có yêu thương, chỉ có nghiêm khắc, giống như một người hầu, không có một chút tình thân. Tiểu Phương rụt người, lần này tiêu rồi… Ông chủ… tức giận…. Tiểu Phương cô muốn cuốn gói cút đi cho rồi. “ Con chỉ muốn ra ngoài một chút, cũng không được sao?” Lý Ngôn Hi kinh hãi, giọng lạnh lùng, cô không phải phạm nhân, ngay cả quyền lợi ra ngoài chơi cũng không được sao? “ Cô Hai ơi…” Tiểu Phương kéo quần áo cô, muốn cô đừng nói nữa chẳng thế thì ông chủ càng thêm tức giận … Mà Lý Ngôn Hi không rõ, cô , đâu có nói sai. “ Ba, đừng như vậy, Ngôn Hi còn nhở mà.” Lý Nhiên bưng một ly trà đặt trong tay lý chân ân, bộ dáng hiếu thảo khiến lý chân ân hài lòng. “ Chẳng giống chị con chút nào, con bằng một nửa của chị, ta đã không phiền lòng rồi.” lý chân ân chán ghét trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi, nhìn bình thường, không giống người nhà Lý gia chút nào. Lý Ngôn Hi lạnh lùng nhìn người một nhà, thật sự, cô chẳng có cảm giác gì với bọn họ, ba , mẹ, còn có chị … “ Cô Hai, cô nói thử xem, một chút cảm giác cũng không có sao?” Tiểu Pương lại kéo quần áo cô, trước kia là hiền lành, bây giờ sao càng ngày càng hiền, mà cũng không giống hiền. Lý Ngôn Hi khẽ chớp mắt, quay lại nhìn Tiểu Phương, cô không biết mình sai cái gì, nếu ra ngoài cũng là sai, vậy cô sống trong thế giới này vỗn dĩ sai rồi. “ Cô Hai…” Lần này Tiểu Phương dùng lực hơn, chẳng lẽ cô chủ không có khả năng nói chuyện, câu xin lỗi cũng không nói được. Nói đi, nói đi cô. Tiểu Phương đổ mồ hôi lạnh, cô chủ của tôi ơi, bà nội tổ của tôi ơi, nếu không nói là Tiểu Phương cút đi theo cô chủ đấy, nhà cô còn một già một trẻ ở nhà đó, cô còn phải tự sắm của hồi môn ình nữa. Nhưng Lý Ngôn Hi chỉ nhếch môi lên, giống như cái cây trong nhà. Cô cúi đầu, sợi tóc ở trán ẩn ẩn hiện hiện nổi lên khiến đôi mắt cô mơ màng. “ Xin lỗi.” Giọng nói rất nhỏ, tuy cô không biết tại sao mình nhắc tới câu xin lỗi. Bà Lý chỉ giương nhẹ khóe môi, sau đó không nhìn cô, coi cô như không khí, có lẽ trước kia cũng như vậy, Lý Ngôn Hi ở trong nhà này, thật sự bị xem thường. “ Ba, mẹ, Ngôn Hi biết lỗi là được rồi.” Lý Nhiên ở bên cạnh đứng lên, thay Lý Ngôn Hi nói, trách không được vợ chồng họ Lý thích chị ấy như thế, chị ấy rất đẹp, dáng người cao gầy, ngũ quan hoàn mỹ, ngay cả khí chất cũng khác biệt, không có vẻ yếu đuối như Lý Ngôn Hi. Lý Nhiên đã đi tới, vươn tay ra, nhưng Lý Ngôn Hi lui về sau một bước, ánh mắt cũng đề phòng nhìn chằm chằm mình. “ Ngôn Hi, là chị đây, em không nhớ ra chị à?” Lý Nhiên bị chững tay, có chút xấu hổ, hình như cô em gái này lần đầu tiên trốn cô vậy. “ Em quên rồi.” Lý Ngôn Hi nhìn về phía Lý Nhiên, thật là không có ít nhiều sợ hãi, chỉ là có chút không quen thôi. “ Chị quên, em bị mất trí nhớ.” Lý Nhiên đi tới, kéo tay Lý Ngôn Hi lại, Lý Ngôn Hi không quen lại lùi sau một bước, nhưng Lý Nhiên ra sức kéo chặt, thậm chí kéo đau tay cô. “ Ngôn Hi, ba rất quan tâm em, em không biết …” Lý Nhiên định nói gì đó, nhưng nhìn thoáng qua cặp vợ chồng đang ngồi bên kia, chỉ có thể ngậm miệng lại : “ Ngôn Hi, sau này chị sẽ nói cho, lần sau em đừng chạy loạn nữa, biết không?” Lý Nhiên vỗ tay Lý Ngôn Hi, có lẽ ở trong này người cười với cô ngoài Tiểu Phương, còn có chị Lý Nhiên nữa. “ Vâng.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn chị ấy một cái nữa, rồi mới đi đến phòng mình, giống như linh hồn người chết vậy, im hơi lặng tiếng. “ Ba.” Lý Nhiên mới ngồi cạnh Lý Chấn Ân,ôm lấy cánh tay ông, so với con ruột còn thân hơn nhiều. “ Ba, đừng giận Ngôn Hi nữa, giờ em ấy không nhớ gì, ba đừng trách em ấy.” Lý Nhiên lôi kéo tay lý chấn an không ngừng để xin, lông mày xinh đẹp kia cũng nhíu lại, làm cho người ta nhìn thấy là đau lòng. “ Được, nghe lời con, nghe con.” Lý Chấn Ân nở nụ cười, ông thân thiết xoa nhẹ tóc Lý Nhiên, dường như đứa con gái này mới là con ruột ông, cái người kia tuy có cùng huyết thống, nhưng cũng chỉ là người xa lạ. Lý Ngôn Hi đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc tiêu điều ở bên ngoài, sắp đến mùa đông rồi, lá cây cũng bị rụng hết, cô nhìn thoáng qua phòng mình rất lâu, sau khi cô tỉnh lại, cô nhìn nhiều nhất là nơi này, đương nhiên nhìn người nhiều nhất là Tiểu Phương và chính bản thân cô. “ Cô Hai ơi…” Tiểu Phương đi tới, có chút lo lắng nhìn cô, cô Hai thật đáng thương, ở trong nhà này cô và cô Hai giống nhau, là cô chủ nhưng không bằng người ngoài, không nghĩ sẽ bị người mắng. “ Cô Hai, cô đừng như vậy nữa, ông chủ tức giận cũng đúng, cô quên là mới xảy ra chuyện sao?” Tiểu Phương nói tới vội vàng che miệng, ánh mắt không ngừng đảo, lần này thật sự xong đời rồi. Lý Ngôn Hi đột nhiên quay lại nhìn cô, ánh mắt kia khó hiểu có bao nhiêu kì quái.