Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 87 : Tìm Kiếm.

“ Lạc Tuyết.” Anh nhắm mắt lại, cuối cùng thuốc ngủ cũng có tác dụng, để bản thân chìm trong giấc ngủ ngon, nhưng khóe mắt anh vẫn xuất hiện một giọt nước mắt, cứ rơi xuống trên ga giường. Y tá khó hiểu liếc Đường Mặc Vũ một cái, không rõ, cậu ấy khóc vì cái gì… Chỉ có điều, Đường Mặc Vũ đã tỉnh lại, thật là kì tích, đối với nhà họ Đường mà nói, đó là niềm vui lớn nhất của họ, bệnh tình của cụ Đường dường như đã khỏe lên nhiều, cuối cùng thời điểm tối tăm nhất của họ Đường đã trôi qua. Diệp Nhàn dùng khăn mặt lau mặt con trai, không tồi, mặt đã tốt lên nhiều, tuy vết thương khá xấu nhưng khuôn mặt vẫn hoàn mỹ, mà họ cam đoan, nó có thể xuất viện được rồi. Bà không bị mất con trai. Bà lau nước mắt, từ lúc biết Đường Mặc Vũ đã tỉnh lại, bà chưa từng rời xa nó. “ Lạc Tuyết.” Đột nhiên cơ thể Đường Mặc Vũ giật một cái, cho dù đang ngủ, cũng không thể ngủ ngon được. Hình như cậu ấy đang chống lại hiệu lực của thuốc, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng tỉnh lại.. Ngón tay Diệp Nhàn hơi ngừng một chút, không biết nó đang muốn nói gì. Lạc tuyết, lạc tuyết gì cơ, bây giờ là mùa thu, nếu muốn có tuyết thì phải mấy tháng nữa mới tới. “ Tiểu Vũ à, không phải sợ, có mẹ ở đây rồi.” Cô đặt tay lên mặt con trai, một câu mẹ khiến cho cơ thể Đường Mặc Vũ theo bản năng run rẩy một lần nữa. Tiểu Vũ à, không phải sợ, có mẹ ở đây rồi, là ai… Là ai vang lên tai anh, là ai … Lạc Tuyết, là cô sao, là cô sao??? Rõ ràng ý trí anh rất tỉnh, nhưng cơ thể không nghe theo sự chỉ huy của anh, căn bản là không động đậy được. Chết tiệt, di chuyển, di chuyển… anh muốn đi cứu Lạc Tuyết, Lạc Tuyết của anh sắp chết, cô chảy máu nhiều quá… cô ấy sẽ chết mất. Trên trán anh thỉnh thoảng chảy từng giọt mồ hôi, lông mi dài nhăn lên vì đau đớn. “ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Diệp Nhàn không ngừng lau mồ hôi trên trán con trai, xoay người gọi bác sĩ. “ Bác sĩ, bác sĩ, mau đến đây đi, con tôi bị làm sao đó?” Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Mặc Vũ, bà nấc lên từng tiếng, đừng hành hạ con trai của bà nữa có được không? Nó bị như vậy đã khổ rồi, mà bọn họ cũng không chịu nổi thêm lần đả kích nào nữa đâu… Bác sĩ vội vàng đến, thấy trán Đường Mặc Vũ đầy mồ hôi, cầm tay anh, đâm một nhát, rất nhanh sau đó, anh đã yên tĩnh trở lại…. “ Không có việc gì, Đường phu nhân.” Bác sĩ an ủi Diệp Nhàn : “ Có thể là trong đầu Đường Mặc Vũ còn hình ảnh tai nạn xe cộ, cho nên tâm lý của cậu ấy còn có chút bóng mờ, nhưng không cần lo lắng, đó chỉ là tạm thời thôi, cậu ấy sẽ khỏe lại ngay thôi.” Lúc này Diệp Nhàn mới gật đầu một cái, nhìn thấy dung nhan Đường Mặc Vũ ngủ ngon, mới yên tĩnh trở lại, Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, mơ hồ có mùi hoa nhàn nhạt truyền đến, trong sáng nhưng chán ngán, vì nghĩ cho sức khỏe Đường Mặc Vũ, cho nên bình thường nơi này không có ai tới, có lẽ rất nhiều người nghĩ, nghĩ muốn kết thân, nịnh nọt, tặng quà, muốn biết tin tức mới nhất, rất nhiều rất nhiều nữa, nhưng giờ chỉ có thể đứng ở cửa bệnh viện đứng, nhìn và nhìn. Đường Mặc Vũ vẫn bình tĩnh nằm nơi đó. Lông mày của anh vừa nhíu, hai mắt mở có chút sợ ánh sáng, anh lại khép hai mắt lại, cuối cùng thì ánh mắt anh cũng thích nghi được ánh sáng bên ngoài, trên mặt vẫn còn mờ mịt đối với toàn bộ thế giới này. Anh ngồi dậy, trực tiếp nhổ kim tiêm trên tay ra, lúc này, anh yên tĩnh rất nhiều, cũng bình tĩnh rất nhiều, thậm chí cũng trầm mặt rất nhiều. Cửa phòng bệnh mở ra, y tá vừa thấy anh tỉnh dậy, vội vàng chạy ra ngoài, mà anh chỉ lạnh nhạt nhìn phía cửa, tay đặt trên cánh tay mình, bây giờ, anh không có nổi điên nữa, cũng không có phát cuồng nữa… Nhưng, tay anh đặt trên đùi, dùng lực nắm thật chặt. Cửa phòng bệnh lại mở ra, lần này có rất nhiều bác sĩ đi tới, bọn họ không ngừng kiểm tra cơ thể anh, mà anh coi như bản thân đã chết, không hề động đậy chút nào, mặc kệ bọn họ nhích tới nhích lui. Đôi mắt đen lúc này không có thần sắc, nửa phần cảm giác lạnh lẽo cũng không có. “ Đường tiên sinh, bây giờ cậu có khỏe không?” Bác sĩ lại hỏi lại, có phần quan tâm đến cậu ấy- con trai của Đường thị trưởng, không quan tâm làm sao được. “ Bây giờ tôi không muốn trả lời bất cứ câu gì, có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút được không?” Đường Mặc Vũ ngẩng đầu, đôi mắt kia nhìn vô cảm, nhưng cũng có chút phiền chán. “ Vậy được.” Bác sĩ gật đầu, cùng một đám người đi khỏi. Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh. Đột nhiên anh ngồi dậy, sau đó đi xuống giường, nơi này cũng không có giầy để cho anh đi, cho nên anh đi chân đất đứng trên sàn, đã lâu rồi anh chưa được đứng bằng đôi chân của mình. Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng chói rực rỡ, dường như mắt anh không kịp thích nghi được. Anh đẩy cửa ra, đi ra ngoài, nhìn thấy trước mắt không có một ai mới đi về phía trước, ho dù cơ thể cảm thấy không tốt, cho dù anh khoong có giầy, anh cũng chỉ muốn chạy, rời khỏi nơi này mà thôi … Một người đàn ông mặc đồ bệnh viện không ngừng đi lại trên đường, anh vẫn đi chân đất đó, thậm chí chân chảy máu vì dẫm phải cái gì đó… “ Tiên sinh, anh có chuyện gì sao?” Cảnh sát giao thông đi tới, chặn Đường Mặc Vũ lại, nhưng Đường Mặc Vũ chỉ nhếch miệng lên. “Không có việc gì đâu.” Anh giằng tay mình đang bị cảnh sát giao thông chặn, tiếp tục đi về phía trước, người đi đường vô số, anh thật sự giống một kẻ điên, một thằng ngốc… Anh nhìn căn nhà cũ nát đằng xa xa, nơi đó rất yên tĩnh, giống như không có ai ở… Anh chạy về phía trước, tim đập nhanh, thắt chặt lại, khiến anh hô hấp trở nên khó khăn hơn… Anh đứng trước cửa, đẩy cửa ra nhưng không đẩy được, Lạc Tuyết, cô ấy, chưa trở về sao? “ Lạc Tuyết.” Anh ra sức đập cửa, đập đến nỗi rất muốn đập nát cái cánh cửa này, nhưng bên trong vẫn không có ai mở cho anh vào. Hay là cô ấy đi ra ngoài rồi? Anh buông lỏng tay, sau đó nắm chặt, có con chó Tiểu Hoàng chạy đến, sửa gâu gâu, anh thất thần nhìn con chó kia, sau đó tự mình ngồi xuống.