‘Cô mua thì cô tự đi mà mặc , tôi không mặc,’ anh không tiếng động kháng nghị, muốn anh mặc thứ đó, không bằng cho anh một cái bao bố, bao tải cho rồi. “Được rồi tôi sẽ lấy cái này.” Lạc Tuyết cầm bộ quần áo trong tay giao cho nhân viên cửa hàng, sao đó lại xem xem những thứ khác, rất nhiều đồ em bé cô nhìn đều muốn mua,bất quá phải để lần sau, cô phải để dành một ít tiền mới có thể mua được. “Quý khách, con trai cô thật đặc biệt…” Nữ nhân viên cửa hàng rốt cục nhịn không được nói một câu. ‘Điêu , xấu thì nói xấu, có cái gì đặc biệt ‘, Đường Mặc Vũ đem mặt mình tựa vào vai Lạc Tuyết , khóe môi không khỏi nhấp một chút. Lạc Tuyết chỉ cười, cô hiểu cô gái ấy muốn nói gì, cô chỉ cúi đầu nhìn đứa bé trên vai mình, sau đó lắc nhẹ đầu, “Không đâu, bé cũng giống như những đứa trẻ bình trường khác thôi, chỉ là hơi ít nói.” Nói xong, cô vỗ nhẹ một chút vai Đường Mặc Vũ ,người khác nói như thế nào cô đều không quan tâm. Tiểu Vũ tuy không dễ thương như những đứa bé khác, nhưng so với chúng bé ngoan hơn rất nhiều. Mà Đường Mặc Vũ không khỏi nheo hai mắt , cái cô gái kia cứ len lén nhìn anh, mấy người này thật rảnh rỗi, anh đẹp xấu, liên quan gì đến họ, cũng đâu có phải bán thịt heo, nhìn nhìn lựa lựa, thấy xấu thì đừng nhìn, đã nhìn còn bình phẩm, hết việc làm à. Lạc Tuyết cầm lấy bộ quần áo, ôm Đường Mặc Vũ đi ra ngoài,trên tay cô chính là bộ quần áo mà Đường Mặc Vũ ghét nhất, trên bụng có con gấu . “Chúng ta về nhà đi , Tiểu Vũ.” Lạc Tuyết lết một chân, từng bước đi về phía trước, rất nhiều người đi qua nhìn cô, không chỉ vì cái chân tàn tật của cô, mà còn vì đứa bé xấu xí trong lòng cô. Đường Mặc Vũ buồn bực đem mặt mình dán lên vai Lạc Tuyết, không muốn người ta nhìn thấy mặt anh, đột nhiên, anh thấy một quầy báo, trang nhất trên tờ báo sáng chính là tên anh. Anh vươn tay hướng về phía tờ báo chụp lấy. Lạc Tuyết dừng lại bước chân, nhìn hướng tay Đường Mặc Vũ : “Con muốn cái này sao?” Cô hỏi Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ khẽ gật đầu, lần đầu tiên bé đối với lời cô nói có đáp lại. “Được , mẹ mua cho con. ” Lạc Tuyết cười híp hai mắt, cô không phát hiện kì lạ khi thấy một đứa bé nhỏ như vậy mà hiểu và trả lời mình, trong lòng cô cứ cho rằng thằng bé chỉ là thông minh mà thôi, cô không hề hay biết cái loại thông minh này là được tích luỹ 26 năm sống trên đời. Cô mua tờ báo kia, đưa cho Đường Mặc Vũ, đem cho bé làm đồ chơi. Người bán báo nhìn thấy Đường Mặc Vũ , giật mình, cũng như người khác tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một khuôn mặt xấu xí như vậy. Đúng là rất xấu . Bây giờ anh ra sao , còn sống hay đã chết ….