Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Chương 191 : Ông nội
Anh như là trừng phạt mà hôn lên môi cô, vô cùng dùng sức, quả thực không khác gì đang cắn cô. Nụ hôn này cơ hồ anh dùng toàn lực muốn hút lấy cả sinh mệnh của cô. Mà anh càng nhiệt tình dữ dội càng chứng tỏ anh lo lắng, sợ hãi. Cơ bắp cả người anh đều cứng lại, đôi tay siết cô vào lòng, hận không thể khảm cô vào người mình, như vậy anh sẽ không sợ hãi, không lo lắng.
Thật lâu về sau, Đường Mặc Vũ mới buông Lạc Tuyết.
“Về sau không cho phép em chạy loạn, bằng không anh sẽ trói em lại,” sau khi trút giận xong thì bây giờ phải giáo huấn cho tốt.
“Ân,” Lạc Tuyết đáp ứng, ở trong lòng anh cô mới có cảm giác an tâm, bởi vì cô biết cô không bao giờ cô độc nữa.
“Nhớ số di động của anh, lần sau làm cái gì cũng đều phải gọi điện thoại cho anh biết chưa?”
“Ân.”
“Không, về sau không cho em ra ngoài nữa, phải có anh đi cùng mới được,” anh rất chi là bá đạo, nhưng chỉ có như vậy mới khiến anh yên tâm chút.
“Vâng.” Lạc Tuyết đáp ứng, hiện tại anh nói gì cô cũng đều đồng ý hết.
“Ngoan,” Đường Mặc Vũ lúc này động tác ôn nhu hơn nhiều, lại nhẹ nhàng mổ mổ lên môi cô rồi mới thỏa mãn ôm cô vào lòng.
“Được rồi, bây giờ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?” Đường Mặc Vũ lúc này mới nhìn Lạc Tuyết ở trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đã dài đến bả vai của cô.
“Em đi mua đồ ăn,” Lạc Tuyết giải thích, cô tựa đầu vào vai Lạc Tuyết, rồi lại nhìn cụ già đang nằm trên giường đưa lưng về phía bọn họ. “Em đang đi về nhà thì ở trên đường nhìn thấy ông cụ này, khi đó ông ấy rất thống khổ, thế nên em liền đưa ông ấy đến viện.” Đường Mặc Vũ càng ôm cô chặt hơn, Lạc Tuyết chính là thiện lương như vậy, anh còn gì để trách cô nữa.
“Hiện tại ông ấy sao rồi?” Đường Mặc Vũ hỏi, kỳ thực cũng không để ý nhiều, anh chỉ lo lắng cho vợ mình, nhất định cô sợ lắm, thật là đã làm cô vất vả rồi.
“Ân, không có việc gì,” Lạc Tuyết gật đầu, ôn nhu nở nụ cười, “Bác sĩ nói, ông cụ bị tái phát bệnh tim, may mắn cấp cứu kịp thời, nếu không sợ là nguy hiểm,” lạc Tuyết lôi kéo quần áo của Đường Mặc Vũ, “khi đó quả thực rất vội, cho nên em không kịp liên lạc với anh, anh tha thứ cho em nhé!”
“Được rồi, anh tha thứ cho em,” Đường Mặc Vũ nhẹ nhéo cái mũi nhỏ của vợ. Anh cũng biết mạng người là quan trọng, anh cũng không phải người không hiểu đạo lý, có điều anh có một cô vợ thật lương thiện nên cảm thấy vô cùng tự hào.
Chính là, anh đột nhiên nheo lại hai mắt, “Lạc Tuyết, em lấy tiền ở đâu để nộp viện phí?” Đường Mặc Vũ nhìn thẳng Lạc Tuyết hỏi, cô luôn nói bọn họ rất nghèo, không có bao nhiêu tiền, cho nên mọi thứ chi tiêu cô đều tiết kiệm, mà trên người cô cũng không có nhiều tiền lắm.
Thân thể Lạc Tuyết chấn động, cô nhẹ nhàng cúi mắt, trong mắt là một mảnh hơi nước mà nhẫn trên tay cô đã không còn.
“Thực xin lỗi, Vũ, em đem nhẫn bán rồi,” thấy cô tự trách mình, Đường Mặc Vũ kéo tay cô qua thì quả nhiên nhẫn trên tay không còn, đó là nhẫn cưới của họ a.
“Không sao,” Đường Mặc Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, aizzz cô lại khóc rồi.
“Được rồi, nín khóc đi, so với một mạng người thì một cái nhẫn có là gì?” Anh không đành lòng trách cứ cô, phải bán nhẫn chắc cô khổ sở lắm, anh làm sao nhẫn tâm trách cô chứ.
Anh vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh lại nheo lại.
“Lạc Tuyết, em đang gạt anh có phải không?”
Lạc Tuyết thân thể lung lay một chút, không rõ anh đang nói cái gì.
“Lạc Tuyết, em không bán nhẫn đúng không?” Đường Mặc Vũ nâng mặt Lạc Tuyết lên, thấy mặt cô tái nhợt bất thường, chắc chắn là cô không bán nhẫn, cô yêu quý nó như vậy, làm sao lại bán chứ.
“Em….” Lạc Tuyết cắn cắn môi, tay đặt lên trên cổ. Đường Mặc Vũ đột nhiên kéo áo cô ra liền thấy trên cổ cô có một sợi dây buộc một chiếc nhẫn, chính là nhẫn cưới của bọn họ.
“Lạc Tuyết, nói với anh, tiền này là ở đâu có?” Đường Mặc Vũ ép hỏi cô, nhưng anh cũng đoán được rồi, trên mặt tràn qua một chút thống khổ.
Lạc Tuyết cắn cắn môi tái nhợt, tay trái nắm nhẹ cánh tay phải.
“Cho anh xem,” Đường Mặc Vũ cẩn thận xốc tay áo của cô lên, quả nhiên ở trên cánh tay của cô có một cái lỗ kim thật lớn.
“Đau không?” Anh cũng không dám chạm vào vết kim, sợ làm cô đau. Anh sớm đã nghĩ đến vì đây không phải là lần đầu tiên. Trước kia cô cũng như vậy, vì anh, mà hiện tại cô lại làm vậy vì một người xa lạ, không đúng, chắc là vì cái nhẫn, còn là vì anh nữa.
“Không đau, thật sự không đau, anh đừng lo lắng, em chỉ lấy một chút, rất nhanh là có thể bồi bổ lại.” Lạc Tuyết không ngừng an ủi anh. Cô không đau, thật sự không đau, chỉ cần có anh ở bên thì cô không thấy đau gì hết.
Thật sự là tiểu lừa đảo, Đường Mặc Vũ cẩn thận đem cô ôm vào trong lòng, “Về sau nhớ không cần làm như vậy . .”
“Ân,” Lạc Tuyết đáp ứng, cô cũng nghĩ đến hình ảnh máu chảy ra rất là đáng sợ.
“Không cần lo lắng tiền, anh là chồng em, anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần em muốn thì anh có thể cho em mọi thứ, kể cả có lấy máu thì cũng là lấy của anh, hiểu chưa?”
Lạc Tuyết lắc đầu, nhưng nhìn đến sự kiên trì trong đôi mắt của Đường Mặc Vũ thì nhẹ nhàng gật đầu. Cô không muốn nhìn anh bị au, nhưng anh cũng sẽ không muốn nhìn thấy cô bị đau?
“Khụ khụ. . .” Một tiếng ho khan truyền đến, ông cụ kia đã tỉnh, đang mở to hai mắt tuy đã già nhưng vẫn còn vô cùng khôn khéo. Lúc này ông đang nhìn hai người chằm chằm.
Đường Mặc Vũ và Lạc Tuyết đột nhiên nhìn qua, không biết ông cụ đã tỉnh từ lúc nào.
“Lão tiên sinh.”
“Ông nội.” hai người cùng đồng thanh hô lên.
Lạc Tuyết kỳ quái nhìn chằm chằm Đường Mặc Vũ, không rõ anh vừa gọi ai. Đường Mặc Vũ vội vàng đi qua, trong mắt cũng lộ ra một loại không thể tin. Người năm trên giường bệnh không phải ai khác mà đúng là ông anh, Đường Hoặc, người lý ra bây giờ đang an dưỡng.
“Ông nội sao lại là ông?”
“Vì sao không thể là ta, ông cụ trừng mắt nhìn Đường Mặc Vũ liếc mắt một cái, sau đó hướng Lạc Tuyết vẫy tay, “Nha đầu, đi lại đây với ông.”
Lạc Tuyết nhìn ông cụ, lại nhìn Đường Mặc Vũ, thấy Đường Mặc Vũ gật đầu thì cô mới tiến đến đứng ở trước mặt Đường Hoặc. Đường Mặc Vũ gọi ông cụ là ông nội, vậy hẳn đây là ông nội anh rồi.
“Nha đầu, ông nội rất nặng phải không?” Đường Hoặc nhìn về phía Lạc Tuyết thì ôn hòa rất nhiều, một bộ dáng yêu thương.
“Có chút,” Lạc Tuyết thành thật trả lời, Đường Mặc Vũ cẩn thận nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của cô, không tiếng động an ủi cô.
“Cháu làm sao, ta có thể làm gì ân nhân cứu mạng mình chứ?” Đường Hoặc vừa mới tỉnh lại nhưng mười phần có khí thế, làm gì còn bộ dáng bệnh tật lúc trước.
“Ông nội, Lạc Tuyết nhát gan, ông đừng dọa cô ấy,” Đường Mặc Vũ chắn trước mặt Lạc Tuyết, ông nói lớn như vậy, lỡ dọa đến cô thì sao.
“Ta có dọa con bé sao, cháu không thấy ta đang cười sao?” Đường Hoặc lại trừng mắt nhìn cháu mình, mặt ông trông hiền lành như vậy, làm sao mà lại dọa người.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
58 chương
18 chương
150 chương
417 chương