Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Chương 139 : Cố ý
Số 56 nghe cô nói thế thì sửng sốt, một câu phản bác cũng không có. Nói thật, ở chỗ này không có cái gọi là mặt mũi, cũng sợ gặp phải kẻ liều mạng, mà kẻ không muốn sống nữa chính là đồ điên. Cô ta còn muốn về nhà, muốn giữ mạng gặp người thân. Mạng chỉ có một cái, ai muốn mất chứ, nhưng hai kẻ này lại là hai đứa điên, nếu bắt nạt bọn họ thì cuối cùng có khi phải trả giá đắt.
“Đại tỷ.” Nữ nhân đi theo sau lưng số 56 thấy Dương Nhạc đi xa thì mới nhỏ giọng nói, “Đại tỷ, chúng ta thật sự cứ thế dễ dàng mà buông tha bọn nó sao? Vậy vết thương trên đầu chị thì phải làm sao giờ?”
“Ai nói,” số 56 lung lay cái mặt đầy thịt một chút. Cô ta đương nhiên không muốn buông tha dễ thế. Cô ta sờ tay lên đầu, muốn cô ta quên đi hả, sao có khả năng. Từ trước đến nay cô ta đều là có ân thì báo, có oán phải trả. Có ai chiếm tiện nghi của cô ta một, thì cô ta phải chiếm lại mười, huống chi bọn họ còn khiến cô ta đổ máu.
“Hừ,” cô ta hừng lạnh một tiếng, nhìn một cái nhà tù cách đó không xa. Hà hà, cái này không được nhưng cái khác thì có thể.
Bên trong nhà tù tối tăm, việc gì cũng có thể diễn ra. Thay quần áo cũng thế, mọi người sớm đã luyện được da mặt dày, thậm chí bọn họ có thể để trần mà đi chỗ nọ chỗ kia. Dù sao đều là nữ nhân, nhìn thế nào thì cũng chỉ có thế. Ở một bên có một cái thùng, đây là để đám nữ tù giải quyết đại tiểu tiện. Bên trong này chỗ nhỏ người nhiều, không khí cũng không thoáng đãng, mà mọi người cũng quen với mùi vị trên người nhau, ai cũng không cần nói ai.
Ngồi tù chính là thế, có phải làm hoàng đế đâu?
Lí Ngôn Hi có chút không thoải mái mà xoay người. Cô nhẹ ho khan một tiếng rồi mới mở mắt. Lúc nhìn thấy gian phòng tù mình đã ở nửa năm, vẫn là những người đó, có đôi khi bọn họ sẽ nói một hai câu, nhưng đa phần đều làm việc của mình.
Nàng cùng Dương Nhạc ngủ ở một góc, cũng không có nhiều người để ý đến hai người. Ai bảo hai người làm công việc dọn toilet chứ, trên người quanh năm đều có một loại mùi khó ngửi khiến mọi người đều tránh xa.
Cô ngồi dậy, thấy hoàn cảnh quen thuộc thì nói thật cô lại có cảm giác được về nhà. Dương Nhạc vụng trộm đem một nắm giấy bao đưa cho cô, “Ăn đi, mình cố ý chừa phần cho cậu đó.” Cô cẩn thận nhìn mọi người ở bốn phía, phát hiện không ai nhìn mới nói với Lí Ngôn Hi.
Lí Ngôn Hi lấy gói giấy, quay mặt vào tường, đem cơm ăn vào. Tuy cơm không, chẳng có chút đồ ăn nhưng vẫn rất ngon. Cô nhặt hết cơm rơi ăn luôn, tuyệt đối không buông tha một miếng lương thực. Các cô ở đây là không có tư cách lãng phí.
Lí Ngôn Hi nuốt xuống miếng cơm cuối cùng rồi mới xoay người lại.
“Ngày mai mình sẽ nhường cơm của mình cho cậu nữa, như vậy cậu mới ăn no,” cô thật có lỗi với Dương Nhạc, ăn nhiều cơm của cô ấy như vậy.
“A, không cần, mình ăn của cậu nhiều như thế, ăn nửa năm nay,” Dương Nhạc càng cười càng xấu hổ, ăn một nửa mới biết được một nửa đó ít thế nào. Trước kia cơ hồ cô ngày nào cũng ăn no là bởi vì có Ngôn Hi chia cơm cho. Nhưng về sau cô lại không bao giờ ăn cơm của cô ấy nữa, Lí Ngôn Hi đã gầy lắm rồi.
“Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ tốt hơn,” Dương Nhạc sửa lại tóc đã có chút bết của Lí Ngôn Hi, “Ngôn Hi, trước kia cậu nhất định là người sạch sẽ, nhưng hiện tại đã rất lâu không được tắm rửa rồi đúng không?”
“Ân,” Lí Ngôn Hi gật đầu, nơi này không có nước để tắm rửa, mọi người đều thế. Mà cô cũng đã sớm quen với bộ dạng bẩn thỉu của bản thân.
“A.” Dương Nhạc nở nụ cười, cười ngây ngốc ngơ ngác. Trong phòng mọi người đều nhìn cô giống con ngốc, cũng không biết cô đang cười cái gì.
Dương Nhạc không coi ai ra gì mà cười, lại tiếp tục sửa sang tóc tai cho Lí Ngôn Hi, “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại phải làm việc rồi.”
“Ân,” Lí Ngôn Hi gật đầu, nằm xuống, đắp chăn lên. Kỳ thực cô mới tỉnh, nhưng nghỉ ngơi nhiều chút cũng tốt. Cô đặt tay lên bụng thỏa mãn cười, sau đó nhắm mắt ngủ. Ăn no thật tốt.
Cô nhắm mắt lại, trong không khí ở đây có đủ loại hương vị, thật sự không dễ ngửi nhưng đối với cô mà nói thì những thứ này không quan trọng, bởi vì ít nhất cô vẫn có thể hô hấp.
Sắc trời hơi hơi sáng, cô mở mắt, xoa xoa mắt mình, xương quai xanh càng lộ rõ hơn, thậm chí nhìn qua cũng thấy cô gầy chỉ còn xương cốt.
“Nhạc Nhạc, tỉnh tỉnh, cậu xem trời sáng rồi,” cô ngồi dậy, đẩy đẩy Dương Nhạc còn đang ngủ.
“Ân, chưua tới giờ phải dậy mà,” Dương Nhạc mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại quay người ngủ mất. Chưa có chuông là chưa cần dậy, cho nên có thể ngủ tiếp. Thực ra mọi người trong phòng vẫn còn đang ngủ, chỉ có mình Lí Ngôn Hi là ngơ ngác nhìn bên ngoài, trên mặt có một nụ cười thỏa mãn.
Mở to mắt là trời sáng, không giống mấy ngày trước, mặc kệ cô mở to mắt thế nào, hay nhắm lại thì vẫn chỉ có một mảnh tối tăm.
Điểm tâm sáng vẫn vô cùng đơn giản, mỗi người một chén không có bao nhiêu cơm, một đĩa cải củ, ăn xong liền phải làm việc. Hôm nay lại là vị giám ngục kia giám sát.
Lí Ngôn Hi đem cơm trong chén mình chia cho Dương Nhạc, nhưng cô ấy lại đổ trở về, “Cậu ăn cho no đi, mình đủ rồi.” Dương Nhạc vội vàng ăn hết cơm của mình, kỳ thực cô vẫn chưa no nhưng về sau cô sẽ không ăn đồ của Ngôn Hi nữa. Bây giờ cô mới biết, kỳ thực Lí Ngôn Hi là một kẻ lừa đảo, luôn nói mình không đói bụng. Nếu không phải mấy ngày nay cô để dành nửa cơm cho cô ấy thì vĩnh viễn cũng không biết hóa ra cô ấy luôn chịu đói để chia cơm cho mình.
Lí Ngôn Hi bưng bát của mình, kỳ quái nhìn thoáng qua Dương Nhạc, sau đó mới dùng miệng nhỏ ăn. Haizzzz, có thể ăn cơm thật là tốt, bụng thật thoải mái. Cô hạnh phúc đến nở nụ cười. Hóa ra có đôi khi hạnh phúc chỉ là đói bụng có đồ ăn, buổi tối có thể ngủ, tỉnh lại là thấy hừng đông, một ngày trôi qua bình yên như thế.
Cô ngước mắt là thấy bầu trời xanh bên ngoài, chỉ còn một năm rưỡi nữa là cô được tự do.
Trong phòng học lớn, nhóm nữ tù đều ngồi yên tĩnh trên ghế nhỏ, nghe giám ngục giảng bài, đại đa số đều là về kiến thức pháp luật. Mỗi lần bà ta ngừng sẽ là một đợt vỗ tay. Mặc kệ bọn họ có nghe hiểu hay không thì cũng đều vỗ tay.
Số 56 lúc này híp mắt đảo quanh, nhìn Dương Nhạc đang ngồi không xa, lại quay sang người bên cạnh mà ra hiệu. Người nọ hiểu ý liền lấy từ trong túi của mình ra một hòn đá nhỏ, ném về phía Dương Nhạc.
Phịch một tiếng thật nhỏ, Dương Nhạc đặt tay sau đầu, nhìn về phía sau. Số 56 hướng nàng giơ ngón cái sau đó chúc ngón cái xuống.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
58 chương
18 chương
150 chương
417 chương