Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 127 : Anh Không Muốn

Edit : Mai Như Ảnh “Tính tình ba con lại không biết à? Tuy ông không thích Lý Ngôn Hi, nhưng phải nhớ rằng, Lý Ngôn Hi vẫn là con ruột của ông, ông làm sao có thể để con ruột của mình vào tù, sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của nhà họ Lý chúng ta.” “Chuyện này chúng ta tuyệt đối không được nói, nếu không, ba con sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Hà Uyển Ngọc run rẩy, làm vợ chồng mười mấy năm, bà hiểu rõ tính Lý Chấn Ân, ông có khả năng làm những chuyện như vậy, cho nên, bọn họ không nên nói ra.” “Nhưng, mẹ à, con phải làm sao đây, con không muốn con hèn hạ kia ở đây.” Lý Nhiên hiện lên tia ghen tị và oán hận, mặt không hóa trang, trông xấu cực kì, cùng xuất hiện Lý Ngôn Hi thì cô quá bình thường, cho nên, cô không muốn Lý Ngôn Hi tồn tại. “Chúng ta sẽ có cách.” Hà Uyển Ngọc an ủi con gái bà cũng như an ủi ình bọn họ nhất định sẽ loại bỏ con của người đó, nhất định là vậy. Mà lúc này, Đường Mặc Vũ tựa vào một bên cửa sổ, di động đặt bên tai, bên chân anh là chú chó tiểu Hoàng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chó Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Đường Mặc Vũ, rồi lui người tiếp tục ngủ. “Ừ, cậu nói gì tôi đều biết rồi.” Đường Mặc Vũ nhìn phía trước, đôi con ngươi hắc ám nhìn không tới đáy nguồn. “Mặc Vũ này, gia đình người ta sống chết cũng không chịu thừa nhận, nếu lấy lời khai của cậu, cũng không hợp lý lắm, cậu hiểu rằng với thân phận của cậu không cho phép mạo xưng?” Thiệu khải nói không ngừng trong điện thoại : “ Xem ra, chúng ta vội vàng một ngày, cũng vô ích.” Anh không nghĩ đến cô ta không chịu thừa nhận, cho nên bọn họ làm cũng vô ích. “Việc này không cần cậu lo lắng, tôi có cách.” Đường Mặc Vũ nheo mắt, tắt điện thoại đi, còn chú chó Tiểu Hoàng đi theo sau anh, một bước cũng không rời. Trong phòng ăn vắng vẻ, Lý Ngôn Hi cầm chiếc ly thủy tinh, xem ra chút tinh thần cũng không có. Cô ngẩng đầu nhìn đàn ông trước mặt, đột nhiên trong lúc đó, cảm giác bọn họ thật xa lạ, rất xa lạ. “Mặc Vũ.” Cô gọi Đường Mặc Vũ, nhưng lại không biết nói gì, bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết đối mặt với bản thân ra sao. Áp lực cực lớn đè nặng người cô, khiến cô sắp nổ tung rồi. “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?” Đường Mặc Vũ buông cà phê xuống, thản nhiên nhìn cô, không có quan tâm, không có an ủi, khiến lòng cô đau đớn khốn cùng. “Không, không có.” Lý Ngôn Hi lắc đầu, cô cố gắng uống ngụm nước trái cây, thậm chỉ còn bị sặc, ho sặc sụa. “Vậy cô không có gì muốn nói với tôi à?” Đường Mặc Vũ chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô, không có giúp đỡ cũng không có di chuyển. Cả người Lý Ngôn Hi rùng mình, một lúc sau, lại lắc đầu, trước đó cô đã bị Lý Chấn Ân cảnh cáo một trận, nếu cô nói chuyện kia ra, thì ông và cô sẽ đoạt tuyệt quan hệ, mà cô không thể nói, thật sự không thể nói được… “Được, tôi muốn hỏi một vấn đề, tôi hi vọng cô có thể trả lời, tôi muốn biết đáp án chính xác.” Đường Mặc Vũ đặt cái chén trong tay xuống, dựa lưng vào ghế tựa. “Tôi muốn biết, Lý Nhiên nói đúng không? Lần đó xảy ra tai nạn có liên quan đến cô không?” Anh hỏi thẳng, không có tí ti dịu dàng. Lý Ngôn Hi mấp máy môi, nhưng không có mở miệng.. “Em….” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ động, nhưng người kia không chút biểu tình, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô. “Lý Ngôn Hi, trên đời này, người đang làm, trời đang nhìn, cho nên trước khi cô nói, muốn cân nhắc cho tốt, cô có thể gạt tôi, có thể gạt người khác, có thể gạt mọi người, nhưng cô không thể gạt bản thân mình.” Anh gằn từng tiếng, mà cả người Lý Ngôn Hi càng thêm run rẩy. Cô vội vã cầm cái chén trong tay uống một ngụm, vào thời điểm này, nước trái cây cũng trở nên đắng ngắt rồi. “Mặc Vũ, nếu em nói, anh còn có thể ở cạnh anh không?” Cô hỏi thử, chỉ muốn biết đáp án của anh. “Cô nói…?” Anh cho cô câu trả lời lấp lửng, Lý Ngôn Hi thất vọng, bởi cô vẫn không có đáp án mình muốn. “Chuyện này….” Cô nhắm mắt lại, thật sự muốn nói không có, nhưng lại bị anh đoán trúng rồi. Cô có thể nói dối anh, nói dối mọi người, nhưng cô không cách nào nói dối chính mình, mỗi ngày vào buổi tối cô thường gặp ác mộng, âm thanh, máu khiến cô không ngủ ngon được ngày nào, nhưng ai tới nói cho cô biết, cô phải làm sao bây giờ, cuối cùng vẫn phải làm sao? “Cho tôi biết, có phải cô làm không? Tôi chỉ biết rằng có phải hay không? Tôi thân làm bạn trai có quyền biết việc này, mà tôi không muốn nghe bất cứ một câu lừa gạt gì cả.” Đường Mặc Vũ hơi híp hai mắt, trên mặt có quá nhiều lãnh tình. “Đúng hay là không…. Lý Ngôn Hi, trả lời tôi.” Lý Ngôn Hi trong mắt che giấu phức tạp, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím, cô ngẩng đầu lên. “Đúng vậy, là em làm.” Cô thừa nhận, cô hoàn toàn thừa nhận, tuy cô mất trí nhớ, nhưng người khác nhớ, Lý Chấn Ân nhớ, Lý Nhiên nhớ, thậm chí cả Tiểu Phương cũng nhớ, bọn họ nói là cô, cho nên, chuyện kia nhất đinh do cô gây ra…. “Được, được.” Đường Mặc Vũ cười như cũ, chỉ là không có cảm tình : ” Cô đã trả lời tôi một vấn đề, còn bây giờ tôi trả lời cô một vấn đề khác.” “Cô hỏi tôi nếu tôi biết cô là hung thủ giết người, tôi sẽ ở cạnh cô không ? Câu trả lời của tôi là….” “Không.” Lý Ngôn Hi đột nhiên ngửa mặt lên, không dám nhìn anh, anh vừa mới nói cái gì, anh nói không muốn…. “Mặc Vũ, không phải anh thích em sao ? Em thật sự không biết chuyện đó thế nào, đừng tàn nhẫn với em như vậy ?” Cô cố gắng kéo ống tay áo anh, trong lúc này, trái tim rất đau đớn. “Tôi thích cô ?” Đường Mặc Vũ nở nụ cười nhưng là điệu cười có chút thương tang : ” Cô sai rồi, Lý Ngôn Hi.” Đường Mặc Vũ tội nghiệp cô : ” Tất cả tôi làm, cũng đều vì kết quả này.” Anh đút tay vào túi áo, sau đó lấy ra chiếc bút gì đó. “Đây là máy ghi âm, cô có muốn xem không ?” Anh ấn một cái, bên trong có tiếng nói Lý Ngôn Hi. “Anh không thể ở cạnh nó, bởi tháng trước có tai nạn, người đâm là nó, người chạy trốn cũng là nó…”