Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 114 : Bị Đánh.

Lý Chấn Ân nói xong, dốc sức đập bàn một cái, làm cho Hà Uyển Ngọc rụt cổ lại, nếu là nện xuống thật, sẽ đau chết người đấy ! “Mày nói….. nói gì.” Lý Chấn Ân tiếp tục đạp, nhưng Lý Ngôn Hi chỉ dao động lông mi. “Con thích anh ấy, anh ấy không phải anh rể con.” Vẫn là những lời này, Lý Ngôn Hi so với bất cứ gì trong tưởng tượng đều phải cố chấp, chỉ cần cô kiên trì, như thế, không ai có thể thay đổi. Tiểu Phương che miệng mình, không thể nào, tiên sinh định dùng gậy đánh cô hai sao? Cô Hai là con gái ruột của ngài mà, sao ông lại đánh chết con gái mình chứ? “Nói.” Lý Chấn Ân vung gậy ở trong tay lên, lúc này đã bị phẫn nộ làm cho đầu óc mù quáng, căn bản đã quên, hiện tại người đứng trước mặt mình không phải người lạ, mà chính là con gái ruột của ông, là con gái ruột duy nhất đó. “Con thích….” Phịch một tiếng, là một tiếng rất lớn, Lý Ngôn Hi còn chưa nói xong, khúc gỗ đã nện mạnh ở lưng cô. Cô bị nhoài người lên ghế sofa, nhất thời, khí huyết như bừng lên…. “Con…. Thích…… anh ấy.” Lý Ngôn Hi cố gắng nhịn rên rỉ đau đớn, cô không sai, cô chỉ thích một người thôi mà, chuyện đó có gì là sai…. Có gì sai. “Tao ày nói lại, ày nói lại.” Lý Chấn Ân lại đánh một cái, Hà Uyển Ngọc bị hù dọa đến choáng váng, chỉ có Lý Nhiên nhẹ giương khóe môi, có chút châm chọc, tuy trên mặt cô cũng ra vẻ khiếp sợ. “Con thích… anh ấy.” Lý Ngôn Hi cố sức nói, chỉ có bốn chữ, vẫn câu nói đó. “Ngôn Hi, đó là anh rể mày, là người trong lòng của chị mày, sao mày có thể làm chuyện này, Lý Chấn Ân tao không có con gái không biết xấu hổ như mày.” Lý Chấn Ân tiếp tục đánh, một khúc gỗ nện vào người Lý Ngôn Hi, dường như ông đánh là cọc gỗ, chứ không phải người. Lý Ngôn Hi bị ông đánh ngã xuống sàn, cả người không ngừng run rẩy, mà khúc gỗ kia vẫn giáng xuống. “Á…” Cô đau đớn kêu một tiếng, nhưng không một câu cầu xin tha thứ. “Chị thích anh ấy, nhưng con thích…. Tại sao … con phải nhường cho chị mà không phải chị tặng cho con?” Cô mở to mắt, cả người truyền trận hỏa thêu đau đớn, khiến hô hấp cô dồn dập không thôi. Đúng vậy, vì sao? Vì sao? Vì sao lại muốn cô nhường cho chị? Muốn ba, đã cho, làm bà chủ, cũng cho, bây giờ ngay cả người trong lòng cũng muốn cho sao? Lý Nhiên là người, chẳng lẽ cô không phải là người? Cô không biết yêu, không biết đau, không biết khổ sở sao? Bọn họ cho rằng, lòng cô là tảng đá làm, có thể vĩnh viễn cứng rắn chắc! Lý Chấn Ân hít một hơi, sau đó giơ gậy lên : “ Đó là chị mày, mày có thể không biết xấu hổ, nhưng họ Lý nhà tao không thể mất mặt, nếu mày vẫn còn làm chuyện giành giật anh rể, để người khác nhạo bang, như thế, hôm nay tao đánh chết mày, để xem về sau mày muốn cướp người trong lòng chị mày như thế nào?” Lý Nhiên giương khóe môi càng thêm cao, mà Lý Ngôn Hi chậm rãi nhắm mắt lạ, cô vô lực ngã xuống đất, toàn thân trên dưới đều đau, ngay cả ánh mắt cũng vậy…. Lý Chấn Ân đột nhiên vung tay xuống, đột nhiên có người chắn trước mặt ông…. Tiểu Phương quỳ trên mặt đất, hai tay giữ chặt khúc gậy : “Tiên sinh, đừng đánh nữa, thật sự đừng đánh nữa.” Tiểu Phương không ngừng khóc : “Tiên sinh, đó là con gái ông, là con ruột đó, nếu không dánh chết cô chủ, bà ở trên trời sẽ trách ông, bà chỉ có một người con gái này thôi.” Tiểu Phương nghẹn ngào nói, mà nữ giúp việc khác cũng tới chắn ngang, chắn trước mặt Lý Chấn Ân. “Ông chủ, ông như vậy sẽ đánh chết cô hai đó… Xin ông, đừng đánh nữa.” Tất cả mọi người đều cầu xin, ngoài hai mẹ con Hà Uyển Ngọc thôi… Lý Chấn Ân do dự, khúc gậy đặt trên không trung chậm chạp không đánh tiếp nữa, ông nhìn vết xanh tím trên người Lý Ngôn Hi, gậy cầm trong tay hơi run rẩy. Lý Nhiên nhìn mẹ mình, lại nhìn những người ở này, rồi mới đứng lên, Hà Uyển Ngọc lắc đầu nhìn cô, nhưng Lý Nhiên vẫn gạt tay Hà Uyển Ngọc ra, lên phía trước, kéo quần áo Lý Chấn Ân. “ba, thôi, con không có vấn đề gì, Ngôn Hi là con gái ba, nếu lúc đó đánh cho qua chuyện, người chịu khổ cũng là ba.” Cô cười với Lý Chấn Ân, nhưng trên mặt ra vẻ tủi thân : “Ba, ba có hai đứa con gái, Mặc Vũ là chồng của ai cũng đều gọi ba là ba.” Lý Nhiên khịt mũi, giọng nói bắt đầu khó chịu, tự dưng lùi bước, nhưng bởi vì cô lùi bước nên Lý Chấn Ân vừa có chút lý trí đều tan biến. “Nhiên Nhiên, Mặc Vũ là bạn trai con, ba sẽ không để Ngôn Hi cướp đi như vậy, người họ Lý chúng ta không có đứa không biết xấu hổ thế này, nếu nó không chịu thay đổi, ba sẽ coi như không có đứa con như nó.” Phịch một tiếng, lại là tiếng gậy đáp xuống, Lý Ngôn Hi cắn chặt môi, cố chấp một tiếng cũng không kêu lên. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Nhiên, ánh mắt lom lom nhìn, dường như có thể nhìn thấu ánh mắt của cô ta, khiến Lý Nhiên có chút sửng sốt. “Ba….” Lý Nhiên định nói gì đó, nhưng bị Lý Chấn Ân ngắt lời. “Đủ rồi, Nhiên Nhiên, nếu con vẫn gọi ba là ba, thì đứng ở một bên cho ba đi, nó là con của ba, con cũng vậy, ba không vì trên người nó có dòng máu ba, nếu hôm nay nó không thay đổi, ba sẽ đánh chết nó…” “Ông chủ.” Tất cả người giúp việc lại cầu xin. “Các người tránh ra cho ta, ai không đi, ta đánh người đó.” Lý Chấn Ân dùng sức đánh, dọa người hầu. Tiểu Phương khó chịu, nhìn Lý Ngôn Hi trên mặt đất gần như không còn ý thức, đứng ở nơi đó không có đi. Nhưng Lý Ngôn Hi lắc đầu nhìn cô một cái, ra hiệu cô rời khỏi đó, cách nơi này rất xa, một người ba có thể đánh chết con gái mình, ông có có lý trí gì nữa. Tiểu Phương chỉ có thể tránh xa, cô đứng ở một bên, ngậm chặt miệng, nhìn khúc gỗ Lý Chấn Ân đang giáng xuống người Lý Ngôn Hi, Lý Ngôn Hi rụt người lại, toàn thân run rẩy, cô chậm rãi rủ mắt xuống, dường như có một bàn tay duỗi ra, sau đó là người đàn ông mang theo hai mắt quen thuộc. “Chúng ta từng gặp nhau sao?” Môi cô hơi mấp máy, mà người đàn ông chỉ cười, tay vẫn đặt trên không trung…. Cô chậm rãi vươn tay ra, sau đó chạm vào tay người đó… Sau đó một mảng ánh sáng hiện lên, cô cái gì cũng không biết. Không biết yêu, không biết đau, không biết đau vì bị thương, cũng không bi thương, chỉ là ý thức tự do mà thôi…. Lý Chấn Ân ném gậy xuống, vô lực ngồi ở ghế, mà Lý Ngôn Hi ở trên mặt đấy không động đậy, kháp người cô đều bị thương, nếu như cây gậy kia to hơn một chút, không cần nói, xương cốt trên người cô cũng sớm bị gãy.