Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 107 : Cô Cướp Anh Rể

“Chị, tại sao?” Môi cô nhẹ nhàng run rẩy, không rõ vì sao chị lại nói thế, cô là kẻ địch của chị, là kẻ địch, cô rõ ràng là em gái chị mà… Vì sao? Lý Nhiên cười, cười đến xinh đẹp : “ Cô hỏi tôi vì sao? Lý Ngôn Hi, Đường Mặc Vũ là của chị, cô có biết không, anh ta là anh rể tương lai của cô, đừng tưởng rằng chị không biết các người ở trong vườn làm gì?” Lý Nhiên xiết chặt hai tay, móng tay nhọn hoắt đâm vào da thịt mình, sắc bén đau đớn. “Tôi thấy thật đê tiện, tôi chưa từng gặp ai đê tiện như cô..” Lý Nhiên đã hoàn toàn không còn là người chị trước kia, trước đây rất ôn tồn, từ trước tới giờ đều là giả, bây giờ mới là thật, hóa ra, từ đầu tới cuối mọi người không thích Lý Ngôn Hi, chưa bao giờ… “Chị à, em không có mà…” Lý Ngôn Hi không ngừng lắc đầu, không, không phải, cô không đê tiện, cũng không muốn tranh giành anh rể, cũng không có ai nói Đường Mặc Vũ là anh rể của cô, mà anh chỉ đem con gấu đưa cho cô, cũng không cùng cô làm gì cả… Nhưng, đối với Lý Nhiên mà nói lại để cho cô tiếc nuối, cô cho rằng trong nhà này còn có một người yêu quý cô, nhưng bây giờ cô phát hiện ra, cho tới nay cô đang nằm mơ, cuối cùng cô cũng hiểu lời Tiểu Phương nói rồi. Sao lại cẩn thận Hà Uyển Ngọc, cẩn thận Lý Nhiên. “Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô nữa, cô nghĩ rằng tôi thật sự thích cô, nhưng tôi chỉ là tội nghiệp cô thôi.” Lý Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng nựng mặt Lý Ngôn Hi, gằn từng tiếng đều làm cô nhục nhã : “ Cả nhà đều ghét sự tồn tại của cô, cô không phát hiện ra sao, không ai thích cô, không có ai cả, mẹ cô sinh cô ra nhưng lại không có ai dạy cô.” Lý Nhiên cười lạnh, nói ra vừa độc vừa tàn nhẫn, cô biết điểm yếu của Lý Ngôn Hi là chỗ nào, cho nên cô lại càng muốn nói. Chỉ có điều, Lý Nhiên đã sai rồi, cho rằng Lý Ngôn Hi bị thương ở chỗ đó, nhưng cô chỉ ôm con gấu vào lòng, chạy trốn ở hướng khách, cô bị mất trí nhớ, tất nhiên quên luôn đau đớn, vô chỉ là một người… Mẹ, chị, ba đối với cô đều là người xa lạ, có lẽ lòng cô rất lạnh, nhưng lại chẳng phải đau… Cô ngồi ở bên ghế tựa, rúc vào một góc nho nhỏ sáng sủa. Dù cô đơn, những vẫn có con gấu ở cạnh cô… Có mẹ sinh lại không có ai dạy. cô tự giễu nở nụ cười, đâu chỉ là mẹ, ngay cả ba có cũng như không. Cô nhìn người một nhà đó, không biết Lý Nhiên nói gì với vợ chồng họ Lý, mà thấy sắc mặt họ đã thay đổi, biến dị khó coi. Bọn họ cùng lúc nhìn về phía cô, cô rụt người lại, giấu mình trong bóng tối. Dự là cảm giác xấu, không tốt chút nào. Tại phòng khách họ Lý, Lý Nhiên không ngừng khóc, khuôn mặt xinh đẹp thành lê hoa đẫm mưa, cực kì đau lòng, Hà Uyển Ngọc liên tục an ủi con gái, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng : “Chấn Ân, ông nhìn con gái ông làm chuyện gì tốt?” Hà Uyển Ngọc trừng mắt nhìn Lý Chấn Ân : “ Đây là loại con gái kiểu gì vậy, đồ không biết xấu hổ, còn tranh giành bạn trai của chị mình, còn có đạo trời không?” Hà Uyển Ngọc càng nói càng cáu, hận không thể xé nát khuôn mặt Lý Ngôn Hi khiến bà chán ghét kia. Lúc trước nó không chết, bẽ mặt không nói, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy. Lý Chấn Ân cũng liên tục thở, ông khép mi nhìn Lý Ngôn Hi đứng cạnh giống như mảnh gỗ, một hơi kìm nén trong lòng, chỉ sợ vừa phát ra, là kinh thiên động địa. “Ngôn Hi, con lại có ý gì đây?” Lý Chấn Ân lấy nghĩ rằng không muốn vứt đi, lần này không vứt, tách ly trực tiếp nện trên đầu Lý Ngôn Hi. Sau đó bịch một tiếng, mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lý Chấn Ân, ông nhìn tay mình, một lúc lâu cũng không có phản ứng. “Dơ rồi…” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng mở miệng, cô cúi đầu nhìn con gấu ôm trong ngực mình, trên mặt từng giọt từng giọt chảy rất nhiều máu. Đây là máu cô. Tay cô đặt trên trán, cảm thấy đầu nóng như lửa, đau đớn. Mà khi thả tay xuống, cũng dính máu. Cô không biết máu mình chảy bao nhiêu, cũng không biết những máu này khi nào dừng lại, cô chỉ thấy trước mặt là mảng màu đỏ. Gồm cả ba người trước mặt mình. “Ba, ba làm dơ gấu của con rồi.” Cô đặt con gấu ở phía sau, chỉ sợ nó dơ. “Lý Ngôn Hi.” Lý Chấn Ân đột nhiên đứng lên, cô có phải là đứa ngốc không? Ngoài con gấu ra, cô biết cái gì nữa? “Con vẫn nhớ tên con, ba.” Lý Ngôn Hi thản nhiên nói, Lý Chấn Ân có thể tức giận thế nào, lòng cô rất đơn giản, còn kém mẹ cô năm xưa, nhưng ông muốn cô nói nhiều lời hơn nữa. “Con…” Lý Chấn Ân bị cô làm tức giận lại ném vụn tách ly, bây giờ rơi vỡ trên mặt đất, không ném vào người cô, chẳng thế thì cô có thể bị đập chết mất. “Con…” Lý Ngôn Hi nở nụ cười, máu trên trán vẫn chảy không ngừng, người nhìn mà thấy ghê, mà cô chỉ cười, cười cực kì châm chọc, có chút bi thương. “Ba, con vẫn nhớ tên con mà. Con họ Lý, tên Ngôn Hi. ” Cô tăng thêm chữ Lý, khiến Lý Chấn Ân cứng đờ, trong lòng có loại chột dạ đáng sợ, nhìn như ông đã quên cái gì đó, thật sự đã quên. “Ba, đây là máu đó..” Cô chỉ vào vết máu trên người mình, ngẩng đầu, vẫn nhìn Lý Chấn Ân chằm chằm, giữa tầm mắt mông ling, cô chỉ cười : “ Ba, đây là máu của ba, máu ba ở trên người con… Nếu ba muốn nó chảy hết, ba có thể đập thêm tách ly nữa.” Lý Ngôn Hi gằn từng tiếng, khi nói ra, khiến mọi người chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô, một câu cũng không nói nên lời, khi nào cô lại phản kháng như vậy, cô chẳng phải vẫn cực kì yếu đuối, chỉ biết khóc, biết trốn đi hay sao? Sao lại dám nói chuyện cùng Lý Chấn Ân, trước kia cô, ngay cả nhìn Lý Chấn Ân cũng sợ sệt. Lý Chấn Ân mất khí lực ngồi phịch xuống ghế, tay ông ôm đầu, không thể không nói, thực sự Lý Ngôn Hi đã nói đúng. Cho dù Lý Nhiên có ưu tú đến đâu, đối ông tốt thế nào, ông coi Lý Nhiên là con gái mình đi chăng nữa, nhưng nó không phải là con gái ruột của ông, chỉ có Lý Ngôn Hi mới là do ông sinh ra. Sao ông lại đối xử như thế, bọn họ cùng họ Lý mà. “Câm miệng.” Lý Nhiên mạnh mẽ đứng lên, mắt sưng vì khóc, rất tội nghiệp, bây giờ cô đã mất đi vẻ tội nghiệp đó, bởi Lý Ngôn Hi chạm vào điểm mấu chốt mà cô không thể đụng vào, đó là nhược điểm lớn nhất của cô, cô không phải họ Lý chân chính, cô ghét chuyện như vậy, chuyện này không thể đụng vào, tuyệt đối không thể.