Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 35 : Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 72: Phiên ngoại 4   Từ sau lần đầu tiên hai cha con ra ngoài một mình, một lòng Lộ Lê đều đặt trên hai người, đặc biệt là nhóc con Trì Đáo Đáo đáng yêu của cô.   Cũng may mỗi ngày Trì Thầm Yến đều gửi ảnh cho cô, Lộ Lê rất vui khi nhìn thấy tiểu đậu đinh* ba tuổi của mình cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cô dặn dò chồng phải chăm sóc cho nhóc bạch ngọt** của mình thất tốt.   *Chỉ những bé trai nhỏ hoặc cách gọi đáng yêu.   **Ngốc, trắng, ngọt ngào.   Hai ngày nay Trì Thầm Yến vẫn luôn cẩn thận quan sát Trì Đáo Đáo.   Kể từ ngày đầu tiên Trì Đáo Đáo lật ngược từ áp chót đến số dương đầu tiên, đột nhiên Trì Thầm Yến mơ hồ cảm thấy cậu nhóc này không đơn giản như anh nghĩ trước đó.   Đặc biệt là huấn luyện mô phỏng buôn người hôm nay.   Đa số những đứa trẻ khác đều không vượt qua được mê hoặc của kẹo que, hoặc là ngoan ngoãn tin vào mấy câu nói dối đi theo bọn buôn người, chỉ có Trì Đáo Đáo không những không bị bọn buôn người bắt cóc mà ngược lại còn lừa lấy được kẹo từ tay bọn buôn người về tay mình, cuối cùng liếm được kẹo que và thuận lợi qua ải, lúc được huấn luyện viên đưa về khiến cho các ba ba nghẹn họng nhìn trân trối.   Xong việc Trì Thầm Yến đại diện nhóm ba ba phỏng vấn Trì Đáo Đáo, Trì Đáo Đáo liếm kẹo que nhờ giả nai lấy được từ tay bọn buôn người, nghiêng cái đầu nhỏ, nói câu đạo lý hết sức đơn giản: “Bởi vì cha và mẹ nói trẻ con không được đi cùng người lạ.”   Nhất thời nhóm ba ba không nói nên lời, chỉ có thể giơ ngón cái khen Trì Đáo Đáo.   Trì Đáo Đáo thể hiện xuất sắc việc lừa gạt trong phần huấn luyện, Trì Thầm Yến thừa nhận, là một người cha kỳ vọng cao vào người thừa kế hàng tỷ, mặc dù mình không nói ra miệng nhưng trong lòng vô cùng tự hào.   Lúc Trì Thầm Yến tán gẫu với Lộ Lê trước khi ngủ, hai vợ chồng đều cho rằng người thừa kế hàng tỷ ngây thơ sẽ bị bọn buôn người dùng kẹo que bắt cóc.   Không ngờ kết quả cuối cùng là người thừa kế hàng tỷ ngây thơ lấy được kẹo que từ tay bọn buôn người.   Khi hai cha con ở chung, Trì Thầm Yến ngồi sụp xuống, nhìn Trì Đáo Đáo đang liếm kẹo que.   Do biểu hiện hôm nay không tệ, cho nên cây kẹo que này coi như là phần thưởng, không bị tịch thu.   Trì Thầm Yến chỉnh vạt áo trước ngực Trì Đáo Đáo, nói: “Lời mẹ nói với con con đều vâng lời đúng chứ?”   “Không được đi với mấy dì mấy chú không quen.”   Trì Đáo Đáo lấy kẹo que ra, gật đầu: “Vâng!”   “Bọn họ nói bọn họ có quen cha mẹ cũng không được, người xấu sẽ nói có quen biết cha mẹ.”   Trì Thầm Yến xoa đầu Trì Đáo Đáo, biết lúc trước mình xem nhẹ cậu nhóc này rồi.   Có trắng có ngọt nhưng tuyệt đối không ngốc.   Đến nỗi kẹo que…   Trì Thầm Yến nhìn cây kẹo que bị Trì Đáo Đáo liếm chỉ còn nhỏ xíu.   Anh nhớ lại đoạn đối thoại của Trì Đáo Đáo và người diễn vai bọn buôn qua máy theo dõi.   “Chú thật sự có quen mẹ cháu ư?”   Tên buôn người: “Đúng rồi. Chú với mẹ cháu là bạn tốt, cháu đi với chú đi, mẹ cháu bảo chú đến đón cháu.”   Trì Đáo Đáo: “Vậy chú có thể cho cháu ăn kẹo trước không ạ? Cháu muốn vừa ăn kẹo vừa đi với chú ~”   Tên buôn người: “A, được thôi.”   Sau khi Trì Đáo Đáo nhận được kẹo như ý muốn, tên bắt cóc nắm tay cậu nhưng Trì Đáo Đáo lập tức lui lại một bước, sau đó hai cái chân ngắn chạy nhanh về phía huấn luyện viên, vừa chạy vừa hét: “Huấn luyện viên mau tới đây, ở đây có người xấu lừa trẻ con!”   Trì Thầm Yến nhớ lại việc sau khi Trì Đáo Đáo lấy được kẹo rồi chạy đi, máy theo dõi, tên bắt cóc, tất cả đều chết lặng bày ra vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.   Đó chỉ là tiểu đậu đinh mới ba tuổi thôi.   Vì thế Trì Thầm Yến chỉ có thể lặng lẽ gạch chéo dòng chữ to “Ngốc bạch ngọt” về Trì Đáo Đáo trong lòng.   Hiểu con không ai bằng cha, qua mấy ngày cẩn thận quan sát, cuối cùng Trì Thầm Yến phát hiện đứa nhỏ này có vẻ ngoài giống Lộ Lê, ngọt đến không chịu nổi, nhưng còn bên trong thì thừa hưởng tính tổng tài bá đạo, người thừa kế hàng tỷ hàng thật giá thật.   Trì Thầm Yến hài lòng với kết quả này, trại hè đi đúng hướng rồi.   Có điều Lộ Lê không tin lời kể của Trì Thầm Yến về chuyện Trì Đáo Đáo đối mặt với bắt cóc lắm.   Trước đó cô còn tưởng Trì Đáo Đáo sẽ khóc thét khi bị bọn bắt cóc nhốt ở trong phòng kìa.   Cậu nhóc vừa trắng trẻo ngọt ngào vừa đáng yêu này sao có thể là bánh trôi nhân mè đen được.   Hai ngày cuối của trại hè quân sự, sau mấy ngày chỉ có hai cha con ở chung, hai ngày cuối cùng các mẹ của bọn nhỏ cũng được mời tới tham gia.   Lộ Lê và hai cha con xa cách vài ngày rồi, tất nhiên là đồng ý, xuất phát đến khu vực trại hè.   Trên đường đi cô còn gặp các bà mẹ khác, lúc ấy bà mẹ cùng nhau xuất hiện ở trại hè, mấy đứa trẻ đang ngồi vây quanh nhau chơi bỏ khăn đều lập tức ngừng chơi, mấy cái chân ngắn chạy về phía mẹ mình người mà mình ngày nhớ đêm mong, sau đó nhào vào trong lòng mẹ làm nũng, có bạn nhỏ còn khóc nữa.   Trì Đáo Đáo cũng nhào vào lòng Lộ Lê, ôm cô cổ hôn má cô, nũng nịu nói: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”   “Cha cũng rất nhớ mẹ.” Cậu bổ sung.   Lộ Lê nghe mà trái tim tan chảy, cô cũng hôn Trì Đáo Đáo, sau đó quan sát nhóc con ngoan ngoãn của mình thật kỹ, phát hiện qua mấy ngày lăn lê bò lết, hình như gầy đi rồi, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ, thịt trên mặt mất đi không ít.   Trì Thầm Yến đi theo sau Trì Đáo Đáo.   Lộ Lê đứng lên, nắm tay nhóc con ngoan ngoãn gầy gò của mình, bĩu môi giận dỗi liếc Trì Thầm Yến.   Rõ ràng đã nói là lúc đi thế nào thì lúc về phải như thế, bây giờ không giữ chữ tín chút nào.   Còn nói nhóc con của cô là bánh trôi nhân mè đen.   Lúc này Lộ Lê nghi ngờ liệu có phải là người đàn ông Trì Thầm Yến này ám ảnh với người thừa kế hàng tỷ đến điên rồi không, tự suy diễn nhóc con của mình hắc hóa.   Trì Thầm Yến mỉm cười nắm tay Lộ Lê: “Đi thôi.”   Tất cả hoạt động hôm nay đều đã kết thúc, buổi tối là thời gian nghỉ ngơi.   Phí trại hè rất đắt, mỗi cặp cha con đều có phòng riêng.   Lộ Lê đánh giá phòng hai cha con ở mấy ngày nay, sau khi mẹ đến bạn nhỏ Trì Đáo Đáo rất vui mừng, nói không ngừng: “Mẹ, mấy hôm nay con toàn ngủ với cha!”   “Cha kể cho con chuyện về vịt con và thỏ trắng nhỏ.”   “Cha còn tắm và rửa chân cho con.”   Trì Thầm Yến nghe thế mỉn cười.   Lộ Lê nhìn Trì Thầm Yến, ánh mắt đầy khen ngợi.   Cô nói: “Mẹ vào nhà vệ sinh xem thử.”   Nhà vệ sinh không tệ, rất rộng rãi, có ngăn chỗ tắm, sánh ngang với khách sạn năm sao.   Lộ Lê nhìn thấy trên giá bên cạnh bồn rửa mặt có hai chiếc khăn lông một lớn một nhỏ, vì thế mở túi vệ sinh ra, treo khăn lông của mình lên.   Cô lấy di động ra, chụp ảnh ba chiếc khăn lông.   Trì Thầm Yến đi vào theo, thấy Lộ Lê nửa ngồi xổm giơ di động lên, trên màn hình là ba chiếc khăn lông ngay ngắn.   “Này có cái gì để chụp.” Trì Thầm Yến cười hỏi.   “Ối?” Lộ Lê giật mình, thấy Trì Thầm Yến cũng đi vào theo.   Cô không phục míu mũi: “Muốn chụp thì chụp, anh quản được em chắc.”   Lộ Lê chụp xong cất di động đi rồi nhìn phía Trì Thầm Yến, bắt đầu quở trách: “Còn chưa tính sổ với anh, mới mấy ngày Trì Đáo Đáo đã bị anh làm gầy mất!”   “Sữa con đã bị anh làm mất hết sữa, anh còn nói người ta là bánh trôi nhân mè lòng dạ hiểm độc, anh có lương tâm không đấy.”   “Nhóc con anh sinh anh còn không rõ nó à?”   Trì Thầm Yến nghe Lộ Lê trách, lắc đầu, bước qua ôm lấy cô gái đang lải nhải.   Chỉ khi ôm cô vào lòng Trì Thầm Yến mới cảm thấy vững chãi, nói: “Nãy giờ toàn quan tâm Trì Đáo Đáo, tại sao không hỏi đến anh.”   Sườn mặt Lộ Lê dựa sát vào vòng ngực người đàn ông, vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắn của anh, đáp: “Hỏi anh làm gì, anh có gầy đâu.”   Trì Thầm Yến cười khẽ trên đỉnh đầu cô, hỏi câu hỏi cũ: “Thế Trì Đáo Đáo quan trọng hay là anh quan trọng?”   Lộ Lê làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy phải xem biểu hiện.”   “Ai có biểu hiện tốt nhất trước mặt em thì sẽ quan trọng nhất, cho nên mong Trì Thầm Yến tiên sinh và bạn nhỏ Trì Đáo Đáo cạnh tranh công bằng.”   Trì Thầm Yến: “Còn phải cạnh tranh sao? Em định chia rẽ quan hệ của hai cha con anh à.”   Lộ Lê “Hừ” một tiếng, giả vờ giận: “Em không có chia rẽ, ai bảo em là vợ là mẹ duy nhất trong nhà, muốn em phải canh tranh công bằng.”   Trì Thầm Yến không đáp, cúi đầu hôn vợ mình.   Lộ Lê tưởng chỉ hôn nhẹ một chút, dẫu sao Trì Đáo Đáo còn đang chờ ở ngoài, kết quả Trì Thầm Yến càng hôn càng sâu, không chịu buông eo cô ra.   Lộ Lê vỗ vỗ cánh tay của Trì Thầm Yến, ngửa người ra sau, vất vả lắm mới tìm khe hở tách ra, cô thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp: “Con trai anh còn ở bên ngoài kìa!”   Hành vi bỏ Trì Đáo Đáo ở bên ngoài trốn đi hôn nhau của hai vợ chồng khiến Lộ Lê có cảm giác phạm tội khi trốn sau lưng con trai làm việc xấu.   Trì Thầm Yến giữ môi Lộ Lê, đáp “Ừ” cho có lệ.   Lộ Lê lại bị hôn, trong lòng cạn lời với người đàn ông này, đành phải véo cẳng tay anh một cái.   Chờ sau này Trì Đáo Đáo lớn lên, nhớ lại việc cha mẹ trốn mình trong nhà vệ sinh mãi thì không phải sẽ xấu hổ lắm ư?   Lộ Lê đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “Cốc cốc”.   Lòng cô căng chặt.   Trì Thầm Yến cũng có chút sửng sốt.   Hai người nghe thấy tiếng bước chân, Trì Đáo Đáo chạy ra mở cửa.   “Trì Đáo Đáo!” Giọng bé gái vang lên.   Trì Đáo Đáo: “Chào cậu.”   Lộ Lê đang định đi ra ngoài thì Trì Thầm Yến giữ cô lại ở bồn rửa mặt bằng cơ thể mình, ý bảo tiếp tục nghe.   Trại hè có hai bé gái rất Trì Đáo Đáo, lúc nào cũng tới tìm Trì Đáo Đáo chơi.   Nhà vệ sinh cách cửa không xa, có thể nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của hai đứa nhóc.   Bé gái: “Tớ đến cho cậu bánh quy, đây là của mẹ tớ làm.”   Trì Đáo Đáo: “Cảm ơn cậu.”   Bé gái: “Không có gì, đúng rồi, cha mẹ cậu đâu rồi, sao không thấy đâu hết.”   Trì Đáo Đáo: “Ba mẹ tớ đang bận, không được làm phiền, lát nữa mới gặp được.”   Bé gái: “À, vậy à, tớ về trước đây, bái bai.”   Trì Đáo Đáo: “Bái bai.”   Tiếng đóng cửa vang lên, Trì Đáo Đáo tự đóng cửa lại.   Lộ Lê trừng mắt nhìn Trì Thầm Yến, ý bảo anh nhanh thả cô đi, bỏ trẻ con ở ngoài một mình như thế còn ra thể thống gì.   Tiếng bước chân của Trì Đáo Đáo dừng lại.   Lộ Lê đã chuẩn bị cắn người, bỗng nhiên giọng Trì Đáo Đáo vang lên ngoài cửa.   “Ba con có thể ăn bánh quy không?”   Trì Thầm Yến bóp cái má nhỏ định cắn mình của Lộ Lê, lập tức đáp: “Có thể.”   Trì Đáo Đáo: “Ba, ba có thể ở bên trong với mẹ lâu chút, không sao đâu, con rất nghe lời, không giục đâu.”   “Con cũng sẽ không để người khác vào đâu.”   Nói xong, tiếng bước chân bạch bạch vang lên, Trì Đáo Đáo chạy đi ăn bánh quy.   Lộ Lê nghe Trì Đáo Đáo nói xong, mờ mịt nhìn Trì Thầm Yến: “?”   “Anh đã nói cái gì với con vậy?”   Cái gì mà không những không giục, hai người ở riêng với nhau lâu chút, còn không cho người khác vào???   Trì Thầm Yến khẽ cười: “Không nói gì cả.”   “Chỉ là nói ba phải ở riêng với mẹ một lát, bảo nó chờ chút, không được vào, cũng không được cho người khác vào.”   Trì Thầm Yến bóp cái eo nhỏ của Lộ Lê, hôn vành tai trắng nõn của cô, thầm thì: “Cho nên tại sao cha con phải cạnh tranh chứ?”   “Hợp tác như thế này không tốt hơn à?”   Lộ Lê nghe mà hai mắt mở to không tin được.   Hợp, hợp tác?   Bây giờ Trì Thầm Yến và Trì Đáo Đáo đã hợp tác rồi?   Chẳng trách cô không châm ngòi ly gián được, Trì Thầm Yến đã nói chuyện với Trì Đáo Đáo trước rồi.   Trì Thầm Yến cúi đầu, tiếp tục hôn Lộ Lê.   Lộ Lê nghẹn ngào hai tiếng, nắm tay nhỏ nắm thật chặt.   Trì Đáo Đáo, thằng nhóc vô lương tâm này, lỡ như cha bắt nạt mẹ ở trong mà lại  mặc kệ bọn họ ở riêng với nhau!   Trên đời này không còn tình yêu nữa, không còn bé sữa ngọt ngào của mẹ nữa!   Lộ Lê từng trải qua việc hai cha con Trì Thầm Yến và Trì Đáo Đáo cạnh tranh tranh giành tình cảm của mình, không ngờ có ngày, Trì Thầm Yến thu phục được Trì Đáo Đáo, ăn sạch cô.   Người là dao là thớt còn ta là thịt cá, trước đây cho rằng Trì Đáo Đáo đã cứu cô, giờ Trì Đáo Đáo đã thành người giữ cửa cho Trì Thầm Yến.   Đột nhiên Lộ Lê tin rằng Trì Đáo Đáo thật sự là bánh trôi vỏ trắng nhân đen.   Cha đen thành bộ dạng này, con trai trắng được mới không bình thường.