Vợ Chồng Có Thời Hạn
Chương 2
Văn phòng Tổng giám đốc công ty xây dựng Song lâm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai đối tác đang bàn chuyện làm ăn là Quan Chính Bình và Hoàng Quốc Phú.
Chủ tịch Hoàng Quốc Phú năm nay đã hơn năm mươi tuổi , lúc này khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Quan Chính Bình phía đối diện.
Tổng giám đốc Quan Chính Bình 36 tuổi thì mặt không chút biểu tình nhìn thẳng ông ta.
“Chú không đồng ý! Nơi đó phía trước không gần khu dân cư, sau không có cửa hàng, mua lại thì có thể làm được gì chứ? Thuê lại thì còn nói được.” Hoàng Quốc Phú lớn tiếng nói.
“Nếu như trước không gần khu dân cư, sau không có cửa hàng, vậy chứng tỏ giá sẽ không đắt. Cho dù công ty không muốn bỏ tiền đầu tư thì ngân hàng cũng sẽ đồng ý cho vay.”Quan Chính Bình
Đẩy chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đen lợi hại tỏ ý không thoả hiệp.
“ Ngay cả ngân hàng cháu cũng đã hỏi đến rồi? Rõ ràng là không để chú vào trong mắt”. Hoàng Quốc Phú nghe xong càng tức giận hơn, giọng bỗng chốc cao lên không ít:” Chú là chủ tịch, cháu là Tổng giám đốc, cháu có biết đến tôn ti trật tự nữa không hả?”
“Chú Hoàng”. Môi Quan Chính Bình cong lên, giọng điệu lạnh lùng giống hệt khuôn mặt:” Chú cất nhắc cháu vào Song Lâm có lẽ cũng hiểu rõ hơn ai hết cháu là người không làm việc gì mà không chắc chắn. Nếu như cháu đề nghị mua lại mảnh đất đó thì chắc chắn trong lòng đã có chuẩn bị kỹ càng, cháu dự định khai phá chỗ đó để xây dựng một trung tâm yoga của Đài Loan, khiến nó có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng”
“Cái chỗ đó ngay cả một con đường hoàn thiện cũng không có” Hoàng Quốc Phu lắc đầu, vẫn không tán thành.
“ Nếu cháu đã quyết định, nhất định sẽ làm được”. Giọng điệu Quan Chính Bình không chút nhượng bộ.
“Tuỳ cháu! Dù sao bây giờ cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi”. Hoàng Quốc Phú nghiêm mặt nói cũng không nhìn mặt anh.
“Chú Hoàng, chú là cổ đông lớn nhất của công ty). Cháu chỉ hi vọng chú có thể cho cháu một cơ hội, nếu không cháu cũng chỉ có thể tự mình đầu tư vào khu đất đó”
Hoàng Quốc Phú bỗng ngẩng đầu lên, lời này của Quan Chính Bình tỏ vẻ tình thế bắt buộc.
Công ty xây dựng Song Lâm là hai người một già một trẻ bọn họ sáng lập ra, lúc đó ông dùng tiền đầu tư còn Quan Chính Bình dùng tài năng của mình để cùng tham gia.. Sau đó, Quan Chính Bình lãnh đạo đã tạo ra rất nhiều dự án thành công phát huy tất cả tài năngcùng sở của chính mình, giúp bọn họn thu được lợi nhuận rất lớn đồng thời cũng trở thành người nắm một phần ba cổ phần của công ty.
Hoàng Quốc Phú biết, bây giờ cho dù bọn họ không tiếp tục xây dưng công trình thì dựa vào tiền cho thuê cùng tiền lãi thu được cũng đủ để bọn họ sống cuộc sống giàu sang phú quý sang tận kiếp sau, tất cả đều nhờ công của Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình thật ra có khả năng tạo cho mình một đế quốc riêng nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ đến tình cảm cũ, biết ơn ông năm đó đã dẫn dắt nên cho đến bây giờ hai người vẫn tiếp tục cùng hợp tác.
“Được rồi, cháu muốn mua thì cứ mua đi” Hoàng Quốc Phú thở dài, gương mặt già nua bất đắc dĩ nhìn Quan Chính Bình:” Chỉ là chú không muốn làm chuyện phiền phức như vậy. Cháu cũng biết mà, Lệ Văn nhà chú vì cháu không có cảm tình với nó mà tức giận qua lại với một tên tiểu tử không có tài cán gì làm cho cả nhà chú đều trở nên lộn xộn”
“Người thành công bây giờ hầu hết là người lúc trước không chút tiếng tăm, có lẽ chú nên thử cho anh ta một cơ hội, cũng giống như chú đã cho cháu cơ hội vậy” Quan Chính Bình nói.
“ Cậu ta tới nhà chú ăn cơm chỉ lo ăn uống no đủ, nói năng bừa bãi, hoàn toàn không quan tâm xem thử Lệ Văn đã no chưa” Hoàng Quốc Phú thở phì phò nói.
“Chi tiết nhỏ đều cần phải cẩn thận, người này không tốt, cháu rảnh thì sẽ khuyên nhủ Lệ Văn một chút”
“Vậy thì nhờ cháu” Hoàng Quốc Phú vỗ vỗ vai anh, nở nụ cười nói:” Cháu cũng biết chú chỉ có một đứa con gái là Lệ Văn, sau này Song Lâm đều để lại cho nó”
Quan Chính Bình lễ phép gật đầu, gương mặt lạnh lùng bên dưới cặp kính không có bất kỳ một biểu tình dư thừa nào.
Đợi Hoàng Quốc Phú rời đi, Quan Chính Bình tháo kính mắt xuống, xoa xoa mi tâm đau nhức.
Sao anh không biết chú Hoàng muốn gả con gái cho anh chứ? Vấn đề là ở chỗ anh vốn không có ý định kết hôn.
Nhưng mà một tháng trước mẹ anh lại đột nhiên từ Canada trở lại Đài Loan, sau đó liền bắt tay vào việc tìm đối tượng xem mắt cho anh.
Anh chưa từng thấy mẹ anh nôn nóng như vậy bao giờ, cũng không biết là từ việc tìm vợ cho anh có thể đem lại cho bà nhiều niềm vui đến vậy, bởi vậy cũng không đành lòng ngăn cản. Dù sao mẹ anh cũng đã hơn 70 tuổi rồi.
Vấn đề là anh sắp vì mấy cuộc xem mắt này mà mắc bệnh u buồn rồi!
Quan Chính Bình đặt kính mắt lên bàn. Thiếu đi sự cản trở của mắt kính, sự lãnh ngạo trong mắt cùng với khí chất nghiêm túc trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm hiện rõ. Kính mắt chẳng qua chỉ là vật làm tăng thêm sự nho nhã của anh mà thôi.
Quan Chính Bình nới lỏng cúc áo sơ mi, ngồi xuống trước máy tính sửa lại bản kế hoạch khảo sát tiến độ xây dựng ở công trường vào ngày mai, còn có kế hoạch khảo sát làng du lịch, rồi chuẩn bị tan tầm.
“Còn có việc gì sao?” Quan Chính Bình nhấn vào bộ đàm nói chuyện với thư kí.
“Có một vị tiểu thư họ Tôn muốn gặp cậu nhưng không có hẹn trước..”Thư kí nói.
“Nói cô ấy về đi” Thư kí của anh rất có kinh nghiệm, nếu như vị Tôn tiểu thư kia có chuyện quan trọng cần bàn thì đã sớm mời vào phòng họp rồi.
“Tôn tiểu thư nói là cô ấy có thể đợi đến khi anh chịu gặp mới thôi”
“Vậy cứ để cô ấy đợi, nếu cô ấy gây ảnh hưởng đến công việc thì gọi cảnh sát tới làm việc”
Quan Chính Bình lạnh lùng cúp điện thoại, đeo kính lên, cầm cặp tài liệu đi ra khỏi văn phòng.
Thư kí ở bên ngoài văn phòng theo anh đã mười năm, hiện năm mươi tuổi – thư kí Thạch nhìn thấy anh đi ra thì gật gật đầu nói:” Gặp lại sau, nhớ lái xe cẩn thận”
Quan Chính Bình gật đầu, bước được hai bước lại quay lại hỏi:”Mẹ tôi có còn gọi tới hỏi lịch trình của tôi không?”
“Tôi nói tháng này cậu rất bận, ban ngày phải họp, buổi tối lại phải lập dự án mới”
“Cảm ơn” Quan Chính Bình nhẹ thở ra, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Thật ra…” Thư kí ho nhẹ hai tiếng, vẫn quyết định nói ra:”Tôi cũng là người làm mẹ nên có thể hiểu được tâm tình của mẹ cậu. Con trai có lớn thế nào thì vẫn là con, bà ấy lớn tuổi mới sinh ra cậu, giờ đã hơn 70 tuổi rồi, muốn có cháu ôm cũng là chuyện bình thường”
“Tôi hiểu rõ tâm tình của bà ấy nhưng tôi không muốn bị ràng buộc với bất kì cô gái nào”Anh mím môi nói
“Đó là bởi vì cậu còn chưa gặp được người thích hợp”Thư kí Thạch nói
Đa tạ ông trời! Ý tứ trong cặp mắt đen của Quan Chính Bình hiện rõ không cho điều này là đúng nhưng cũng không muốn tranh luận với thư kí Thạch…
Nếu anh dễ dàng bị thuyết phục như vậy thì sẽ không phải Quan Chính Bình rồi.
Quan Chính Bình bấm thang máy đi thẳng xuống tầng một, những nhân viên đang làm việc nhìn thấy anh đều cung kính chào”Hẹn gặp lại, Tổng giám đốc” sau đó thì lại tiếp tục công việc của mình.
Nhân viên công ty xây dựng Song Lâm đều biết Quan Chính Bình chính là một người bảo thủ. Trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt nếu không thì mỗi ngày đều sẽ đúng giờ trở về nhà ăn tối, 11h đi ngủ, 4h sáng thức dậy, tới công ty vào đúng 7h sau đó tan tầm vào 5h chiều.
Quan Chính Bình đi ra cổnng chính của công ty, ánh nắng chiều ấm áp nhẹ nhàng bao phủ cơ thể anh.
Môi anh nở nụ cười thoải mái, bả vai cứng nhắc cũng thả lỏng, thời tiết hôm nay rất thích hợp để chạy bộ. Bây giờ về nhà dùng xong bữa tối thì có thể chạy 30 phút.
“Xin chào, Quan tiên sinh”
Đúng lúc đó, một cô gái nở nụ cười thân thiện ngăn cản bước chân của anh
Quan Chính Bình cúi đầu nhìn cô gái miễn cưỡng cũng chỉ cao đến ngực anh, nếu anh không để ý nhìn thì có thể sẽ không phát hiện ra.
“Tôi không biết cô, xin nhường đường” Môi Quan Chính Bình nhả ra mấy chữ.
“Thật xin lỗi, là tôi quên giới thiệu” Tôn Gia Nhạc cầm danh thiếp đưa tới trước mặt anh, thật may là anh so với ảnh trên mạng cũng không khác bao nhiêu nên cô mới có thể dễ dàng tìm thấy :”Xin chào, tôi là Tôn Gia Nhạc, là nhà chế tác của phim điện ảnh “Vợ chồng có thời hạn””
Quan Chính Bình liếc nhìn tấm danh thiếp nhưng cũng không có ý đinh nhận.
Anh nhớ là, bộ phim “Vợ chồng có thời hạn” này cuối tuần sẽ bắt đầu khởi quay tại Làng du lịch Song Lâm, hình như còn muốn mở họp báo, mời phóng viên đến để quảng bá.
Tôn Gia Nhạc lúng túng thu hồi danh thiếp, nụ cười trên mặt vẫn không có giảm bớt. Là nhà làm phim, phẩm chất đầu tiên cần có là co được dãn được, Quan Chính Bình cũng không phải là kim chủ đầu tiên bày ra vẻ mặt chán ghét với cô..
“Muốn bàn chuyện quay phim thì đến tìm người trong bộ phận PR của làng du lịch Song Lâm” Quan Chính Bình bước sang bên cạnh, muốn đi qua cô.
Tôn Gia Nhạc bước nhanh đuổi theo, lại ngăn trước mặt anh.
“Thật cảm ơn anh vẫn còn nhớ rõ “Vợ chồng có thời hạn” được quay tại khu vực của công ty anh, còn có nửa tháng trước lúc chúng tôi quay phim các anh đã cho sử dụng miễn phí phòng tổng thống”
“Cô muốn cám ơn? Trong kia có rất nhiều nhân viên, cô có thể đi nói lời cảm ơn với bọn họ” Quan Chính Bình không kiên nhẫn bước qua người cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Quan tiên sinh thật là vui tính” Cô lại vội vàng đuổi theo.
Con mắt lạnh lùng của Quan Chính Bình khẽ nhíu, liếc mắt nhìn cô “Nếu còn tiếp tục nịnh nọt thì tôi sẽ lập tức gọi cho bộ phận PR huỷ bỏ hợp tác quay phim với các cô”
“Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng nha”Tôn Gia Nhạc buột miệng nói.
Quan Chính Bình trừng mắt nhìn khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen như muốn toé lên ánh lửa bình tĩnh nhìn cô.
“Tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng tôi sẽ trả” Quan Chính Bình chậm rãi nói.
“Không!!!” Tôn Gia Nhạc kêu thảm thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đám”. Anh ngàn vạn lần đừng làm như thế! Nghìn sai vạn sai đều là do tôi, hôm nay tôi đến đây là do nhìn thấy tin anh trả nợ cũ thay bố trên báo, cho nên…”
“Đó đã là tin tức từ nhiều năm trước” Anh cắt ngang lời cô, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cô muốn diễn cái gì.
“Cho nên nó mới bị lấy để che lên thiết bị cũ” Tôn Gia Nhạc nhỏ giọng nói, nhưng rất nhanh lại đề cao âm lượng, tinh thần sáng láng nói “Nhưng mà, sự tình nhiều năm như vậy vẫn còn khiến tôi rất cảm động, đây mới là điều quan trọng nhất”
Quan Chính Bình từ trên cao cúi xuống quan sát cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú cùng với một đôi mắt hạnh tràn ngập cảm xúc trước mặt.
Tôn Gia Nhạc cũng nhìn lại anh, không thể không chú ý đến khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt sâu thẳm và đôi mắt kiếng trên gương mặt anh. Anh vừa đẹp trai vừa có tiền lại có tài, thật sự là trời không có mắt mà.
“Cô đã nói xong rồi?” Anh hỏi
“Đúng vậy”
“Nói xong vậy thì nhanh cút đi”
Tôn Gia Nhạc trợn tròn mắt nhìn anh, cứ nghĩ là mình nghe lầm.
“Quan tiên sinh, anh có đùa không? Anh bảo tôi cút” Cô cười khan hỏi.
“Tôi chưa bao giờ nói đùa”Quan Chính Bình bước qua người cô, đi nhanh về phía trước.
Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng anh, lửa giận bốc lên tận não. Cô thật muốn tạt cho anh một chậu nước, nếu không thì đá cho anh một cái ngã sấp xuống cũng được.
Nhưng mà cô là nhà làm phim, cô là người phải gánh lấy cả bộ phim, mà sự thật thì…… Kim chủ của cô chạy rồi! Bộ phim của cô đang cần gấp 500 vạn!
Nếu như cô cút có thể có 500 vạn vậy thì cô cút ngay.
“Đứng lại”. Tôn Gia Nhạc nghiến răng, hai tay dang thành hình chữ nhất đứng trước mặt anh.(hai tay dang ngang đó m.n^^)
Quan Chính Bình nhìn vẻ mặt như muốn băm anh thành thịt vụn của Tôn Gia Nhạc, anh nheo mắt, khẽ quát một tiếng:” Tránh ra”.
Tôn Gia Nhạc hít sâu một hơi, cười híp mắt vỗ vai anh.
“Quan tiên sinh, không ngờ anh nói chuyện cũng giống lúc anh mua đất, đơn giản ngắn gọn”.(ché[email protected]@)
Quan Chính Bình trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi đẩy kính mắt.
Cái người đang đứng trước mắt anh cười hì hì, một bộ dáng vừa rồi cùng anh trò chuyện rất vui vẻ là ai? Không phải vừa lúc nãy mặt vẫn còn tràn đầy tức giận sao?
“Quan tiên sinh”. Tôn Gia Nhạc nở nụ cười đầy thành khẩn:” Tôi chỉ xin anh cho tôi 5 phút, bởi vì sau câu tôi cảm động còn có “cho nên””.
“Cho nên?”. Quan Chính Bình nhìn cô gái biểu cảm nhanh chóng thay đổi này, vốn là muốn bước đi nhưng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì anh muốn xem thử trong hồ lô của cô bán thuốc gì?
“Người như vậy rất trọng tình trọng nghĩa, ngay cả các công nhân cũ của cha anh cũng không nỡ phụ lòng, anh nhất điịnh có thể hiểu được cảm giác của tôi khi vì bạn bè, vì điện ảnh, vì ước mơ mà giúp bạn mình không tiếc mạng sống là như thế nào”.
“Tôi hiện tại muốn hiểu chính là, da mặt của cô luôn dày như vậy?”. Quan Chính Bình mỉa mai nâng lên khoé môi hỏi.
Tôn Gia Nhạc lắc đầu, thở dài một tiếng, bi thảm thừa nhận:”Có khi so với bây giờ càng dày hơn”.
Quan Chính Bình mím môi, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
“Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu?”. Quan Chính Bình hơi nhếch môi, tránh cho nụ cười đã tràn ra bên khoé miệng phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Năm trăm vạn”. Cô cảm giác phía sau anh như xuất hiện kim quang chói lọi, nhưng cô không dám nói quá nhiều.
“Vì năm trăm vạn cô có thể làm tới mức này?”.
Cô tức đến bốc hoả nhìn anh chằm chằm, anh cảm thấy trên mặt cô có loại tinh thần mạnh mẽ phấn chấn làm người ta không thể dời mắt.
“Năm trăm vạn đối với anh là rất ít ỏi nhưng đối với ước mơ của một đạo diễn là rất to lớn, bởi vậy nên tôi mới nguyện ý vì anh ta mà có gắng”. Tôn Gia Nhạc hai mắt phiếm lệ, thanh âm mang chút nghẹn ngào nói.
Hoàn hảo! Cô nói thật tốt, đến cô cũng bị chính mình làm cho cảm động.
Quan Chính Bình nhìn cô, nhớ đến nhiều năm trước chính mình cũng vì món nợ của cha, ngay cả chỉ thiếu 10 vạn cũng muốn cúi đầu hạ thấp bản thân.
“Để tôi suy nghĩ một chút”. Quan Chính Bình xoay người, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Đây là kịch bản phim của chúng tôi, đã từng xuất hiện trong một vài triển lãm điện ảnh”. Tôn Gia Nhạc bước đi bên cạnh anh, vội vàng lấy kịch bản từ trong ba lô, nâng cao quá lông mày.
“Không cần”. Khoé miệng Quan Chính Bình vụng trộm nâng lên, ánh mắt cũng không tự chủ mà nhìn thẳng khuôn mặt cô.
“Cảm ơn anh đã tin tưởng 100%”. Tôn Gia Nhạc đi nhanh một bước đến trước mặt anh, cúi đầu chín mươi độ.
“Tôi không phải là tin tưởng cô, “Làng du lịch Song Lâm” nếu như đã đồng ý cho các cô quay phim có nghĩa là bọn họ đã xem xét qua rồi”.
“Đúng vậy”. Cô le lưỡi.
Quan Chính Bình nhìn cô mang nụ cười ngây thơ, càng nhìn cảng cảm thấy có chút ý tứ.
Mái tóc dài buông tự nhiên, mặc trên mình áo sơ mi trắng cùng với quần jean làm cho trên người cô tràn đầy hơi thở nghệ thật. Không thể nghi ngờ rằng khí chất này của cô còn hơn cả mỹ mạo, còn có đôi mắt đầy nhiệt tình, to tròn giống như đứa bé càng thu hút ánh mắt mọi người.
Tôn Gia Nhạc thấy anh quan sát, lập tức nâng lên nụ cười rực rỡ.
“Nếu có chuyện gì còn chưa rõ, tôi rất vui lòng giải thích cho anh”.
“Cô diễn tốt như thế, không nên làm nhà làm phim mà nên đi làm diễn viên”. Anh nói.
“Không được đâu, tôi diễn luôn quá giả, quá khoa trương, rất giống diễn kịch, không có đủ chân thành..”. Tôn Gia Nhạc thấy anh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến đi này của cô, vội vàng cười càng thêm sáng lạn, để lộ hàm răng trắng bóc:” Thành ý của tôi tuyệt đối là 100%, những lời nói vùa rồi cũng đều là lời tâm huyết, xin anh nhất định phải ủng hộ. Bây giờ anh giúp đỡ chúng tôi, nếu sau này có điều gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ vì anh mà lao vào nơi nước sôi lửa bỏng…”
“Dừng”. Anh nghiêm túc giơ tay phải lên ngăn cản cô tiếp tục nói, nhưng môi lại nở nụ cười: “Diễn quá giả, quá khoa trương?”
Nụ cười này của anh, tróng mắt đên lạnh lùng giống như là vẽ rồng điểm mắt làm cho cả khuôn mặt anh đều sáng bừng lên.
Mà Tôn Gia Nhạc nhìn nụ cười đủ để giết người hàng loạt của anh, đầu óc liền đình chỉ hoạt động.
Mẹ ạ, anh cười lên quá phải quá mức quyến rũ rồi không?
Mà Quan Chính Bình nhìn thấy cô ngây ra như phỗng liền bật cười.
Tiếng cười không thể kìm nén, anh cười đến mức cúi gập người xuống.
Tiếng cười của anh sảng khoái rực rỡ, anh ngửa đầu phong thái thật phóng khoáng, anh cười rộ lên trông thật mê người… Tôn Gia Nhạc si ngốc nhìn không chớp mắt, trong lúc nhất thời liền thất thần, mãi cho đến lúc cô ý thức được anh là đang cười cô mới thôi.
“Tóm lại, tóm lại…”. Tôn Gia Nhạc nhìn vào đôi mắt màu đen như có thể hiểu thấu lòng người của anh chợt cảm thấy bối rối không biết tay chân nên để ở nơi nào. “Tóm lại, cá giúp đỡ nước nước giúp đỡ cá. Chỉ cần anh mở miệng tôi nhất định sẽ hỗ trợ!”
“Tôi không nghĩ tôi sẽ có lúc cần cô giúp đỡ, trừ khi tôi cũng cần tìm người diễn kịch…”. Quan Chính Bình đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì có một ý nghĩ vừa mới chợt loé lên trong đầu anh.
Sự vui vẻ trên mặt anh thu lại, ánh mắt anh nhanh chóng đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân.
Tôn Gia Nhạc không biết đột nhiên anh nhìn cô như vậy là có ý gì, cô cảm giác giống như mình lần đầu tham gia thử vai vậy, trong lúc đạo diễn soi mói khẩn trương đứng thẳng.
“Đã có bạn trai chưa?”. Anh hỏi.
“Tôi còn độc thân”. Tôn Gia Nhạc gãi lỗ tai có chút nóng lên, hoài nghi có phải mình đã nói sai cái gì hay mình có tin gì mà mình chưa biết hay không?
“Có người thân bên cạnh không?”.
Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, long bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Anh không phải cho rằng sau khi đầu tư năm trăm vạn thì có thể cùng cô xảy ra chuyện gì đó chứ?
“Ba mẹ tôi đều đã tái hôn, có gia đình riêng, tôi sống một mình”. Tôn Gia Nhạc đứng vững, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
“Rất tốt, tôi sẽ liên lạc với cô sau”
Quan Chính Bình nheo mắt, lại quay đầu rời đi.
Vốn có ý định “binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn”, Tôn Gia Nhạc ngây người.
Anh cuối cùng đang suy nghĩ cái gì? Hại tim cô từ vui vẻ đến mơ mộng tình yêu, hiện tại lại thấp thỏm lo lắng?
Tôn Gia Nhạc xoắn một lọn tóc, ngơ ngác đi theo phía sau anh, giữ khoảng cách ba bước chân, cho đến lúc anh đi vào bãi đỗ xe, ngồi lên xe, đóng cửa xe cái ”bịch” rồi khởi động xe.
“Đợi một chút. Anh…lúc nào anh sẽ liên lạc với tôi?” Tôn Gia Nhạc bất chấp lúc này trong bãi đỗ xe còn có người khác, vỗ cửa sổ xe của anh lớn tiếng hỏi,
Quan Chính Bình hạ cửa sổ xe xuống một chút, ném lại một câu:
“Trong vòng ba ngày”.
Sau đó chiếc xe màu đen Vèo… một tiếng liền rời khỏi bãi đỗ xe.
Tôn Gia Nhạc nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, cô dột nhiên cảm thấy một màn này còn rất bi thương đấy.
Ánh chiều tà chiếu lên người cô, chiếu sáng nhà làm phim vì nghệ thuật và bạn bè mà hi sinh- Tôn Gia Nhạc.
“Ân, lão ngạnh”.(hem hỉu, có nàng nào hiểu thì giúp ta với, cảm ơn nhiều) Tôn Gia Nhạc tự phỉ báng mình một tiếng, mang theo tâm tình tốt ra khỏi bãi đỗ xe.
Quan Chính Bình đồng ý liên lạc có nghĩa là mọi thứ vẫn còn có hi vọng.
Cô đã biết rõ chỉ cần có Tôn Gia Nhạc cô thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ ổn thôi mà.
9h sáng ba ngày sau, Tôn Gia Nhạc đồng ý lời mời đến gặp Quan Chính Bình ở công ty xây dựng Song Lâm.
Bởi vì anh hẹn ở văn phòng, suy nghĩ linh tinh của cô lập tức biến mất không còn một mảnh, làm cho cô thoáng chốc cảm thấy chút chuyện nhỏ đó mà cũng khiến mình mất ngủ quả thực là đồ ngốc.
Hôm nay cô vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, có điều là tóc được buộc lại bằng khăn lụa màu cam tỏ vẻ nghiêm túc.
Cô vừa đi vào công ty xây dựng Song Lâm, cô gái ở quầy tiếp tân lập tức trừng lớn mắt.
“Xin chào, tôi là Tôn Gia Nhạc, tôi có hẹn với Quan tổng vào lúc 9h”. Tôn Gia Nhạc nói với cô tiếp tân.
Mắt của cô gái ở quầy tiếp tân trợn to lên không chỉ 3 lần,lập tức đứng bật dậy.
“Cô là Tôn tiểu thư, cô gái đã nói chuyện cùng Quan tổng vào ba ngày trước tại bãi đỗ xe”. Cô tiếp tân nhanh chóng đánh giá cô từ đầu tới chân một lần.
“Đúng vậy”. Tôn Gia Nhạc gật đầu, cô cảm thấy cô gái này có chút hưng phấn quá mức.
“Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy Quan tổng cười nói cùng một cô gái”. Cô tiếp tân nhỏ giọng thần bí nói.
“À”. Là cái lúc anh cười cô diễn xuất quá giả sao? Tôn Gia Nhạc vì lễ phép nên cũng cười theo.
“Ngày đó hai người nói chuyện gì vậy?”. Nữ tiếp tân hỏi.
“Có liên quan tới cô sao? Nụ cười trên mặt Tôn Gia Nhạc hơi nhạt đi, nhàn nhạt nói:” Ngày đó tôi cùng Quan tổng nói một chút chuyện về chủ đề điện ảnh”.
“Quan tổng của chúng tôi rất tuấn tú đúng không?”.
Tôn Gia Nhạc gật đầu, sau đó cũng xem xét lại bề ngoài của mình một chút.
“Nhưng mà, Quan tổng rất nghiêm túc. Nghe nói là từ lúc ba anh ta tuyên bố phá sản, anh ta nhìn thấy hết sự nóng lạnh của xã hội này, từ đó về sau liền luôn ăn nói nghiêm túc”.
“Ra là vậy, nhưng mà tôi cũng không thấy anh ấy ăn nói nghiêm túc”. Bởi vì anh đã cười nhạo cô.
“Qủa nhiên người tình trong mắt hoá Tây Thi”. Nữ tiếp tân cao hứng đến đỏ bừng cả mặt.
Tôn Gia Nhạc trừng mắt, cô thấy cô gái này thật là lạ nhưng cô không có thời gian ở đây mà nói chuyện tào lao đâu.
“Đã sắp tới 9h, xin hỏi tôi có thể gặp Quan tổng ở chỗ nào? Tôi không muốn trễ giờ”. Tôn Gia Nhạc chỉ chỉ vào đồng hồ.
“A…”. Nữ tiếp tân cười cười, nhanh nhẹn dẫn cô đi về phía trước: “Cô dùng thang máy này đi lên tần 12, ở đó có văn phòng tổng giám đốc”.
“Cảm ơn”. Tôn Gia Nhạc đứng trước thang máy nhấn tầng 12, trong lúc đợi chọt nhìn thấy nữ tiếp tân cầm điện thoại lên, dùng giọng điệu khoe khoang vội vàng nói: “Tôi nhìn thấy cô ấy rồi! Hơn nữa còn nghe cô ấy nói là Quan tổng rất đẹp trai, ngày đó họ nói chuyện về điện ảnh, nói chuyện rất vui vẻ…”.
Tôi có nói những chuyện đó sao? Tôn Gia Nhạc ngạc nhiên thiếu chút nữa thì tròng mắt cũng rớt xuống, đang muốn quay lại hỏi xem cô gái tiếp tân kia có phải kiêm luôn chức biên kịch phim hay không thì cửa thang máy vừa lúc mở ra.
Tôn Gia Nhạc đi vào thang máy, nhìn vào gương mặt sợ hãi trong gương, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy lời đồn bắt đầu như thế nào. Là nhân viên quá nhàm chán, hay là do cuộc sống của Quan Chính Bình quá nghiêm túc, ngẫu nhiên cười một chút thì nhân viên của anh đã nghĩ đến đăng kí để ghi vào Kim thị kỷ lục thế giới?(nôm na là ảnh rất hiếm khi cười nên nhân viên mới như nhìn thấy chuyện lạ thế giới đó).
Khi cửa thang máy mở ra, Tôn Gia Nhạc nở nụ cười nhanh chóng ra ngoài.
Một người phụ nữ hơn 50 tuổi mặc bộ đồ công sở nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
“Cô là Tôn tiểu thư? Tôi dẫn cô tới phòng khách, Quan tổng rất nhanh sẽ tới”.
“Thư kí Thạch? Tôi nhận ra giọng của bà, cảm ơn bà ngày đó đã giúp tôi chuyển lời”.
“Đừng khách sáo, đợi con tôi lớn lên có lẽ sẽ đi theo con đường điện ảnh như cô”. Thư kí Thạch vừa cười vừa nói.
“Cậu ấy nếu muốn thực tập thì rất hoan nghênh đến tìm tôi. Muốn học hỏi được nhiều điều thì tới studio rất có lợi”. Tôn Gia Nhạc đưa ra danh thiếp.
“Cảm ơn”. Thư kí Thạch dẫn cô tới phòng khách.
Tôn Gia Nhạc vừa ngồi xuống liền nhìn đồng hồ, đúng 9h!
Quan Chính Bình một phút cũng không sai đi tới phòng khách, hướng về phía thư kí gật gật đầu nói: “Hai ly cà phê, cảm ơn”.
“Quan tiên sinh khoẻ không? Hôm nay tinh thần anh có vẻ tốt”. Tôn Gia Nhạc đứng dậy, nở nụ cười rực rỡ, chỉ thiếu cúi đầu 90 độ nữa thôi.
“Không cần cố gắng giả bộ quen thuộc”. Quan Chính Bình cầm một cái túi da ngồi xuống đối diện cô.
Tôn Gia Nhạc thầm le lưỡi ở trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không giảm. Quan Chính Bình là hi vọng của cô, cho dù hắn bảo cô nhảy vào lửa cô cũng nhảy, cô sẽ không sô đo giọng điệu không tốt của anh.
“Chúng tôi lúc trước đã đưa một phần kịch bản cho bộ phận PR, nhưng vì cẩn thận, tôi có đem theo kịch bản còn có tiến độ quay của chúng tôi tới đây”. Tôn Gia Nhạc từ cặp lấy ra tài liệu đưa tới trước mặt anh.
Thư kí Thạch đưa lên hai ly cà phê.
Quan Chính Bình uống một ngụm cà phê sau đó lấy túi da bên cạnh đặt lên mặt bàn.
“Tôi cũng có một phần tài liệu muốn cô xem”. Anh đem túi đẩy đến trước mặt cô.
“Quan tổng chuẩn bị đầu tư cho chúng tôi sao? Không nghĩ anh chuẩn bị chu đáo như vậy, ngay cả luật sư làm chứngng cũng…”. Lời nói của Tôn Gia Nhạc lúc nhìn thấy tài liệu trong túi da liền mắc nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì cô nhìn thấy bên trong là những gì cô trải qua từ lúc bé tới bây giờ!
Hầu hết những việc cô đã làm từ lúc học mẫu giáo đến lúc học đại học, kể cả bộ phim hiên tại đang quay cho đến bộ phim kế tiếp cô muốn sản xuất, từ ba mẹ cô có mấy cuộc hôn nhân cho đến cô đã từng có bao nhiêu người bạn trai. Tất nhiên bên trong còn đặc biệt ghi rõ bạn trai cũ của cô giờ đang dùng phương thức gần như là quấy rối để đeo bám cô với ý đồ nối lại tình cảm.
Tim Tôn Gia Nhạc đập nhanh đến mức cô thở không nổi, hàm răng cắn chặt khoé miệng chua xót.
Cô thật muốn nhảy dựng lên cầm lấy tập giấy này đánh lên cái đầu với mái tóc trơn bóng hệt như tóc giả kia, muốn đá anh liên tiếp mười cú, muốn mắng chửi anh hoặc làm nhiều chuyện nhất có thể để xả giận, nhưng cô…
Hít thật sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Cô có chuyện gì muốn nói cùng tôi không?”. Anh đẩy kính mắt lên, mắt không chớp nhìn thẳng cô.
“Nói cái gì? Nói cuộc sống của tôi trong 26 năm qua chẳng qua chỉ vẻn vẹn điền đủ mấy tờ giấy này thật là đáng buồn sao? Hay là muốn tôi nói, là một nhà làm phim lại còn muốn đặt vết sẹo của chính mình dưới ánh mặt trời, mặc người dò xét, cảm thấy trái tim thật lạnh lẽo?”. Tôn Gia Nhạc đẩy tài liệu trở lại trước mặt anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng yên lặng nhìn anh.
Quan Chính Bình nhíu mày, rất tán thưởng cô trong tình huống này không tức giận hay mắng mỏ.
Anh cong khoé môi, dựa người vào thành ghế sô pha, thuận tay xoay xoay cây bút luôn mang theo bên mình.
“Bạn trai cũ của cô là chủ công ty sản xuất bánh ngọt- Hà Hữu Nhân, cô gặp vấn đề cần đến tiền sao không hỏi anh ta?”.
“Hà Hữu Nhân không tính là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi còn chưa phát triển tới mức nắm tay nhau thì tôi phát hiện anh ta không được bình thường”. Tôn Gia Nhạc khoanh tay trước ngực, áo sơ mi trắng cô mặc càng làm cho đôi mắt đen kiên định của cô thêm sáng ngời.
Cô có một đôi mắt rất đặc biệt.
Con người màu đen thật lớn, hồn nhiên hệt như đứa trẻ. Lúc cô mở lớn mắt thật sự giống như mặt gương trong vắt.
Anh không cho rằng cô đang đeo lens làm cho mắt to hơn bởi vì trên mặt cô ngoại trừ bôi một chút son màu nhạt thì cũng không bôi mascara hay đánh bóng mắt.
“Tôi nghe đồn là anh ta nói với mọi người trừ khi cô có bạn trai mới nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ?”. Anh hỏi.
“Đúng vậy. Có phải rất kì lạ không?”. Càng kì lạ hơn chính là bây giờ cô còn bị một người không liên quan tra hỏi mấy chuyện này.
“Ngày hôm qua đâu thấy cái người bạn trai cũ điên cuồng theo đuổi đó của cô”.
“Anh ta ra nước ngoài rồi, nghe nói là hôm nay sẽ trở về”. Tôn Gia Nhạc trả lời ngắn gọn, không lãng phí thởi gian nữa mà vỗ tay lên tập tư liệu cá nhân trên bàn:” Vậy nên đây là ý gì?”.
“Tôi năm nay 36 tuổi, mẹ tôi lúc lớn tuổi mới sinh ra tôi, năm nay đã 72 tuổi. Bà ấy vừa mới từ Canada trở về vào tháng trước, vẫn luôn hi vọng tôi nhanh chóng kết hôn”. Anh nói.
“Dừng!”. Tôn Gia Nhạc vội vàng giơ tay lên thành dấu nhân đồng thời từ trên ghế đứng bật dậy: “Ý của anh là muốn dùng khoản tiền này trở thành kim chủ bao nuôi tôi hay gì gì đó…”.
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có hứng thú với cô”. Quan Chính Bình mày cũng không nhăn một chút liền nói.
“Như thế là tốt nhất”. Tôn Gia Nhạc miệng nói vậy nhưng đôi mắt vẫn phòng bị mà nhìn chằm chằm anh: “Vậy anh giới thiệu ngắn gọn như vậy làm gì, còn điều tra tôi?”.
“Bởi vì tôi muốn cô giả làm bạn gái tôi trong ba tháng”.
Mắt Tôn Gia Nhạc trừng lớn, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm máy ảnh.
“Mẹ ơi, loại chuyên như thế này nên xuất hiện trong phim, trong tiểu thuyết chứ không phải là trong sinh mệnh Tôn Gia Nhạc tôi. Tôi muốn an tâm làm nhà làm phim, cuộc sống đừng có như phim hài vậy chứ”. Cô lớn tiếng nói.
“Cô như bây giờ cũng đã đủ giống tên hề”. Quan Chính Bình dùng tay ngăn chặn cô tiếp tục nói, nhanh chóng đem lời còn lại nói ra: “Mẹ tôi gần đây gầy đi rất nhiều, tâm tình cũng rất không ổn định, vừa nhắc đến hôn nhân của tôi liền khóc rất thảm”.
Môi Quan Chính Bình mím chặt hơn, tuy không muốn nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Ngày hôm qua bà ấy còn hạ tối hậu thư với tôi, muốn tôi trong vòng một tháng đưa bạn gái về nhà gặp mặt nếu không thì cả đời này cũng không nhìn mặt tôi nữa để tôi hối hận cả đời”.
“Thật đúng là không ổn”. Tôn Gia Nhạc nhịn không được vỗ vỗ bờ vai anh: “Quan hệ của hai người căng thẳng lắm à?”.
Quan Chính Bình nhướng mày liếc nhìn cánh tay cô.
“Thật là, đây là động tác theo phản xạ, không phải muốn giả bộ quen thuộc cùng anh”. Tôn Gia Nhạc lập tức nâng cao hai tay ngồi trở laijvij trí đối diện anh.
“Đừng có lần sau nữa là được”. Anh đẩy kính mắt, nói.
Vị đại gia này cho mình là minh tinh Gia Lộ Thần hay là thần linh cần tế phẩm, chỉ đụng một chút cũng không được?(ché[email protected]@) Khoé miệng Tôn Gia Nhạc giật giật hai cái, ngoài cười nhưng trong không cười thử đề nghị: “Vậy sao anh không nhanh chút tìm một người bạn gái?”.
“Một là tôi không có hứng thú, hai là không có thời gian, vừa vặn có cô giúp tôi”.
“Tôi một là không có hứng thú, hai là không có thời gian”. Tôn Gia Nhạc giơ tay đếm: “Ba là tôi tới đây là muốn xin một phần tiền đầu tư. Bốn là, với điều kiện của anh thì rất dễ dàng tìm được một cô gái để cùng anh diễn kịch”. Chắc chắn có rất nhiều người vui vẻ nhận lời kết giao cùng cái người lạnh lùng như núi băng là anh đồng thời cố gắng hoà tan anh.
Trong đầu Tôn Gia Nhạc bất chợt hiện lên bộ dáng tười cười của anh ngày hôm qua, trong lòng thoáng cảm thấy buồn bực.
“Đề nghị của tôi là do đã cân nhắc những điều này”. Quan Chính Bình ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa, thật giống như rô-bốt vậy: “Một, tôi không có năng khiếu diễn xuất; hai, tôi không muốn tìm đến một người có ý đồ bất chính với tôi; ba, tôi không muốn làm sự việc trở nên phức tạp. Nếu như phần hợp đồng này được thành lập, chúng ta đi đến chỗ luật sư công chứng, dùng ba tháng thời gian để tôi có ba tháng thanh tĩnh”.
“Vậy nếu như, mẹ anh rất ưa thích tôi, ba tháng sau không cho tôi rời đi thì sao?”. Cô không thể tin nhìn người đàn ông có thể tỉnh táo đưa ra cái yêu cầu vô lí như thế.
“Cô là nhà làm phim, cần đi lại khắp nơi, lí do chia tay của chúng ta trong tương lai rất dễ thành lập. Huống hồ mẹ tôi thấy sống cùng tôi rất không thú vị, có lẽ vừa nhìn thấy tôi có bạn gái thì sẽ nhanh chóng trở lại Canada tiếp tục cuộc sống của bà”.
“Anh không cảm thấy biện pháp này chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc sao? Mục đích cuối cùng của mẹ anh cũng chỉ là mong anh có vợ thôi nha”. Cô nhẹ giọng nói.
“Tôi biết. Nhưng tôi cũng muốn biết rõ đến tột cùng là thời gian gần đây mẹ tôi tại sao lại cư xử lạ như thế? Bà ấy động một chút sẽ khóc, tinh thần cũng không yên, hoàn toàn không giống bộ dáng vui vẻ trước đây”(nguyên văn là bộ dáng bốn phía nhảy loạn xung quanh, mình định để là hoạt bát nhưng mẹ anh í nhiều tuổi rồi nên chỉ để là vui vẻ thôi). Quan Chính Bình nhíu mày suy nghĩ, lông mày xoắn chặt…, lại chẳng biết từ lúc nào đã quên là mình đang nói chuyện cùng một người xa lạ.
“Anh đưa bà ấy đi khám chưa?”. Cô thật hâm mộ loại quan hệ người thân quan tâm lẫn nhau này.
“Bà ấy không cho tôi đi cùng”. Anh trầm mặt, mím chặt môi nói: “Tóm lại, tôi cho rằng đây là một giao dịch có lợi cho cả hai, chúng ta có thể cùng đạt được mục đích, hơn nữa theo như cá tính của cô đến lúc đó cũng sẽ không quấn chặt lấy tôi không buông”.
“Không sai không sai, anh hoàn toàn không phải mẫu người của tôi”. Cô gật đầu như băm tỏi nói.
“Đợi tôi nói xong rồi cô lại nói”. Quan Chính Bình nhíu mày nói, hoàn toàn dùng giọng điệu giải quyết việc chung: “Hai, tôi và cô vốn không quen biết, cô đến tìm tôi xin tiền đầu tư tức là cô đã hết cách rồi. Tôi đã tìm hiểu qua, gần đây có trong nước có mấy bộ phim đồng thời khởi quay, nguồn tiền đầu tư các cô có thể tìm là có hạn. Ba, phần hợp đồng này cũng là phương thức bảo vệ tốt nhất cho cô, nếu như ngay cả khi cô đã có bạn trai, cái tên Hà Hữu Nhân kia vẫn không từ bỏ ý định, tôi có thể cùng cô đến nhà anh ta khuyên anh ta đi gặp bác sĩ tâm lí”.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, phát hiện mình rất muốn gật đầu, nhất là cô thật sự rất cần một người đàn ông quyết đoán giúp cô kiềm chế hành động của Hà Hữu Nhân.
Mỗi ngày đều có một người bám theo sau lưng như âm hồn cũng không phải là điều gì khiến cho người ta vui vẻ, hơn nữa hết lần này tới lần khác Hà Hữu Nhân chỉ đi theo cô từ phía xa, không thể tạo thành tội quấy rối để gọi cảnh sát tới làm việc.
“Tôi đã nói xong, cô có thể nói”. Đôi mắt đen thâm trầm của anh yên lặng nhìn cô.
“Một chuyện vô lý như vậy mà anh có thể nói rõ ràng có trật tự như vậy. Khả năng thuyết phục của anh đứng hàng đầu rồi, anh không làm nhà làm phim thật đáng tiếc”. Tôn Gia Nhạc chậc chậc hai tiếng, kì lạ nói.
“Ý của cô là cô đồng ý?”. Quan Chính Bình hỏi.
“Ba tháng, anh đầu tư cho phim 500 vạn, không hối hận?”. Tôn Gia Nhạc nhảy tới trước mặt anh, khó chịu phát hiện ra lúc cô đứng thẳng người cũng chỉ cao bằng anh khi ngồi xuống.
“Tuy rằng chúng tôi rất có lòng tin vào bộ phim về tình yêu thuần tuý này nhưng việc anh làm cũng giống như đem bánh bao nhân thịt cho chó ăn đó”.
“Nếu như cần thiết thì tôi còn có thể đầu tư thêm. Bộ phim tiếp theo của cô tôi cũng có thể cân nhắc để công ty của chúng tôi đầu tư…Đương nhiên, tốt nhất là kịch bản phim cùng với tuyên tuyền đều có nhắc tới công ty xây dựng Song Lâm thì mới có thể thuyết phục các cổ đông trong công ty. Nói tóm lại, nếu như cô đồng ý yêu cầu của tôi thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết”. Quan Chính Bình nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Tôn Gia Nhạc nhìn gương mặt lạnh lùng “Tám gió thổi không động”(1) của anh, thật hoài nghi anh có phải là không có thất tình lục dục(2) hay không, nếu không thì sao có thể nói mấy chuyện này một cách nước chảy mây trôi vậy(nôm na là thoải mái, không quan tâm í). Cuộc sống của con người không phải lúc nào cũng cứ dựa theo kế hoạch để thực hiên được.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Vậy lỡ như mẹ anh không thích tôi thì sao? Tôi dù sao cũng không phải người ôn lương cung kiệm (ôn nhu, hiềng lương, kính trọng cha mẹ, tiết kiệm), không phải lựa chọn tốt cho vị trí con dâu”.
“Tính cách mẹ tôt hoàn toàn khác tôi, tôi tin là bà ấy sẽ thích cô”.
Ý ở ngoài lời của anh là anh không thích cô? Khoé miệng Tôn Gia Nhạc thoáng co giật, cảm thấy anh thật sự rất am hiểu cách đả kích người.
“Tóm lại(anh nì thích tóm lại ghê cơ), hiện tại tôi chỉ mong mẹ tôi có thể vui vẻ, có chút công việc thú vị để làm. Tôi cho rằng Tôn Gia Nhạc cô có thể làm tốt”. Anh nói.
“Cảm ơn anh tin tưởng”. Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, có chút cảm động vì sự dụng tâm của anh đối với mẹ.
“Câu trả lời của cô?”. Quan Chính Bình nhìn chằm chằm mắt cô.
“Anh lúc nào sẽ giải quyết Hà Hữu Nhân? Khi nào chúng ta đi gặp mẹ anh?”. Tôn Gia Nhạc cười tươi giơ tay về phía anh.
“Hợp tác vui vẻ”. Quan Chính Bình đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô. “Tôi sẽ mời luật sư hoàn thành tốt hợp đồng trong hôm nay, đảm bảo quyền lợi của cả hai chúng ta”.
Tôn Gia Nhạc bị hiệu suất kinh người của anh hù cho trợn mắt há hốc mồm, quyết định sau này sẽ học tập anh.
“OK, vậy tôi trở lại studio trước, hy vọng sau này sẽ hợp tác vui vẻ”. Cô đem kịch bản cô đưa tới nhét vào tay anh: “Nếu như sau này muốn giả làm người yêu, tôi cũng sẽ không khách khí với anh nữa. Trong này có số liệu phân phối tiền đầu tư còn có số tiền chi tiêu ứng với thời gian tương ứng, nếu cần thiết tôi có thể giải thích rõ”.
“Không cần, tôi luôn làm việc theo nguyên tắc “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người”. Anh đặt tập tài liệu xuống bàn.
“Anh thật sự rất thích hợp làm diễn viên phim cổ trang”. Tôn Gia Nhạc nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, đột nhiên rất muốn chọc cho anh cười.
Nhưng, bọn họ cũng không phải là người yêu thật sự, cô vẫn nên làm việc cẩn thận thì hơn.
“Vừa lúc tôi có việc phải ra ngoài, tôi đưa cô đến studio”. Quan Chính Bình nói.
“Nhưng xe máy của tôi vẫn còn đỗ ở bên ngoài”.
“Tôi sẽ nhờ người đưa nó về nhà cô, buổi tối lúc tôi đưa cô về sẽ giao lại chìa khoá cho cô. Tốt nhất là có thể gặp được Hà Hữu Nhân, như thế sẽ có thể nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện”.
Tôn Gia Nhạc nhìn anh, trong lòng đột nhiên nóng lên. Anh thật sự là một người đàn ông có thể đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ.
Cô tiến lên một bước, vỗ mạnh vào vai anh.
“Như vậy mới đúng chứ, anh diễn sâu thêm chút nữa thì có lẽ tôi muốn giả quá thành thật mất”.
“Nhưng tôi không muốn có một cô bạn gái có thể đánh tôi tới nội thương cho nên trong hợp đồng sẽ có điều khoản tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện giả quá hoá thật này”. Quan Chính Bình nhíu mày nói đồng thời giúp cô mở cửa.
“Ha ha, kì thật lúc anh lạnh mặt trông rất có khí chất”(chém a) Tôn Gia Nhạc cười lớn “Khen” tặng anh.
Thư kí Thạch nghe thấy tiếng cười của cô, ngẩng đầu nhìn về phía hô liền kinh ngạc phát hiện khoé môi Quan Chính Bình giương lên, thoạt nhìn rất giống đang cười.
“Tôi đưa cô ấy đến studio, có thể sẽ đi khoảng nửa giờ. Cô giúp tôi hẹn luật sư vào khoảng 3h30p chiều”. Quan Chính Bình nói với thư kí Thạch.
“Được”.
Tôn Gia Nhạc vẫy tay với thư kí Thạch, cười đi về phía thang máy.
“Chờ một chút, tôi đi lấy một thứ”. Quan Chính Bình nói với Tôn Gia Nhạc.
“Đợi đến lúc hoa tàn cũng không sao”. Tôn Gia Nhạc nghiêm túc giơ tay với Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình liếc nhìn cô một cái, quay người trở lại văn phòng.
Đang bước đi anh đột nhiên cảm thấy biểu cảm gương mặt mình có chút mất tự nhiên. Đẩy kính mắt, sau đó liền phát hiện mình thế mà đang cười.
Xem ra Tôn Gia Nhạc thật đúng là có chút khác với người khác.
Cứ như vậy, Tôn Gia Nhạc ngồi lên chiếc xe có tài xế điều khiển còn có cửa thuỷ tinh cách âm cao cấp băng băng chạy trên đường.
Trong thời gian 30p đi xe, Quan Chính Bình đều chăm chú đọc tài liệu.
Tôn Gia Nhạc tối qua 3h sáng mới ngủ, bây giờ liền ngủ bù, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về một bên nên không biết thời gian sau Quan Chính Bình hoàn toàn không nhìn tài liệu mà nhìn cô.
Cô như thế nào nói ngủ liền ngủ? Mà lúc cô ngủ, mái tóc dài xoã tung, thiếu đi sự linh động đầy sức sống nhưng lại thêm phần lịch sự tao nhã.
“Quan tiên sinh, đã đến nơi”. Thanh âm tài xế từ micro truyền đến.
(1) đây là một giai thoại vui về mối thâm giao của nhà thơ Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn
(2) Thất tình: hỉ nộ ai lạc ái ố dục
Lục dục: Sắc dục, Hình mạo dục, Oai nghi dục, Ngôn ngữ âm thanh dục, Tế hoạt dục, Nhân tướng dục.
“Đến rồi sao?”. Tôn Gia Nhạc nhỏ giọng nói một tiếng, lập tức bật dậy: “Đến đâu rồi?”.
“Đến studio rồi”. Quan Chính Bình nhặt lên chiếc trâm cài tóc mới vì động tác của cô mà rơi xuống, đưa tới cạnh tay cô.
Tôn Gia Nhạc nhận lấy trâm cài tóc, xoa nhẹ đôi mắt vẫn còn nhập nhèm: “Cho tôi cái này làm gì?”.
Quan Chính Bình nhíu mày, phát hiện vẻ mặt cô mờ mịt, hiển nhiên là vẫn còn chưa tỉnh táo, bộ dạng ngốc nghếch rất đáng yêu.
“Anh, đây là trâm cài tóc của tôi”. Cô bừng tỉnh đại ngộ(bỗng nhiên hiểu ra) nói, đầu óc bắt đầu rõ ràng: “Cảm ơn”.
Tôn Gia Nhạc dùng tay vuốt mái tóc dài, đơn giản quấn lên liền lần nữa khôi phục hình tượng nhẹ nhàng khoan khoái của cô.
Quan Chính Bình lập tức xác định được mình thích bộ dáng cô thả tóc hơn một chút.
“Tôi được rồi”. Tôn Gia Nhạc cười cười với anh, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ: “Trời anh, Hà Hữu Nhân vừa về nước đã lập tức tới đây trình diện, có cần phải khoa trương như thế không? Chúng ta có yêu nhau đến chết đi sống lại vậy à?”.
Quan Chính Bình nhìn theo tầm mắt của cô liền thấy một người đàn ông thân hình gầy yếu, mặc áo trắng, quần jean xanh nhạt đang đứng trước cửa studio.
“Đó là Hà Hữu Nhân?”. Quan Chính Bình hỏi.
“Đúng vậy, là một thanh niên văn nghệ không màng nhân gian khói lửa, tôi hoài nghi anh ta bây giờ đang đóng vai một nhân vật vì tình mà khổ, nếu không tôi cũng không thể hiểu anh ta cứ cố chấp đối với tôi như vậy là tại sao?”. Tôn Gia Nhạc thở dài, chuẩn bị xuống xe.
“Đợi chút”. Quan Chính Bình giữ lấy bờ vai cô, nghiêng người nhìn vào mắt cô: “Chúng ta muốn diễn vai người yêu khó tránh khỏi sẽ có chút tiếp xúc cơ thể, cô có thể chấp nhận chứ?”.
Tôn Gia Nhạc nhìn con mắt màu đen gần trong gang tấc của anh, ngửi thấy mùi hương thanh thoát từ áo sơ mi của anh, trái tim liền thình thịch đập: “Chỉ cần không có thoáng chốc liền vượt cấp quá nhiều thì đương nhiên có thể”.(ý chị í là đừng có có hành đọng thân mật quá mức là được)
Quan Chính Bình nhìn thấy cô ngừng thở, khoé môi cong lên, đột nhiên nghiêng thân về phía trước.
Cái này, Tôn Gia Nhạc thở hốc vì kinh ngạc, miệng chợt khép chặt lại.
“Cái này…”. Anh mắt anh dừng lại trên môi cô, vừa cười vừa nói: “Với tôi mà nói, vẫn là quá nhiều”.
“Vậy anh muốn làm sao?”. Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện lông mi của anh rất dài mà trái tim cô cũng đập nhanh chết người.
“Tôi muốn cùng cô xuống xe”.
Tôn Gia Nhạc chớp mắt, còn chưa lấy lại tinh thần thì Quan Chính Bình đã xuống xe vòng qua bên cạnh thay cô mở cửa.
Chân cô vừa mới chạm đất thì Quan Chính Bình đã lập tức ôm lấy vai cô, kéo cô đến bên cạnh anh.
“Gia Nhạc, anh ta là ai?”.
Một giây sau, Hà Hữu Nhân thở hổn hển tức giận chạy tới trước mặt cô.
Quan Chính Bình khẽ đẩy Tôn Gia Nhạc ra sau lưng, dùng ánh mắt bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống cái tên không có việc gì làm chỉ biết dây dưa người khác.
“Anh là ai?”. Quan Chính Bình mặt không chút biểu tình nhìn Hà Hữu Nhân.
“Tôi…tôi là bạn trai cô ấy”. Hà Hữu Nhân lớn tiếng nói.
“Đấy là anh tự mình nghĩ thế, làm gì có chuyện này”. Tôn Gia Nhạc từ phía sau Quan Chính Bình thò đầu ra, lắc đầu nói.
“Tôi mới là bạn trai Gia Nhạc”. Quan Chính Bình nói.
“Không thể nào! Anh luôn đi theo em mỗi ngày, hoàn toàn chưa từng thấy em cùng người khác qua lại. Làm sao anh vừa mới ra nước ngoài một tuần thì em đã có bạn trai?”. Hà Hữu Nhân mặt đỏ tía tai vọt lên trước một bước, muốn đến bên cạnh Tôn Gia Nhạc.
“Anh muốn làm gì?”. Quan Chính Bình duỗi cánh tay ra ngăn ở trước mặt anh ta.
“Tránh ra!”. Hà Hữu Nhân giơ tay muốn đẩy tay Quan Chính Bình ra.
Cổ tay Quan Chính Bình chuyển một cái liền nắm chặt cổ tay Hà Hữu Nhân, xác định anh ta không thể giãy dụa anh mới lạnh lùng nói: “Anh chưa từng thấy tôi bởi vì thời gian tôi tới đây cùng anh không trùng nhau, tôi có công việc, sự nghiệp luôn bận rộn, mà cô ấy lại vừa khéo rất thích người có mục tiêu có chí hướng là tôi. Chùng tôi quen nhau nhờ công việc cho nên gặp nhau lúc làm việc, loại sự việc này đối với anh có thể thật lạ lẫm”.
Oa! Nói thật lợi hại! Tôn Gia Nhạc mở to mắt, thiếu chút nữa thì không có dũng khí nhìn Hà Hữu Nhân.
“Nhà tôi rất giàu, hoàn toàn không cần tôi làm việc”. Hà Hữu Nhân ưỡn thẳng người, vốn anh ta cũng cao 1m 70cm thế nhưng vẫn thấp hơn người ta một khoảng lớn.
“Chỉ có đàn ông không chín chắn mới cho rằng đi làm chỉ vì kiếm tiền, đàn ông chân chính phải có khả năng gánh vác sự nghiệp của mình, nếu không cả đời đều chỉ là con nít còn hôi sữa”. Khoé môi Quan Chính Bình mỉa mai bĩu một cái, nhìn từ đầu tới chân anh ta một lần: “Tuy anh không ngại làm con nít ranh nhưng cô ấy hiển nhiên là thích đàn ông phấn đấu vì sự nghiệp là tôi hơn”.
Quan Chính Bình thả tay Hà Hữu Nhân ra, đẩy anh ta về phía sau.
Tôn Gia Nhạc nhìn đến trợn mắt há mồm, cô không biết anh nói chuyện có thể sắc nhọn như dao vậy, thật khiến cô muốn lấy máy ghi âm lại để làm nguồn cảm hứng cho việc viết kịch bản sau này.
Quan Chính Bình cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt rung động thật sâu của của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: “Diễn xuất của cô rất kém cỏi”.
Lúc này Tôn Gia Nhạc mới nhớ bọn họ đang đóng vai người yêu, là bạn gái sao có thể không biết bạn trai nói chuyện sẽ là cái dạng đức hạnh gì, vì vậy vội vàng khôi phục bộ dáng tập mãi thành thói quen.
“Anh còn có chuyện gì muốn nói sao? Nếu như không, vậy về sau anh không nên lại xuất hiện quấy nhiễu cô ấy. Nếu như không phải vì hôm nay tôi mới biết chuyện này thì tôi đã sớm báo cảnh sát để họ xử lí…”.
“Này,anh không cần thiết phải ác như thế”. Tôn Gia Nhạc ôm lấy cánh tay Quan Chính Bình, cảm thấy anh có chút “gay gắt”.
“Anh biết là em có cảm tình với anh mà”. Hà Hữu Nhân mừng rỡ vội vàng muốn bắt lấy cánh tay Tôn Gia Nhạc.
Quan Chính Bình trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức liền dấu bàn tay ra sau lưng.
“Điều Gia Nhạc lo lắng là, thứ nhất, tinh thần anh không ổn định; hai, anh không thể chấp nhận việc bị từ chối, cô ấy sợ anh tự tử hoặc là đâm chúng tôi một dao, chúng tôi chẳng phải sẽ chịu tội?”. Quan Chính Bình nhéo má cô, nói: “Đúng không? Bé con”.
Khoé miệng Tôn Gia Nhạc co giật hai cái, không quen bị cho thành con nít mà đối xử.
“Đúng vậy, anh thật là lợi hại, ngay cả em đang suy nghĩ gì cũng biết, tâm đầu ý hợp là như thế này sao?”. Tôn Gia Nhạc vừa nói vừa xoa xoa cánh tay nổi da gà, cô diễn cũng quá sến rồi.
“Em sao phải tổn thương anh như vậy?”. Khuôn mặt Hà Hữu Nhân thống khổ vặn vẹo, không chịu được mà lui về sau mấy bước.
“Tôi không thương hại anh, cũng không tổn thương anh, là do anh cố chấp. Anh nên đi tìm ước mơ của đời mình chứ không phải là mượn việc yêu không được liền đau khổ để chứng minh cảm giác tồn tại của anh”. Cô nhẹ nhàng nói.
“Mệnh quá tốt”. Quan Chính Bình hừ lạnh một tiếng.
“Tại sao là anh ta mà không phải anh? Em thích người có công việc, anh sẽ đi làm. Em thích dạng người gì anh đều có thể cố gắng”. Giọng Hà Hữu Nhân run rẩy nói.
“Yêu thích là việc không có lý tính nhất trên đời này, nếu có thể chọn thì tôi cũng không chọn cái người mà tôi ngưỡng cổ nhìn cũng đủ mệt chết này”. Tôn Gia Nhạc vỗ mạnh lên lưng Quan Chính Bình, đáp lại việc anh gọi cô là “bé con” lúc nãy.
“Khụ!”. Quan Chính Bình bị đánh đến sặc, mãnh liệt ho khan.
“Anh yêu, em mạnh tay quá sao?”. Vẻ mặt cô quan tâm vuốt lưng anh hỏi.
“Không sao, anh đáng đánh, ai bảo anh không chú ý tâm tình của bé con đây?”. Quan Chính Bình cười cười với cô: “Yên tâm, anh tuỳ lúc đều có thể điều chỉnh độ cao của em”.
Tôn Gia Nhạc còn chưa kịp hiểu ý của anh thì cả người đã bị anh ôm lấy bế bổng lên.
Cô phát hiện cô đang bốn mắt nhìn nhau với Quan Chính Bình, môi hai người cách nhau chưa đến 3cm, hoàn toàn có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Đáng chết, ánh mắt anh như có điện vậy, lông mi dày đến mức khiến cho phụ nữ ghen ghét, nhìn thấy hình ảnh cô trong mắt đen của anh, lỗ tai của cô liền nóng lên. Đáng sợ hơn là cô có thể cảm giác được thân thể rắn chắc lại ấm áp của anh đang dán chặt lấy mình, cảm giác như mình đang bay lơ lửng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
163 chương
10 chương
23 chương
118 chương
10 chương
18 chương
67 chương