Vợ Câm
Chương 3
Đêm tối hôm ấy cô được đưa về nhà riêng của Ngôn, đây không gọi là nhà mà giống với kiểu biệt thự sân vườn. Thật sự thì nhà to lắm, to nhất mà Tiểu Nam từng thấy từ trước đến giờ.
Mà từ lúc cô đến đây, cô vẫn chưa gặp được Ngôn, sau khi nói với cô ở yên đây đến sáng thì anh hoàn toàn biến mất.
Tiểu Nam cũng không xem anh là quan trọng mà ngược lại cô lại đang lo cho Trung. Vừa hôm qua anh nói mai sẽ đến tìm cô, nếu không gặp được cô chắc anh sẽ lo lắm.
Đến sáng hôm sau Ngôn cho Tần đưa cô về, cô cũng không hỏi người tên Tần là anh đang ở đâu vì thật sự cô không hề suy nghĩ đến anh chút nào.
Về đến nhà tầm 7 giờ sáng, hôm nay cô không đi bán vì hôm qua Trung nói hôm nay mẹ anh sẽ đến thăm cô nên khi Tần đưa cô về cô lại đi nhanh ra chợ mua thức ăn ngon chuẩn bị sẵn. Vì theo như mọi năm thì sinh nhật cô không Trung thì mẹ anh sẽ đến ăn với cô bữa cơm.
Tiểu Nam sau khi nấu xong đồ ăn, cô ngồi đợi đến gần trưa vẫn không thấy ai đến, lại đợi đến 2 giờ trưa khi bụng cô đã kêu lên mấy bận cô mới ủ rũ mà đi xuống bếp, bới một tô cơm to tự mình ăn một mình.
Bất giác cô lại nhớ đến bà nội, năm trước bà mất là sau sinh nhật cô vài ngày, tính ra cũng gần đến giỗ bà rồi. Lại nhớ đến má Hà mẹ Trung, bà thương cô lắm, mọi năm sinh nhật cô bà đến sớm lắm...
Cô chưa bao giờ tự ti về bản thân mình, cô biết cô không nói được nhưng cô luôn cố gắng sống tốt, làm việc thật tốt để người khác không xem thường và cũng không thương hại cô.
Còn về tình yêu, cô chưa yêu ai và cũng không dám yêu ai vì cô sợ...sợ mở lòng sẽ khó đến được với nhau vì cô và họ cách biệt về ngôn ngữ. Hơn nữa trong tìm thức cô có một nỗi sợ hãi không nói được nên lời, nó đi theo cô đã 10 năm kể từ ngày cô bị bắt cóc..
Riêng với Trung, đó là loại tình cảm cao hơn tình thân nhưng không phải là tình yêu..
Bỗng dưng cô lại nhớ đến Ngôn, người đàn ông đẹp trai nhưng vô lý, lại nhớ đến lời đề nghị của anh...Cô lại có chút suy nghĩ đến nó.
Tốt thôi nếu sau này cô không thể yêu được ai cô sẽ nhận lời của anh, dù sao cô bị câm cả đời này sống cũng sẽ an phận. Thay vì tìm người môn đăng hộ đối với hoàn cảnh của cô thì được gả cho anh vẫn khá tốt. Chí ích cả đời về sau cô sẽ không bận tâm về cái ăn cái mặc của mình....Anh ta cũng tốt đó chứ!
Một ngày sinh nhất trôi qua hết sức nhạt nhẽo, ngày hôm nay Trung không đến tìm cô mà mẹ anh cũng không đến. Cô không giận chỉ là có chút đau lòng....ngày sinh nhật một mình... cô phải tập quen với nó từ lâu rồi chứ!
Cuối cùng đêm hôm đó Trung cũng đến tìm cô..
Đang loay hoay dọn dẹp trong phòng, cô nghe bên ngoài có tiếng xe máy chạy đến.
Lát sau lại nghe tiếng Trung nhè nhè:
- Tiểu Nam anh nè, anh đến chúc mừng sinh nhật em.
Tiểu Nam giật mình, cô cảm nhận được hình như anh đang say. Vội bỏ giẻ lau xuống, cô chạy nhanh ra ngoài.
Trung nhìn thấy cô, anh cười ha hả:
- Happy Birthday to you...Happy Birthday to you..
Tiểu Nam cười cười, cô dùng ngôn ngữ hình thể nói chuyện với anh:
- Anh say hả?
Trung không nói gì, anh lại châm châm nhìn cô.
Tiểu Nam cũng nhìn anh, cô dùng tay huých vào người anh mấy cái anh mới giật mình tỉnh lại.
- Tiểu Nam, anh sắp lấy vợ rồi.
Cô nhìn anh, trong lòng có chút nhói nhói, chẳng hiểu sao khi anh nói anh lấy vợ tim cô lại khó chịu đến như vậy.
Miệng vẫn cố trưng ra nụ cười gượng gạo, cô chúc mừng anh:
- Chúc mừng anh, việc tốt mà.
Trung buông bánh kem trên tay xuống, anh nắm lấy tay cô, giọng gấp gáp:
- Em yêu anh không hả Nam? Em yêu anh không?
Tiểu Nam hoảng hốt, cô nhìn anh không chớp mắt.
- Tiểu Nam, anh yêu em, anh yêu em...
Trung ôm lấy cô, anh hôn lên môi cô...Tiểu Nam vì sợ liền đẩy người anh ra, cô bực dọc.
- Anh say rồi.
Trung nắm lấy tay cô thật chặt:
- Nam, nếu yêu anh thì nhận lời lấy anh đi. Đi em.
Tiểu Nam thật sự choáng váng, cô không hiểu anh đang nói gì, thật sự cô không hiểu...
Trung không nhận được câu trả lời từ cô, anh đi đến bên ghế,ngồi xuống. Hai tay anh vò đầu, giọng bức rức:
- Nam...anh phải lấy vợ... anh làm người ta có bầu rồi!
Cô nhìn anh hai tay cô nắm thật chặt, cô không biết bây giờ trong lòng cô có loại tư vị gì?
Là vui mừng, đau buồn hay là tiếc nuối???
Cô không yêu anh nhưng cô thích anh, cô thật sự thích anh. Anh nói anh làm người khác có bầu nên vui hay nên buồn?
Cuộc đời cô từ khi 15 tuổi đã quen với sự hiện diện của anh. Anh ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô, lo lắng cho cô...
Ngày bà nội cô mất, một tay anh đứng ra lo ma chay cho bà.. Cô nhớ ngày hôm đó mưa lớn lắm, mưa như muốn trôi đi cả căn nhà lụp xụp của cô..Xe cứu thương đem xác bà về, khi đưa bà vào nhà, đặt bà nằm trên tấm kỷ, những giọt nước mưa do trần nhà dột rơi xuống khắp nơi. Cô khi ấy vừa đau lòng vừa xót xa, chỉ biết ôm lấy bà mà khóc, dùng thân mình che chắn cho bà khỏi ướt....Anh khi đó không ngại mưa như trút nước mà leo lên trên mái nhà dùng tấm bạc xanh anh vừa chạy đi mua che chắn lại trần nhà...Anh nói: anh ướt được nhưng cô ướt sẽ bệnh!
Cô và anh như thanh mai trúc mã, vậy mà....
Cô muốn nói với anh nhưng không nói được lời nào, cô chỉ còn biết đứng đó nhìn anh, nhìn thật lâu thật lâu.
Trung ôm đầu đau khổ, lát sau anh lại đứng phắt dậy ôm lấy cô, gấp gáp từng câu từng chữ:
- Nam em yêu anh không, em có yêu anh không?
Cô không trả lời, cô cũng không ôm anh, cô bây giờ như người trên mây chỉ biết đứng đơ người...
Đau đớn hơn nữa khi cô không nói được, bao nhiêu câu muốn hỏi, bao nhiêu lời muốn nói cứ thế vì cô bị câm mà nín nghẹn mãi mãi..
Đáng lý ra ông Trời nên cho cô điếc luôn, để cô không phải nghe mà không thể trả lời!
Bỗng từ xa một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ta tiến đến chỗ cô, mạnh mẽ bấu vào thịt cô kéo cô ra khỏi Trung.
- Con kia mày làm cái gì chồng tao?
Tiếng Tâm - vợ sắp cưới của Trung hét lên, Trung giật nãy mình khi thấy cô ta. Trong mắt anh sau khi hoảng hốt là tức giận, anh hét:
- Em làm cái gì ở đây? Đi về ngay.
Trung kéo Tiểu Nam ra sau lưng anh, một đường che chở cho cô.
Tâm thấy thế càng điên tiết, cô ta nhào đến kéo tay Tiểu Nam:
- A thì ra mày là con câm mà mẹ chồng tao nhắc đến hả? Sao muốn lên giường với chồng tao hả?
Tay Tâm dơ lên cao như muốn đánh xuống mặt cô, mà Tiểu Nam cũng không phải hiền lành, khi tay còn chưa rơi xuống trên má cô cô đã nhanh tay bắt lấy tay ả ta.
Cô không nói được chỉ còn cách trừng mắt thật to nhìn Tâm, ánh mắt tức giận đến cực điểm.
Trung nhìn cô, anh có chút đau lòng, lại kéo tay cô xuống sau đó cũng kéo tay Tâm ra.
Anh quay sang nói với Tâm:
- Anh không nghĩ em lại đi theo dõi anh, em về đi, đang có thai đừng đi lung tung, mai anh sẽ qua đưa đi khám.
Lời nói không ngọt không nhạt nhưng thể hiện rõ sự quan tâm của anh giành cho Tâm. Còn Tiểu Nam cô như người thừa trong câu chuyện này, không ai yêu thương, không được quan trọng. Mà đúng thôi, cô vốn dĩ đã chẳng quan trọng trong cuộc đời của bất cứ ai...
Tâm liếc cô, cô ta lại nũng nịu với Trung:
- Anh đưa em về đi, đường khuya nguy hiểm quá.
Trung nhìn ả, anh hỏi:
- Em đến đây khi nào, ai đưa em đến?
- Em đi taxi.
Trung thở dài, anh quay sang nhìn Tiểu Nam, trong mắt là yêu thương cùng xót xa...
- Nam, anh đưa cô ấy về..
Cô không nói gì chỉ biết gật đầu thật mạnh.
Đêm hôm đó, Trung đến, vợ Trung đến... Câu chuyện giữa cô và Trung như kết khúc!
Sáng ngày hôm sau như thường lệ Tiểu Nam vẫn dọn hàng ra bán như bình thường. Một tuần cô đến trung tâm câm điếc học 2 buổi vào tối thứ 5 và thứ 7, ngoài ra cô cũng thường hay đến chăm sóc bọn trẻ trong trại mồ côi Hoa Mai, cái nơi mà bà Huề tìm được cô và đưa cô về nuôi từ hồi cô 10 tuổi.
Định kỳ hôm nay cô sẽ đến trại trẻ mồ côi dạy cho bọn trẻ viết chữ, cô và ma sơ ở trại thân thiết giống như cô với gia đình Trung vậy.
À nhắc đến Trung, cô lại thấy buồn não ruột!
Đang loay hoay dọn hàng thì từ xa một top phụ nữ tầm 3-4 người đi đến, Tiểu Nam nghĩ chắc là bệnh nhân đi khám bệnh nên cô cũng không để ý lắm.
- Con này hả, con này phải không?
Tiếng vài cô nhoi nhoi khiến Tiểu Nam giật mình, lại thấy bọn người bổ nhào đi đến, cô vô thức lui ra sau.
2 ả chạy nhanh đến, 2 ả đi sau trong đó có một người cô biết, là Tâm vợ sắp cưới của Trung.
Dự cảm có điều không lành, Tiểu Nam vội đi ra bên hông, nếu có gì không hay cô sẽ bỏ chạy. Nào ngờ 2 bên xuất hiện thêm vài tên đầu gấu đến chắn lối đi, cô bây giờ như con chuột nhỏ bị đưa vào ổ, không thể chạy đi bất cứ đâu.
Bị dồn ép vào trong, cô sẵn tay quơ cái chày đập đá cầm lên hù bọn nó.
Tiếng Tâm lảnh lót:
- Đm, đánh nó cho em, đánh nó.
Hai ba đứa nhào vô, đứa túm tóc, đứa lại kéo áo, đứa đè cô xuống, chúng nó thay nhau tán vào mặt vào người cô.
Tiểu Nam đau quá, cô không nói được cũng không thể la lên được, bây giờ chỉ còn cách cắn răng túm được đứa nào đánh đứa đó để tìm được thoát thân.
Bọn nó vừa đánh vừa la:
- Đm làm đỉ mà bị câm..
Tiếng Tâm vẫn cao nhất:
- Bà con xúm lại coi con câm đi làm đỉ giựt chồng con nè, trời ơi là trời. Mất dạy, khốn nạn!
Xung quanh dân tình bu lại đông lắm, Tiểu Nam thấy được thấp thoáng bóng dáng người quen của mình nhưng chẳng ai vào can, không một ai vào giúp cô ngay lúc này.
- Bỏ nha mạy, bỏ cái thói dạng háng cướp chồng người ta nha.
Bọn nó vừa đánh vừa hét lên.
Tiểu Nam toàn thân tê dại, cô rất muốn khóc nhưng bây giờ nước mắt không thể rơi ra được dù là một giọt...
Tại sao chứ? Cô đã giựt chồng ai, cô cướp chồng ai? Cuộc đời này sao lại bất công với cô quá, bắt công quá...
Một con to con nắm áo cô lôi lên, nó dùng kéo cắt xoẹt rách chiếc áo sơ mi ra làm hai, lộ cả nội y bên trong.
Tiểu Nam co người, cô dùng tay che được chỗ nào sẽ che chỗ đó. Bên ngoài tiếng đàn ông cười nhạo, tiếng đàn bà bĩu môi, chưởi rủa..
Ghê tởm quá, cô sống ở đây đã hơn 10 năm ấy thế mà không ai giúp cô, xã hội này từ lâu đã không còn phân biệt phải trái nữa rồi. Chỉ cần có trò vui họ không ngại bu thật đông để xem người ta bị đánh... Nhìn đi, những người ngoài kia có ai mà cô không quen...
Đám kia tản ra, chúng thủ sẵn hột gà, nước mắm, sơn bên ngoài. Tiểu Nam ngồi co người, cô không dám liếc mắt, một cái liếc lên nhìn cũng không dám.
Ào, một ca nước mắm đậm đặc tạt thẳng vào người cô..Tiếp đó là hột gà thúi, từng hột từng hột rơi xuống trên đầu, trên ngực cô...
Cô bây giờ hèn nhát, thê thảm không khác gì những người ăn xin....
Đánh ghen??? Cô đã làm gì ai? Làm gì ai???
- Nè, la liếm chồng tao là kết cục này nè con câm. Tao bầu 2,3 tháng là mày giở trò liền.Câm chưa đủ nhục hả con đỉ?
Tiếng của Tâm vừa nói vừa tức giận, cô ta diễn không khác gì cô đã ăn nằm với Trung trong thời gian cô ta có bầu. Buồn cười quá, ác phụ, ác phụ!
Từng lời từng lời muốn nói đều không thể nói ra, môi bập bẹ được vài chữ cọc lốc không ra đầu ra đuôi.
- T..ô...i...
Từ xa một chiếc xe hơi sang trọng đang chạy đến, người ngồi trong xe vừa nhìn thấy cô, mắt anh nheo lại tỏ khí hung ác lạnh người...
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
68 chương
106 chương
48 chương
6 chương