Lúc này mọi người bắt đầu vào chổ ngồi. "Nào mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho Vũ Tổng". MC bắt đầu hô to và nâng ly rượu của mình lên, và mọi người nâng ly lên và uống cạn bỗng một lát hai má của Hoàng Ngọc Niệm đỏ dần lên cô cảm thấy bắt đầu chóng mặt sao hôm nay tửu lượng cô lại kém đến vậy? Cảm thấy nóng trong người cô muốn cởi bỏ bộ váy này ra ngay . Lúc này Dương Thế Minh xoay qua thấy người cô đỏ lên cầm ly rượu của cô lên ngửi thử trong rượu hình như có xuân dược , là ai? Ai làm chuyện này? "Niệm Niệm, lúc nãy ai đưa ly rượu này cho em?" "Là Vũ....Hạo....Văn..." "Chết tiệt, để tôi đưa em về!!".hòng ngài có thể cho cô ấy nghỉ ngơi tôi sẽ cho người pha trà giải rượu cho Dương phu nhân". "Cám ơn lòng tốt của Vũ Tổng, nhưng ở đây không ổn nên tôi phải đưa cô ấy về" nói rồi không để Vũ Hạo Văn nói thêm lập tức bế cô ra xe để lại Vũ Hạo Văn nở nụ cười đau xót. "Lỡ khiến em thành của hắn rồi, bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không bỏ cuộc đâu nhất định em sẽ trở lại bên tôi sớm thôi...." Về đến biệt thự hắn bế cô vào trong, Dương Thế Minh nhẹ đặt cô xuống giường, cô kéo hắn lại ôm chặc lấy không buông trong lòng hắn kêu gào dữ dội nhưng hắn không muốn lợi dụng cô lúc này. Nhưng bị cô kéo xuống hôn, Dương Thế Minh không kiềm chế được bản thân mình, cả đêm cô cùng hắn trải qua bao nhiêu lần không biết nữa, nhưng mỗi lần cô say rượu là lại muốn hắn. Hoàng Ngọc Niệm mở mắt thức dậy cảm thấy người lạnh lạnh, nhìn xuống thì thấy mình đang lỏa thể..... "Cái quái gì vậy??? Đau đầu quá đêm qua mình chẳng nhớ gì cả ai đưa mình về đây vậy?, á.." cơn đau phía dưới cùng với tình hình hiện tại cũng đủ hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì. Nhìn sang thì không thấy ai nhưng Hoàng Ngọc Niệm cảm nhận được mùi hương của Dương Thế Minh phản phất trong phòng hơi ấm bên cạnh vẫn còn cô nghĩ chắc hắn cũng mới dậy nhưng hắn đi đâu rồi? "Azz.... sao mình lại nghĩ về hắn chứ điên thật" vỗ vỗ đầu sau đó vào phòng tắm. Hoàng Ngọc Niệm bước ra khỏi phòng sau đó tham quan nhà hắn. "Chà... nhà lớn thật, nhưng giờ mới để ý một mình anh ta ở đây sao? Chả có người giúp việc à?" Đi xuống lầu cô ngửi thấy mùi thức ăn" thơm quá" Hoàng Ngọc Niệm cứ thế bị mùi của thức ăn quyến rũ đi theo đến nhà bếp thấy bóng lưng cao lớn đang mang từng đĩa thức ăn ra.... "Dậy rồi à?qua đây ăn đi" tuy không quay lại nhưng hắn biết cô đang đứng sau hắn. "Sao anh biết là tôi?" "Cảm giác" Nói rồi Dương Thế Minh bước đến kéo ghế cho cô ngôi rồi bước qua ngồi đối diện cô. Hoàng Ngọc Niệm gấp một món đưa lên miệng thử. "Woa... ngon quá tôi không ngờ anh biết nấu ăn" "Em khinh thường tôi quá, ăn nhiều một chút đi hôm qua chắc kiệt sức rồi" "Anh....." cô đỏ mặt "Hôm qua là em quyến rủ tôi đấy chứ, đáng lẽ tôi bỏ qua cho em rồi nhưng em lại khơi dậy làm tôi không kìm chế được" đưa tay qua lao thức ăn dính trên miệng cô. "Tôi có sao?" "Thôi ăn đi rồi đi làm hôm nay tôi có cuộc họp" "Ừm" Sau khi ăn xong cô giúp hắn dọn dẹp, thắt cà vạt cho hắn, rồi hắn đưa cô đến bệnh viện. "Niệm Niệm" tiếng Lỵ An gọi cô từ phía sau. "Hả, gì vậy An An" "Đi ăn không?" "Tớ ăn rồi" "À vậy thôi" "Cuối tuần này cậu định đi đâu không? Tớ muốn đi du lịch quá được nghỉ mấy bữa tranh thủ đi du lịch đi...." Lỵ An đề nghị. "Cậu muốn đi đâu?" "Về quê cậu chơi đi cũng lâu rồi không về thăm bác gái , tớ nhớ món cá nướng của bác quá" "Cũng đúng lâu rồi không về quê không biết mẹ tớ khỏe không? Bận nhiều việc quá nên quên cả liên lạc nữa " cô vỗ vỗ đầu . "Vậy quyết định rồi nhé" "Ừm,thôi tớ đi xem hồ sơ đây "