Vợ à, cưng...ngốc thật!
Chương 3
Đêm đau lòng! Ở nhà cùng biến thái!
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả? - Nó nói toáng lên, khuôn mặt đỏ ửng.
-Làm gì chứ? - Hắn nói bằng cái giọng vô tội, nhìn nó rồi cười.
-Vậy sao anh bắt tôi ngồi trên đùi anh chứ hả? - Tức quá, nó hét lên.
-Vợ phải ngồi trên đùi chồng! - Hắn vẫn thản nhiên đáp lại nó.
-Ê, ai là vợ anh chứ! - Nó trừng mắt rồi quay mặt đi.
-Quay lại! Nhanh! - Hắn thấy vậy liền quát.
-Không! - Nó vẫn cứng đầu.
-Đừng để tôi ăn cưng đó! - Hắn tiếp tục.
-Hả? - Như nhận thức được, nó quay đầu lại và giọng nói có phần hơi run run - Vâng! Tôi quay!
-Haha....! - Hắn cười to.
-Huh? - Nó ngẩn tò te.
-Vợ à, cưng... ngốc thật!
Ngay lúc này...
Ngay tại "hiện trường vụ án"...
Nó đang ngồi trên đùi hắn, khuôn mặt đỏ lựng thì hắn lại cười một cách mãn nguyện nhất có thể.
-Ở đây có máy nghe nhạc mp3 đúng không? - Nó hỏi nhưng hắn không trả lời, nó bèn kéo kéo bàn tay hắn đang ôm eo nó - Nè!
-Ừm... - Đầu hắn lại tiếp tục cho ra những sáng kiến mà hắn cho là tuyệt vời.
-Chỉ tôi đi! - Nó lay lay người hắn - Anh vừa dọn xong để nó đâu?
-Hôn một cái đi rồi tôi nói cho cưng biết! - Hắn cười vừa gian lại vừa đầy nguy hiểm.
-Hả? - Nó ôm miệng lại, liên tục lắc đầu - Không! Không bao giờ!
-Vậy nghỉ nghe nhé cưng! - Hắn quay mặt đi, cười thầm chắc chắn rằng nó sẽ bị khuất phục ngay thôi. Và quả không sai...
-Được... được rồi! - Nó miễn cưỡng gật đầu, vì nghe nhạc thôi không giờ ngồi buồn não ruột ra mất thôi nhưng nhớ ra điều gì đó, nó nói ngay - Đây là nụ hôn đầu đời của tôi đó, vì anh là hôn phu nên chắc không sao đâu nhỉ? nhưng chạm vào môi thôi nhé! Được... không?
-Ừm... - Hắn cười khì khì và quay lại.
Mặt đối mặt.
Mắt đối mắt.
Môi thì sắp chạm môi...
Nó đặt tay lên hai má hắn, cô gắng hôn cho thật nhanh nhưng không đủ can đảm, vì nhạc với nhẽo, nó sẽ làm hết sức.
5cm,
3cm,
1cm,
Chụt...!
Nó đứng hình vì thực sự thì chỉ còn một chút nữa thôi vậy mà hắn lại dám xông pha lên luôn chứ! Mất hết cả cảm xúc với cảm tình của con người, nói đúng và chính chuẩn chủ hơn là của nó.
-"Chết rồi! Lại thế nữa!" - Lại một lần nữa, mặt nó nóng bừng lên - "Mặt mình... mặt..."
-Chiếc máy ở trên nóc kệ kia kìa! - Tay hắn chỉ về phía cái kệ cao chót vót phải trên chiều cao của nó mới khổ chứ!
-Sao cao thế? - Nó đứng dậy khỏi chiếc ghế mà đúng hơn là đùi hắn và ngước lên.
Hắn nhìn nó mà cười khúc khích, đi lại gần, ôm eo nó và nhấc bổng lên, nói...
-Lấy đi cưng!
-À... Ờ...! - Nó nhanh tay với lấy chiếc máy mp3.
Bộp.
Hắn thả nó xuống một cách không nhẹ nhàng chút nào cả nhưng chỉ do là nó quá là nhỏ, hắn không nghĩ là nó lại nhỏ bé đến độ như vậy.
-Ôi, mông tôi! - Nó kêu, mắt nhắm tịt lại.
-Thôi, tôi xin lỗi mà! - Khoác vai nó, hắn cười - Cưng lấy được rồi nhỉ?
-Đau lắm đó! - Nó hét lớn - Máy đây!
Hắn tiến lại phía ngăn kéo bàn gỗ, lấy ra một cái tai phone rồi bảo với nó
-Nằm lên giường đi!
-What? - Nó nhăn mặt - Anh biến thái vừa thôi chứ!
-Hả? - Hắn phì cười trước thái độ của nó - Cưng nghĩ đầu óc tôi đen tối đến thế sao?
-Ờ... thì... - Quả thật thì nó có vẻ đen với tối hơn à!
-Nói nhiều quá, nằm lên đi! - Hắn trừng mắt - Đưa máy mp3 đây!
-A... Vâng! - Nó hơi run run, chạy lại đưa xong là leo lên giường nằm ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Hắn nhét chiếc tai phone vào rồi cũng leo lên nằm cạnh nó, cười nhẹ. Hắn kéo nó lại, ôm vào lòng mình rồi nói nhỏ.
-Nghe nhạc một chút rồi xuống đi ăn cơm nha!
-Vâ... vâng! - Nó hơi sờ sợ.
Hắn đưa một bên tai phone cho nó, một cái cho hắn, hai người cứ như vậy mà hòa mình vào lời ca ngọt ngào của bài hát "How Did I Fall In Love With You"...
Remember when, we never needed each other
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, wed never be,
Alone
Those days are gone, and I want you so much
The night is long and I need your touch
Dont know what to say
I never meant to feel this way
Dont want to be
Alone tonight
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?
"Hai con người, với hai tâm hồn khác nhau...
Nhưng ngay lúc này đây thôi, họ đang ở bên nhau đó...
Đôi mắt khẽ khép lại nhẹ nhàng...
Hai trái tim cũng có lúc lại cùng đập chung một nhịp...
Hắn - Hoàng Thái muốn ở bên nó nhưng cũng muốn trêu đùa với tình cảm của nó...
Liệu hắn có ở bên nó hay không...?
Hay sẽ bỏ nó lại chỉ vì một người con gái thú vị hơn...
Vì một cuộc tình mới mẻ hơn...
Nó sẽ ra sao chứ...?
Cuộc đời ta hãy để hay chữ duyên phận quyết định..."
-Này! - Nó chọt chọt vào má hắn.
-Hưm... - Mắt hắn vẫn nhắm nghiền lại.
-Dậy đi! - Lay lay người hắn, nó nói, căn bản vì bây giờ nó thấy đói quá rồi.
Im lặng.
-Tôi đói lắm rồi đó! Dậy đí! - Nó tiến mặt lại xát hắn, nếu không cho cái gì đó vào bụng thì chắc nó chết mất thôi - Đừng ngủ nữa!
Chụt!
Hắn bất ngờ mở mắt, chớp lấy cơ hội và cướp tiếp nụ hôn thứ hai của nó. Xong, hắn ngồi dậy, cười khinh khỉnh và kéo nó vào lòng mình.
-Á! - Nằm gọn trong tay hắn, nó hét toáng lên rồi ôm miệng, có một thứ dư vị nào đó vẫn đang đọng lại trên môi nó... nhẹ nhàng, thoáng qua tựa như là gió.
-Sao hả? - Hắn nhẹ nâng một lọn tóc nó lên, nói nhỏ vào tai của nó bằng một giọng trầm trầm.
-Sao anh lại... - Nó ấp úng.
-Cướp nụ hôn đầu của cưng rồi thì hôn cái thứ hai có làm sao đâu! - Hắn vui vẻ trả lời - Vừa nãy muốn nói gì hả?
-Ưm... - Nó nhìn quanh thì phát hiện ra rằng căn phòng bây giờ có thể nói là.. nó và hắn đang động phòng hoa trúc thì đúng hơn đó, cười trừ một cách đau đớn - Tôi đói lắm rồi đó!
-Ừ...! - Hắn gật đầu rồi tiếp - Nhưng tôi không muốn ăn cơm!
-Không ăn cơm? - Nó quay lại nhìn hắn khó hiểu - Thế thì ăn gì?
-Ăn... - Hắn cười gian, nhìn nó.
-Ăn cái gì? - Nó nhìn lại người mình rồi hỏi tiếp.
Hắn buông nó ra... xong đẩy nó nằm xuống giường, chống tay khóa nó lại ở giữa và cười rất vô tội.
-Anh... anh - Nó sợ hãi, ánh mắt ngấn lệ như chỉ chờ trào ra.
Không nói gì, hắn đưa tay lên khuôn mặt nó. Ngón tay hắn dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, môi nó có vị của loài hoa quỳnh tinh khiết, một dư vị khó quên đã đọng lại trên môi hắn. Có một điều mà nó chưa biết, đó là nó cũng đã cướp mất nụ hôn đầu của hắn rồi... nụ hôn mà hắn sẽ chỉ dành cho người hắn yêu... Người đó có phải là nó hay không?
-Nè! - Nó đẩy đẩy hắn nhưng không có hiệu quả.
-Ưm... - Hắn nhìn nó nhưng vẫn mãi suy nghĩ.
-Cho tôi đi ăn cơm nha! - Nó thành khẩn nhìn hắn , rồi quay mặt đi sao cho không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa - Lần... lần sau, đừng có đùa tôi kiểu đó nữa!
-... - Không nói gì, hắn quay khuôn mặt nó lại đối diện với mình.
-Đã nói là đừng đùa kiểu đó nữa rồi mà! - Nó nhăn mặt, người nóng bừng bừng.
-Tôi đâu có đùa! - Hắn trầm giọng rồi bào bảo - Mà hình như tôi chưa biết tên cưng, đúng không?
-Ờ... - Nó gật gật đầu.
-Vậy thì tên là gì? - Bằng cái điệu cười khì, hắn hỏi.
-Là... - Nó định nói thì dừng lại - Tên Việt hay tên thật?
-Tên thật? - Hắn khó hiểu nhìn nó - Tôi không hiểu ý của cưng!
-Tôi không phải là người Việt mà là người Nhật! - Nó nghiêng đầu rồi nói.
-À! - Hắn vỡ lẽ, rồi nói tiếp, hình bóng ngày xưa lại quay về - Tôi cũng có quen một cô bé người Nhật! Hồi đó còn nhỏ lắm, khoảng chín hay mười tuổi gì đó!
-Vậy sao? - Nó ngạc nhiên - Cô bé tên là gì vậy? Cô ấy có biết tên của anh là gì không?
-Không! - Hắn nhẹ lắc đầu - Tôi biết tên cô bé nhưng cô ấy lại không biết! Và... tôi nghĩ rằng... mình đã thích cô bé ấy!
-Ưm... - Nó trầm ngâm, thấy cái gì đó nặng trĩu trong lòng. Thất vọng sao? Vì người hắn thích không phải là nó mà là một cô bé khác? Cuộc đời thật trớ trêu nhưng cũng thật khó hiểu!
-Sao thế? - Hắn gọi nó.
-Không, mà cô bé ấy... tên là...? - Nó lắc đầu, xua tan đi những gì vừa nghĩ.
-Tên là... Gekkanbijin! - Nhớ lại một chút quá khứ, hắn nói.
-Hả? - Nó trố mắt nhìn hắn - Gekkanbijin?
-Ừm - Hắn gật đầu rồi nói tiếp - Cô bé ấy bảo tên như vậy vì ba và mẹ cô quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ! Và tên cô bé ấy có nghĩa là hoa quỳnh!
-Ơ... - Nó cố lục lọi trong kí ức tuổi thơ của mình...
***
7 năm về trước...
Buổi sáng lộng gió...
Tại một đồng cỏ xanh rờn...
Một cô bé mặc váy trắng đang ngồi cạnh một giỏ hoa quỳnh chưa nở...
Khuôn miệng nhỏ khẽ khàng ngân nga một vài câu hát...
Sazanami no BEDDO de me o samashita asa ni
Subete ga owatte hajimaru no
Atatakaku shizuka na hikari ni tsutsumarete
Kibou ga michiteru umi ni kaeru no
Hora shiawase no kane ga natte
Nanatsu no umi ga kagayaki dashitara
Ai no kiseki o ichiban suki na
Anata to futari mitsumetai
Soshite sotto KISU o shite ne
-Này! - Từ đâu, một cậu bé với khuôn mặt như hoàng tử đi lại cạnh nó, cười nhẹ.
-Hả? - Nó chớp chớp dôi mắt to của mình.
-Giọng bạn hay lắm! - Cậu khẽ nói, giọng nói như hòa vào cùng làn gió nhẹ nhàng bay tới vành tai nó.
-Hì! - Nó cười, mặt đỏ lựng khi mà có người khen mình hát hay - Cảm ơn bạn đã quá khen!
-Không đâu! Mình nói thật đó! - Cậu lắc đầu - Mà bạn đang làm gì vậy?
-Mình đang chờ Gekkanbijin nở? - Nó tươi cười.
-Gekkanbijin? - Cậu bé gãi đầu.
-Ơ... - Nó nhìn cậu một cách khó hiểu.
- Mình không phải người ở đây nên không rõ lắm! - Cậu cười khì.
-À! - Nó cười hớn hở - Gekkanbijin nghĩa là hoa quỳnh đó!
-Oh, vậy hả? - Cậu bé nhìn thích thú - Mình cùng đợi với bạn nhé! Có được không?
-Ừ, được chứ! - Nó gật gật đầu rồi vui vẻ trả lời.
Trên đồng cỏ xanh lộng gió...
Hai đứa bé, một trai một gái đang ngồi đợi hoa quỳnh nở...
...
10 giờ đúng...
-Hoa nở rồi kìa!
Tiếng của cô bé reo lên trong niềm sung sướng, cậu bé cũng nhìn vào.
Đó là một loài hoa đẹp - hoa quỳnh trắng. Nó không có vẻ quyến rũ con người ta như là hoa hồng - loài hoa nữ hoàng nhưng nó mang sự tinh khiết trong sáng. Một loài hoa dịu nhẹ mà làm lòng người ta sững người trước vẻ đẹp của chúng.
-Xin lỗi nhưng mình phải đi rồi! - Cậu bé vội vàng cúi đầu xong quay bước.
-Ơ... - Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả.
-Mình đi nha! - Cậu chạy đi rồi như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói lớn - Bạn tên là gì vậy?
-Mình là Gekkanbijin tên như vậy vì ba và mẹ mình quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ! Và tên ấy có nghĩa là hoa quỳnh!
-Mình nhớ rồi! Mình sẽ không quên bạn đâu!
***
Hiện tại...
-Vậy là... - Nó lắp bắp - Anh là cậu bé đó sao?
-Nghĩa là... - Hắn cũng sửng sốt - Cưng là Gekkanbijin?
-Ừ! - Nó gật gật đầu.
-Hả? - Hắn vui, vui lắm nhưng cúi mặt - Từng thích cô bé ấy nhưng giờ thì không biết sao nữa rồi!
Hai người vẫn trong tư thế người trên kẻ dưới... vẫn tiếp tục theo đuổi nhưng ý nghĩ riêng của mình...
Nhưng không sao...
Vì họ sẽ sớm quay lại làm thêm những nhiều những trận chiến tranh nữa thôi...
Chỉ là...
Trái tim đang rung động...
Từng hồi...
Từng hồi...
Rồi lỡ lệch một nhịp...
-À... - Nghĩ ra điều gì đó, nó giật mình rồi bảo - Bây... bây giờ xưng... xưng hô kiểu gì?
-Xưng hô? - Hắn tròn mắt nhìn nó, cười cợt - Cưng sinh tháng mấy vậy?
-Tháng mấy? - Nó hỏi lại.
-Cứ nói đi! - Hắn giục nó nói.
-Tháng Năm! Thì sao? - Không hiểu gì nhưng nó vẫn nói.
-Vậy sao? - Hắn sung sướng vô cùng rồi tiếp - Tôi sinh tháng Một! Vậy thì...
-Tháng Năm? Tháng Một? - Nó ngu ngơ - Là cái quái gì vậy?
-Cưng gọi tôi là anh đi! - Cười gian như con ngan, hắn bảo.
-Hả? What? - Nó hét toáng lên - Anh?
-Ừ! - Hắn gật gật đầu - Dù gì thì từ hồi chiều tôi với cưng cũng đã có điều kiện sẵn với nhau rồi đó nha!
-Ưm... - Nó đành lòng cười trừ đau khổ.
-Sao hả? - Hắn nói nhưng trong lòng không ngừng nghĩ ra thêm một điều kiện nữa để trói buộc nó ở bên cạnh mình.
-... - Chưa bao giờ như lúc này mà nó mất hết cảm giác thích cái cậu bé ngày xưa, mà chỉ muốn cầm dao phay phanh thây hắn ra thôi!
-Đồng ý hay không đây? Để tôi còn xuống nấu cơm và đồng nghĩa với việc là cưng sẽ ở lại! - Hắn cười, nụ cười sặc mùi nguy hiểm rồi đứng dậy.
-Hả? - Nó tròn mắt.
Một mình nó?
Ở lại đây?
Trong khi đó là bị mù đường?
Đúng là cái tên sát nhân!
Cái đồ giết người!
-Chọn đi! - Hắn cúi người, nói nhỏ vào tai nó.
-À... Ờ... thì... - Nó ấp úng, trong lòng không ngừng xem nên chọn cái gì thì tốt cho mình hơn.
-Nhanh lên, không thì... - Hắn bỏ lửng câu, đứng thẳng dậy rồi quay gót chân.
-A... - Thấy hắn định bỏ đi thì nó vội vàng cầm lấy bàn tay hắn, kéo lại - Được, được rồi!
Nhưng...
Dù chỉ là một cái kéo tay rất nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn thấy như có cái gì đó chạy dọc cánh tay mình một cách tê tê.
Hắn...
Có phải là thực sự thích nó?
Không, không thể nào...
Nếu có thì cũng đã là quá khứ rồi..
Không được để cảm xúc này xen lẫn vào tâm trí một lần nữa...
Nhưng làm được không mới là điều đáng nói...
Dù gì thì hãy cứ để cho số phận quyết định vậy...
Đâu ai đoán được tương lai sẽ ra sao...
-Đồng ý rồi đó! - Hắn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cười cợt rồi bế nó lên.
-Này! - Nó hét toáng lên - Làm... làm cái gì vậy?
-Thì xuống dưới nhà! - Hắn chu mỏ - Đi nấu cơm chứ còn sao nữa!
-Vậy bỏ tôi xuống! - Nó kêu - Tôi cũng có chân mà!
-Bỏ cưng xuống hả? - Hắn lỏng tay.
-Ừ! - Nó định nhảy xuống thì...
-Nằm mơ đí! - Siết chặt vòng tay, hắn vẫn cứ bế nó xuống dưới nhà, bỏ ngoài những tiếng kêu than trời đất.
Đặt nó xuống, hắn lăng xăng chạy vào tủ lạnh rồi nói vọng ra.
-À mà quên mất là mỗi lần gặp tôi thì cưng phải...
-Hả? - Nó chết lặng, lại điều kiện biến thái gì nữa đây - Mỗi lần tôi gặp anh phải thế nào?
-Cái gì đó? - Hắn quát - Gọi anh thì phải xưng em, nghe không?
-E... em? - Nó ấp úng, mắt trợn tròn.
-Còn sao nữa? - Hắn nói lớn - Điều kiện mà!
-Điều kiện? Rồi, tôi biết giữ lời hứa mà! Em thì em, sợ gì! - Nó hét lại, gia đình nó biết giữ lời hứa chứ đâu có nói dối bao giờ.
-Vậy nói một câu đi! - Hắn cười, nói vọng từ trong bếp ra.
-Như là.. câu gì? - Nó hỏi.
-Câu Em yêu anh! - Hắn nhắn mạnh câu anh yêu em rất nham hiểm.
-Cái gì?- Bình tĩnh, bình tĩnh nó cố nói to - Em... em...
-Anh nghe không có rõ, cưng à! - Hắn nói.
-Em yêu anh! - Nó ức chế - Vậy được chưa?
-Ừ! - Hắn cười - Thôi đi vào đây đi!
Kẻ trong bếp, người ngoài phòng khách mà hình như nó với hắn không biết tốn ca - lo nước bọt khi hét mấy câu như vậy hay sao nữa!
Nó chạy vào trong bếp, thấy hắn đã dọn ra nào là rau, củ, quả rồi là thịt cá, bò, heo...
-Chúng ta nấu nhé!- Hắn cười.
-Cất bớt đi! - Nó chỉ vào đống đồ - Ăn như thế này chắc tôi với anh thành hai con heo mất thôi!
-Rồi thì cất! - Hắn phụng phịu rồi đem bỏ vài thứ vào tủ lạnh - Xong rồi đó! Bây giờ làm món gì bây giờ?
-Sườn xào chua ngọt nha! - Nghĩ ngợi một lúc, nó tươi cười.
-Ừ, cưng với anh cùng làm nha! - Hắn nhe răng, lúc này nó mới để ý là hắn có một cái răng khểnh rất duyên.
-Lấy cho tôi à nhầm em 500 gram sườn đi! - Nó nhẩm lại cách làm trong đầu, xong nói.
-500 gram là bao nhiêu? - Hắn gãi đầu.
-Trời ơi sao mà ngốc thế hả? - Nó cốc vào đầu hắn.
-Au! - Ôm đầu, hắn kêu rồi nhìn nó.
Xoảng...!
Xoẹt, xoẹt...!
Cốp cốp...!
Sau một hồi những tiếng động kinh tai, cuối cùng thì một đĩa sườn xòa chua ngọt cũng được ra đời.
-Oa! Nhìn cũng đẹp đó chứ nhỉ? - Hắn khen.
-Còn phải nói nữa sao? - Nó vênh mặt.
-Để thử xem nào! - Hắn lấy đũa, gắp thử một miếng và bỏ vào miệng - Vợ anh nấu ăn ngon phết!
-Ai là vợ anh chứ? - Nó trừng mắt.
-Cưng chứ ai! - Cười lớn, hắn ngồi xuống ghế và kéo nó vào lòng mình.
-Xùy! - Nó thở dài.
-Bây giờ vào trong tủ lấy sữa với vài miếng bánh mì ra cho vào lò vi sóng hâm nóng lại đi! - Hắn ôm eo nó, nói.
-Bỏ tôi ra thì mới làm được chứ! - Nó chu mỏ, nhìn hắn tỏ thái độ cáu kỉnh.
-Ừ! Quên mất! - Hắn buông nó ra rồi giật mình, nói - Mỗi lần gặp anh thì cưng phải...
-Phải làm gì? - Nó làm xong, quay ra hỏi hắn.
-Hôn anh một cái! - Hắn cười gian.
-Hôm nay anh ẩm-i-xê sao? - Nó quắc mắt.
-Không hề, chẳng lẽ em không biết giữ lời hứa sao? - Hắn lắc đầu, tỏ ý thất vọng vô cùng.
-Không! - Nó nói - Chấp nhận luôn!
Tít...
Tít...
Tiếng lò vi sóng kêu lên, nó lấy bao tay rồi bê đồ để lên bàn. Rồi nó tiến lại gần hắn...
Chụt...!
Nó hôn vào môi hắn, một cái hôn phớt qua, thật nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn đứng hình tại chỗ.
Chỉ là đùa thôi mà...
Tại sao lại làm thật...?
Cưng không biết rằng anh không thể kiềm chế được cảm xúc bộc phát mỗi khi cưng hôn anh sao...?
Rất nhiều những cô gái quyến rũ, dễ thu hút những tên con trai khác thì anh lại không nằm trong số đó...
Vậy tại sao...?
Tại sao... Cưng lại thu hút được ánh nhìn của anh chứ...?
Thật là khó chịu quá...
Anh xin lỗi...
Nhưng hình như là anh thích cưng thật lòng mất rồi...
-Này! - Nó hua hua tay trước mặt hắn.
-... - Hắn nhìn nó.
-Ăn đi, tôi đói lắm rồi đó! - NÓ phụng phịu.
-Ừ! - Một lần nữa, hắn lại kéo nó vào lòng mình, cười vui.
-Há miệng ra đi! - Nó cầm một miếng bánh mì, xong khều khều tay hắn.
Trời đất ơi...!
Nó đang làm cái quái gì thế này?
Nhưng thôi thì...
Lỡ rồi mà...
-A...! - Hắn há miệng - Ầm... Ngon làm đó!
-Ừ...! - Nó cũng cười.
Hắn và nó bên nhau...
Ngồi ăn đến lúc lâu...
-No quá! - Nó nói - Bây giờ anh cho e... em lên phòng để tắm!
-Ừ! - Hắn bế nó dậy.
-Đưa lên là được rồi! - Nó nhăn mắt.
-Không được! - Hắn lắc đầu rồi đi một mạch luôn.
Lên đến phòng...
-Thả xuống đi! - Nó đập vào vai hắn.
Hắn thả nó xuống, xong nằm xuống giường, đôi mắt khẽ nhắm hờ...
-À..! - Nó gọi hắn.
-Sao còn ở đó? - Hắn hỏi nhưng mắt vẫn nhắm nghiền - Hay muốn anh tắm chung với cưng hả?
-Ơ... - Mặt nó đỏ lựng, xong tức giận - Tên điên! Biến thái!
Rầm...!
Cánh cửa phòng tắm bị đóng lại một cách không thương tiếc, hắn nhổm dậy, cười khì.
-Cưng ngốc thật đó!
Nửa tiếng sau...
Cạch..!
Cửa phong tắm mở, nó bước ra trong chiếc áo hình con mèo và một chiếc quần soóc không quá ngắn.
-Nè! - Nó gọi - Đi tắm đi!
-Ừ... - Hắn trả lời, lấy quần áo xong cũng đi vào phòng tắm.
Nó ngồi trên giường, ôm cái gối to đùng, xong không biết làm gì hết...
-A...! - Nó thấy trên bàn có một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Nó bắt đầu mở ra đọc, mặt bỗng nhiên đỏ lên khi đến mấy cái đoạn... ôm nhau.
-Đọc cái gì đó? - Hắn hỏi nó, mái tóc còn ướt làm tăng thêm vẻ nam tính và tất nhiên em nào gặp cũng phải sịt vài lít máu mũi.
-Tiểu thuyết thôi! - Nó bỏ lại, mặt đỏ bằng rồi leo lên giường nằm.
-Đọc mấy thứ đó mà mặt đỏ vậy sao? - Nằm lên giường theo nó, hắn cười.
-Kề tôi à nhầm em! Mà lấy gối ôm chặn giữa đi! - Nó kéo cái gối lại.
-Tại sao> Lí do? - Hắn hỏi lại.
-Chẳng may nữa đêm, ngủ say quá bị anh làm gì không biết thì chết e... em à! - Nó nhăn mặt nhăn mũi lại.
-Haiz... - Hắn thở dài, bó tay với "cô vợ" này luôn.
Đêm tĩnh lặng...
Hai con người...
Chung một giường...
Nhưng mỗi người một góc...
Một suy nghĩ khác nhau...
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
67 chương
66 chương
14 chương