Tí tách! Mưa cũng đã ngớt dần, lúc này thì cũng đã hơn 11 giờ rồi. Tiếng những hạt mưa bé tẹo còn sọt lại róc rách trên nhưng mái nhà ở hai bên đường, cái âm thanh ấy nghe mới vui tai làm sao! Nó lại tiếp tục cái thú vui là đưa tẩy hứng những giọt nước mưa rỏ xuống từ chiếc ô. Chợt, nó thấy một bà lão run rẩy ngồi trước mái hiên của ngồi nhà lớn, trên người bà chỉ là bộ quần áo rách rưới được chắt vá khắp nơi. Hiện tại trong người nó cũng đang mang theo tiền nên muốn biếu lại cho bà ăn cái gì cho đỡ đói, nghĩ vậy thôi thì nó chạy một mạch ra khỏi chiếc ô, mặc cho mưa có rơi vào người. Nó nhìn khuôn mặt bà lão một lúc rồi khẽ lay lay người gọi bà: -Bà ơi! Bà! Được mấy giây sau thì bà lão cũng mở mắt ra, nhìn thấy nó trước mặt, bà mỉm cười và hỏi nó, giọng bà run run từng hồi theo nhịp thở: -Cô... cô có... có phải là... thiên... thiên thần... không? -Dạ không ạ! Cháu là người, bà vẫn sống mà! Hơn nữa cháu mặc đồ đen! - Liên tục lắc lắc đầu, nói thực ra thì bà lão làm nó nhớ đên bà của nó - Để cháu đưa bà đi bệnh viện nhé! -Nhưng... nhưng.... tôi không... không có... tiền.... tiền để trả.... cho cô... cô đâu! - Giọng của bà vẫn thế, vẫn run rẩy trong sự mơ màng, mắt bà dường như sắp nhắm nghiền lại... -Bà... bà đừng ngủ mà! Cháu không có lấy tiền đâu! - Dường như nó bị cái cảm xúc trong lòng thúc đẩy, nước mắt nó dường như sắp trào ra - Cháu sẽ đưa bà đi bệnh viện mà! Hắn cũng chạy lại gần, thấy nó khóc như vậy thì hắn đưa cái ô cho nó và bế xốc bà lão dậy. Cả hai cùng chạy thật nhanh để đưa bà đến bệnh viện gần nhất. Cạch! Bà lão được bác sĩ đưa vào trong phòng cấp cứu, hắn đi lại xung quanh và nhìn nó. Khuôn mặt nó xanh xao thấy rõ, sự lo lắng đang ngập trào trong cái tâm hồn kia, hắn không thể im lặng thêm nữa, hỏi: -Tại sao cưng lại như thế kia? -Bà lão ấy làm tôi nhớ về bà của tôi! - Câu nói của nó phát ra, cũng là lúc nước mắt lại rơi đầm đìa trên hai gò má. -Bà của cưng bị sao vậy? - Tiếp tục gặng hỏi, hắn ngồi xuống cạnh nó, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run lên theo từng tiếng khóc kia. -Có phải tại tôi nên bà mới ra đi như vậy không? Tại tôi không tốt nên bà mới bỏ tôi mà đi về thế giới bên kia không? Phải không? - Những tiếng nấc vang lên, nước mắt của nó mặn chát vô cùng, nó rất nhớ bà, nhớ lắm. Đôi lắm trong giấc mơ mộng mị nó cũng nhìn thấy bà. Nó muốn chạy đến mà ôm chầm lấy bà nhưng dường như điều ấy là quá xa vời đối với nó. Ông trời chẳng phải quá bất công hay sao? Ngay khi nó chạy đến thì bà thả nhắm mắt lại, trên môi còn giữa nguyên nụ cười thanh thản nhưng nó không muộn như vậy! Tại sao bà có thể bỏ nó? Tại sao bà lại nhắm mắt mà không bao giờ mở ra để nhìn nó nữa chứ? Bà ghét nó hay sao? Nó đã liên tục gào lên cầu xin bà đừng ngủ, bà hãy cố gắng lên nhưng dường như đó chỉ là những thứ trong vô vọng... -Không phải, không phải đâu! Cưng đừng từ dằn vặt mình nữa! - Nhìn nó tự đổ hết lỗi cho bản thân mình mà hắn cảm thấy trong lòng đau quặn vô cùng, liền giải thích cho nó hiểu - Khi về già thì ai cũng phải nhắm mắt xuôi tay, anh đoán là bà của cưng đâu có muốn như thế đâu! Ai mà chẳng muốn khi về già quây quần bên con cháu, cái sự ấm áp đấy thì ai cũng muốn hết! Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được khỏi lưỡi hái Tử Thần cơ chứ! -Nhưng mà... - Nó vẫn nức nở, khóc rất nhiều, hắn đưa tay lên bịp miệng nó lại không cho nói tiếp rồi mỉm cười để trấn an nó. Cái nụ cười ấy bỗng nhiên nở hoa trong lòng nó, hắn nói tiếp: -Nếu ở nơi suối vàng kia bà có nhìn thấy cưng như thế này thì bà có vui không? Ai cũng vậy thôi, đều muốn nhìn thấy nụ cười của người mình yêu quý! Nên đừng có khóc như thế nữa, bà chắc hẳn sẽ rất buồn đó! Cạch! Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ đẩy xe, một người thì cầm bình truyền nước chạy theo. Cô y tá trông khoảng ngoài hai mươi, hỏi nó: -Cô có phải người nhà bệnh nhân không? -Dạ! - Vội lau nhanh nước mắt, nó gật đầu - Đúng rồi ạ! -Bà lão hiện giờ không có gì nguy hiểm, chỉ cần bồi bổ thêm thức ăn là được rồi! Lần sau đừng để bà bị ngấm nước như thế nữa! - Vừa nói thì cô y tá vừa ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ - Giờ cô đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện! -Tôi sẽ làm hộ cô ấy! - Bỗng dưng hắn lại lên tiếng, nói thật thì hắn rất tự hào khi có một cô vợ có lòng tốt như nó. -Anh... - Đang định mở miệng nói thì cô y tá chết ngất trước cái vẻ đẹp của hắn, trông cô thẹn thùng như thiếu nữ mới tuổi mười tám vậy đó - Mời... anh đi! Hai người thì đi vào làm thủ tục, mỗi nó là ngồi ngoài đợi, bởi lẽ không phân biệt được phân hướng thì làm sao tìm được bà lão chứ. 5 phút sau... Cạch! Choang! Một loạt những thứ tiếng chói tai vang ra từ trong phòng hắn và cô y tá vừa vào... “Họ đang... đang làm gì vậy chứ?” Tự nhiên thấy hắn chạy ra ngoài, mặt méo xệch trông như vừa gặp thú dữ, kéo nó chạy đến phòng của bà lão đã ghi trong giấy nhập thủ tục. Đằng sau thì cô y tá đuổi theo rất khốc liệt, may mà có hai bảo vệ ngăn lại chứ không chắc giờ không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Cô y tá trẻ tuổi bị giữ lại thì gào thét thảm thiết: -Thả tôi ra! Tôi phải đi cùng với anh ấy! Trong phòng bệnh... -Sao trên cổ anh có vết son đỏ choét thế kia? Gái nó cắn à? - Miệng nó tủm tỉm cười, nó quay ra nhìn bà lão vẫn đang nằm trên giường. Ức chế, hắn vừa lấy khăn giấy lau phần son trên cổ thì vừa lẩm bẩm trong bực tức: “Bà chị y tá đáng ghét! Khiếp quá, đánh lớp son dày thế! Hết mất cơ hội nhìn cưng mặc Sexy Kimono rồi, buồn thế không biết!” Bà lão ấy đã tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của nó liền hỏi: -Cháu là cô bé thiên thần đó à? -Trời ơi! Bà à, cháu đã nói là cháu không phải thiên thần rồi mà, bà chưa có chết đâu! - Không thể ngờ rằng bà vẫn nghĩ là mình đã nhắm mắt lại nơi suối vàng, nó vẫn nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc, sần sùi của bà mà nói - Dù cho thế nào cháu cũng không thể để bà chết được đâu! -Cháu chắc là con nhà giàu nhỉ? Ta nói thế này cháu đừng để ý nhé! - Tiếng bà lão vẫn hổn hển trong mệt nhọc, bà thầm cười - Ta cứ tưởng rằng lũ con cháu nhà giàu hay bỏ bê những người ăn xin như ta lắm chứ! Không ngờ vẫn còn có những người tốt như cháu và bạn kia! Rầm! Rầm! -Hoàng Thái! Anh lo mà giữ cửa cho cẩn thận đi chứ! - Đang yên đang lành thì bỗng dưng những tiếng đập cửa kinh hồn vang lên, nó tức tối quát hắn - Để chị ta xông vào đây là chỉ có anh chết thôi đấy! -Cưng không biết thông cảm cho anh à! - Hắn thì đang trong tình trạng ôm cửa rất thắm thiết, có lẽ bà chị y tá vẫn không chịu buông tha, liên tục đập cửa, không màng đến nơi này là đâu. Cứ thế này thì hắn cũng chết mất thôi, đẹp trai cũng là một cái tội hay sao? -Có chuyển gì thế cháu? - Thấy có chuyện gì đó không ổn, bà nhổm đậy một chút để xem. -Bà cứ nằm xuống đi ạ! - Nó trừng mắt nhìn hắn rồi đỡ bà, không muốn bà phải quan tâm làm gì, nó muốn bà nghỉ ngơi cho đỡ mệt. -Cảm ơn cháu! Cháu tốt với ta quá! - Bà lại nằm xuống theo mong muốn của nó, miệng thoáng nở nụ cười hiền hậu. -Không có gì đâu bà ạ! - Trong lòng nó cảm thấy vui lắm, nhất là khi giúp đỡ một người già. “Bà ơi!” Rầm! Rầm! -Hoàng Thái! Mở cửa ra! - Tiếng của bà chị y tá từ ngoài vọng vào trong, tay thì vẫn không ngừng đập cửa liên hồi. Máu nó sôi sùng sục như nước sôi, đứng dậy đi đến rồi đẩy hắn ra. Nó mở cửa ra thì cả cái khuôn mặt tèm nhem mồ hôi của bà chị y tá kia đã hiện ra. Không thể kìm nén được nữa, nên nó mới hét lên: -Chị là y tá mà không biết tôn trogj bệnh nhân à? Nhất là người già đang nằm kia đây! Không có cái quy tắc gì hết à? Đúng là lúc nào cũng chỉ có chăm chăm chạy theo cái bọn trai đẹp mà không biết bọn nó có coi mình ra cái gì không? Chị nên nhớ rằng công việc là trên hết chứ! Bực hết cả mình! -Ơ.. Hoàng Thái! Xử lí con em của anh đi kìa! Nó láo quá! - Nói thực ra thì hình như bà chị y tá vẫn không biết đến hai cái từ vô duyên là gì hay sao ấy, vẫn thản nhiên nói với hắn. “Cái gì? Em?” -Này chị! Em đâu mà em! Nghe cho kĩ đây này, tôi là vợ của anh ta đấy! Phiền chị đừng làm phiền phòng này nữa! - Không biết mặt bà chị này dày bao nhiêu mét không biết, nó vẫn bộc lộ ra cái sự giận dữ trong lời nói - Để cho bà cụ ngủ chút đi! -Vợ? Huhu... Hoàng Thái à! Sao anh lại có vợ rồi cơ chứ! ợ anh xấu hoắc à, làm sao bằng em được cơ chứ! - Nhẹ nhàng che mặt lại, bà chị khóc tu tu như đúng rồi - Anh à, sao anh có thể... Rầm! Không cho bà chị ấy nói hết, nó đã đóng cửa phòng lại cái rầm. Chỉ qua cái cách đóng cửa ấy cũng biết nó giận đến độ nào. Nhưng... nó đã rất sai lầm khi nói ra cái câu “Nghe cho kĩ này, tôi là vợ của anh ta!”, bỗng nhiên hắn lại vui vẻ đến lạ thường. Hắn kéo tay nó, làm cả thân hình nhỏ nhắn kia đổ vào người mình. Dịu dàng hôn lên mái tóc nó, hắn nói: -Nè, cưng vừa nói là vợ của anh đó nhé! -Ơ... hay quá ha? Anh nghĩ là thật hả? - Mắt nó đang trong tình trạng cà la té mắt bé mắt to, hỏi hắn. -Ừ! - Gật đầu cái rụp, hắn chưa bao giờ cảm thấy vui như bây giờ. -Tôi nói thế chỉ để cho bà chị kia đi thôi! Bỏ tôi ra đi! - Liên tục dãy dụa, nó cau mặt lại trông rất... dễ thương. -Không bỏ đâu! - Hắn vẫn rất quả quyết mà ôm nó, mặc cho những cái dẫy dụa ngày một mạnh hơn. Khong biết làm thế nào mà nó lại nói với hắn một câu rất chi là xanh rờn và hắn liền đồng ý luôn. Cái câu nói ấy không thể nào ngoài: -Bỏ tôi ra, để tôi nói một câu cuối với bà cụ rồi đi về nhà! Anh muốn làm gì tôi thì làm! Hình như bà lão không có để ý đến chuyện vừa xảy ra, bà đã ngủ rồi mà. Nó nhìn bà lần cuối rồi kéo hắn đứng dậy đi ra ngoài, không quên kéo theo cái túi đựng Sexy Kimono. “Cuối cùng thì vẫn chẳng nói được gì với bà lão hết!” Ra đến chỗ trực của bệnh viện, nó dặn dò bác sĩ một số câu rồi quay ra nói với bà chị y tá hậm hực đứng đó: -Sáng mai, chị hãy cho bà ấy ăn cháo cho bà khỏe lại! Nếu dám làm gì bà thì đừng trách tôi ác! Cả hai cùng ra khỏi bệnh viện, nó thì không nỡ rời xa bà lão, còn hắn thì... sung sướng vô cùng. Trời đã ngớt hết mưa, hai người vẫn lẳng lặng đi cạnh nhau trên con đường về nhà. Đến nhà hắn, nó mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà mát lạnh, hắn lại như thường lệ, thói cũ không bỏ, mà bế nó về phòng, đặt lên giường. Nó không chống cự gì bởi bây giờ quá mệt và buồn ngủ rồi. Miệng hắn lại cười gian xảo: -Này cưng! Muốn làm gì thì làm đấy nhé!?