Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!
Chương 16
Chương 5 (5.3) *** -Tớ... tớ thích bạn! - Một thằng con trai chừng mười năm tuổi tức là bằng tuổi đứng trước một đứa con gái và nói. -Bạn... bạn nói lại đi, tôi không nghe rõ lắm! - Nó ngẩng đầu, hơi nhăn mặt, không tin vào những gì vừa lọt vào tai mình. -Tớ nói là tớ thích bạn, thích nhiều lắm! - Nhắm mắt lại, thằng nhóc cố gắng nói. -Bạn là... - Cố lục lọi trong trí óc, nó nhớ rằng đã gặp tên này ở đâu đó rồi. -Tớ là... Kevil! - Mặt thằng nhóc cúi gằm xuống đất, đây lại là lần đầu thấy ngượng trước một đứa con gái. -Vậy, xin hỏi có phải bạn là một cặp với cô bé xinh xinh ở khối dưới tên là... gì nhỉ? - Nó tự cốc vào đầu mình một cái rồi nói tiếp - À là Yến Như! Đúng không? -Tại sao? Bạn lại nghĩ thế? - Thằng nhóc tên Kevil nhíu mày nhìn nó một cách khó hiểu. -Cả cái trường nhỏ bé này thì ai mà chẳng biết chuyện đó! - Nó dừng lại, suy nghĩ rồi nói tiếp - Hơn nữa, Yến Như còn là bạn thân của tôi hồi còn tập văn nghệ của trường! -Không! - Kevil một mực nói và khẳng định - Do cô bé ấy theo đuổi tớ chứ tớ không có thích nên mới ra cái kiểu cặp kè gì gì đó! -Tốt nhất là đừng nên làm cô bé buồn, có hiểu không? - Nó nhấn mạnh câu nói rồi lại cúi đầu đọc nốt cuốn sách. Rầm! Kevil giận tím mặt, đập mạnh tay xuống bàn khiến nó hoảng hồn phải hé mắt nhìn. -Bạn... bạn... - Nó ấp úng, sợ sệt nói. -Bạn coi lời nói của tớ là cái gì vậy hả? Bạn coi tớ là cái gì? - Trừng mắt nhìn nó, Kevil hỏi. -Một... người bạn bình thường! - Nó trả lời, nhìn Kevil. -Không hơn không kém? - Kevil hỏi tiếp. Gật đầu. -Lí do? - Đứng thẳng người, Kevil tiếp tục hỏi nó. Lắc đầu. -Không có sao? - Kevil quát. Gật gật đầu. Không nói gì thêm, Kevil bỏ đi trong bực bội và đau đớn khi nó không chấp nhận tình cảm của mình. ... Từ xa, một cô bé với khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng chạy lại phía nó và Kevil. Nhỏ vô tình nghe thấy hết câu chuyện, tức tối nhìn nó. Nó thì coi nhỏ là một người bạn thân nhưng còn nhỏ chỉ coi nó như một thứ đồ có giá trị lợi dụng cao mà thôi. Đôi khi, nhỏ thấy đố kị với nó và luôn tìm cách đánh gục nó trong bất cứ thứ gì, nhỏ không thích nó vượt mặt mình một chút nào cả. Không như mọi người nghĩ, nhỏ mang vẻ ngoài vậy trước mặt bọn con trai chứ đụng đến một đứa con gái thì lập tức bản chất thật sẽ lộ rõ ra... Nhỏ tên Yến Như - một đứa con nhà giàu và hơn hết thì vô cùng độc ác, thâm hiểm. -Lúc tan học, gọi mấy đứa đàn em đến xử con nhỏ Quỳnh cho tao! ... Tan học. Nó đứng ở cổng trường đợi mẹ đến đón thì có mấy con nhỏ đi đến trước mặt, đánh son môi, trang điểm lòe loẹt. -Mày là Thúy Quỳnh phải không? - Một đứa hất hàm hỏi nó. -Đúng! Chị tìm tôi có việc gì sao? - Nó hỏi, trong thâm tâm chắc rằng sắp có chuyện chẳng lành. Cả đám tháo hết giày ra, một vài đứa khác thì cầm theo gậy gỗ. Một con nhỏ giật tóc nó, liên tục giáng những cái tát đau đớn vào mặt, miêng không ngừng nói những câu khó nghe. Những đứa còn lại thì đánh, đấm nhiều cú mạnh vào người nó.
Nó thấy cơ thể mình buốt rát nhưng chẳng biết phải làm gì. Võ thì không có, gồng mình lên mà đỡ thì không nổi. Ai sẽ cứu nó chứ? -Mày đúng là cái đứa không biết thân, biết phận! Đụng vào Yến Như thì coi như à đụng vào tụi tao rồi đó! - Con nhỏ cầm đầu nói - A! Yến Như! Nhỏ Yến Như đi lại phía nó đang bị đánh. -Đánh thế được rồi! - Yến Như khinh miệt nhìn nó rồi nói. "Yến Như? Có thật là cô bé không?" Đầu óc nó quay cuồng, cơn đau càng dữ dội khi những con người kia dừng lại hẳn. Nó cố gượng dậy nhìn người bạn thân trước mặt mình, ánh mặt khó hiểu xen lẫn sự uất ức, đau đớn xé lòng. "Đúng là Yến Như rồi! Vì sao? Vì sao cô bé lại đối xử với mình như vậy? Vì Kevil sao? Vì một tên con trai thôi sao?" Khi tất cả đã bỏ đi, bỏ lại nó ở đó thì một lúc sau mẹ nó đến, dù mù đường nhưng nó hay đi cùng đám bạn ra tận cổng trường để đợi mẹ còn giờ ra chơi thì ngồi yên trong lớp. Mẹ nó xót xa nhìn đứa con gái mà mình đứt ruột sinh ra, ai lại có thể tàn nhẫn đến nỗi đánh nó ra thế này? Bà có hỏi nó nhưng nó không trả lời. Cả tuần sau nó không đi học, vì phải ở bệnh viện để trị thương. Khi đã đi học trở lại, có mấy lần Kevil đến gặp nhưng nó đều tránh mặt, kể cả Yến Như cũng vậy. Sau đó, nó nghe được sự thật, Yến Như chỉ là lợi dụng nó chứ không có một chút gì liên quan đến hai chữ "bạn thân" theo đúng nghĩa. Nó thấy mình ngu xuẩn vô cùng và đưa ra một quyết định... Từ đây về sau, Yến Như sẽ không còn là bạn nó nữa. Không bao giờ và mãi mãi. *** -Dừng lại cho tao! - Giọng chảnh chọe của Yến Như lại vang lên. Cả đám dừng lại, cơn đau ê ẩm bắt đầu dịu đi đôi chút nhưng không có nghĩ là dừng lại hẳn. Yến Như đặt chân đi đôi giày cao gót, đế khoảng tầm năm phân lên người nó. Chân nhỏ ấn mạnh làm đế giày cứ theo đà mà hằn vết xuống người nó. -Không ngờ là hồi trước chị cướp người tôi thích rồi bây giờ tôi yêu Hoàng Thái thì chị cũng chen vào! Đúng là đồ sao chổi! - Yến Như gằn giọng, càng căm phẫn khi nghĩ lại. -Bỏ cái chân bẩn thỉu của mày xuống! Một cô gái với mái tóc đen bóng. Tóc tỉa lá để bay bay trong gió, ngắn đến ngang lưng. Cặp kính màu đen, mắt vuông trông rất tri thức nhưng bù lại đó lại là cái khuyên chỉ có một bên hình chữ thập lấp lánh. Trên người là bộ đồng phục cùng trường nó, cô không đeo chiếc nơ như bộ đồng phục nữ sinh mà thắt cà vạt cùng chiếc quần bò màu đen. Cô đứng dựa vào chiếc xe phân phối màu đen to oạch. Đúng là một cô gái cá tính. -Con kia! Mày là đứa nào? - Yến Như nhìn cô gái trước mặt, quát lớn. -Tao đã từng nói là không cho mày động đến em họ tao rồi mà! Mày không nhớ sao? - Cô gái nói, chất giọng đầy khinh rẻ nhỏ Yến Như, ánh mắt lãnh đạm nhìn mọi thứ xung quanh. Đôi mắt của cô gái, một bên đen còn một bên màu... đỏ. -As... Asa! - Nhỏ Yến Như không tin vào mắt mình, nhìn cô gái trước mặt. -Không ngờ là đầu óc một con coi trời bằng vung như mày mà cũng nhớ được tao! - Cô gái tên Asa kia vẫn nói bằng chất giọng khinh thường người khác của mình. -Mày...! - Không nói được lên lời, Yến Như cứng họng. -Tao làm sao? Mày dám động vào em họ tao mà còn muốn nói gì nữa? - Cô nhìn vào nó đang nằm dưới đất, xung quanh là một vũng máu đỏ tươi mà thấy lòng đau thắt lại. "Chị họ?"
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
65 chương
119 chương
204 chương