Vợ À, Anh Sai Rồi!
Chương 19 : ⋅ NHÓM MÁU RH(-)
" Thần chết ơi, ông mang con đi nhé vì sống trên cuộc sống này con mệt mỏi quá, ông mang con đi với ông nha"
.
.
.
Ngay lúc này, bác sĩ và y tá rất căng thẳng, cô mất máu khá nhiều nhưng nhóm máu của cô lại là nhóm máu hiếm, hiện tại nhóm máu đó bệnh viện không có. Anh nhíu mày, tại sao lại là nhóm máu hiếm kia chứ. Anh mở điện thoại lên gọi cho ai đó:
- Alo, Nhất Dương à, cậu đang ở đâu? - anh
- Tớ vừa rời khỏi bệnh viện, có chuyện gì không? - Nhất Dương
- Cậu đến bệnh viện đi - anh
- Có chuyện gì à? - Nhất Dương
- Um, vợ tớ tự tử mà nhóm máu cô ấy mang lại là nhóm máu hiếm - anh
- Được rồi - Nhất Dương
Nhất Dương ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện, thấy anh Nhất Dương lập tức đến chỗ anh đang đứng. Đúng vậy, Nhất Dương tên đầy đủ là Mộc Nhất Dương (hắn). Hắn là viện trưởng của bệnh viện mang tên Ái Nhân, lại là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện nên những ca khó đều do hắn phụ trách. Nhất Dương đứng bên cạnh anh hỏi bác sĩ:
- Cô ấy mang nhóm máu gì? - Nhất Dương
- Cô ấy mang nhóm máu Rh(-) - bác sĩ
- Cái gì Rh(-) sao? Không thể, nhóm máu giờ này làm sao mà kiếm ra - Nhất Dương
- Làm sao? - anh
- Nhóm máu Rh(-) là nhóm máu rất hiếm. Hầu hết người trên thế giới này đều mang nhóm máu Rh(+) . Tính đến hiện nay thì tỷ lệ người mang nhóm máu Rh(+) là 99,96%, còn tỉ lệ người mang nhóm máu Rh(-) là 0,04% đến 0,07%. Như vậy là rất ít, trong khoảng 10.000 người thì chỉ có 4 - 7 người mang dòng máu Rh(-). Vợ cậu là một trong số đó, và bây giờ muốn kiếm người mang nhóm máu Rh(-) không phải dễ - Nhất Dương
- Thật à - anh
- Thật đấy, bây giờ lục tung cả cái bệnh viện cũng chưa chắc tìm được người mang nhóm máu Rh(-), mà khoan đã, cậu... Cậu mang nhóm máu gì tớ quên rồi - Nhất Dương
- Ừ thì Rh(-) - Anh
- Sao không nói sớm - Nhất Dương
- Nãy giờ cậu cho tớ nói chắc - anh
Một y tá chạy ra, mặt hoảng sợ, hốt hoảng nói:
- Viện trưởng, cô ấy... Cô ấy đang mất máu dần và hiện tại hơi thở đang dần yếu đi - y tá
- Được rồi, chuyện này tôi lo - Nhất Dương
Hắn nhìn qua anh, anh gật đầu một cái rồi Nhất Dương đưa anh vào trong phòng cấp cứu, anh thấy gương mặt trắng của cô mà trong lòng hơi xót. Nhất Dương truyền máu của anh qua cho cô, một lúc sau khi đã truyền máu xong, Nhất Dương khâu vết thương của cô lại, cô được chuyển qua phòng Vip của bệnh viện.
Anh ngồi đó nhìn cô, đôi môi nhợt nhạt, gương mặt thì đã hồng lại được một chút, anh không thể ngờ được cô lại dám tự tử, hơn nữa cho dù cô biết mình mang nhóm máu hiếm mà không biết giữ, nếu như anh không mang cùng nhóm máu với cô thì cô sẽ làm sao đây. Chẳng phải cô sẽ chết sao, cô muốn chết đến vậy à.
Anh ngồi đó được một hồi thì cha mẹ anh lẫn Lưu Gia và Băng Băng đến đây khi biết tin cô tự tử. Băng Băng nhìn anh bằng ánh mắt căm thù, ông Đàm Phong và Xuân Diệp nhìn con trai mà thất vọng, hai người không biết con trai họ đã làm gì khiến cho con dâu họ phải tự tử đến như vậy
Lam Vi như không chịu được mà quay qua hỏi anh:
- Rốt cuộc cậu đã là gì con gái tôi khiến con bé thế này? - Lam Vi
- Làm gì là làm gì? Cô ấy thân là vợ con kia mà dì, chẳng lẻ vợ con mà con không được chạm vào - anh
- Cậu... Cậu làm khổ con gái tôi đủ chưa? - Đắc Thành
- Dĩ nhiên là chưa - Anh nhếch mép cười
Tuấn Kiệt tức giận đi lại đấm cho anh một cái, Tuấn Kiệt không ngờ em gái mình lại chịu khổ nhiều đến như vậy, cô chưa bao giờ có ý định tự tử, nghĩ cô còn không dám nghĩ thì làm sao có ý định, bây giờ cô không chỉ nghĩ mà còn làm.
Anh nhìn Tuấn Kiệt, đưa tay lên định đánh lại thì Lam Vi la lên:
- Nguyệt Nguyệt, con tỉnh rồi - Lam Vi
Đôi mắt cô chậm rãi mở ra, cổ tay đau đớn, nhức vô cùng, chẳng phải cô muốn chết sao bây giờ cô còn chưa chết nữa, chẳng lẽ ông trời không muốn cô chết
- Nguyệt Nguyệt - nhỏ đi lại gần cô, cô quay sang nhỏ gật nhẹ đầu
- Cậu đấy, nhóm máu của cậu đã hiếm rồi mà còn tự tử, lỡ không truyền máu kịp thời thì sao? - nhỏ
- Chết - cô
- Đúng rồi, biết vậy sao còn làm, tớ lo lắm đấy - nhỏ
- Tớ làm vì... Tớ muốn chết, muốn chết hơn bao giờ hết, vì tớ biết nhóm máu tớ hiếm nên tớ mới tự tử sẽ dễ chết hơn - cô.
Ánh mắt cô nhìn anh, một ánh mắt đau buồn, giống như nếu chúng ta nhìn vào nó chúng ta sẽ bị thu hút vào trong cái thế giới đau buồn đó vậy, cô thấy trên cánh tay trái của anh có băng keo cá nhân liền biết người truyền máu cho cô là anh nhưng anh làm vậy để làm gì? Chẳng phải anh muốn cô chết sao?
Nhỏ tức giận, không thể nào một con người vui vẻ, yêu đời lúc trước giờ lại muốn chết, cả căn phòng rơi vào im lặng, không ai mở miệng nói một lời nào. Đột nhiên Nhất Dương mở cửa phòng thấy cả căn phòng này im lặng liền lên tiếng:
- Cô không sao chứ? - Nhất Dương
- Tôi không sao - cô
Nhỏ đỡ cô ngồi dậy, lấy cái gối kê vào lưng cho cô:
- Nói cho tôi biết, cô có biết mình mang nhóm máu Rh(-) không vậy? - Nhất Dương
- Tôi biết - cô
- Kể sơ lược cho tôi nghe xem nào - Nhất Dương
- Mỗi con người chúng ta có tới 30 hệ nhóm máu. Trong đó có rất nhiều loại máu khác nhau và cả các loại kháng nguyên khác nhau. Có hai hệ máu quan trọng hơn hết là hệ ABO và hệ Rh . Hệ ABO gồm nhóm máu A, B, AB, O còn hệ Rh thì có Rh(+) ; Rh(-). Hiện nay có tới 99,96% số người mang nhóm máu Rh(+) nhưng số người mang nhóm máu Rh(-) chỉ có 0,04 đến 0,07 tức trong 10.000 người chỉ có 4 - 7 người có dòng máu đó. Nhóm máu này có khả năng rủi ro cao hơn các nhóm máu khác vì không phải lúc nào cũng có sẵn nhóm máu hiếm này để truyền khi gặp tai nạn hay một nguyên nhân nào đó khiến mất máu quá nhiều. Và khi truyền máu thì nhóm máu Rh(-) chỉ có thể nhận lại chính nó nếu không sẽ có sự phản kháng lại máu. Đối với trường hợp mang thai thì còn nguy hiểm hơn nữa vì hầu hết đứa trẻ sơ sinh sẽ mang nhóm máu của cha nếu nhóm máu đứa trẻ mang là Rh(+) thì sẽ xảy ra sự bất nhóm máu đồng giữa mẹ và con, vì cơ thể mẹ sẽ sinh ra kháng thể chống lại kháng nguyên Rh(D) + của con tấn công hồng cầu của con làm nên hiện tượng tan máu thì gây ra sảy thai, đứa trẻ sẽ mất - cô
- Cô cũng biết nhiều nhỉ - Nhất Dương
- Um - cô
Mọi người bất ngờ khi cô nói một tràng về nhóm máu, và nhỏ không thể tin được khi mang nhóm máu Rh(-) lại khổ đến vậy.
- Nếu cô biết nhóm máu Rh(-) hiếm, dễ xảy ra rủi ro mà cô vẫn rạch tay, tôi nói cho cô nghe, đừng bao giờ làm máu của cô mất một lượng nhiều như vậy vì nó không dễ tìm và hãy giữ gìn lấy máu của mình - Nhất Dương
- Tôi biết rồi - cô
- Được rồi, giờ tôi có việc rồi, tôi sẽ đến xem vết thương cho cô vào ngày mai giờ thì nói chuyện với gia đình cô đi, nhớ là không được để mất máu nữa đó - Nhất Dương
- Um - cô.
Ước gì anh có thể dịu dàng như vậy với cô, có thể chăm sóc cô như bao người chồng khác chăm sóc vợ mình. Nhưng đó chỉ là ước mà thôi....
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
62 chương
91 chương
88 chương
24 chương
139 chương