Vĩnh Trú

Chương 14

Chiếc xe trước mặt vừa qua, thì chiếc xe buýt du lịch phía sau lấn tới, Thẩm Liệt chú ý chiếc xe có dấu hiệu quá tải. Những cánh cửa sổ vừa dầy vừa nặng bị kéo xuống lại còn thả rèm che nắng, có hai cậu nhóc ở hàng ghế phía sau trốn sau rèm cửa chơi trò trốn tìm với người ở dưới, khi thì trốn, khi thì vén màn cửa ló đầu cười nham nhở làm mặt xấu với người phía dưới. Người bên cạnh ngại ồn ào, rầy la bọn nhỏ không được nghịch ngợm, rồi ngần ngại kéo rèm cửa lại, trên mặt kiếng bỗng nhiên lộ ra một người đàn ông mặt đen gầy, ánh mắt lén lút cảnh giác quan sát ngoài cửa sổ, khi tấm rèm bị kéo ra người đàn ông hình như muốn giấu mình đi. Có vài lữ khách từ nhà vệ sinh về lại đoàn xe, Thẩm Liệt lập tức lẫn vào trong đám người, tài xế không ngốc, nhìn một cái đã nhận ra anh không phải người trong đoàn, nói: "Ra khỏi nhà thì đừng có gây chuyện, muốn quá giang thì đến nhà xe nộp tiền." Giọng nói không lớn, nhưng người đàn ông gầy gò trốn sau tấm rèm cửa lại hết sức cảnh giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Liệt, cách đám người, hai người đối mặt, giây tiếp theo Thẩm Liệt đẩy người ra rồi xông đến, người đàn ông gầy gò đột nhiên giữ lấy người phụ nữ đang bế em bé trong tay ngồi bên cạnh, đẩy người ta qua. Tất cả mọi người la lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông gầy gò kia đã nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài. May mà Thẩm Liệt phản ứng nhanh, đưa tay đỡ đứa bé, đứa nhỏ tỉnh khỏi giấc mộng bật khóc oa oa, trên xe nhất thời nhộn nhịp. Thẩm Liệt nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống, nhảy theo ra ngoài cửa sổ. Người kia chạy về phía rừng cây ven đường, băng qua dòng xe chạy, trong lúc nhất thời tiếng còi vang lên đột ngột, Thẩm Liệt đuổi theo sát phía sau, mắt liếc thấy người bên cạnh, trên tay móc ra một con dao xếp dài hai mươi cen-ti-mét. Thẩm Liệt né người, nhào tới dùng sức khóa chặt cổ tay đối phương, hai người cùng ngã vào bụi cây ven đường. Người nọ nằm trên mặt đất gào khóc: "Gãy tay, gãy tay tôi." Thẩm Liệt dùng đầu gối đè cổ tay đối phương, đánh một phát vào gáy anh ta. Người đàn ông cao gầy kia nhất thời ngẩn ra, đau đến mức muốn kêu cũng không kêu được, một lúc sau, mới khó khăn nghiêng đầu nhìn Thẩm Liệt, thở hổn hển mà nói: "Không có chuyện gì sao lại bắt tao?" Thẩm Liệt lại đấm vào mặt anh ta một cái: "Mẹ mày, không có chuyện thì mày chạy làm gì?" Người gầy gò khép nửa mắt, nói: "Mày đuổi tao mới chạy..." Thẩm Liệt giận: "Mẹ mày còn dám mạnh mồm!" Lại đấm thêm một cái. Trên mặt người gầy gò đã tứa máu, mắt không thể mở ra được nữa. Thẩm Liệt đưa tay vỗ mặt hắn, nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, Triệu Hòa Bình chạy đến: "Ông nội của tôi, đừng có đánh chết người ta, mang người còn sống đi đi," Không kịp chờ lại hỏi thêm, "Là Liêu Vệ Quốc à?" Bấy giờ Thẩm Liệt mới đứng lên, hai tay xoa hai bên hông, nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, "Không phải," nói thêm, "Anh kiểm tra bụng hắn đi." Triệu Hòa Bình lật người kia lại, phát hiện người này mặc dù gầy tong teo nhưng eo và vai thì rất to, anh ta luồn tay vào trong quần áo người gầy gò, lôi ra một bọc dạng bột màu trắng. Thẩm Liệt nhìn: "**." (Chú thích của tác giả: ** là hợp chất hóa học của ** thành phần chủ yếu tương tự với **, tiến hành thí nghiện hóa học đơn giản có thể tạo ra **). Triệu Hòa Bình lập tức gọi mấy người đồng nghiệp, "Mau kiểm tra xe khách, xem có đồ chơi này không, còn mang đi thí nghiệm." Cùng lúc ấy, Thẩm Liệt bước sang bên cạnh, anh cúi đầu trầm mặc hồi lâu, giương mắt nhìn xe của Bạch Phương Phương lái sang hướng khác. Xe của đám người Bạch Phương Phương chưa chạy quá xa, bảng hướng dẫn ven đường đã đổi kiểu chữ. Cổ Nghiêm nói: "Vào Miến Điện rồi." Ngưu Ngưu: "Mọi người nghe gì không?" Cổ Nghiêm: "Nghe gì?" Ngưu Ngưu: "Ở phía sau có rất nhiều xe cùng nhấn còi." Nghi Sĩ Gia: "Tôi cũng nghe thấy." Cổ Nghiêm khó chịu: "Không phải qua biên giới thì không cho nhấn còi à? Vừa nãy tôi làm, thế là bị một cảnh sát chỉ tôi." Nghi Sĩ Gia: "Nghe nói bên này rất loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì." Ngưu Ngưu tò mò, "Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Phương Phương không lên tiếng, lúc này lại nói: "Tôi muốn quay về..." Nghi Sĩ Gia: "Tiểu Bạch em có bệnh à, chúng ta vất vả thế mới chạy ra ngoài được." Ngưu Ngưu bỗng nhiên thất kinh phối hợp với anh ta: "Cậu có ý gì đây?" Cổ Nghiêm trêu chọc: "Anh ta giấu ma túy đấy." Ngưu Ngưu trợn mắt: "Thiệt hay giả? Hay là anh đang giấu mooc-phin?" Bạch Phương Phương không nhịn được: "Cậu đừng nghe bọn họ nói bây... Bây giờ không còn sớm, chúng ta về thôi." Ngưu Ngưu và Nghi Sĩ Gia hai miệng một lời: "Không được!" Nghi Sĩ Gia: "Ngựa tốt không quay đầu," Anh ta rụt cổ lại, "Mấy viên cảnh sát kia, rồi thêm những anh lính, thấy tôi lạnh cả sống lưng thì quay về thế nào? Tôi mẹ kiếp một không trộm hai không bán thuốc..." Cổ Nghiêm vừa lẩm bẩm vừa đạp chân ga, "Chuyện gì xảy ra? Tôi thấy cậu làm trò thì có." Đoàn người ở trạm an ninh đợi cả ngày để quay về, khi xuất cảnh lại phải kiểm tra, có vẻ nghiêm khắc hơn so với ngày hôm qua. Bạch Phương Phương nhìn trạm kiểm tra cách đó không xa, trừ vài binh lính trang bị súng đạn đứng ở cửa ra, thì không còn người nào khác. Ngưu Ngưu nói muốn xuống xe đi vệ sinh, hỏi Bạch Phương Phương có đi hay không. Bạch Phương Phương nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu. Tối hôm qua ở khách sạn, Ngưu Ngưu ngủ khò suốt đêm, Bạch Phương Phương lăn qua lộn lại không ngủ được, lúc này ngồi đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Cổ Nghiêm nhìn Bạch Phương Phương qua kính chiếu hậu, hỏi cô: "Tiểu Bạch chơi vui không?" Bạch Phương Phương không mở mắt, "Vui." Nghi Sĩ Gia ngồi bên cạnh ghế lái, nói: "Sao chỉ hỏi cô ấy mà không hỏi tôi?" Cổ Nghiêm: "Bà dì, cậu thấy nhiều người giống mình như vậy cậu vui à?" Nghi Sĩ Gia: "Cút!" Bạch Phương Phương lại nói: "Ngày mai đi làm, tôi thấy vui." Nghi Sĩ Gia: "Lão Lục không có ở đây, em không cần trung thành đến vậy." Cổ Nghiêm: "Cậu không biết gì cả, công việc có thể khiến cho cậu quên đi ưu phiền, đúng không, tiểu Bạch?" Bạch Phương Phương mở mắt ra, một lát sau nói: "Ừm, mặt này thì anh có kinh nghiệm rõ nhất." Nghi Sĩ Gia: "Anh ta thì càng làm càng thêm phiền não, bởi vì phiền não nên không ngừng mắc sai lầm, trái tim của lão Lục đúng là lạnh lẽo..." Bạch Phương Phương tiếp lời: "Lúc này chắc lão Lục đang ở nhà đang hát bài Lạnh lẽo." "Tiểu Bạch được tôi truyền thụ sâu sắc," Nghi Sĩ Gia né người đập tay với cô. Cổ Nghiêm biến sắc trong nháy mắt, hạ giọng nói: "Vậy cũng đừng nói ra." Hai người khác nhìn anh ta, thu tay về im lặng. Ngưu Ngưu mở cửa ngồi vào ghế, "Buồn quá, không gặp được anh cảnh sát ngày hôm qua." Ba người trên xe không đáp lời. Ngưu Ngưu nhìn bọn họ, kỳ quái hỏi: "Sao thế, bầu không khí có hơi sai sai." Suốt hành trình còn lại, bốn người mất hết hứng thú, không tán gẫu, người lái xe thì lái xe, người ngủ thì cứ ngủ, người chơi điện thoại thì vẫn chơi, khi trở về nhà trọ, trời đã tối. Thẩm Liệt đi vào phòng làm việc, ngồi xuống cạnh bàn, kéo ngăn kéo nhỏ trong bàn làm việc, lấy một cái điện thoại đi động, lâu ngày không dùng, nó đã sớm hết pin. Thẩm Liệt lôi dây sạc, cắm điện vào, nhẹ nhàng đặt điện thoại trên bàn. Anh châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế tựa, nhàn hạ nhả ra một làn khói mờ. Điện thoại di động sáng lên, Thẩm Liệt cầm điện thoại nhập mật khẩu, đi thẳng vào weixin, trong nhóm "Bà con xa không bằng láng giềng gần" có Từ Huệ Phân và Phương Hoa trò chuyện vui vẻ. Phương Hoa nói, Phương Phương một chuyến nói con trai chị không có ở đó. Từ Huệ Phân vội vàng nói cảm ơn, rồi bảo rằng con trai bận việc chờ anh về sẽ bảo anh đến bệnh viện gặp Phương Phương, đồng thời tag con trai mình vào. Thẩm Liệt vẫn không có lời đáp lại nào, đóng màn hình, không biết lướt bao lâu, mới tìm được tên bệnh viện: Bệnh viện huyện Cửu An thành phố Thụy Lệ. Thẩm Liệt hút thuốc, tiếp tục lướt điện thoại, anh mở trong thư viện ảnh, bên trong chỉ có một tấm hình. Trong hình, cô gái chạy trong đêm, rất mờ. Cửa phòng làm việc bị người ta đẩy vào, Thẩm Liệt khóa điện thoại lại. Triệu Hòa Bình đi vào, thẳng tay bật đèn trên trần nhà, "Đèn cũng không bật." Thẩm Liệt hỏi: "Người tỉnh chưa?" Triệu Hòa Bình: "Vẫn chưa, cậu đánh nặng quá, sau này đừng có thế, nhịn một chút, bị người ta nắm đuôi phản ánh lên trên thì phiền." Thẩm Liệt không xem ra gì: "Thằng con ấy giả vờ chết." Anh vừa nói vừa đứng lên, bỏ điện thoại vào lại trong ngăn kéo, khóa lại. Hai người cùng đi ra cửa, bầu trời ngoài cửa sổ đã hiện lên màu trắng nhạt. Triệu Hòa Bình: "Trời sáng rồi, nói không chừng lát nữa sẽ có tin mới. Không phải cậu nói không đủ người à, tôi điều vài người đến cho cậu, lấy mấy người giỏi nhất trong tỉnh lẻ lần trước, cậu dùng đi." Thẩm Liệt: "Ai?" Triệu Hòa Bình: "Tôi bảo anh ta đến bệnh viện canh chừng, đến lúc đó gặp sẽ biết." Thẩm Liệt: "Bệnh viện nào?" Triệu Hòa Bình: "Bệnh viện huyện Cửu An." Thẩm Liệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta. Triệu Hòa Bình: "Sao?" Thẩm Liệt: "Không có gì." Triệu Hòa Bình tiếp tục lải nhải: "Chỗ đấy điều kiện hơi kém một chút, nhưng mà qua đó khá tiện, khoảng cách gần, tối nay nếu không tỉnh, sẽ chuyển hắn đến bệnh viện, trong hành ký hắn còn chứa mười ký **, cấp trên muốn điều tra nguồn cung của hắn, bảo chúng ta tra hỏi..." Ngày thứ nhất phục vụ binh đoàn, Bạch Phương Phương không nghĩ sẽ bận như vậy, vốn tưởng rằng huyện nhỏ ít người, nhưng mãi đến giờ tan làm, người xếp hàng khám bệnh bên ngoài phòng làm việc còn tận một hàng dài. Bạch Phương Phương bắt vài bệnh nhân nằm viện quan sát, cô không yên tâm, đi ra cửa cửa phòng khám rồi vào phòng bệnh kiểm tra. Lên trên lầu để ý bên ngoài hành lang, ngay khúc quanh cầu thang có một người đàn ông trẻ đang hút thuốc, rít một hơi rồi ho khan một tiếng. Bạch Phương Phương khi đi ngang qua anh ta, nói câu "Bệnh viện không được hút thuốc". Người kia vẫn ho khan. Bạch Phương Phương cau mày, quay đầu nhìn tàn khói trên tay anh ta, chỉ anh ta: "Dập khói đi." Người thanh niên trẻ nhìn thấy cô thì hơi ngẩn ra, rồi ngoan ngoãn dụi điếu thuốc lên cửa sổ. Bạch Phương Phương hất cầm ra hiệu: "Bỏ vào thùng rác đi." Người thanh niên vội vàng nhặt tàn thuốc lên, nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Thùng rác ở đâu?" Bạch Phương Phương cũng nhìn khắp nơi, cô không biết, nói: "Tự tìm đi." Cô nói xong thì bỏ đi, vào một căn phòng bệnh nào đó. Người thanh niên vẫn còn tìm thùng rác, đồng nghiệp của anh ta vội vàng đi ra, "Mau gọi điện, người tỉnh rồi." Chàng thanh niên tìm mãi không thấy thùng rác, vội vàng ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại trong túi quần ra. Gần nửa tiếng sau, Thẩm Liệt và Triệu Hòa Bình đến nơi, hai người xuống xe, bước nhanh lên lầu. Triệu Hòa Bình nói: "Gần đây trong huyện có một nhóm bác sĩ tình nguyện, mười xã tám dặm đổ đến khám bệnh, ban ngày người trong bệnh viện nhiều, tôi gọi bọn họ sắp xếp một phòng đơn cho nghi phạm ở trên lầu, phòng đơn, dễ tra hỏi." Đến lầu, Triệu Hòa Bình chỉ tay phía cuối hành lang, "Cuối cùng bên trong kia." Bước chân Thẩm Liệt bỗng nhiên dừng lại. Triệu Hòa Bình quay đầu nhìn anh: "Này, nhìn gì đấy?" Thẩm Liệt nhìn một căn phòng bệnh bên cạnh, Triệu Hòa Bình thấy thế cũng đến xem. Một nữ bác sĩ ở bên trong đang chuẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, dáng vẻ rất chuyên tâm tận tình. Triệu Hòa Bình cười lẩm bẩm: "Ôi, cô nàng bác sĩ này không tệ, đàn bà da trắng nhìn đẹp mắt thật." Lời chưa dứt, ở dưới lầu có một chàng bác sĩ chạy lên, không đi đến gần mà chỉ nói với lên: "Tiểu Bạch." Bạch Phương Phương ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa.