Chăm sóc “Cơn đau đầu thế nào?” cô bác sỹ thú y nói, nhìn sâu vào mắt anh. Cô là một phụ nữ cao lớn, cứng cáp với khuôn mặt tàn nhang thân thiện và sự chăm sóc nhẹ nhàng. Sabin quyết định rằng anh thích cô, cô có thái độ bên giờng bệnh rất tốt. “Vẫn cứ ở đó,” anh càu nhàu. “Giúp chị bỏ áo sơ mi của anh ấy ra đã,” cô nói với Rachel, và hai ngời phụ nữ dịu dàng và thành thục cởi bỏ đồ cho anh. Anh mừng là mình đã chọn mặc quần đùi, nếu không thì họ hẳn cũng sẽ cởi quần anh ra nữa mất. Anh chẳng có chút e thẹn nào để phải lo lắng, nhưng bị đối xử như búp bê Barbie vẫn khiến anh lúng túng. Anh thản nhiên quan sát làn da tím tái, nhăn nheo quanh vết khâu ở chân anh, tự hỏi thương tổn cơ bắp lan ra đến đâu. Anh rất cần phải có khả năng làm được nhiều thứ hơn là đi khập khiễng, và thật sớm. Vết thương ở vai anh, với hệ thống cơ bắp và dây chằng phức tạp của bả vai, chắc hẳn là sẽ kéo dài, nhưng lúc này khả năng di chuyển nhanh nhẹn là mối quan tâm lớn nhất của anh. Một khi anh đã quyết định được quá trình hành động phải tiến hành anh sẽ cần phải di chuyển thật nhanh. Băng gạc mới được áp vào, và anh được mặc lại áo sơ mi. “Tôi sẽ quay lại trong vài ngày để tháo chỉ ra,” Honey nói, đóng gói túi đồ. Sabin nhận ra rằng cô không một lần hỏi đến tên anh hay những câu hỏi nào khác không liên quan tới tình trạng thể chất của anh. Hoặc vì cô lãnh đạm đến đáng ngạc nhiên hoặc cô đã quyết định rằng mình biết càng ít thì càng tốt. Đó là một quan điểm mà anh ước gì Rachel cũng có chung. Sabin luôn định ra luật là không dính líu đến những người dân vô tội, công việc của anh quá mức nguy hiểm, và dù anh biết những hiểm nguy trong công việc của mình và chấp nhận chúng, thực sự không có cách nào Rachel có thể hiểu hết được mức độ nguy hiểm mà cô nhận lấy trong khi giúp đỡ anh. Rachel đi ra ngoài với Honey, và Sabin khập khiễng đi tới cửa để quan sát khi họ đứng cạnh xe ô tô của Honey, nói thầm thì. Chú chó, Joe, chiếm lấy một vị trí ở chân bậc thang, một tiếng gầm gè phát ra từ họng trước tiên khi nó quay đầu để quan sát Sabin ở ngưỡng cửa, rồi quay lại với Rachel, như thể nó không thể quyết định nên đặt chú ý của mình vào đâu. Bản năng mạnh nhất của nó là phải bảo vệ Rachel, nhưng chính những bản năng đó cũng không thể cho phép nó với sự hiện diện xa lạ của Sabin ở ngưỡng cửa.Honey đi vào xe và lái đi, sau cú vẫy tay cuối cùng Rachel quay lại hiên nhà. “Bình tĩnh nào,” cô nhẹ nhàng rầy la chú chó, cả gan cho nó một cú vuốt ve lướt qua trên cổ. Tiếng gầm gừ của nó tăng lên, và cô ngước lên nhìn thấy Sabin đang bước ra khỏi mái hiên. “Đừng đến quá gần nó,” cô cảnh báo. “Nó không thích đàn ông đâu.” Sabin đánh giá chú chó với vẻ tò mò thờ ơ. “Em kiếm nó ở đâu ra vậy? Nó là một chú chó tấn công được huấn luyện.” Sửng sốt, Rachel nhìn xuống Joe, đứng quá gần chân cô. “Tình cờ một ngày nó đi ngang qua, gầy nhom và xác xơ. Chúng em đã đạt được thỏa thuận. Em cho nó ăn, và nó canh gác xung quanh. Nó không phải một chú chó tấn công đâu.” “Joe,” Sabin nói sắc sảo. “Lại đây.” Cô cảm thấy chú chó run rẩy như thể bị tấn công, và tiếng gầm gừ khát máu phát ra từ họng khi nó trừng mắt nhìn người đàn ông, mọi cơ bắp trong cơ thể to lớn run lên như thể nó khao khát được nhảy xổ vào kẻ thù của mình nhưng bị giữ lại bên mình Rachel. Trước khi cô kịp nghĩ đến những nguy hiểm cô đã quỳ gối xuống và vòng tay quanh cổ nó, nói dịu dàng an ủi. “Ổn mà,” cô ngân nga. “Anh ấy sẽ không làm đau mày đâu, tao hứa đấy. Mọi thứ đều ổn rồi.” Khi Joe bình tĩnh hơn Rachel đi lên hiên nhà và cố tình vuốt ve cánh tay của Sabin, để chú chó nhìn thấy cô. Sabin quan sát Joe, không e dè gì chú chó, nhưng cũng không bắt nạt nó. Anh cần được Joe chấp nhận, ít nhận đủ để cho anh rời khỏi nhà mà không bị tấn công. “Nó hẳn đã bị chủ ngược đãi,” anh nói. “Em may mắn là nó không lấy em làm bữa sáng lần đầu tiên em đi ra khỏi nhà đấy.” “Em nghĩ anh sai rồi. Có khả năng nó là chó giữ nhà, nhưng em không nghĩ nó được huấn luyện để tấn công đâu. Anh nợ nó rất nhiều đấy. Nếu không nhờ có nó, em đã không thể đưa anh lên khỏi bãi biển.” Bất chợt cô nhận ra rằng tay mình vẫn đang trên tay anh, chậm rãi đi lên đi xuống, và cô thả rơi cánh tay mình thỏng xuống người. “Anh sẵn sàng quay vào trong chưa? Đến giờ anh hẳn đã mệt rồi.” “Một phút nữa thôi.” Anh từ tốn nghiên cứu khoảng rừng thông bên phải và con đường lượn sang bên trái, ghi nhớ từng khoảng cách và chi tiết để sử dụng trong tương lai. “Chúng ta cách đường chính bao xa?” “Em đoán là khoảng năm hoặc sáu dặm. Đây là con đường riêng. Nó gặp con đường từ Rafferty trước khi chạy vào quốc lộ 19.” “Con đường nào ra bãi biển?” Cô chỉ ra thảm thông. “Đi xuống rừng thông.” “Em có thuyền không?” Rachel nhìn anh, đôi mắt xám trong lành. “Không. Cách duy nhất để trốn thoát là chạy bộ hoặc lái xe.” Nụ cười yếu ớt làm nhếch khóe miệng anh lên. “Anh sẽ không đánh cắp ô tô của em đâu.” “Anh sẽ không à? Em vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, tại sao anh lại bị bắt hay thậm chí anh có phải người tốt hay không nữa.” “Với những nghi ngờ đó, sao em lại không gọi cho cảnh sát nhỉ?” anh quay lại, giọng anh lạnh lẽo. “Anh chắc chắn là mình không đội mũ trắng khi em tìm thấy anh.” (mũ trắng: từ chỉ các người hùng chính nghĩa trong phim Mỹ.) Anh sẽ không hé ra gì hết cho tới cùng, theo kiểu chuyên nghiệp, đơn độc, và không cảm xúc này. Rachel chấp nhận rằng cô sẽ không được biết hết về tình huống của anh, dù cho cô đã cứu mạng anh, nhưng cũng cực kỳ muốn biết rằng mình đã làm điều đúng đắn. Dù cô đã hành động theo bản năng, cảm giác bấp bênh vẫn đang gặm nhấm cô. Có phải cô đã cứu mạng một đặc vụ hai mang không? Là kẻ thù của đất nước cô? Cô sẽ làm gì nếu mọi chuyện hóa ra là như vậy? Phần tệ nhất chính là cảm giác hấp dẫn không thể chối bỏ và ngày càng lớn lên mà cô cảm thấy với anh, thậm chí chống lại cả lý trí của cô. Anh không nói gì nữa, và cô cũng không đáp lại lời nhận xét khiêu khích về tình trạng thiếu quần áo của anh khi cô tìm thấy anh. Cô liếc nhìn Joe và quay vào mở cửa kính. “Em sẽ thoát khỏi cái nóng này. Anh có thể mạo hiểm với Joe nếu muốn ở lại ngoài này.” Sabin theo cô vào trong, đánh giá cái lưng cứng nhắc kiên quyết của cô. Cô đang tức giận, nhưng cô cũng đang bối rối. Anh rất muốn được trấn an cô, nhưng sự thật tàn nhẫn là cô càng biết ít bao nhiêu, thì cô càng an toàn bấy nhiêu. Anh chẳng có cách nào để bảo vệ cô trong tình trạng và hoàn cảnh hiện thời của mình. Sự thật rằng cô đang bảo vệ anh, sẵn lòng mạo hiểm chính mình dù cho phỏng đoán của cô cũng gần sự thật đến khó chịu, vẫn gây ra một thứ gì đó không mong muốn sâu bên trong anh. Chết tiệt, anh nghĩ mà ghê tởm chính mình, mọi thứ về cô đều gây ra thứ gì đó sâu bên trong anh. Anh đã quen thuộc với mùi hương từ da thịt cô và sự động chạm dịu dàng, thân mật đến sửng sốt từ đôi bàn tay cô. Cơ thể anh vẫn cảm thấy người cô ấn vào mình, khiến anh muốn với tay ra và kéo cô vào lòng. Anh chưa bao giờ cần đến sự gần gũi của một người nào khác, ngoài trừ gần gũi thể xác mà tình dục đòi hỏi. Anh ngắm đôi chân trần thon thả và cặp mông tròn trịa mềm mại của cô, khao khát tình dục vẫn còn đó, thôi được rồi, và mạnh mẽ đến phát điên, khi xét đến yêu cầu thể xác thông thường của anh. Phần nguy hiểm chính là ý nghĩ được nằm trong bóng tối với cô và đơn giản chỉ ôm lấy cô thôi cũng quyến rũ y như ý nghĩ chiếm lấy cô vậy. Anh dựa vào khung cửa và quan sát khi cô nhanh chóng rửa xong đống đĩa. Có một sự thanh nhã nhanh nhẹn, gọn ghẽ trong các cử động của cô, thậm chí cả khi cô đang làm một việc thật tầm thường. Mọi thứ đều được sắp xếp và có trật tự. Cô không phải một phụ nữ bừa bộn. Thậm chí cả quần áo của cô cũng đơn giản và không màu mè, dù cho cái quần sooc xơ xác và cái áo phông xanh đơn giản của cô cũng chẳng cần trang trí thêm gì nữa ngoài những đường cong nữ tính mềm mại bên dưới. Anh lại nhận thức được hình ảnh trêu ngươi về những đường cong ấy, y như thể anh biết lúc trần trụi cô trông như thế nào, như thể anh đã đặt tay mình lên người cô. “Sao anh lại nhìn chằm chằm như thế?” cô hỏi mà không nhìn anh. Cô nhận thức rất rõ về ánh mắt của anh cũng như về sự vuốt ve của anh. “Xin lỗi.” Anh không giải thích, nhưng rồi, anh nghi ngờ chuyện cô thực sự muốn biết. “Anh sẽ quay lại giường đây. Em sẽ giúp anh với cái áo chứ?” “Tất nhiên rồi.” Cô chùi tay vào một cái khăn và hướng lên trước anh đi về phòng ngủ. “Để em đổi ga giường trước đã.” Sự mệt mỏi kéo căng anh ra khi anh tựa vào tủ quần áo để làm giảm sức căng cơ thể trên chân trái. Vai và chân anh đều nhức nhối, nhưng cơn đau có thể dự đoán được, nên anh lờ nó đi. Vấn đề thực sự là chuyện anh thiếu sức khỏe, anh sẽ không thể bảo vệ Rachel hay chính mình nếu có chuyện gì xảy ra. Anh có dám ở lại đây để hồi phục không? Ánh mắt trầm ngâm của anh vẫn dán chặt vào cô khi cô đặt vải lanh sạch sẽ lên giường, các lựa chọn khả dĩ chạy qua trí óc anh. Những lựa chọn đó khá là giới hạn. Anh không có tiền, không chứng minh thư, và anh không dám gọi điện để được đón đi, bởi vì anh không biết là đội đặc vụ đã bị lũng đoạn đến đâu, hay biết tin ai. Mà dẫu sao anh cũng không trong tình trạng làm được bất cứ việc gì, anh phải hồi sức đã, nên tốt nhất là nên ở đây. Căn nhà nhỏ có những lợi thế của nó, chú chó bên ngoài là một rào cản cực kỳ tốt, khóa cửa chắc chắn, anh có thức ăn và thuốc thang. Nhưng cũng có cả Rachel. Thật dễ để nhìn về phía cô, điều đó có thể trở thành một thói quen không thể kiểm soát. Cô mảnh mai và tràn đầy sức sống, với làn da màu mật ong càng làm da cô trông ngọt ngào hơn. Tóc cô dày, thẳng, và óng ánh, một màu nâu sẫm hoàn toàn mất đi trong bất kỳ tia sáng ấm áp nào khiến cho nó gần như có màu bạc rực rỡ. Nó phối hợp rất tốt với đôi mắt to, trong sáng và xám như nước hồ của cô. Cô không cao, thấp hơn mức trung bình, nhưng cô đứng quá thẳng đến mức gây cho người ta ấn tượng cô là một phụ nữ cao. Và cô thật mềm mại, với bộ ngực tròn trịa khít chặt vào lòng bàn tay anh... Quỷ thật! Cái hình ảnh đó quá chân thực, quá mạnh mẽ, nên nó cứ lặp đi lặp lại. Nếu đó chỉ là một giấc mơ do bị sốt, thì giấc mơ đó là thứ chân thật nhất anh từng biết đấy. Nhưng nếu nó thực sự xảy ra, thì vào lúc nào và như thế nào chứ? Anh đã bất tỉnh phần lớn thời gian, và đờ đẫn với cơn sốt thậm chí khi anh thức dậy. Nhưng anh vẫn nhớ đến cảm giác tay cô trên người anh, vuốt ve dịu dàng, với sự thân mật thoải mái của những người tình, và anh hoặc cũng đã đặt tay mình lên trên cô hoặc trí tưởng tượng của anh đã tăng tốc quá mức rồi. Cô vỗ vỗ cái gối và quay sang anh. “Anh muốn mặc quần đùi đi ngủ à?” Để trả lời anh tháo dây quần đùi và để nó rơi xuống, rồi ngồi xuống giường để cô có thể lôi áo ra khỏi vai anh. Mùi hương ấm áp, thoang thoảng hương hoa của cô bao bọc lấy anh khi cô dựa lại gần, và anh theo bản năng quay đầu về phía ấy, miệng và mũi anh ấn vào vai cô. Cô do dự, rồi nhanh chóng giải phóng anh khỏi chiếc áo và dời ra khỏi sự động chạm của anh. Hơi ấm ẩm ướt từ hơi thở của anh đã đốt nóng da cô qua làn vải áo sơ mi của cô và thậm chí làm cho nhịp tim của cô cũng rối loạn. Cố không để anh nhìn thấy sự gần gũi của anh ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô ra sao, cô gập gọn chiếc áo phông lại và đặt nó trên ghế, rồi nhặt quần đùi của anh lên và đặt nó lên trên áo phông. Khi cô nhìn lại thì anh đang nằm trên lưng, chân phải co lên, cánh tay phải đặt trên bụng. Quần lót trắng tương phản mạnh mẽ với làn da rám nắng, nhắc cho cô nhớ rằng anh chẳng hề có vệt trắng nào trên người. (Ợ, chị í dê wa >. “Anh có muốn đắp chăn không?” “Không, quạt trần rất tuyệt.” Anh nhấc tay phải khỏi bụng và với ra cô. “Ngồi đây một tẹo đi.” Tâm trí cô bảo rằng đó không phải một ý kiến hay. Nhưng dẫu sao cô vẫn ngồi xuống, giống như cô đã làm vô số lần từ khi anh ở trên giường của cô, người cô xoay lại để đối diện với anh, và hông cô áp vào người anh. Anh phủ tay lên đùi cô, bàn tay anh ôm lấy đường cong ở hông cô như để giữ cô rúc sát vào anh. Các ngón tay anh, quấn quanh hông cô, bắt đầu di chuyển bừa bãi, và tim cô lại đập loạn nhịp. Cô ngước lên nhìn mắt anh và không thể quay đi, bị ngọn lửa đen mê hoặc tóm gọn. “Anh không thể cho em toàn bộ câu trả lời mà em muốn,” anh thầm thì. “Chính bản thân anh cũng không biết hết. Thậm chí nếu anh có nói với em anh là một người tốt, em cũng sẽ chỉ biết dựa vào lời anh nói mà thôi, và sao anh lại tự giết chính mình bằng cách nói cho em biết những thứ khác nữa chứ?” “Đừng có biện hộ xảo quyệt nữa,” cô nói sắc sảo, ước gì mình có thể tìm được ý chí để thoát khỏi sức mạnh quyến rũ từ ánh mắt và sự ve vuốt của anh. “Hãy bàn trên sự thật nào. Anh đã bị bắn. Ai đã bắn anh?” “Anh đã bị phục kích, dựng nên bởi một người của anh - Tod Ellis.” “Ellis đặc vụ FBI giả mạo?” “Như nhau, từ những miêu tả em nêu ra.” “Vậy gọi điện và bắt anh ta lại đi.” “Không đơn giản như thế đâu. Anh đang trong kỳ nghỉ một tháng khỏi trụ sở. Chỉ có hai người biết về vị trí của anh, cả hai đều là cấp trên của anh.” Rachel ngồi cứng ngắc. “Một trong hai đã phản bội anh, nhưng anh không biết là ai.” “Có thể là cả hai.” “Anh không thể liên lạc với ai đó cao hơn à?” Có thứ gì đó lạnh lùng và giận dữ lóe lên trong mắt anh. “Em thân yêu à, em không thể lên cao hơn được nữa. Anh thậm chí còn không chắc chắn là mình có thể đi qua được. Ai trong số hai người bọn họ cũng có quyền lực để bố cáo anh là một kẻ ngoài vòng pháp luật, và gọi đi từ đây sẽ chỉ làm nguy hiểm đến em.” Rachel cảm thấy cơn phẫn nộ giá lạnh của anh và thầm run rẩy, ơn trời cô không phải kẻ đã ngáng đường anh. Ánh mắt của anh hoàn toàn tương phản với sự động chạm trên hông cô. Làm sao mà cái vuốt ve của anh vẫn có thể dịu dàng đến thể, trong khi cơn tức giận điên cô thấy đang lập lòe trong mắt anh? “Anh sẽ làm gì?” Các ngón tay anh lần xuống hông tới đùi cô và cọ cọ qua gấu quần sooc của cô, rồi dịu dàng luồn vào bên dưới. “Hồi sức. Anh chẳng thể làm cái quái gì lúc này hết, kể cả mặc quần áo cho chính mình. Vấn đề là chỉ với việc ở đây thôi anh cũng đang đặt em vào vòng nguy hiểm.” Cô không thể kiểm soát hơi thở của mình, hay nhịp tim gấp gáp. Hơi nóng đang dâng lên bên trong cô, phá hủy khá năng suy nghĩ và bỏ lại cô vận hành hoàn toàn dựa vào cảm giác. Cô biết mình nên gạt tay anh ra, nhưng cảm giác chai sần từ những đầu ngón tay thô ráp của anh trên đùi cô dễ chịu đến nỗi tất cả những gì cô có thể làm là ngồi đó, run run như một chiếc lá trong làn gió mùa xuân mơn man. Anh có thường đối xử với phụ nữ như thể họ là của anh để mặc nhiên vuốt ve theo ý muốn, hay anh như vậy với cô vì những phản ứng không thể kiểm soát của cô đối với anh? Cô cứ nghĩ mình đã ngụy trang cho chúng rất tốt, giữ chúng cho riêng mình, nhưng có lẽ nghề nghiệp đã làm cho các giác quan và trực giác của anh sắc bén hơn thế. Một cách tuyệt vọng cô bắt mình di chuyển, đặt tay cô lên trên tay anh để ngăn nó đi xa hơn. “Anh không đặt em vào vòng nguy hiểm.” cô nói, giọng cô hơi khàn. “Em đã tự mình quyết định mà không nhờ đến anh.” Bất chấp bàm tay kiềm lại của cô, ngón tay anh vẫn đi lên cao hơn và tìm thấy mép quần lót của cô. “Anh có một câu hỏi cứ làm anh phát điên,” anh thú nhận bằng giọng trầm đục. Anh lại cử động tay, luồn xuống viền quần lót thun của cô và cong tay lại quanh bờ mông trần trụi mát lạnh của cô. Một tiếng rên thoát đi trước khi cô kịp cắn môi, kiểm soát âm thanh hơi chút hoang dã đó. Làm sao anh có thể làm thế với cô chỉ bằng sự ve vuốt của mình? “Dừng lại,” cô thầm thì. “Anh phải dừng lại.” “Chúng ta đã ngủ với nhau à?” Ngực cô siết lại đau đớn, nài nỉ được chuyển giao sự vuốt ve ấy, nài nỉ anh chiếm lấy chúng như anh đã từng làm. Câu hỏi của anh phá hủy chút tập trung ít ỏi cô còn sót lại. “Cái này... chỉ có duy nhất một cái giường. Em không có cái tràng kỷ nào, chỉ có ghế đôi -” “Vậy nên chúng ta đã ở chung một giường bốn ngày,” anh ngắt ngang, chặn lại một tràng những từ ngữ lắp bắp mà cô cảm thấy phải nói ra. Mắt lại sáng lấp lánh, nhưng lần này với một ngọn lửa khác, và cô không thể quay đi. “Em đã chăm sóc cho anh.” Cô hít vào một hơi thở thật sâu, rùng mình. “Phải.” “Một mình hết à?” “Phải.” “Em đã cho anh ăn.” “Phải.” “Tắm cho anh.” “Phải. Cơn sốt của anh - em đã phải lau mình cho anh bằng nước lạnh để khiến nó hạ xuống.” “Em đã làm mọi thứ phải làm, chăm sóc anh như một đứa trẻ.” Cô không biết phải nói gì, phải làm gì. Tay anh vẫn ở trên người cô, lòng bàn tay ấm áp và cứng cáp bên da thịt mềm mại của cô. “Em đã chạm vào anh,” anh nói. “Hết mọi chỗ.” Cô nuốt xuống. “Điều đó là cần thiết.” “Anh nhớ bàn tay em trên người anh. Anh thích điều đó, nhưng khi anh tỉnh dậy sáng nay anh cứ ngỡ đó là một giấc mơ.” “Anh đã nằm mơ,” cô nói. “Anh đã nhìn thấy em không mặc gì à?” “Không!” “Vậy thì làm sao anh lại biết được ngực em trông như thế nào?Hay chúng mang lại cảm giác gì trong bàn tay anh? Không phải tất cả đều là mơ, Rachel. Phải không?” Cơn xấu hổ nóng bừng, dữ dội làm mặt cô ửng hồng, cho anh câu trả lời trước cả khi cô lên tiếng. Giọng cô nghèn nghẹn, và cô tránh nhìn vào anh, cơn xấu hổ của cô ít nhất cũng giải phóng cô ra khỏi ánh mắt anh. “Hai lần, khi anh tỉnh dậy, anh đã... ừm... chộp lấy em.” “Như kiểu với lấy kẹo?” “Kiểu thế.” “Và anh đã nhìn em?” Cô quơ tay vô vọng về phía cổ. “Váy ngủ rũ xuống khi em cúi người. Cái cổ áo bị mở ra... ” “Anh có thô lỗ không?” “Không,” cô thì thầm. “Em có thích nó chứ?” Chuyện này phải dừng lại, ngay lập tức, dù cô có cảm giác rằng đã quá muộn rồi, rằng cô đáng nhẽ không nên ngồi xuống chiếc giường này. “Bỏ tay anh ra,” cô nói, cố gắng một cách tuyệt vọng để đưa chút sức mạnh vào giọng nói của mình. “Để em đi.” Anh tuân theo không do dự, vẻ chiến thắng đóng trên khuôn mặt rắn rỏi, rám nắng của anh. Cô bật dậy khỏi giường, mặt như lửa đốt. Cô đã tự biến mình thành một con ngốc vĩ đại làm sao! Anh hẳn là sẽ không thể ngủ được vì buồn cười về cô. Cô đã ra đến cửa lúc anh lên tiếng, giọng anh trong tức thì đóng băng cô tại chỗ. “Rachel.” Cô không muốn quay lại, không muốn nhìn vào anh, nhưng cái cách anh gọi tên cô như một mệnh lệnh lôi kéo cô như nam châm. Nằm xuống không hề làm suy giảm sức mạnh của anh, bị thương cũng thể làm suy giảm sức mạnh ấy. Anh là một người đàn ông được sinh ra để thống trị, và anh thực hiện mà không tốn chút công sức, với sức mạnh ý chí tuyệt đối. “Nếu anh có thể, anh sẽ đuổi theo em. Em sẽ không bỏ đi đâu.” Giọng cô cũng điềm tĩnh như giọng anh, chỉ hơi cao hơn tiếng vù vù từ chiếc quạt trần trong căn phòng mát lạnh, tối mờ. “Em có thể,” cô nói, và nhẹ nhàng đóng cửa lại đằng sau khi rời khỏi phòng. Cô muốn khóc, nhưng cô không khóc, bởi vì khóc chẳng bao giờ giải quyết được gì cả. Cô đau đớn trong tâm can, và cô cảm thấy bồn chồn. Khao khát. Cô đã nhận dạng được điều đó ngay tức thì, đã đặt tên cho nguồn gốc sự hấp dẫn không thể chối cãi và rõ ràng là không thể kiểm soát được của cô với anh. Cô hẳn có thể giải quyết được nếu điều đó vẫn chỉ là khao khát dục vọng đơn thuần, vì khao khát là lòng ham muốn bản năng, phản ứng hoàn toàn bình thường của phái này với phái kia. Cô có thể nhận thức nó, rồi lờ nó đi. Điều mà cô không thể lờ đi là ảnh hưởng cảm xúc ngày càng lớn dần lên mà anh tác động tới cô. Cô đã ngồi đó trên chiếc giường và để mặc anh mơn trớn, không phải vì cô bị hấp dẫn về thể xác đối với anh, dù chúa biết điều đó là sự thật, mà bởi vì anh đã nhanh chóng trở nên quá đỗi quan trọng với cô. Chốn ẩn náu của Rachel là công việc, nó đã từng cứu cô khi B.B chết, và lúc này cô tìm kiếm nó theo bản năng. Phòng làm việc của cô nhỏ nhắn và chất đống cả tác phẩm lẫn ghi chép của cô: sách, tạp chí, các đoạn trích dẫn và ảnh gia đình chồng chất lên nhau ở bất kỳ chỗ trống nào có thể. Đối với cô nó thật dễ chịu, chính nơi đây cô hoàn toàn đắm chìm trong sở thích của mình, và bất chấp sự lộn xộn cô vẫn biết chỗ tất cả mọi thứ. Chỉ cho đến khi mắt cô hạ xuống bức ảnh của B.B mà cô yêu thích nhất cô mới nhận ra rằng mình sẽ không tìm kiếm sự an ủi trong căn phòng này. Sẽ không có chuyện tự che giấu bản thân mình nữa, cô phải đối mặt với nó, và đối mặt với nó ngay lúc này. Chậm chạp các ngón tay cô lần theo khuôn mặt mỉm cười của B.B. Anh đã là người bạn, người chồng và người tình tuyệt vời nhất của cô, một người đàn ông với thái độ vui vẻ ẩn đi một cá tính mạnh mẽ và tinh thần trách nhiệm kiên quyết. Họ đã có thật nhiều niềm vui cùng với nhau! Vẫn có những lúc cô nhớ anh nhiều đến nỗi cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể vượt qua cảm giác mất mát, dù cho cô biết rõ đó không phải điều B.B mong muốn. Anh hẳn sẽ mong cô tận hưởng cuộc sống của mình, yêu lại lần nữa với tất cả niềm đam mê mà cô chứa đựng, có con, theo đuổi nghề nghiệp, có tất cả mọi thứ. Cô cũng muốn điều đó, nhưng không hiểu sao cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng có chúng mà không có B.B mà anh thì đã đi mất. Họ đều biết rõ và chấp nhận những hiểm nguy trong công việc của mình. Họ thậm chí còn từng nói về chúng, nắm chặt tay trong đêm và thảo luận về những nguy hiểm họ phải đối mặt, như thể họ có thể tránh xa nó bằng việc cởi mở nói về nó. Công việc của cô là một phóng viên điều tra khiến cho việc cô phải cẩn trọng là chuyện không thể tránh khỏi, và Rachel cũng rất giỏi trong bất kỳ thứ gì cô chọn để làm. Công việc của B.B với cơ quan bài trừ ma túy Hoa Kỳ thì vốn đã nguy hiểm. Có lẽ B.B đã từng có một linh cảm. Bàn tay mạnh mẽ quanh tay cô trong bóng tối, anh đã từng một lần nói, “Em yêu, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với anh, hãy nhớ rằng anh biết rõ về các khả năng và anh sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm. Anh nghĩ đây là một công việc đáng làm, và anh sẽ làm nó hết sức mình, cũng như cái cách em sẽ không lùi bước trước một câu chuyện đang trở nên quá thời sự để dàn xếp. Các tai nạn chỉ xảy ra với những người không bao giờ dám mạo hiểm. Chơi cẩn trọng không phải là một tấm bảo vệ. Ai mà biết được? Với cái mũi lúc nào cũng làm xáo trộn mọi thứ của em, công việc của em có khi còn trở nên nguy hiểm hơn cả anh nữa í chứ.” Những lời tiên báo. Trong vòng một năm B.B chết. Một cuộc điều tra Rachel tiến hành đối với lai lịch của một chính khách hé ra mối liên hệ với việc buôn bán thuốc lậu. Cô không có bằng chứng nào cả, nhưng những câu hỏi của cô hẳn phải làm cho tên chính khách đó ngứa ngáy. Một buổi sáng cô sắp bị trễ chuyến bay tớiJacksonville và ô tô của cô thì sắp hết xăng. B.B đã ném cho cô chìa khóa của anh. “Lái xe của anh đi,” anh đã nói. “Anh có cả đống thời gian để đổ xăng trên đường đi làm. Gặp em tối nay, em yêu.” Nhưng anh đã không. Mười phút sau khi chuyến bay của cô rời mặt đất B.B khởi động ô tô của cô và một quả bom nối với bộ phận đánh lửa đã giết chết anh ngay lập tức. Bị săn đuổi bởi cảm giác đau khổ, cô đã kết thúc cuộc điều tra, và giờ tên chính khách đó đang bị tù chung thân vì cả những thỏa thuận buôn lậu thuốc lẫn vai trò trong cái chết của B.B. Sau đó cô đã từ bỏ công việc phóng viên điều tra và quay lại vịnh Kim Cương để cố tìm lại một tình yêu cuộc sống nào đó cho chính mình. Bình yên, rất khó để đạt được nhưng cuối cùng cũng thuộc về cô, đã để cô tìm thấy niềm vui trong công việc một lần nữa, và trong những chu trình cuộc sống bình lặng ở con vịnh này. Cô mãn nguyện, bình yên và dễ chịu, nhưng không hề tiến đến gần việc yêu đương thêm một lần nào nữa, cô thậm chí còn không thấy muốn thử. Cô không muốn hẹn hò, không muốn nụ hôn, sự vuốt ve hay bầu bạn của một người đàn ông. Cho tới bây giờ. Ngón trỏ của cô dịu dàng chạm vào lớp kiếng phủ trên nụ cười lệch của B.B. Thật quá đỗi đau đớn và khó khăn khi rơi vào tình yêu. Thật là một cụm từ thích hợp làm sao! “Rơi vào tình yêu.” Cô rõ ràng là đang rơi xuống, không thể dừng tiến tới liều lĩnh, quay mòng, dù cho cô còn không chắc chắn là mình đã sẵn sàng cho điều đó. Cô cảm giác như một con ngốc. Sau rốt thì, cô đã biết gì về Kell Sabin chứ? Đủ để cảm xúc của cô trở nên hoang dại ngoài tầm kiểm soát, điều đó là chắc chắn! Không hiểu sao cô đã bắt đầu yêu anh ngay từ đầu, trực giác của cô cảm thấy rằng anh sẽ trở nên quan trọng với cô. Chứ còn vì sao nữa mà cô lại tuyệt vọng tìm cách để che giấu anh, để bảo vệ anh đến thế chứ? Sự lãng mạn trong cô sẽ giả thuyết rằng đó là duyên tiền định, hay một lời giải thích khác thật cổ xưa, rằng tính mạng thuộc về người đã cứu sống nó. Có phải đó là một tình cảm nguyên thủy, một kiểu cảm giác gắn kết hình thành trong nguy hiểm không? Khi suy nghĩ đến điều đó Rachel cười châm biếm bản thân mình. Có gì khác biệt nào? Cô có thể ngồi đó cả đếm nghĩ về những lời giải thích hợp lý lẫn bất hợp lý, nhưng chúng chả thay đổi gì hết. Cô, bất chấp ý chí và logic, đã gần như yêu một người đàn ông, và tình cảm đó ngày càng trở nên tệ hơn. Anh đang cố quyến rũ cô. Oh, anh không phải có điều kiện thể chất để làm điều đó, nhưng cân nhắc đến tình trạng sức khỏe và điều kiện thể chất mạnh mẽ của anh thì anh hẳn sẽ hồi phục nhanh hơn người thường. Một phần trong cô run rẩy vì phấn khích trước ý nghĩ làm tình với anh, nhưng một phần khác, cẩn trọng hơn, cảnh cáo cô đừng để mình dính vào với anh. Làm như vậy còn nguy hiểm hơn là che giấu và chăm sóc cho anh khỏe mạnh lại. Cô không e ngại nguy hiểm về thể xác, nhưng cái giá cảm xúc mà cô có thể phải trả vì yêu một người đàn ông như vậy sẽ rất đáng sợ. Cô hít một hơi thật sâu. Cô không thể hạn chế cảm xúc và phản ứng của mình tới một mẩu được đo đạc kỹ lưỡng, như theo một công thức nấu ăn được. Bản chất của cô không phải là kiểm soát và vô cảm như vậy. Tất cả những gì cô có thể làm là chấp nhận thực tế rằng mình đã yêu anh, hay đang trở nên yêu anh, và xoay xở với nó từ thực tế ấy. Ánh mắt trong ảnh của B.B nhìn vào cô. Không phải là phản bội khi yêu một người khác, anh sẽ mong cô được yêu lại lần nữa. Thật là đau đớn khi chấp nhận ý nghĩ ấy, Rachel không hề coi nhẹ tình yêu. Khi cô trao đi bản thân mình thì sẽ là với toàn bộ cảm xúc đam mê, đó không phải một cách dễ dàng hay hững hờ để yêu. Người đàn ông trong giường cô sẽ không chào đón sự tận tâm ấy, chẳng cần đến quả cầu thủy tinh để biết được rằng anh thuộc vào loại đàn ông kết hợp chủ nghĩa phi tình cảm với nhục dục dữ dội. Anh sống vì nguy hiểm trong công việc, và đó là một công việc không khuyến khích những trói buộc tình cảm. Anh có chiếm lấy cô với đam mê nguyên thủy, đói khát, rồi lạnh lùng bước đi và quay về với cuộc sống mà anh đã chọn. Cô nhăn nhó nhìn quanh phòng làm việc, sau rốt thì cô cũng sẽ không thể làm việc được. Cảm xúc của cô quá hỗn loạn để cho phép đắm chìm trong việc lên kế hoạch cho lớp học hoặc làm việc với đống bản thảo của mình. Cô đã tìm được người hùng của mình trong một tình huống đau đớn, nhưng liệu nó có thể nào đau đớn hơn cả điều mà cô thấy mình vướng vào? Thực ra thì, cô có thể dùng đến vài lười khuyên thực tế. Một nụ cười bất chợt thắp sáng khuôn mặt cô. Cô có một chuyên gia trong phòng ngủ của mình, sao lại không vận dụng đến kiến thức của anh khi anh còn ở đó? Nếu không có gì khác nữa, điều đó sẽ giúp anh tiêu tốn thời gian. Để tiêu tốn thời gian của cô, cô có thể làm nốt cỏ trong vườn bây giờ lúc chiều muộn và ánh nắng dữ dội của mặt trời đã dịu đi chút ít. Cô cũng có thể làm gì đó thực tế chứ. Ánh mặt trời lúc chạng vạng nhạt dần đi nhanh chóng và cô đã gần như làm xong công việc vụn vặt của mình thì cô nghe thấy tiếng mở cửa kính ở bậc thang sau nhà cùng lúc với tiếng sủa dữ dội, điên cuồng của Joe từ chỗ nó đứng cuối hàng rào cô đang làm việc. Rachel hét vang tên Joe khi cô nhảy bật dậy, biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp để ngăn nó lại. Sabin không hề rút lui. Joe do dự khi Rachel hét nó, sự tập trung của nó phân tán tức thời, và Sabin sử dụng khoảng thời gian đó để hạ mình ngồi xuống các bậc thang. Nó khiến anh dễ bị tấn công, nhưng cũng đưa anh ra khỏi tư thế đối đầu. Joe dừng lại cách đó bốn feet, mặt nhăn lại, lông trên cổ dựng đứng khi nó cúi mình. “Lùi lại đi,” Sabin nói đều đều khi Rachel tiến đến từ bên cạnh, cố đặt mình giữa Sabin và chú chó. Cô quá sẵn sàng sử dụng bản thân mình như một tấm khiên, anh không nghĩ chú chó sẽ cố tình làm đau cô, nhưng nếu chú chó tấn công và Rachel cố bảo vệ anh... Anh và Joe phải hiểu nhau, và tốt nhất là ngay lúc này. Rachel dừng lại như anh ra lệnh, nhưng cô nói mềm mỏng với chú chó, cố làm nó dịu lại. Nếu nó tấn công cô sẽ không đủ mạnh để lôi nó ra khỏi Sabin. Anh đang nghĩ cái gì chứ, ra ngoài như thế, khi mà anh biết Joe không thích đàn ông? “Joe, lại đây,” Sabin nói kiên quyết. Cũng y như trước đó, mệnh lệnh khiến cho Joe bùng nổ tức giận. Cô dịch tới gần hơn, sẵn sàng nhảy lên nếu Joe có bất kỳ hành động nào để tấn công. Sabin liếc nhìn cô cảnh cáo. “Joe, lại đây.” Anh lặp lại mệnh lệnh đó hết lần này đến lần khác, luôn luôn bằng tông giọng điềm tĩnh, đều đều, và Joe bất thình lình lao tới đưa hàm răng nhọn hoắt của nó cách bàn chân trần của Sabin vài inche. Rachel thở dốc và lao mình vào chú chó, quấn tay cô quanh cổ nó. Nó đang run rẩy đến từng bắp cơ của cơ thể. Nó lờ cô đi, sự tập trung của nó khóa chặt trên người đàn ông. “Thả nó ra và lùi lại đi,” Sabin hướng dẫn. “Sao anh không đơn giản là đi vào nhà trong lúc em còn giữ nó nhỉ?” “Bởi vì anh sẽ là một tù nhân chừng nào nó còn không chấp nhận anh. Anh có thể cần phải rời đi vội vã, và anh không muốn phải lo lắng về chú chó nữa.” Rachel cúi mình cạnh Joe, các ngón tay vùi sâu vào lông của nó và dịu dàng vuốt ve. Sabin đã kịp lên kế hoạch để rời đi rồi, nhưng mà cô cũng đã biết là sẽ như thế. Cô chậm rãi thả chú chó ra và bước lùi lại. “Joe, lại đây.” Sabin lại lặp lại. Rachel nín thở, chờ đợi một phản ứng mãnh liệt khác nữa. Cô có thể thấy Joe run rẩy, và tai nó dựng lên. Sabin lặp lại mệnh lệnh. Trong một giây chú chó rùng mình gần như tấn công, rồi đột ngột, nó đi tới bên Sabin. “Ngồi xuống,” Sabin nói, và Joe ngồi xuống. “Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan.” Anh gồng mình di chuyển cánh tay trái để vỗ đầu chú chó. Trong một giây tai Joe dựng lên và hơi gầm ghè, nhưng nó không có động thái định cắn. Rachel chậm rãi thở ra, cảm giác nhẹ nhõm khiến chân cô lẩy bẩy. Sabin liếc nhanh nhìn cô với đôi mắt đen của anh. “Giờ thì em có thể đến đây ngồi cạnh anh.” “Như chú chó á hả?” cô nói đùa, nhẹ nhõm ngồi xuống bậc thềm cạnh anh. Trước động tác của cô Joe lại bật dậy và di chuyển đến đứng trước mặt họ, tai lại dựng lên. Sabin quành tay phải quanh vai cô và ôm cô trong lồng ngực trần của anh, cẩn thận quan sát chú chó. Joe không hề thích điều đó tí nào, một tiếng gầm ghè bắt đầu trong lồng ngực nó. “Nó ghen,” Sabin quan sát. “Hoặc nó nghĩ anh có thể làm đau em.” Cánh tay anh quanh người cô thật phiền phức đối với hơi thở của cô, và để rũ tâm trí cô rời khỏi nó cô giơ tay ra với Joe. “Ổn cả mà. Lại đây nào, cậu bé. Nào.” Joe thận trọng tiến lại gần. Nó khịt khịt bàn tay duỗi ra của Rachel, rồi đến đầu gối của Sabin. Sau một khắc nó thả mình xuống nền đất dưới chân họ và gối đầu lên mu bàn chân. “Kẻ nào từng ngược đãi nó thật đáng xấu hổ. Nó là một con vậy thông minh, đáng giá, và nó không hề già. Nó chỉ khoảng năm tuổi.” “Đó là những gì Honey nghĩ.” “Có phải em luôn có thiên hướng nhặt những thứ đi lạc về không?” anh hỏi, và cô biết anh không phải chỉ đang nói về Joe. “Chỉ những thứ thú vị thôi,” Cô có thể nghe thấy sự gồng mình lan dần vào giọng nói của cô và tự hỏi anh có phải cũng nghe thấy nó, anh có đoán được điều gì gây ra nó không. Tay phải của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trần của cô, một cái vuốt ve trong sáng nếu không phải vì cảm giác thích thú ấm áp nó trao cho cô. Một tia chớp lóe lên trong bầu trời đen kịt làm cô ngẩng lên, mừng vì có thứ chen vào. “Trông như thể sắp có mưa vậy. Một đám mây đen đã băng qua chúng ta buổi sáng nay và chẳng để lại giọt mưa nào.” Đúng lúc, sấm rền rĩ và vài giọt mưa rơi xuống người họ. “Chúng ta nên vào nhà thôi.” Sabin để cô giúp anh đứng dậy, nhưng anh tự xoay xở với những bậc thang. Joe nhỏm dậy và đi tìm chỗ trú dưới xe ô tô. Ngay khi Rachel kéo cửa kính vào thì sấm chớp rền vang ầm ĩ ngay trên đầu, và thiên đường mở ra giải phóng một cơn mưa lớn. Nhiệt độ hạ thấp dần khi họ đứng đó, cơn mưa trong lành và mát mẻ, những ngọn gió thổi sương mù bay qua cánh cửa kính. Cười lớn, Rachel đóng sầm cánh cửa gỗ và khóa lại, rồi xoay người để thấy mình trong vòng tay của Sabin. Anh không hề nói gì. Anh chỉ đơn giản nắm tay lại quanh tóc cô và ngửa đầu cô ra sau, rồi miệng anh đi xuống miệng cô. Thế giới của cô rung lên, rồi chao đảo. Cô đứng đó, bàn tay đặt trên bờ ngực trần trụi của anh, và để anh chiếm lấy miệng cô như anh thích, không thể làm gì trừ việc trao cho anh điều anh muốn. Miệng anh dữ dội, và cô đã biết là sẽ như thế. Đói khát, như cô đã biết là sẽ như thế. Anh hôn cô với kỹ năng chậm rãi, nóng bỏng đầy kinh nghiệm, lưỡi anh đè xuống lưỡi cô, những sợi râu mờ nhạt thô ráp chà sát làn da mềm mại của cô. Khoái lạc tinh tế ấy làm cô sững sờ, và cô giật miệng mình ra khỏi anh, mắt cô mở to khi ngước lên nhìn anh. Nắm tay anh siết chặt trong tóc cô. “Em có sợ anh không?” anh hỏi thô lỗ. “Không,” cô thì thào. “Vậy thì tại sao em lại rời đi?” Cô không thể làm gì ngoài trao cho anh sự thật, ngước lên nhìn anh trong bóng tối ngày càng lớn dần khi mà cơn bão gầm rú trên đỉnh đầu họ. “Bởi vì thế là quá nhiều.” Có bão trong đôi mắt đen của anh, lấp lánh và gầm gào cùng ngọn lửa nóng bỏng. “Không,” anh nói. “Thế vẫn chưa đủ.”