Vĩnh hằng

Chương 2

Ngày hôm sau, tôi thản nhiên như không có chuyện gì quay lại Hoàn Á thu thập đồ đạc. Lâm Cầm- trợ lí của tôi đi đến, nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Tôi ngẩng đầu nhìn nàng- người đã từng qua đêm với tôi, hỏi: “Có chuyện gì?” – “Vương Tổng, anh thực sự phải đi sao?”– âm thanh nàng có chút nghẹn ngào Tôi cười cười, gật gật đầu. Tôi không yêu nàng, nhưng chính là nàng rất xinh đẹp nên mới nảy sinh mối tình công sở một đêm như phần đông giới văn phòng ngày nay. Tôi cũng không cần phải an ủi nàng làm gì, chẳng có ý nghĩa – “Cần tôi giúp gì không?”– nàng cắn cắn môi – “Pha hộ tôi một tách trà Tạp Bối Ký đi”– tôi thoải mái trả lời nhìn nàng lui ra Nói thật ra, tâm trạng tôi bây giờ hỗn loạn như bị vây trong thung lũng không lối thoát, nhưng tôi không bao giờ thể hiện cảm xúc chân thật trước mặt người khác, đặc biệt khi đối phương lại là nữ giới. Nhìn quanh gian phòng mình từng ngày đêm hăng hái chiến đấu với công việc, tâm tình tôi phi thường phức tạp. Có thể nói cuộc đời tôi từ trước đến giờ đều bằng phẳng, 21 tuổi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa liền tới thành phố phía Nam này lập nghiệp. Ở Hoàn Á tôi quả thực như cá gặp nước, một bước lên tận trời. Có lẽ đây là nguyên nhân làm nên tâm trạng suy sụp hô hấp không thông hiện thời của tôi. Tôi tìm một thùng giấy, đem ít đồ vật linh tinh bỏ vào Lâm Cầm mang trà đến, nàng vẫn đứng đó nhìn tôi. Tôi biết nàng thích tôi, nhưng trước giờ tôi chưa thích bất kì cô gái nào, vốn định sự nghiệp thành thục rồi mới nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng còn một nguyên nhân khác tôi cũng không biết giải thích làm sao. Tôi hi vọng chính mình có thể là một tên ngốc để không suy nghĩ quá nhiều việc, vì thế tôi giả vờ ngu ngơ hỏi nàng: “Cô còn có việc sao?” Nàng là một người hiểu chuyện, nghe tôi nói vậy liền lui ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa phòng, tôi cơ hồ thấy nàng rơi lệ Tôi sửa soạn buôn bán nửa ngày thu thập linh tinh thứ bỏ đầy thùng giấy. Khép cửa phòng lại đi về hướng thang máy. Tôi vội vã lách nhanh qua đám người đang xì xào kế bên, hẳn là vì chuyện của tôi đi? Tình hình Hoàn Á đang bất ổn, tổng bộ ở HongKong cũng khẩn trương như lửa đốt, tôi dù là con tốt thí đi chịu tội thay nhưng lòng người vẫn hoảng sợ, mọi người đều nghi hoặc Hoàn Á sau lưng nhân viên làm chuyện ma quỷ. Tôi không phải bênh Hoàn Á, mà chính là bản thân biết rõ ràng chuyện gì đang diễn ra, Hoàn Á này là một công ty đa quốc gia quy mô toàn cầu với nhiều mối quan hệ phức tạp rộng lớn. Tất nhiên nó gắn liền với lợi ích, với của cải và quyền lợi của nhiều người, không ít người xem Hoàn Á như chính tính mạng mình. Nghĩ vậy, tôi không khỏi bội phục năng lực của Trương Diệu Bằng. Tôi cùng lão đã vài lần gặp nhau bên ngoài, quả nhiên, hắn là một lão già âm hiểm cũng man trá. Bất quá hình như tôi cũng nghe phong phanh con trai Trương Khải Huy chỉ có hơn chứ không kém lão, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Thang máy đi xuống đến tầng hầm đậu xe, tôi ôm thùng giấy hướng xe mình đi đến Tâm tình đang rối loạn, tôi có chút không chú ý đến chiếc Porsche chạy ngược chiều, đến khi nghe tiếng thắng gấp chói tai tôi mới sực tỉnh. May mắn chủ nhân chiếc xe kia tay lại cũng thật cự phách, khoảng cách gần như vậy nhưng không đụng phải xe tôi. Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh nghĩ ngợi, vừa rồi nếu bị tung thẳng lên trời có phải hay không công ty sẽ có giai thoại về một Tiết Phàm đệ nhị? Bất quá điều may mắn là chiếc xe kia không chủ ý nhắm vào tôi. Từ trên xe một nam nhân bước xuống, tuổi tầm 30, cao hơn tôi một chút, không, có thể nói hắn chính xác là cao 1m85. Hắn nhìn tôi hỏi: “Cậu không sao chứ?” Tôi chưa từng gặp qua người này, kẻ chọc giận tôi này là ai? Phỏng chừng hắn nghĩ tôi đang thất thần nên lay vai tôi hỏi: “Hi, cậu có khỏe không? Đến bệnh viện?”. Không lẽ hắn là người bên Trung Dương, nghe được câu hỏi, tôi lắc đầu đẩy tay hắn ra lập tức trở về xe lái thẳng một mạch ra khỏi tầng hầm. Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với bất kì ai ở Hoàn Á. Trong kính chiếu hậu hiện lên vẻ mặt nghi hoặc của gã kia làm tôi bật cười. Phỏng chừng tôi cũng phải đổi chỗ ở mới yên thân! Nhưng tiểu tử kia đến tột cùng là từ đâu tới? Hắn đến Hoàn Á làm gì? Đến trợ giúp Hoàn Á à? Trương Khải Huy?!?! Tôi giữ chặt vô lăng, không thể không thể! Trương Khải Huy không phải đang ở HongKong cùng lão cha của hắn thương lượng đối sách sao? Thế nào lại từ NewYork bay thẳng một mạch về đây? Mặc kệ, tôi cần phải bình tĩnh lái xe an toàn. Tôi lần nữa nổ máy, tưởng tượng mình mới vừa Quỷ Môn Quan trở về trần gian liền không khỏi ra mồ hôi tay, nguy hiểm thật!