Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 86 : Song dực hài
Tối hôm đó, ở trên trong phòng của hắn khi đang thuê trọ ngoài, do Keal một mực muốn ở ngoài để quan sát xung quanh đảm bảo vài thứ..
Trần Ngọc Lâm hài lòng nhìn vào thành quả của mình.
Phía trước mặt hắn, một con sinh vật trông khá giống Arch Ville ngoại trừ việc toàn thân nó đỏ rực màu máu giống như thể trên mình nó khoác một lớp giáp đỏ rực, trên đầu nó mọc ra một con mắt màu hoàng kim thay cho trước đây không có mắt ra và mọc thêm 2 cái sừng thì cơ bản hầu như không khác gì.
Nhưng hắn biết về tính năng, Arch Ville lúc này đã không thể chỉ đơn giản là so sánh nổi cùng trước đây. Nếu trước đây Arch Ville còn lâu mới có thể cận chiến thì hiện tại Arch Ville không chỉ có thể cận chiến mà còn có thể cận chiến tốt là đằng khác.
Hiện tại, Arch Ville trâu bò hơn trước nhiều, máu nhiều hơn, MP nhiều hơn, ngoài ra đánh thường ngoại trừ hiệu ứng gây ra ám ảnh (hiệu ứng khá phế vật, chỉ hợp quấy rối nho nhỏ) đã tiến hóa thành Ám Ảnh Hấp Thụ.
Ngoại trừ tính năng gây ra nhiễu loạn thần trí đối phương, nó còn có thể hấp thụ sức sống của đối phương, cả MP lẫn HP bồi bổ vào bản thân.
Đối phương HP càng cao, nó hút càng nhiều. Hơn nữa nếu trong game Harvester không thể triệu hồi quỷ thì ở đây nó vẫn giữ vững khả năng triệu hoán quỷ dữ. Có vẻ một con Summoner mà Trần Ngọc Lâm cho nó ăn quả thực rất hữu dụng.
Còn lại Hắc Linh nữa.
Ngoài ra, Arch Ville font chữ cũng thay đổi từ màu trắng sang màu vàng.
Trần Ngọc Lâm cho Arch Ville lui, hắn nhìn đồng hồ, 3 tiếng đồng hồ chỉ dùng để thực thi một giai đoạn tiến hóa này quả là tốn thời gian, nhưng mà không tốn công sức mấy.
Dù sao, hắn chỉ việc đặt toàn bộ đồ dùng để tiến hóa vào trong Tiến Hóa Trận, còn lại Hệ Thống sẽ lo cho phần còn lại, hắn chỉ việc ngồi xem. Mỗi tội hắn hồi hộp quá không thể cứ cách 1 phút lại xem 1 lần.
Xong xuôi, Hệ Thống bật thông báo:
[Chúc mừng Kí Chủ Ngài 160k/ngày thành công tiến hóa 1 Triệu Hoán Thú từ rank C tới rank B. Điều kiện đã đủ, Kí Chủ mở khóa thành tựu [Tiến Hóa Giả], nhận được 1 thẻ triệu hoán vũ khí.]
Trần Ngọc Lâm kinh hỉ, nhưng kế đó hắn nhíu mày, thành tựu à? Hắn tìm hiểu khá nhiều nhưng chưa thấy hạng mục này bao giờ. Không lẽ là một hạng mục ẩn?
Có điều Kí Chủ 160k/ngày là sao? Cái đồng lương chết đói của hắn thì quan liên gì ở đây?
Sau đó hắn xoa xoa cằm, vũ khí à?
Hắn đã có đầy đủ vũ khí cận chiến, một thanh kiếm, một bộ bao tay, chiến giáp, vũ khí xạ kích, vũ khí khống chế chết. Hơn nữa hắn cũng không quá e ngại bị quần công, Arch Ville là một đơn vị triệu hoán mang theo một đống quỷ trong người rồi.
Có điều, nếu có thì cứ ngại ngần gì mà không sử dụng nào? Ngu mới không đi dùng.
Trần Ngọc Lâm triệu hồi toàn bộ Triệu Hoán Thú của hắn ra, trong nháy mắt cái phòng hắn chật ních. Kế đó hắn chui vô bên trong Hắc Linh, chuẩn bị toàn bộ thẻ bài sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bật lên.
Đồng thời, hắn chuẩn bị để nếu có biến, lập tức sử dụng Vritria Pháp Thân, lập tức trở nên bất tử.
Hệ Thống:
-?
Hệ Thống:
[Kí Chủ bị rảnh hay sao mà làm trò gì đó?]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hệ Thống như nhìn thằng ngu:
"Tao mới nhận ra một điều. Hiện tại chúng ta đang triệu hoán vũ khí, như vậy chuyện quỷ gì sẽ xảy ra nếu tao vô tình triệu hoán ra cái gì đó phát nổ được? Ví dụ như... bom Sa Hoàng? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu mi sống chó tới mức cho nó nổ ngay khi mới triệu hoán xong? Nếu chuyện đó xảy ra, tao cần đủ thời gian để không xuất hiện tình cảnh "Ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối", sau đó tao lên bàn thờ ngồi hiểu chửa?"
Trần Ngọc Lâm đang nghiêm túc, dựa theo kinh nghiệm của hắn, Hệ Thống có lẽ đủ sống chó để chơi trò đó. Tỉ lệ sống lỗi của Hệ Thống tăng lên tỉ lệ thuận với thời gian Hệ Thống ở bên hắn.
Hệ Thống:
[?]
Hừm, mình dự tính khi nào thằng này bớt cảnh giác sau vụ triệu hoán ra ông nông dân thì cho nó một quả bom hạt nhân vào mặt, nhưng mà với đà này thì xem ra hơi khó rồi. Không sao, ta có thể chờ đợi tới tận cùng của thời gian.
Nghĩ bụng, nó cất một cái vòng xoay gồm toàn tên các loại vũ khí hủy diệt như bom Sa Hoàng, bom hạt nhân, bom Q (Kẻ phá hủy hành tinh - trong phim Starship Troopers) và vài thứ khác để lôi ra một cái vòng xoay trông ổn ổn hơn.
[Bắt đầu... xoay]
[TIng, chúc mừng Kí Chủ, khai mở thành công 1 kiện vũ khí...]
[Phi Dực Hài. Đôi giày có 2 cái cánh của Perseus đến từ Thần Thoại Hy Lạp.]
[Trong thần thoại Hy Lạp, khi Perseus chạy đi giết Medusa, anh đã nhận đôi hài có cánh vịt và lưỡi hái từ chúa lông bông Hermes, cầm trên tay chiếc gương bạc siêu bóng lóa đến mức những hàm răng trải bởi colgate cũng phải giương mắt nhìn, cái mũ của Hades khiến cho người đội có thể tàng hình, thoải mái nhìn trộm gái tắm mà không sợ bị bắt.]
[Đây là mô phỏng bản, một phần của bộ sưu tập Persues Slides Her Head and Stone Poseidon"s Monsters (Perseus chặt đầu ả và hóa đá con quái vật của Poseidon). Một show diễn tuyệt vời chiếu trên đỉnh Olympus, giá vé tăng vọt 3 000 000 % sau 3 ngày công chiếu, phải quay ngược thời gian để đặt trước, tất nhiên cái giày sẽ có giá trị hơn nhiều nếu Kí Chủ có full set [Slide off her head], hoặc nếu Kí Chủ có một set ăn trưa...]
Trần Ngọc Lâm:
-?
Trần Ngọc Lâm bỏ qua lời Hệ Thống tự kỷ, hắn thử đi cái giày vào..
Vừa đi vào xong, lập tức hắn cảm giác được một xúc cảm mát rượi truyền từ dưới chân, kế đó cái giày bắt đầu phóng như một thằng điên bay thẳng lên trên cao, mang theo Trần Ngọc Lâm đang gào rú inh ỏi vừa cố gắng tìm cách gỡ cái giày ra:
"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ"
Keal đang ở trong núi tìm kiếm vài thứ:
-?
Âu Bảo Uyên ở cạnh phòng hắn đang tìm hiểu vài cuốn võ kỹ:
-?
Cả 2 mặc dù không có thần giao cách cảm, nhưng đều không hẹn mà cùng đưa ra một quyết định: Kệ xác nó.
"Hủy trang bị hủy trang bị hủy trang bị HỦY TRANG BỊ CHO TAO CÁI HỆ THỐNG NÀY!"
Trần Ngọc Lâm gào thét cuối cùng suýt nữa gào luôn bằng mồm:
"Tại sao không hủy được trang bị?"
[Bởi vì Kí Chủ vẫn chưa phải là chủ nhân của nó.]
Hệ Thống nhàn nhạt nói:
[Ta đang định bảo Kí Chủ phải nhỏ máu nhận chủ bằng không nó sẽ bay tán loạn, nhưng mà Kí Chủ đã xồn xồn lên xỏ nó vào trước khi ta kịp nói, haiz, Kí Chủ thật là làm ta thương tâm.]
Trần Ngọc Lâm gào lên:
"Thế hóa ra giờ nó đang tự thân hành động à? Thứ này có khí linh à?"
Trong nỗ lực phun ra một búng máu vào cái giầy, đột nhiên cái giày quẹo hẳn sang bên trái, kế đó nó bắt đầu xoay vòng vòng, kéo theo Trần Ngọc Lâm cũng xoay theo. Hệ Thống hiển thị một màn hình chơi game đua xe, cái xe cũng đang bay trên trời và xoay vòng vòng:
[Không, thứ này không có Khí Linh, nhưng vì một vài lý do cho nên nó hành động hệt như những gì cái xe trong trò Asphalt 8 mà ta đang chơi này đang làm, ta tự hỏi tại sao...]
"TẠI MÀYYYYYYYYYYYYYYY"
Trần Ngọc Lâm bị cái giày lao thẳng xuống đất, kéo lê đi vài cây số cuối cùng hắn cũng thành công trong nỗ lực nhỏ máu vô cái giày kia.
"Thành công..."
Trần Ngọc Lâm đứng giữa không trung gào lớn, kế đó hắn bắt đầu rơi thẳng xuống dưới...
"Bẹp."
Trần Ngọc Lâm:
-?
Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu, há hốc mồm ra phun ra một đống lá cây, kế đó hắn lắc lắc đầu.
Hiện giờ hắn đang ở đâu nhỉ?
Trần Ngọc Lâm xoay xoay cánh tay, nắn lại các khớp xương trong khi cố gắng nhận thức hắn đang ở đâu. Tìm kiếm một hồi trên bản đồ hắn mới phát hiện ra hắn đã bay xa hơn 20 cây số.
Nãy giờ bay tầm khoảng 15 phút mà đã hai mươi mấy cây số, vị chi là bay với tốc độ khoảng gần 100 cây số/ giờ. Hắn chạy bình thường cũng có thể đạt được tốc độ đó, nếu là bay thì chỉ khoảng 50 cây số giờ. Nhưng nên biết đây là bay theo đường chim bay, không e ngại địa hình cho nên vẫn tính là được.
Hắn nhìn quanh, không hiểu lúc nào hắn đã ở sâu bên trong rừng, có khi hiện tại hắn đã ở Lào rồi cũng nên. Hắn bay hơn 20 cây mà, lúc trước hắn ở khoảng miền Trung, mà 20 cây công thêm hơn 40 cây số chạy bộ ban sáng, có lẽ đã đến Lào rồi.
Bất chợt một khoảnh khắc này, Trần Ngọc Lâm cảm giác lạnh gáy, bởi vì hắn cảm giác được có cái gì đó đang cấp tốc lao tới hướng mình.
Hắn vung tay, một cái ma cà rồng chi trảo vung lên, xé tan thứ mà vừa lao đến phía hắn. Thứ này quá yếu, thực lực cùng lắm chỉ khoảng Nhị phẩm sơ kỳ.
Kế đó, hắn vung lên cặp vuốt, vặt đầu thêm một con vật đang lấy tốc độ khoảng 80 cây số giờ hướng hắn phi nhanh.
Hắn kinh dị nhìn chằm chằm vào con vật thứ 2, con đầu tiên thì do bị hắn xé xác nên không nhận ra, nhưng con thứ hai thì hắn nhận ra rõ ràng.
Nửa giống chó, nửa giống côn trùng, trên thân có một cặp cánh, lưng mọc ra một đôi chân trông như lưỡi hái, 2 cặp chi trước cũng có hình dáng lưỡi hái, cắm sâu vào lòng đất.
Ừm, con này là Zergling trong Starcraft mà, giống hệt luôn.
Trần Ngọc Lâm im lặng, hắn nhíu mày quan sát cái xác của con Zergling đang nằm trước mắt hắn. Cái con bị hắn xé xác thì hắn còn hơi nghi hoặc có thể là con Ma Vật nào đó, nhưng con này không nghi ngờ là Zergling, một loại quái cấp thấp trong Starcraft.
Hơn nữa dựa vào cơ thể màu đỏ pha vàng và một hàng gai nhọn với một lớp da mỏng nối liền những cái gai nhọn nhô lên trên trên lưng, hắn dám khẳng định con này tới từ Starcraft 2, bởi vì đây là thiết kế Evolution (tiến hóa).
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc. Hiện tại có 4 khả năng:
Khả năng thứ nhất, đây là một chủng loài mới hoàn toàn hoặc chưa được ghi vào bên trong Bách Thú Từ Điển, hoặc đơn giản là hắn không biết về chủng này.
Loại, kể quả giám định khi giám định loại sinh vật này của hắn là Zergling thuộc tộc Zerg.
Khả năng thứ 2, đây là một chủng tộc do một ai đó sáng chế ra/ tạo ra. Khá có tính khả thi.
Khả năng thứ 3, đây là một Phó Bản hoặc một khu vực Bí Cảnh, có thể nhân tạo, có thể Hệ Thống tạo mà hắn vô tình bị cuốn vào bên trong, có thể do thỏa mãn một vài điều kiện nào đó. Ví dụ như là Phó Bản Zerg xâm chiếm thế giới.
Có vẻ như đó là những con duy nhất, bởi vì hắn đi bộ thêm 1 hồi cũng chẳng thấy cái gì nữa. Cuối cùng để đảm bảo, hắn dành ra tầm một tiếng đồng hồ để lục lọi cả khu rừng nhưng cũng chẳng thấy cái gì cả.
Chợt Keal gửi tin nhắn yêu cầu hắn quay lại nhanh, có việc gấp.
Trần Ngọc Lâm vạn bất dắc dĩ, lấy cái giày bay ra phi hành về, chợt hắn lạnh cả gáy.
Chỉ thấy xác 2 con Zergling đã biến mất. Nếu hắn vứt 2 cái xác ở đấy thì thôi không nói, nhưng quan trọng là lúc trước hắn đã thu xác 2 con Zergling vào hòm Item rồi.
Hắn hỏi Hệ Thống:
"Hệ Thống, ngươi có biết có chuyện gì xảy ra không?"
Hệ Thống lạnh nhạt đáp:
"Zời biết!"
Trần Ngọc Lâm cau mày, hắn cam đoan Hệ Thống biết cái gì đó nhưng không nói cho hắn biết.
Trong rừng sâu, một sinh vật nửa người nửa côn trùng nhìn qua mới lột da đang gầm gè nhìn Trần Ngọc Lâm. Sinh vật này tuy chỉ mới là Nhị Phẩm sơ kỳ, nhưng khí tức trên thân cũng chẳng yếu đuối chút nào về chất. Nó đang gầm gè nhìn hắn. Trên thân nó một vòng ánh sáng nhu hòa lan tỏa, kì quái chính là vòng ánh sáng này chặn đứng mọi thứ, từ thần thức, tầm nhìn cho tới cả sự hiện diện.
Thậm chí nếu nó có đứng trước mặt Trần Ngọc Lâm, dù là bản đồ cũng chẳng phát hiện được.
Nó nhẹ nhàng nhìn qua Trần Ngọc Lâm, kế đó im lặng lùi lại. Từ đằng sau nó bùng ra một cánh cửa không gian to lớn, bên trong là vô số nào là Zergling, Ultralisk đang gào rống. Dễ phải cả ngàn cá thể ở tại bên trong đó.
"Không thể Giám Đinh?"
Nó miệng phun tiếng người, nghi hoặc tự nói.
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc phi hành về nhà trọ, không hiểu sao Keal vừa nãy gọi điện cho hắn bằng một giọng như của người sắp chết kêu hắn về ngay lập tức. Không lẽ Huyết Cửu Môn tập kích?
Hắn nghĩ đến đó, phi hành nhanh hơn. Phi hành gần đến chỗ nhà trọ chợt hắn lạnh cả gáy, hắn ngửi được một cái mùi khét, xen lẫn với nó là mùi thơm của xăng và mùi chua của chanh.
Cái thể loại mùi gì vậy?
Hơn nữa, tại sao cả căn nhà trọ bị ám bởi một luồng khí tức vong hồn nồng đậm tới kinh khủng, như kiểu con bé Mai Ý Loan cũng chỉ là muỗi so với nó vậy. Trần Ngọc Lâm có thể mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ trong không khí.
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, chợt hắn nhìn thấy Keal đang bò lê bò lết gần cái ống cống gần đó, đang lầm bầm:
"Phải chết phải chết phải chết phải chết..."
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, một cái giám định quét qua. Bỗng dưng mặt hắn trong nháy mắt tái ngoét không còn 1 giọt máu, bởi vì 1 cái kết quả giám định Keal:
[Tình trạng cơ thể: [Ngộ Độc Thực Phẩm]]
Họ sẽ không đủ ngu để... đừng nói... Cái con người duy nhất trên thế giới đủ khả năng...
Hắn giật thót mình, quay người lại chỉ thấy Âu Bảo Uyên cười tươi hớn hở, nhìn qua thì trông rất xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn Lucifer có bò từ Địa Ngục lên cũng chỉ thế này thôi:
"Này, tôi mới nấu súp đấy. Muốn ăn thử không?"
Keal lầm bầm, miệng sùi bọt mép, cười man rợ nhìn hắn:
"Phải chết phải chết phải chết chết chết một đống còn hơn sống một mình.."
Trần Ngọc Lâm:
Truyện khác cùng thể loại
234 chương
100 chương
108 chương
225 chương