Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 43 : Mua bán
"Về vụ đó à? Tụi này biết rồi!"
Giọng gã Hoàng Khánh truyền ra trong điện thoại:
"Mấy cái răng đó cứ từ chỗ nào đó xuất hiện. Ban đầu tụi này còn tưởng rằng có thằng cha trẻ trâu nào làm, ai dè dính dáng tới tụi Ma Tộc. Nếu thế thì giải thích nhiều thứ hơn rồi."
Trần Ngọc Lâm gật gù, từ lúc phát hiện Ma Tộc dính dáng, vụ này đã không còn là về thú triều nữa, mà biến thành về Ma Tộc. Đương nhiên Thú Triều vẫn là trọng điểm, nhưng hiện tại chúng chỉ như quân cờ trong tay Ma Tộc thôi vậy.
Trần Ngọc Lâm chán nản uể oải tiến về chỗ bán đồ trong cái hẻm kia. Hắn lần này là muốn bán được cái xác con Nhện khổng lồ mà hắn đoạt được trong Mê Cung Phó Bản EXP kia. Không rõ sẽ bán được bao nhiêu, nhưng tiền thì vẫn là tiền, không thể quá kém được.
"39 Linh Thạch Tứ Phẩm."
Trần Ngọc Lâm nghe cái giá, trong nháy mắt tim đập một tiếng nhỏ, cái giá này cao hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm, dù sao con nhện cũng hơi tã. Có điều hắn giữ bình tĩnh, nói:
"Này, ông xem thế nào chứ cái con này to chí ít cũng to ngang với cái tàu, nặng chí ít 10 tấn. Ông cân đo đong đếm kiểu gì chứ nếu bán theo cân thì cũng phải gần trăm Linh Thạch Tứ Phẩm. Ông rút gọn xuống còn 1/3 thì khác quái gì ông đem con nhện của tôi đi hong khô cho nó còn 3 tạ hả?"
Lão già chưởng quầy - tên giả là Minh Thê, hình như là người chưởng quản thực sự cái chỗ này - lầm bầm:
"Cậu không hiểu, con nhện này của cậu chất lượng rất tốt. Nhưng vấn đề nó lại là loài sinh con làm chủ đạo. Nếu cậu có thể bắt sống con nhện này, tôi tuyệt đối đảm bảo cái giá của tôi là gấp 30 lần bây giờ. Nhưng con nhện này chết còn chưa nói, tử cung và tuyến tơ của nó cũng tổn hại nghiêm trọng, hoàn toàn không có giá trị gì mấy. Giá trị duy nhất của nó là lớp vỏ và phần thịt thôi. Con nhện này cũng chẳng có nọc độc nữa."
Trần Ngọc Lâm nghĩ thầm có lẽ tử cung và tuyến tơ bị tổn hại lúc bọn hắn nhân con nhện đang gầm rú, thả hai con quỷ bom vô miệng nổ trực tiếp từ trong bụng. Lúc đó hắn muốn tốc chiến tốc thắng, có vẻ hơi bóp tí.
"Dù sao thì cũng có cái giá cao hơn nhé. Cái giá này là không có buôn bán gì hết, tôi thà đem con nhện này đi xay làm ruốc, hoặc đem đi bán làm thực phẩm còn hơn."
Trần Ngọc Lâm lầu bầu. Còn lão Minh Thê thì tiếp tục nói:
"Cậu không hiểu, nhìn qua con này giống như khoảng Tứ Phẩm Ma Thú, nhưng toàn bộ một thân linh lực của nó lúc này tiêu biến gần hết, thịt chỉ có lượng chất của Nhị Phẩm sơ cấp mà thôi. Nếu không phải đánh giá nó nặng hơn mười tấn thì đừng mong có cái giá này. Được rồi, 44 Linh Thạch Tứ Phẩm."
Trần Ngọc Lâm cau mày nghĩ thầm:
"Hệ Thống tại sao thịt con này chỉ ngang Nhị Phẩm?"
Hệ Thống hồi đáp cho hắn:
[Bởi vì đây là sinh vật tạo ra trên nguyên lý từ Dị Giới Edra, sinh vật chỉ tồn tại cảnh giới không dung nhập với thân thể. Chết đi liền tiêu biến trong thiên địa, chỉ còn lại một chút bám lại.]
Trần Ngọc Lâm nghe vậy hiểu ra, cái dị giới kia nguyên lý khác hẳn, bèn nói:
"53, không thấp hơn được. Ông có thể lấy cái này làm quà."
Trần Ngọc Lâm lôi ra một món chiến lợi phẩm mà hắn thu được khi đánh nhau với Lan, 1 cái thập tự giá trông như con dao. Minh Thê lão giả nhìn thấy, cân nhắc một hồi, bèn nói:
"47 Linh thạch tứ phẩm."
Trần Ngọc Lâm:
"Vừa vặn hoàn hảo. Tôi lùi một bước, ông lùi một bước, mọi nhà đều vui vẻ, 53 + 47 bằng 110 chia hai làm tròn đi là 60, vậy 60 Linh Thạc Tứ Phẩm đi được không?"
Minh Thê:
"Ha ha?"
Cái giá cuối cùng là 50 Linh Thạch Tứ Phẩm. Trần Ngọc Lâm bỏ ra mười hai Tứ Phẩm Linh Thạch để mua một cái Dẫn Linh Trận lắp trên cơ thể.
Tụ Linh Trận trên người hắn hiện tại là hàng cực phẩm, nhưng Tụ Linh Trận chỉ có tác dụng hấp thu Linh lực trong không khí, còn hắn có thổ nạp được vào hay không thì lại là chuyện khác. Dẫn Linh Trận là trận pháp đặc chế cho Nhị Phẩm tiểu gà con, có tác dụng dẫn Linh lực thu thập được từ Tụ Linh Trận vào trong kinh mạch, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Sở dĩ lúc trước hắn không dùng là vì hắn không cần, nhưng hiện tại hắn đã tu luyện thành hai vòng xoáy bao quanh tứ chi, mỗi chi hai đạo mạch, chỉ cần tu thêm 2 mạch Nhâm-đốc là có thể đột phá Tam Phẩm Hư Khí Đan.
Nhị Phẩm bao gồm 10 mạch, tứ chi mỗi chi 2 mạch, kèm theo đó là 2 đạo mạch Nhâm cùng Đốc. 2 mạch Nhâm Đốc vô cùng quan trọng, nếu tu luyện bất cẩn có thể để lại di chứng vĩnh viễn. Nếu xảy ra vấn đề ở mạch Nhâm, cũng là từ môi dưới đi xuống dưới, có thể bị vô sinh hoặc liệt dương tùy theo mức độ.
Khá hơn một tí, nếu xảy ra vấn đề ở mạch Đốc, có thể biến thành ngu ngốc bởi vì mạch Đốc đi qua đầu. Có điều để xảy ra mấy vấn đề cấp bậc như này, chí ít cũng phải vô cùng nghiêm trọng bởi vì xưa nay hiếm người bị mấy vụ này. Trừ khi đang tu luyện do vài vấn đề dẫn tới kinh mạch bạo tạc không thể phục hồi thôi.
Dẫn Linh Trận có thể dẫn linh lực vào hai mạch này, đồng thời một phần sẽ để cường hóa tứ chi. Đồng thời nó cũng có tác dụng điều tiết lượng linh lực dẫn vào tránh cho xuất hiện tình trạng bạo tạc đường kinh mạch nữa.
Cho nên, hiện tại chính là lúc hắn cần dùng cái này. 12 Tứ Phẩm Linh Thạch tiêu hoa để mua một bộ Trận Văn, 3 viên khác dùng để duy trì bộ trận văn này thẳng đến lúc nó không còn cần thiết nữa, vừa vặn đủ. Tức là hiện tại hắn vẫn còn lại 35 viên Tứ Phẩm Linh Thạch.
"Tôi muốn tìm mua vài loại chiến giáp, được chứ? Loại dành cho Nhị Phẩm ấy."
Trần Ngọc Lâm hỏi, tay mân mê mấy viên Linh Thạch Tứ Phẩm. Mấy viên ấy trông không khác gì kim cương cả.
Chiến Y của hắn sau vụ nhện Mê Cung đã xuất hiện mấy vết rách và báo hỏng quá nửa, không còn dùng được nữa rồi.
"Được thôi, đi xem nào."
Minh Thê lão già cười, dẫn hắn đi xuống lầu 4 tầng hầm.
Đây là một gian mật thất, bên trong bày biện hơn 30 loại trang bị quần áo giày dép. Bên trái là những món đồ mang hơi hướng cổ xưa kiểu giáp phục Trung Cổ, còn bên phải mang hướng hiện đại hơn. Trần Ngọc Lâm nhìn một bộ trông khá giống đồ mặc thường ngày, quần Jean dài quá đầu gối, Áo cộc tay, kèm theo một cái đồng hồ treo trên tường.
Minh Thê nhìn vào bộ đồ, nói:
"Ánh mắt được đấy. Một bộ này là hàng mới nhập, từ một hãng khá nổi trong Tu Luyện Giới. Cả áo lẫn quần đều được dệt từ tơ nhện Băng Tằm, đông thoáng hè mát. Hơn nữa vô cùng bền chắc và có tính dẻo, thậm chí có thể chịu vết kiếm Tam Phẩm đấy. Toàn bộ cả hai món, quần và áo đều có đặc tính thay đổi hình dáng và màu sắc, có thể biến thành bất cứ loại đồ hình nào mà cậu cảm thấy hứng thú."
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc:
"Bây giờ còn có cả loại quần áo tự động thay đổi mẫu mã à?"
Minh Thê lão giả nói:
"Đương nhiên. Bây giờ Tu Luyện giới không có chuyện bỏ tiền ra mua quần áo bình thường nữa, chủ yếu mua 3-4 bộ, sau đó tự tải về các mẫu thiết kế của các nhà thiết kế nổi tiếng từ trên mạng, kế đó quần áo sẽ tự động thay đổi sao cho phù hợp với các loại mẫu mã đó. Tân tiến phải không?"
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc xoa xoa cằm, quả là thời đại phát triển. Có điều giá bộ này mắc quá mức, 30 Linh Thạch Ngũ Phẩm. Quy ra Tứ Phẩm Linh Thạch thì là 300 viên, mà chỉ có thể chống chịu lại công kích Tam Phẩm.
Chiến Y có thể chống chọi lại công kích, đây không tính là chuyện lạ gì. Đặc tính của Chiến Y là bền, dẻo, tính dai khiến cho đòn công kích từ các loại sát thương mũi nhọn bị hạn chế. Nhưng nhươc điểm là các đòn công kích lấy lực làm trọng, ví dụ như quyền cước lại gây tổn thương được. Chiến Giáp thì ngược lại, nguyên liệu cứng rắn có tính giảm sóc mạnh, nhưng lại yếu ớt trước các loại tấn công mũi nhọn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói tầm thấp. Cảnh giới càng cao sự khác biệt giữa 2 cái này không quá nhiều, chủ yếu là tùy theo mắt thẩm mỹ của người mặc, chứ từ Kim Đan trở lên hai cái không khác gì nhau.
Trần Ngọc Lâm quét mắt qua một loạt những món chiến y cùng chiến giáp, Minh Thê giới thiệu từng loại một:
"Kim Ngân Chiến Giáp, tạo ra từ bạc. Nói thế đủ khiến cậu không mua rồi nhỉ ha ha ha..."
"Linh Mục Chiến Y. Ừm, cái này là hàng của mấy ông mục sư, có người đặt rồi..."
"Bộ này hợp với cậu đấy. Nó được tạo ra từ da của một con dơi khổng lồ, trong bóng tối có tác dụng lẩn khuất mạnh, thậm chí còn có thể biến hình thành dơi nữa. Ừm, cơ mà cậu là ma cà rồng nhỉ? Chắc cũng chẳng cần thiết lắm."
Trần Ngọc Lâm nhìn cái bộ đó, quay đi, rồi lại nhìn bộ đó lần nữa. Chiến Y cái của khỉ, trông không khác gì một bộ da dơi thuộc cả, mà hắn nghi ngờ bộ này chính là một bộ da dơi thuộc, chỉ thêm vài chi tiết như cái nơ đỏ. Hắn mà mặc cái đó, mọi người thật tưởng hắn là người dơi mất.
"Ồ, bộ này được đó chứ?"
Trần Ngọc Lâm trầm trồ. Trên tay hắn là một bộ quần áo, chất vải của nó lạnh bóng trơn tuột, hơn nữa Trần Ngọc Lâm cảm nhận chất vải này vô cùng bền chắc. Dù cho hắn không có khả năng nhận biết món nào tốt xấu, nhưng hắn có hệ thống:
[Vô Danh Chiến Y - Cấp bậc: Rank C1.
DEF: +134.
Hiệu ứng đặc biệt: [Tùy Phong](nội tại) - giảm toàn bộ lượng ma sát cơ thể xuống còn 10%, tương đương tăng 20% tôc độ ban đầu. [Cảm Quan Chịu Đựng](nội tại) - Tăng khả năng chống nhiệt, chống lạnh, chống điện.
Làm từ tơ của Toàn Phong Chu, cùng với tơ của Cửu Địa Tằm. Cả hai đều thuộc chủng biến dị, cho nên bộ Chiến Y sở hữu thêm hai khả năng đặc biệt thuộc hiệu ứng nội tại.
]
"Hàng giảm giá, 50 Tứ Phẩm Linh Thạch? Mua. Xem ngần này đủ chưa"
Trần Ngọc Lâm rút 35 Tứ Phẩm Linh Thạch, kèm theo một bình nước thủy tinh, đây là bình nước mà hắn lấy từ Lan lúc đánh bại nàng. [Nước Thánh Cấp Thấp] - Nếu dùng thứ này để uống, đây là thánh dược trị thương với phẩm giai như họ, có điều không trị được nội thương thôi. Nhưng mấy vết thương mô mềm sẽ hồi phục chỉ trong một nốt nhạc.
Còn nếu dùng thủ pháp đặc biệt bấm vào phần nắp, một giọt chất lỏng sẽ rơi xuống nước thánh bên trong, tạo ra một quả lưu đạn kinh khủng nếu bạo sẽ phá hủy mọi thứ trong bán kính 5 mét.
"43 Tứ Phẩm Linh Thạch".
Minh Thê tiếp lấy bình nước Thánh này. Hắn nhận ngay ra được, một bình này có giá khoảng 8 Tứ Phẩm Linh Thạch. Trần Ngọc Lâm lục lọi một hồi trong cái túi, ruột đau lấy ra một bình phấn hoa của Dị Mạc Độc Viêm Hoa, cái chiến lợi phẩm lúc đánh nhau với con báo gấm.
Hệ Thống cũng định giá nó đại khái 6 Tứ Phẩm Linh Thạch. Hình như là nguyên liệu rất tốt để điều chế một số loại đan cùng với làm thành nước hoa. Hắn vẫn còn sót lại 1 lọ nữa.
"Thành giao."
Minh Thê lão giả nhận lấy, đánh giá một chút rồi gật đầu. Hơi thua thiệt một xíu, nhưng cũng vậy. Bộ Chiến Y này nằm ở đây cũng một thời gian rồi. Hắn cũng không thiếu 1 Tứ Phẩm Linh Thạch.
Trần Ngọc Lâm mỉm cười, ngành công nghiệp Chiến Y khiến cho Chiến Y và Chiến Giáp đều sản xuất theo quy chuẩn sản xuất hàng loạt thông qua máy móc, thi thoảng bắn ra vài món phẩm giai cao cao tí cũng là chuyện thường.
Tương tự, thi thoảng cũng có vài món hơi kém kém tí. Đối với một số công ty cao cấp thì chuyện đó là không thể do hàng hóa kiểm tra vô cùng kĩ lưỡng, nhưng công ty hơi kém thì cũng không hiếm lạ.
Truyện khác cùng thể loại
234 chương
100 chương
108 chương
225 chương