Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 296 : Hắc Uyên Bí Cảnh - Mặt trăng bí cảnh
Đầu tháng 12..
Trần Ngọc Lâm ngoái nhìn mặt biển, mặc dù tháng 12 trời không lạnh ngược lại chẳng hiểu sao nóng toát mồ hôi, cho nên bầy người cá càng sinh sản tợn hơn. Nhìn lướt qua dưới nền hải dương đã có hàng đống trứng cá rồi.
Do bây giờ đang là mùa giao phối của bọn chúng, cho nên hắn đành nhốt con Mã Xà lại, không cho nó đi ra ngoài. Gần đây hắn cùng con Mã Xà cũng trở nên thân thiết nhiều, hắn không muốn thấy một ngày trở về đột nhiên thấy một đám xương nổi lềnh phềnh trên mặt biển.
Không sai, là trở về.
Hiện tại, hắn đang cùng với Âu Bảo Uyên rời đi khỏi Vĩnh Hằng Đảo trên tàu phi hành không gian của Mộ Dung Nguyệt.
Nói thật, lúc Mộ Dung Nguyệt tế ra một thanh đại kiếm ném xuống dưới đất, hắn tim đập thình thịch. Ngự Kiếm Phi Hành, đây mới chân chính là hình ảnh tiên nhân trong lòng hắn chứ, mặc dù kiếm này trông hơi nữ tính.
Sau đó lúc thanh kiếm phóng đại thành dài hơn trăm mét, hắn cũng chỉ nghĩ đây là một thanh kiếm hơi to.
Cho tới lúc thanh kiếm mở ra một cánh cửa, bên trong có nào là phòng chơi game, phòng nghỉ, nhà xông hơi, quán bar, hắn mới ý thức được...
Kệ xác tiên nhân đi.
Đại khái kế hoạch sắp tới của hai người chính là Âu Bảo Uyên đi tới cung điện của Mộ Dung Nguyệt tầm học, mà hóa ra hắn cũng không được ngồi chơi xơi nước mà cũng phải lật đật chạy theo sau.
Tuy nhiên, địa phương mà hắn tới lại khác với chỗ của Âu Bảo Uyên, mặc dù trên cơ bản cũng là cùng một con đường. Cung điện của Mộ Dung Nguyệt mà Âu Bảo Uyên nói tới nằm ở đại khái khu vực vành đai tiểu hành tinh quanh sao Mộc, còn nơi mà hắn bị Mộ Dung Nguyệt kéo đi lại nằm ở trên mặt trăng.
Mộ Dung Nguyệt một bên cho Âu Bảo Uyên dạy dỗ, cũng đồng thời một bên khác vận dụng quyền lực của mình, tiến hành khai thông một cái đặc thù bí cảnh vốn đã đóng kín ở trên mặt trăng. Nguyên vốn bí cảnh này là 50 năm mới mở ra một lần, nhưng thông qua Mộ Dung Nguyệt thay đổi một chút, hiện tại nó chỉ còn cách mở rộng cửa đón chào hắn.
Ờ, không sai, là một mình hắn. Âu Bảo Uyên không có theo vào. Trích lời Mộ Dung Nguyệt: "Cho hai đứa vào chung để hai đứa đánh dã chiến suốt hai tháng à? Lượn đi."
Cho nên tình hình là hắn một thân một mình tiến vào bên trong.
Theo lời Mộ Dung Nguyệt, Âu Bảo Uyên sẽ được nàng tiến hành tàn khốc nhất giáo dục cấp bậc địa ngục, còn hắn thì sẽ được nàng vứt ở đây cho tự sinh tự diệt trong khoảng 2 tháng, kế đó chính nàng sẽ tới dẫn hắn đi chọn lựa Tiên Học Viện.
Đừng có nhìn chỉ là tự sinh tự diệt bình thường, nội việc ở đây 2 tháng đã là cả một vấn đề rồi. Dù sao, đây cũng là một bí cảnh đó. Nếu không cẩn thận rất có thể chính hắn sẽ bị đồ sát ngược lại.
Sinh vật trong bí cảnh cùng với sinh vật ngoài tự nhiên chính là thiên địa khác biệt. Tiêu biểu là mấy con quái kê mà hắn đụng độ hồi đi Tu Luyện Giả Liên Minh Đại Hội, chúng nó chân chính là thổ dân bản địa ở đó, phát triển thành một loại hình sinh vật hoàn toàn khác.
Và thế là dẫn tới...
"Cho nên lần này..."
Một con khôi lỗi, hình dáng giống như người que trong mấy tựa game Stickman, chỉ nhỏ như lòng bàn tay ngồi lên trên đầu hắn, giọng tự mãn:
"Bản tôn sẽ chính thức hộ tống ngươi trong hai tháng sinh tồn."
Tựa như chứng minh cho câu nói đó, nó lấy cánh tay (không có ngón tay, nhìn giống cái gậy đầu hơi tròn tròn) đập bồm bộp vào ngực mình. Trần Ngọc Lâm để ý ngực nó hơi lõm xuống, nhưng rất nhanh lại phồng lên trở lại.
"...."
Đây là ta tự đánh thương chính ta trong truyền thuyết? Vậy rốt cuộc là nó quá mạnh hay nó quá yếu?
"Hoan hô.."
Âu Bảo Uyên ngồi trên băng ghế đối diện hắn - không sai, cả hai đang ở trong phi thuyền tiến về mặt trăng - vỗ vỗ tay khen ngợi con khôi lỗi. Không rõ là vì nó quá đáng yêu hay nàng thích việc nó một vỗ tự lõm ngực chính mình nữa.
Cái con khôi lỗi này đại khái có tu vi cỡ Nguyên Anh. Chí ít, phương diện nguyên liệu toàn bộ đều là tài liệu cấp bậc Kim Đan - Nguyên Anh. Về phần cái gì ở trong não nó.. hắn cũng không rõ con khôi lỗi này có não không, nhưng cũng chỉ là một dạng trí tuệ nhân tạo mà thôi.
Dạng cỡ Ultron ấy. Tuy nhiên điên điên rồ rồ hơn rất nhiều.
"Thiện Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn."
Con khôi lỗi nhảy múa trên đầu hắn, cùng lúc Âu Bảo Uyên càng vỗ tay to hơn.
"...."
"Xùy xùy..cút"
Trần Ngọc Lâm đối với trên đầu phẩy phẩy tay, đồng thời niệm chú đuổi sâu bọ, thành công đánh đuổi con khôi lỗi tí hon ra khỏi đầu hắn. Tuy nhiên ngay khi Trần Ngọc Lâm vừa mới thành công đuổi được con khôi lỗi tí hon đi mất, thì lại có một kẻ khác thấy chỗ trống mà thả câu.
Là con gà trống kia.
Con gà này từ khi rời khởi tay Trương Cẩu Đản, mỗi ngày đều ăn linh mễ, linh dược, linh nhục, uống linh thủy, hít thở vân du linh khí sánh ngang trung phẩm tông môn cấp 4-5, lông sáng bóng, bắt đầu chuyển hướng thành màu vàng.
Tu vi vẫn bằng không. Giống như thể bao nhiêu dưỡng chất hắn cung cho nó đều đi theo đường tiêu hóa, ruột non và ruột già đi ra ngoài.
Con khôi lỗi tí hon bị Trần Ngọc Lâm đuổi ra khỏi đầu, nhanh chóng quay trở lại cưỡi trên lưng con gà, coi con gà như tọa kỵ, còn con gà thì hẳn coi hắn là tọa kỵ.
"....."
Trần Ngọc Lâm quay sang Mộ Dung Nguyệt đang nín cười, chỉ về phía con khôi lỗi người que chibi đang ngự ở trên mình con gà, hỏi:
"Cô Nguyệt, cái gì đây?"
"Bảo kê!"
Mộ Dung Nguyệt ở ghế lái cười đáp lại với hắn. Trần Ngọc Lâm mặt đen lại, ý là con khôi lỗi chibi này sẽ mò theo hắn suốt 2 tháng à?
"Mà khoan, tại sao lại cần tới bảo kê cấp bậc Nguyên Anh thế cô?"
"Đừng lo, Bí cảnh đó động thực vật yếu ớt lắm. Cao nhất là khoảng Tam Phẩm sơ kỳ tu vi thôi, và đó là một con thú vương hiếm hoi vô cùng, đã bị Liên Minh đồ diệt 400 năm trước tạo điều kiện cho tiểu bối thi thố thể hiện tài năng."
Mộ Dung Nguyệt nhún vai, lượn vòng một cái né khỏi một quả thiên thạch:
"Hơn nữa, không tới lúc sinh tử nó sẽ không ra tay. Có nó bên trong, đảm bảo nhóc bất tử."
Trần Ngọc Lâm nghe thế thở phào một cái, Tam Phẩm sơ kỳ là cao nhất, nghe cũng không đáng sợ lắm.
"Trông thật đáng yêu."
Âu Bảo Uyên giơ tay lên chộp lấy con người que, con người que thấy thế để mặc nàng tùy tiện, tuy nhiên ở dưới sàn nhà, có hai khối đen thui lùi lũi chồm lên, rít lên một chút. Cả hai lần lượt là Bé Hắc và Bé Súp.
Bé Hắc chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua rồi lại chui tọt vào trong cái bóng của Âu Bảo Uyên. Nói thật, Trần Ngọc Lâm cũng muốn có một con thú cưng ngầu lòi như Bé Hắc. Chỉ riêng việc chui vào trong cái bóng đã rất tốt rồi a.
Tuy không đáng yêu, nhưng nó lại ngầu a.
"Récccc"
Dường như Âu Bảo Uyên chạm vào "mạch", con khôi lỗi rít lên một tiếng rất nhân tính hóa thể hiện cho sự đau đớn rồi lao trở lại trên đầu hắn, đối với Âu Bảo Uyên gầm gừ liên tục không thôi.
"Im đi hộ cái."
Trần Ngọc Lâm thở dài nói.
Thực ra mà nói, mặc dù con khôi lỗi kia cũng phải cỡ Nguyên Anh, nhưng hắn cũng thực không coi con khôi lỗi này ra gì, dù sao cũng chỉ đại loại như con robot được lập trình sẵn mà thôi. Cái này hoàn toàn không thể cùng với Âu Bảo Uyên sánh bằng, cùng lắm chỉ là một cái Trí Tuệ Nhân Tạo được lập trình sẵn mà thôi.
"Phì.."
Âu Bảo Uyên cùng Mộ Dung Nguyệt thấy con khôi lỗi trực tiếp coi đầu của Trần Ngọc Lâm như là tọa kỵ của nó liền phì cười. Trần Ngọc Lâm thì mặt đen lại, đối với con khôi lỗi tiến hành đuổi đi nhưng không được.
Chợt, con tàu không gian rung lên một chặp. Trần Ngọc Lâm liếc nhìn qua cửa kính khoang thuyền, chỉ thấy bên ngoài là một khoảng không gian nửa hắc ám, nửa còn lại là một mặt đất bị giày xéo bởi vô số những hòn đá nhỏ và những viên thiên thạch.
Hắc ám chính là bầu trời điểm xuyết bởi một dải sông của những vì sao. Đây chính là Ngân Hà, là vũ trụ rộng lớn.
Còn mặt đất kia hiển nhiên là bề mặt mặt trăng rồi.
Tới nơi rồi? Nhanh như vậy?
Hắn đi ra bên ngoài, chào hai người trước khi đi. Ở bên trong khoang thuyền, Âu Bảo Uyên vẫy tay chào hắn, đồng thời nàng gửi cho hắn một nụ hôn gió. Mộ Dung Nguyệt nhẹ nhàng cười, cũng vẫy tay chào lại hắn.
Kế đấy khoang thuyền đóng lại, con tàu cất cánh bay ra khỏi bề mặt mặt trăng, rồi chợt biến mất giữa bầu trời.
"Chà, vài năm cơ à? Cũng nhanh thôi."
Trần Ngọc Lâm thở dài, không được gặp Âu Bảo Uyên không nói, lại còn phải ở một mình trong suốt 2 tháng nữa, chơi sao nổi?
Đã thế hắn còn không được mang laptop, điện thoại, không có mạng Internet, nói chung là đối với một thanh niên ở thế kỷ 21 cũng gần gần như là ác mộng vậy.
À quên, còn có con khôi lỗi vông dụng này. Ác mộng x2.
Khôi lỗi:
"Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, không ai mãi mãi hèn. Tiến lên thiếu niên, chúng ta hướng về phía tinh thần đại hải."
"......"
Ê này, bố mày đây là đang trên con đường yêu xa chứ không phải là chia tay, cũng chẳng phải bị người đến cửa từ hôn đâu nhá.
Thở dài liếc nhìn cửa Bí Cảnh...
Không cần mặc đồ bảo hộ không gian, nơi này là nơi chuyên được thiết kế thanh lọc bụi mặt trăng và bụi vũ trụ, an toàn cho người ở. Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua cổng vào của Di tích phía trước mặt, nơi này giống như một cái miệng vực, đen ngòm thùi lũi đang mở rộng cửa chào đón hắn.
Giám Định lướt qua:
[Hắc Uyên Bí Cảnh - một trong 7 đại Bí Cảnh của Mặt Trăng.
Mô tả: Nơi này là nơi hung hiểm đệ nhị trong số 7 đại Bí Cảnh của mặt trăng. Trăm ngàn năm trước, khi mặt trăng còn có sinh vật sống, một khối Không Minh thạch vô tình được kích nổ tại địa phương này, khiến cho không gian chấn động, vô hình chung tạo thành một bí cảnh đặc thù.
Khi mặt trăng dần khô héo, phần lớn các sinh vật di chuyển vào sâu bên trong 7 đại Bí Cảnh. Hắc Uyên Bí cảnh là nơi sinh sống của 3 đại quần chủng - Nguyệt Nhận tộc, - Man Di Tộc - Phệ Nhục Chủng.
Bí cảnh cấp độ: B-. Bí cảnh chuyên dành cho Ngũ Phẩm Đạp Luân + Lục Phẩm Linh Hồ xông xáo.]
Trần Ngọc Lâm méo miệng:
"..........."
Bí cảnh chuyên giành cho Ngũ Phẩm Đạp Luân và Lục Phẩm Linh Hồ. Cái gì mà gọi là cao nhất là Tam Phẩm Ma Thú Vương cơ? Xem ra hắn lại bị ăn quả lừa rồi.
Dù sao, cũng chẳng thể nào "chơi" được. Hắn đành vạn bất đắc dĩ tiến vào bên trong.
Cũng chẳng thể nào ở rịt trong này suốt hơn 2 tháng đi?
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
18 chương
203 chương
141 chương
59 chương
20 chương