Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 100 : Cửu xà ma vương (2)
"NGƯƠI LÀ AI?"
Cửu Xà Ma Vương gầm gừ, kĩ năng [Hiện Diện Sự Sống], một kĩ năng cho phép hắn nhận ra sự tồn tại của mọi sinh vật sống xung quanh của nó vẫn còn tồn tại, vẫn có thể sử dụng được, vậy tại sao hắn lại không thể nhận ra sự tồn tại của người này?.
Nhân vật thần bí kia đã nói, nàng sẽ giữ lại khả năng sử dụng các [Kĩ Năng] cho hắn, cũng không biết vì sao hắn lại tin không một chút nghi ngờ, nhưng mà sự thực chứng minh hắn vẫn còn dùng được 9 loại Kĩ Năng nội tại, các Kĩ Năng kích hoạt hẳn vẫn có thể dùng được.
Nhưng hết lần này đến lần khác, [Hiện Diện Sự Sống] lại không phát hiện được ra tên này. Điều này có 2 khả năng:
1. Là tên này có một kĩ năng ngăn không cho bị phát hiện.
2. Tên này mạnh hơn hắn, rất nhiều.
Quay đầu nhìn lại, gã này là một.. đứa trẻ. Không sai, chính là một đứa trẻ, có thể không phải đứa trẻ loài người. Trông qua thì giống đấy, nhưng mà trên đầu hắn ta mọc ra 2 cây san hô lấp lánh, hai bàn tay mọc đầy lông bóng loáng, sau eo mọc ra một cái đuôi, trên lưng mọc ra hai cặp cánh dơi.
Hai tay nó đang đập qua đập lại một quả banh tennis giữa hai tay.
Quan trọng nhất là hắn đang bay lượn, kể cả khi cánh của hắn ta không đập.
Cửu Xà Ma Vương lập tức giơ tay, phát động một kĩ năng của nó:
[Liệt Diêm Cửu Ma Cầu]
Trên hư không chợt xuất hiện 9 quả cầu lửa đen thui, mỗi quả cầu lửa bên trong ẩn hiện một cái đầu lâu người. Cả 9 cái đầu lâu lửa bốc lên hắc hỏa lấy phí thế thôn thiên lao về phía người kia, chỉ thấy hắn đơn giản nhẹ nhàng chỉ mũi đuôi một cái, cả 9 quả cầu lửa trong nháy mắt bị dập tắt, 9 cái đầu lâu cùng lúc rơi xuống.
"Tột cùng thì ngươi là ai?"
Cửu Xà Ma Vương kinh dị nhìn cảnh này, [Liệt Diêm Cửu Ma Cầu] tuy rằng không phải bản mệnh [Kĩ Năng] của hắn, nhưng kì thật nó cũng có thể đứng trong top 10. Có rất nhiều cách mà một người có thể chống trả lại tuyệt chiêu đó, nhưng thậm chí tay còn không nhấc lên thì chưa từng thấy.
Rốt cuộc là thế giới này quá mạnh mẽ, hay là hắn xui xẻo gặp được kẻ quá mạnh mẽ trong thế giới này. Thần bí nhân kia đâu có nói gì về vụ này?
Người kia lạnh lùng nhìn hắn, hai tay vẫn chơi với quả bóng:
"Ta là Tiêu Dao Thánh Nhân."
Cửu Xà Ma Vương nghe thế, sợ run người.
Hắn biết cảnh giới trong thế giới này, nói chung là trừ Đạo Cảnh là đỉnh tiêm mà chỉ có duy nhất 1 tồn tại còn đang bị phong ấn ở đâu đó, thì về cơ bản Thánh Nhân là chiến lực đỉnh tiêm của vũ trụ này.
Và hắn vừa mới ra đã đụng ngay một Thánh Nhân, đời còn gì nhọ hơn.
Cửu Xà Ma Vương hai mắt đỏ rực, giang tay ra gào lớn:
"Vĩnh Dạ Phong, khai ấn."
Lập tức trên mình hắn, một đạo hình xăm hình bông hoa bỉ ngạn dần dần hình thành trên cơ thể, kế đó nó lan ra toàn thân. Đột nhiên trên mình Cửu Xà Ma Vương toát ra một đôi cánh tràn đầy hắc ám, khí thế của nó tăng lên ít nhất gấp 10 lần lúc trước.
Tuyệt kĩ trấn phái, trăm năm chỉ có thể dùng được đúng 1 lần:
[Vĩnh Dạ Phong, tăng toàn bộ chỉ số lên 500% kéo dài 5 phút, trong 10 giây sau khi khai ấn, miễn nhiễm toàn bộ sát thương nhận vào, hơn nữa trong thời gian 10 phút sau khi khai ấn, miễn nhiễm mọi hiệu ứng khống chế của kẻ địch cấp thấp hơn hoặc bằng.]
Cửu Xà Ma Phương sau khi khai mở Vĩnh Dạ Phong, khí thế bạo tăng lao về phía ngược lại với hướng của Tiêu Dao Thánh Nhân. Hắn tuy không rõ thực lực của hắn so với Tiêu Dao Thánh Nhân ai hơn ai kém, nhưng chỉ dựa vào một chiêu Liệt Diễm Cửu Ma Cầu vừa nãy hắn dám khẳng định tên kia tuyệt đối mạnh hơn hắn.
Hơn nữa, trong hắn có một loại cảm giác nếu hắn không chạy nhanh mà dám tấn công, chỉ trong nháy mắt hắn sẽ tan thành tro bụi.
"Oanh"
Đột nhiên một lực đạo thẳng tiến từ trên trời lao về hướng hắn, đè áp hắn xuống đất. Kế đó lại là một đạo lực lượng nữa đánh tới, rồi lại thêm một cái nữa, cứ như thể hắn đang bị đóng đinh xuống mặt đất bởi một thứ gì đó vậy.
Hắn gắng gượng quay người lại, chỉ thấy Tiêu Dao Thánh Nhân đang hững hờ đứng đó, một tay giơ ra làm điểm tựa cho trái bóng, một tay để sau lưng. Còn trái bóng tennis nãy giờ nảy tưng tưng giữa 2 tay Tiêu Dao Thánh Nhân đang lấy tốc độ không thể tin nổi đập hắn xuống nền đất, kế đó lại nảy lên đập vào tay Tiêu Dao Thánh Nhân, rồi nảy ngược trở lại nện hắn sâu hơn vào lòng đất.
Trong 1 giây, chí ít có tới 3-400 cú như vậy.
"Làm như thế nào.. ặc"
Cửu Xà Ma Vương gầm rú, kế đó nó chợt bị quả bóng dộng một cú, một cái xương sườn thiếu chút gãy.
Nếu không có Vĩnh Dạ Phong hiệu ứng phụ trợ, lúc này có khi hắn chết 5-6 lần.
"Rất đơn giản, ta tăng cường độ nảy cho quả bóng."
Tiêu Dao Thánh Nhân hững hờ nói, một tay bắt quả bóng lại:
"Thông thường khi quả bóng nảy, nó sẽ tốn hao 1 phần năng lượng, nhưng khi ta gia cố Đạo của ta, lượng năng lượng mà nó dùng để nảy không tốn hao mà còn nhận được thêm, ta nghĩ nó nhận thêm chừng 3% mỗi lần nảy trong khi năng lượng lúc trước vẫn giữ nguyên. Tức là nó càng nảy thì vận tốc càng lớn, lực càng mạnh và nảy được càng cao."
"Ta đang thử xem cần bao nhiêu lần nâng để bắn một phát quả bóng này từ Trái Đất lên Sao Hỏa thì ngươi xuất hiện."
"Mà ta mới là người phải hỏi, ngươi là cái quỷ gì. Ngươi không dùng năng lượng như bất cứ hình thức nào mà ta biết, võ kỹ cũng không, hệ tu luyện càng không. Ngươi là cái quỷ gì vậy?"
Điều đầu tiên mà Cửu Xà Ma Vương nghĩ là không thể nào. Bản thân năng lượng tự gia tăng thật giống như phá vỡ định luật bảo toàn năng lượng vậy?
Đây cũng là bản thân cảm nhận của Trần Ngọc Lâm khi nghe qua về Đạo của Tiêu Dao Thánh Nhân, cũng chính là không thể nào. Không có biện pháp, nghe thật phi logic, nhưng đó mới chính là đạo của hắn, bẻ ngoặt thứ gọi là logic đi.
Cửu Xà Ma Vương mười tám con mắt cùng lúc phát sáng, há miệng ra, lập tức một vụ nổ sánh ngang vụ nổ hạt nhân nổ tung ngay giữa mặt Tiêu Dao Thánh Nhân, thế rồi chỉ trong chưa đầy nửa giây sau cả vụ nổ hạt nhân bỗng dưng gói gọn vào trong một quả cầu năng lượng đặc quánh, chỉ rộng nửa phân.
Tiêu Dao Thánh Nhân tung hứng quả cầu năng lượng, lẩm bẩm:
"Nó chỉ tự nhiên xuất hiện ra... thú vị thật."
"Càng lúc càng tò mò ngươi là cái quỷ gì rồi."
Tiêu Dao Thánh Nhân hai mắt sáng rực nói, thú vị nhìn Cửu Xà Ma Vương, kế đó một bàn tay hắn biến thành long lanh như ngọc biến lớn còn hơn cả một hòn đảo, hắn nói trong khi bắt lấy Cửu Xà Ma Vương:
"Đi theo ta nào, ta cần nghiên cứu một vài thứ."
Cửu Xà Ma Vương cá 3 đồng tiền rằng hắn chính là "một vài thứ". Hắn bỗng dưng cảm thấy cuộc đời mình đen tối như tiền đồ chị Dậu.
Cửu Xà Ma Vương gầm lớn:
"Cùng lắm thì cá chết lưới rách, sợ gì ai?"
Kế đó đột nhiên toàn bộ cơ thể hắn co rúm, vặn vẹo, kế đó máu chảy ra quanh toàn thân hắn, kĩ năng [Huyết Thần Mâu] được kích hoạt.
Một kĩ năng tự sát diện rộng.
Máu bỗng dưng hóa thành vô số chi chít những mũi kim chân đỏ rực, đếm sơ qua cũng phải tầm hàng vạn cái, thậm chí hàng trăm ngàn cái mũi kim. Kế đó hàng trăm ngàn mũi kim này bắn ra tua tủa các hướng, cùng lúc đó cơ thể của Cửu Xà Ma Vương cũng chia năm xẻ bảy, rơi tung tóe các góc.
Tiêu Dao Thánh Nhâm yên lặng nhìn, kế đó hắn vung tay, hàng trăm ngàn mũi kim châm bằng máu tụ lại thành một cục máu to cỡ hòn đảo, hơi kì lạ là chúng không tụ thành một cục mà giống như hàng trăm ngàn mũi kim châm bị nén vào trong một cục hơn.
"Chết rồi còn phiền toái, thế này thì làm sao mà thí nghiệm trên cơ thể sống được? Hợp tác chút không được à? Mà thôi, cũng chẳng hiểu cách mà thứ này vận hành, sao mà ngăn được nó?"
Tiêu Dao Thánh Nhân nhíu mày bóp bàn tay, rồi cái thi thể bị chia năm xẻ bảy của Cửu Xà Ma Vương kia co rút lại thành một khối cầu thịt với kích cỡ tương đương quả cầu châm máu kia.
Bỗng nhiên đột ngột, trong sự sững sờ của Tiêu Dao Thánh Nhân phần thi thể kia bất chợt co rút lại thành một đoàn thịt, có làm gì cũng không thể ảnh hưởng được.
Rồi đoàn thịt kia trong nháy mắt co rụt, biến thành một thanh kiếm với phần tâm là một họa khắc con rắn 9 đầu. Tiêu Dao Thánh Nhân há hốc mồm nhìn vào cảnh này, hai mắt nháy nháy, thế này là thế nào? Phân tích ra sao?
Tại sao lại biến thành một thanh kiếm rồi?
Nếu Trần Ngọc Lâm ở đây sẽ biết, đây là bình thường, khi một con boss bị đánh bại sẽ có 40% tỉ lệ rơi ra vũ khí hoặc Item tương ứng cấp bậc. Thông thường rơi ra Item có thể nói là chuyện tốt, nhưng lần này chỉ có thể nói Tiêu Dao Thánh Nhân quá đen rồi.
Nhìn lại thanh kiếm, kế đó ánh mắt Tiêu Dao Thánh Nhân biến đổi, nhìn lại phía cục máu, cũng may nó vẫn còn tồn tại.
Hắn giơ tay, thanh kiếm kia lóe lên rồi xuất hiện lại trong tay hắn, thế rồi hắn bước một bước về phía Vĩnh Hằng đảo và biến mất.
Tầm mười lăm phút sau khi hắn đi, trên đất liền, chỗ vừa xảy ra một trận "đại chiến", một cục thịt trồi lên từ mặt biển.
Cục thịt này, nói chính xác hơn là một thứ trông nửa giống thịt, nửa còn lại bao phủ trong lông và lửa đen kịt. Thứ này mọc ra một hàm răng sắc lẹm, bắt đầu dần dần mọc ra một cặp chân côn trùng béo phệ ngắn cũn, nhìn qua giống con sâu màu đen với 4 cái móc mở bốn phía và một hàm răng sắc lẹm.
Sinh vật này gầm gừ, bắt đầu kiếm ăn, đầu tiên nó chỉ ăn cá, nhưng sau tầm 10 phút nó đã bò lên được trên bờ.
Chính xác, nó là Ma Vương Tàn Thi, một loại thủ đoạn dồn linh hồn vào trong một cơ thể, kế đó tách ra, sau đó đoạn cơ thể đó sẽ tìm và ăn để trưởng thành lại lần nữa.
Trên bờ là một khu nhà trọ, cùng với đó là vô số tiếng nhạc nghe vui như trẩy hội. Sinh vật này chợt ngửi thấy một mùi thứ gì đó vô cùng quái lạ, kế đó nó đột nhiên bị tấn công. Ma Vương tàn thi nhìn qua, thấy nó chỉ là một con trông giống con Slime với mặt thằn lằn, màu đen đen mọc ra hai tay người.
Khí tức không có, chính xác hơn là rất mờ nhạt.
Nó nổi giận, Tiêu Dao Thánh Nhân thì cũng thôi đi, nay lại thêm một sinh vật khác nữa, thật coi hắn là phế vật.
Hắn há to miệng, ngoạm một phát mất hết một nửa con vật kia, chỉ để kinh ngạc khi thấy con vật kia chỉ gào rú lên, kế đó ù té chạy chứ không có lăn ra chết queo.
Sinh mệnh lực thật cường đại. Ma Vương nhẹ nhàng nhâm nhi miếng thịt mà hắn rứt ra được từ con vật kia, lúc này đây thứ hắn cần nhất là năng lượng.
Thứ tiếp theo mà nó biết là nó đang ngơ ngác nằm trong một căn phòng, tự hỏi mình là ai, đây là đâu, sao ở đây ở đây nhiều người quá vậy? (chừng 3 người và 1 con vật gì đó đang oán hận nhìn hắn), và tại sao hắn lại được một người ôm.
Cô gái mặc đồ bơi đang ôm hắn phụng phịu:
"Cho cháu nuôi nó đi mà cô Nguyệt, nó đáng yêu thế này cơ mà. Cô nhìn nó nè, cặp hàm sắc lẹm trông vô cùng đáng yêu, lại thêm thân thể ục ịch.."
Cô gái trông trưởng thành hơn ngắt lời:
"Không, Uyên. Làm ơn. Một con Bé Súp là quá đủ cho cái thế giới này nó tan hoang rồi, không cần thêm một con mà có trời mới biết là con gì đâu. Con này cháu tìm được ở đâu vậy?"
Uyên nói, giơ nó lên:
"Bé Súp đang đi dạo, đột nhiên bị tấn công. Cháu ra xem sao nhưng mà chỉ là một con sâu to béo ục ịch đáng yêu bị ngất xỉu mà thôi, cháu chữa trị sơ qua cho nó rồi."
Mộ Dung Nguyệt xoa đầu, nhìn tình trạng của Bé Súp hẳn là nó bị ăn mất tầm 1/3 cơ thể, nhưng mà lúc đó nó ngất xỉu? À cũng không lạ lắm. Có một con ma cà rồng tam phẩm sơ kỳ nào đó cũng ngất lên ngất xuống mỗi lần ăn thứ gì đó do Âu Bảo Uyên nấu.
Nàng trợn trắng mắt, tiếp tục tranh cãi cùng Âu Bảo Uyên, nhưng cuối cùng cũng phải thối lui.
Kế đó, nó được đặt tên là Bé Hắc, vì nó một màu đen thui thui.
Hôm sau, Trần Ngọc Lâm đang lau dọn buổi sáng thì chợt Âu Bảo Uyên đi ngang qua, hắn đang tính chào thì chợt để ý nàng dắt theo thêm 1 con pet mới,đây chi tiết 2 con pet của nàng
[Tên: Bé Súp - rank: Không thể giám định.
Chủng loài: Súp Gà Ngô Nấm - Ma Vật cấp 1.
Anh em: Nồi Cháo Tử Vong.
Kẻ thù: Trần Ngọc Lâm.
Tình trạng: [Thư giãn] [Thoải mái] [Hạnh phúc]]
Nó vừa thấy Trần Ngọc Lâm bắt đầu gào rú kêu chém kêu giết, tình trạng bổ sung thêm 1 dòng [Căm hận].
[Tên: Bé Hắc - rank: S.
Lv: 1/9999.
Chủng Loài: Ma Vương.
* Chú thích: Ma Vương Tàn Thi.
Tình Trạng: [Thoải mái] [Nghi hoặc] [Mất trí nhớ vĩnh viễn] [Mind Break]]
Trần Ngọc Lâm & Hệ Thống:
-................
Tại sao Ma Vương lại là thú nuôi của Uyên? Con zời mẹ này đã làm gì mà nó bị Mind Break vậy?
Truyện khác cùng thể loại
234 chương
100 chương
108 chương
225 chương