Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 77 : Ẩn Hồ Đảo
Ta không muốn dạo Địa Sa Thành, ta lên thuyền trước vậy.
Địch Cửu cũng không có hứng thú dạo Địa Sa Thành, trên người hắn có cái gì cần mua thêm gì nữa chứ? Đồ của Thương Lâu Thích Gia cũng đủ để hắn ăn cả đời rồi, trên người hắn bây giờ muốn cái gì là có cái đó, đi dạo thành làm chi cho mệt nữa.
Sau khi Địch Cửu nói xong lại nhìn thấy sắc mặt của Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh không tốt lắm. Hắn hơi khó hiểu, mình không đi dạo thì mắc mớ gì tới bọn họ chứ, bọn họ khó chịu làm chi?
Trịnh Phi Sinh cũng hơi sửng sốt một chút, lập tức nói:
- Nếu vậy thì mọi người đi lên đó nghỉ ngơi một lát rồi lại hành động sau cũng được.
Nghe Trịnh Phi Sinh nói vậy Địch Cửu mới giật mình hiểu ra. Hai người Uông Tranh và Cảnh Mạt Băng kia là lòng dạ tiểu nhân, cho là hắn muốn lên đó trước để giành phòng thoải mái hơn.
Địch Cửu cũng lười để ý hai kẻ này, hắn vốn là tính đi giường chung nhìn thử xem, nếu như chỗ đó không đến nổi nào thì hắn ở giường chung cũng được.
Năm người sau khi kiểm tra vé xong liền đi vào thuyền lớn kia, Địch Cửu vừa vào tới nơi liền dùng thần niệm lướt qua một vòng xung quanh.
Thấy rõ tình huống của giường chung, cuối cùng Địch Cửu cũng hiểu ra vì sao bọn họ lại chịu chi nhiều tiền để vào ở phòng lớn.
Lầu một khu giường chung toàn là tiếng người ồn ào, đây còn là vài ngày trước khi thuyền xuất phát đó. Không chỉ như vậy, hắn rõ ràng còn thấy được ở lối vào còn có một vài vết máu chưa khô nữa, cái này là do có người đánh nhau tạo thành.
Cái giường chung có giá một vạn linh thạch trung phẩm này đúng là không an toàn lắm a.
Gian phòng số 31 ở tầng hai kia so với mấy phòng lớn khác thì có chút kém, nhưng mà nếu như so sánh với đống giường chung ở dưới kia thì nơi đây đã tốt hơn gấp chục lần rồi.
Địch Cửu thật muốn bỏ ra một đống linh thạch thuên một phòng riêng ở một mình, nhưng mà nghĩ lại vẫn là thôi đi. Hắn bây giờ chỉ là một thiếu gia của một gia tộc tu chân mà thôi, lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy chứ. Nếu như hắn làm lố quá sẽ bị người nghi ngờ mất.
- Phòng này cũng không tồi a.
Mấy người vừa bước vào phòng thì Tề Thiển đã vui vẻ reo lên. Cho dù Địch Cửu mới ở cùng nàng một thời gian ngắn mà thôi, nhưng hắn cũng biết được nàng là một nữ tu rất dễ thỏa mãn.
Nói phòng này không tồi là bởi vì nó đủ lớn, phòng khách và phòng tu luyện cũng đều rộng rãi, đây cũng là hai chỗ quan trọng nhất đối với bọn họ.
Ánh mắt mọi người đều đạt lên người Trịnh Phi Sinh, ở đây đương nhiên ai cũng muốn ở trong phòng tu luyện chính, nhưng tiếc là phòng đó chỉ chứa được một người mà thôi. Cho nên vấn đề hiện tại là, ai sẽ là người ở trong phòng tu luyện chính kia đây?
Trịnh Phi Sinh ho khan nói:
- Sau khi chúng ta đã tổ đội thì cũng coi như là sư huynh muội, bằng hữu với nhau cả rồi. Băng sư muội thân là đệ tử hạch tâm của Chân Ly Kiếm Tông, lần này cũng là tại vì đi theo chúng ta mới bị chậm trễ thời gian, theo ý ta, chúng ta nhường lại phòng tu luyện chính này cho Băng su muội ở. Không biết ý của mọi người như thế nào?
Cả Uông Tranh và Tề Thiển đều không chủ động phản đối, Địch Cửu cũng không muốn làm chim đầu đàn, cho nên không đồng ý cũng không phản đối.
Vốn Địch Cửu còn tưởng Cảnh Mạt Băng sẽ đứng ra từ chối một chút, nhưng mà ai ngờ Cảnh Mạt Băng giống như là cảm thấy đây là chuyện đương nhiên vậy, chỉ ôm quyền cảm ơn mọi người sau đó đi vào bên trong phòng tu luyện.
Rốt cục nữ nhân này là da mặt quá dày hay là nàng ta luôn cảm thấy mình xứng đáng được ở trong phòng tu luyện chính kia vậy? Mặc kệ như thế nào thì Địch Cửu cũng phải khẳng định, nữ nhân này rất thích hợp với giới Tu Chân. Da mặt còn dày hơn cả hắn lúc hỗn ở đầu đường nữa.
- Vậy còn Tử Mặc đạo hữu, huynh.....
Thấy Địch Cửu còn chưa nói gì, Trịnh Phi Sinh chủ động hỏi hắn. Lúc nãy Địch Cửu không nói tiếng nào, ý chính là không đồng ý cho Cảnh Mạt Băng vào ở trong phòng tu luyện kia rồi.
Nghe Trịnh Phi Sinh hỏi, Địch Cửu ôm quyền nói:
- Vậy thì ta đi phòng tu luyện phụ vậy. Mấy hôm nay ta luôn cảm giác mình sắp đột phá rồi cho nên cần phải bế quan một chút, có được không?
Phòng tu luyện phụ cũng không tốt hơn phòng khách bao nhiêu, nhưng mà Địch Cửu lại không muốn ở trong phòng tu luyện của sủng vật, cũng không muốn ở chung phòng khách với người khác.
- Được, vậy Tử Mạc đạo hữu ở trong phòng tu luyện phụ. Uông sư đệ, còn ngươi thì sao?
Trịnh Phi Sinh lại hỏi tiếp Uông Tranh.
Chuyện này khiến cho Địch Cửu có thêm hảo cảm với Trịnh Phi Sinh một chút, nếu như so sánh với Cảnh Mạt Băng ích kỷ thì Trịnh Phi Sinh luôn nghĩ tới mọi người đúng là vô cùng tốt.
Uông Tranh chỉ cái phòng tu luyện thứ ba kia:
- Vậy đệ ở trong cái phòng tu luyện phụ này đi.
Cái đó là phòng tu luyện dành cho sủng vật, thật ra nó cũng cùng một cỡ với phòng tu luyện phụ của Địch Cửu.
- Được, nếu vậy, ta cùng với Tề Thiển sư muội chia đôi phòng khách này ra ở chung vậy.
Trịnh Phi Sinh nhanh gọn lẹ phân xong phòng ở.
Tề Thiển vẫn rất dễ nói chuyện, nàng vô cùng vui vẻ nói:
- Linh khí trên thuyền này thật phong phú, sau khi đến Thiên Mạc, muội nhất định sẽ bước vào Trúc Cơ tầng hai.
..............
Địch Cửu vừa bước vào phòng tu luyện phụ kia liền bắt đầu lập cấm chế xung quanh, sau đó lại bố trí thêm một cái ẩn linh trận và một cái phòng ngự trận nữa,
Theo như hắn được biết thì từ Địa Sa Thành đến Thiên Mạc cần khoảng sáu tháng. hắn muốn trong vòng sáu tháng này đột phá vào Trúc Cơ tầng bảy.
Địch Cửu ném ra một đống linh thạch, bắt đầu tu luyện điên cuồng. Lấy trình độ trận pháp hiên giờ của hắn, cho dù động tĩnh tu luyện của hắn có lớn cỡ nào thì có một cái ẩn linh trận cấp năm kia ở, hắn cũng không cần lo sẽ có người phát hiện ra được.
Mấy ngày cứ như vậy mà trôi qua nhanh như chớp, Địch Cửu không đi ra ngoài nhưng vẫn cảm nhận được thuyền đang muốn khởi động xuất phát.
Trước khi đi vào phòng tu luyện thì Địch Cửu đã nói là hắn muốn bế quan, cho nên mấy người Trịnh Phi Sinh cũng biết điều mà không quấy rầy hắn tu luyện.
Đống linh thạch kia sau khi Địch Cửu vận chuyển vài chu thiên đã bị tinh không trong cơ thể hóa thành linh khí tiến vào trong kinh mạch, linh khí kia không ngừng bổ sung tăng cường chân nguyên của hắn. Cứ mỗi ngày trôi qua thì tinh không trong cơ thể của hắn sẽ càng thêm rõ ràng một chút, tu vi của hắn cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Gần hai tháng trôi qua, một đạo nguyên khí mạnh mẽ phá tan gông cùm xiềng xích của Trúc Cơ tầng sáu, sau đó Địch Cửu tiến vào Trúc Cơ tầng bảy.
Bởi vì đã có sẵn cơ sở khá vững chắc, nên sau khi vào tầng bảy Địch Cửu cũng không tốn quá nhiều thời gian để củng cố tu vi.
Địch Cửu lại ném thêm một đống linh thạch nữa ra, bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng chân hỏa Trúc Cơ mà thôi, học luyện khí cũng không có hiệu quả tốt, còn không bằng tu luyện tiếp còn hơn.
Lúc lấy ra đủ linh thạch rồi, Địch Cửu còn chưa kịp tu luyện tiếp, liền cảm thấy cấm chế của mình bị người khác chạm vào.
Địch Cửu nhíu mày, lúc trước khi hắn đi vào đã nói là hắn muốn bế quan, đừng quấy rầy hắn tu luyện rồi mà, bây giờ lại là ai đi đụng vào cấm chế của hắn nữa đây? Địch Cửu tản thần niệm của mình ra bên ngoài, không ngờ lại thấy được ba người Tề Thiển, Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh. Người chạm vào cấm chế của hắn là Tề Thiển.
Nếu như là hai người kia dám đụng vào cấm chế của hắn, hắn tuyệt đối sẽ mượn cớ lấy thân phận thiếu gia của một gia tộc tu chân ra mà nổi bão một chút, nhưng mà nếu như là Tề Thiển thì hắn lại không tức giận lắm.
Cất linh thạch lại, lại thêm một bí quyết tẩy sạch cơ thể, sau đó Địch Cửu liền mở cấm chế đi ra ngoài.
- Tề Thiển sư muội, ta đang bế quan, muội tìm ta có chuyện gì không?
Địch Cửu tuy rằng sẽ không tức giận với Tề Thiển, nhưng mà đang tu luyện lại bị người kêu tỉnh thì hắn cũng phải hỏi lí do cho đàng hoàng.
Tề Thiển có chút sợ hãi nói:
- Xin lỗi, Tử Mặc sư huynh, muội thật sự không biết làm sao cho nên mới quấy rầy huynh tu luyện......
Thấy bộ dạng hoảng sợ của nàng, Địch Cửu khoát tay cắt đứt lời đang nói:
- Mọi người đều là cùng một nhóm đi đến Thiên Mạc, nếu như có việc gì cần hỗ trợ mà ta có thể giúp được thì cứ việc nói ra. Đúng rồi, sao lại không thấy Trinh đạo hữu ở đây?
Tề Thiển khẽ lau trán nói:
- Sinh sư huynh xảy ra chuyện, muội lại không tìm được người giúp đỡ....
- Chuyện cụ thể là như thế nào?
Địch Cửu hơi nghi hoặc, lúc lên thuyền thì Trịnh Phi Sinh đã nhắc nhở mọi người nên hạn chế việc đi lại trên thuyền, bởi vì trên thuyền này không cấm việc đánh nhau. Nhưng nếu như Trịnh Phi Sinh đã nhắc nhở mọi người thì tại sao hắn lại xảy ra chuyện được chứ? Địch Cửu không tin Trịnh Phi Sinh ngồi yên một chỗ bế quan lại gặp chuyện rắc rối đâu.
- Lúc sáng Sinh sư huynh nói với muội là huynh ấy nghe được tin tức ở trên thuyền này có Trúc Chân đan. Huynh ấy sắp sửa đột phá vào Trúc Cơ tầng ba rồi, nếu như có được Trúc Chân đan thì sẽ dễ dàng đột phá trong một lần ngay, cho nên huynh ấy đi tìm cách mua viên đan dược đó. Nhưng mà chờ tới chiều vẫn không chờ được tin tức của huynh ấy, cho nên muội mới chạy ra khu buôn bán của thuyền nhìn xem một chút, tới lúc đó mới biết Sinh sư huynh đã xảy ra chuyện rồi.....
Trong giọng nói của Tề Thiển đầy vẻ sợ hãi.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Địch Cửu gần như đã hiểu được mọi chuyện.
Trúc Chân đan đúng là đan dược mà Trịnh Phi Sinh cần nhất hiện tại, cậu ta đi cầu một viên đó cũng không có gì lạ. Nhưng lạ ở chỗ rốt cục là người nào nói tin tức này cho Trịnh Phi Sinh, làm sao người đó biết hiện tại cậu đang cần loại đan dược này chứ.
- Muội đi hỏi thăm thì mới biết được su huynh không đi mua Trúc Chân đan mà lại đi mua Chân Tinh thảo, rồi lại không biết vì sao lại đi đánh nhau với người ta rồi bị bắt lại, người nọ còn nói phải đưa mười vạn linh thạch thượng phẩm để chuộc người nữa....
Tề Thiển nói tới chỗ này rồi cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
Đừng thấy bọn họ ở trong phòng thuê giá bốn vạn linh thạch thượng phẩm mà lầm, số tiền này là tài sản để dành lâu nay của bọn họ đó. Bây giờ đùng một cái đòi lấy ra mười vạn linh thạch, đừng nói bọn họ bây giờ không có để đưa, cho dù có đi nữa thì ai mà chịu đưa ra số tiền lớn như vậy chứ.
Vừa rồi nàng cũng đã hỏi mượn Cảnh Mạt Băng sư tỷ và Uông Tranh sư huynh, hai người bọn họ đều là ngập ngừng lảng tránh, nói bóng nói gió một hồi, chỉ là ý của bọn họ chính là không có nhiều linh thạch như vậy.
Bây giờ nàng cũng đã rơi vào đường cùng cho nên mới phải đi năn nỉ sự giúp đỡ của một người mới gia nhập nhóm như Địch Cửu. Người quen còn không chịu lấy ra linh thạch nữa là Địch Cửu, hắn cũng chỉ là một người mới vừa gia nhập nhóm để thuê chung một cái phòng ở với bọn họ mà thôi, người ta mắc mớ gì phải lấy ra linh thạch chứ?
Ánh mắt của Địch Cửu dừng lại trên người của Cảnh Mạt Băng và Uông Tranh, hai người họ đều là đệ tử cao tầng của Chân Ly Kiếm Tông, lại nhìn pháp bảo mà bọn họ ngẫu nhiên lấy ra sử dụng, Địch Cửu đoán chắc bọn họ cũng có thể lấy ra được một phần của số tiền này.
- Nếu người đó muốn mười vạn linh thạch thượng phẩm, vậy giờ trước tiên mỗi người chúng ta chia ra góp cho đủ đi, các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Theo ý của ta, chúng ta cứ chuẩn bị đủ linh thạch rồi đi qua đó xem, hỏi lí do rõ ràng rồi tính tiếp, có khi không cần phải sử dụng đến số linh thạch này đâu.
Ấn tượng của Địch Cửu đối với Trịnh Phi Sinh cũng không tệ lắm, Trịnh Phi Sinh có chút thích thể hiện, lại còn mê đồ trắng, chuyện gì cũng muốn đứng ra giải quyết, có khi vì muốn vừa ý mọi người trong nhóm, hắn còn đồng ý chịu thiệt một chút nữa.
Nói một câu thông tục dễ hiểu chính là, Trịnh Phi Sinh cậu thích làm lãnh đạo.
Truyện khác cùng thể loại
1157 chương
276 chương
133 chương
55 chương
207 chương