Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 143 : Xương đồng đại thành
Trần Vũ tay cầm một bình thuốc luyện thể, vừa mới chuẩn bị phục dụng.
Vù...
Đúng lúc này, phụ cận hồ nước đột nhiên có một thân ảnh áo trắng kinh hoàng chật vật chạy tới.
Hả?
Trần Vũ cảm giác thân ảnh này nhìn có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì ra là Dịch Vân Phi.
Gặp phải đối phương ở chỗ này, Trần Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, suy cho cùng thì lúc hắn chạy trốn, thực tế đều vòng vòng xung quanh, chuyên tìm những nơi nhiều chướng ngại vật, cho nên khoảng cách đường thẳng cũng không xa.
Y phục của Dịch Vân Phi tán loạn, trên người nhiều vết thương, khí sắc không tốt, nhưng vẻ mặt lại có chút mừng rỡ.
Trong quá trình chạy trốn chết trước đó, hắn cũng xuất ra một đòn sát thủ, thời khắc mấu chốt đánh trọng thương nam tử mặc chiến giáp của Cốt Ma Cung chủ, vì vậy mới khó khăn thoát được đuổi giết.
May mắn là Mai Trường Thanh không đuổi tới đây, bằng không với thân thể trọng thương của hắn, e rằng dù có nhiều bài tẩy hơn cũng không thể may mắn chạy thoát.
- Hừ! Còn phải cảm tạ tên Trần Vũ kia, vào thời khắc mấu chốt làm kẻ chết thay...
Dịch Vân Phi cười lạnh, đầy vẻ châm biếm.
Vào thời khắc mấu chốt, Trần Vũ bị Mai Trường Thanh quấn lấy, dưới tình huống một chọi một, Trần Vũ chắc chắn phải chết.
Mà hắn cũng thừa dịp đó mà thắng được cơ hội chạy trốn.
Mượn tay địch nhân để diệt đi cừu địch trong lòng, tiện thể tránh được một kiếp, miễn bàn lúc này Dịch Vân Phi sảng khoái như thế nào.
Bỗng nhiên, Dịch Vân Phi cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, kình phong nặng nề rít gào lao tới.
Vù...
Một thanh giáo lạnh lẽo rạch phá hư không, kéo theo một chuỗi tàn ảnh màu tím, sát khí rít gào, mũi giáo bạc lóe lên, đâm trúng Dịch Vân Phi.
Dịch Vân Phi dù cố hết sức né tránh, nhưng vẫn bị giáo kia xuyên thủng vai, chỉ cách trái tim nửa tấc.
Phốc...
Mũi giáo bạc xuyên qua thân thể hắn, máu tươi tí tách nhỏ xuống.
- Giáo... Trần Vũ...
Thân thể Dịch Vân Phi cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Hắn miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên cao lớn quen thuộc đang từ trong rừng cây phụ cận chạy tới.
Bịch...
Dịch Vân Phi ngã trên mặt đất, suy yếu vô lực, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ tuyệt vọng.
Hắn vốn đã bị thương nặng, hơn nữa bị lực lượng cường đại của thanh giáo xuyên qua thân thể, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
- Ngươi... Làm sao có thể...
Dịch Vân Phi nhìn chằm chằm Trần Vũ, kinh hãi tuyệt vọng không thôi, thực sự không thể tin tưởng đối phương cho đến bây giờ vẫn còn sống.
- Để ta chết thay, còn ngươi thì thành công trốn thoát sao? Hắc hắc, khiến ngươi thất vọng rồi, Mai Trường Thanh kia e rằng bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương khôi phục đấy.
Trần Vũ tới gần.
Chẳng qua, ánh mắt của hắn sắc bén, lập tức nhìn thấy một cánh tay của Dịch Vân Phi đang nắm chặt.
Lúc còn cách một khoảng chừng mười trượng, trong mắt Dịch Vân Phi mơ hồ hiện lên một tia độc ác và chờ mong.
Lúc này trong tay hắn nắm một viên “Băng Liệt Cầu”, đây là đòn sát thủ mà mẹ hắn cho hắn trước khi tiến vào Huyết Táng Thiên Viên.
Cầu này có tổng cộng ba viên, lúc trước ứng phó với nam tử mặc chiến giáp đuổi giết đã dùng một viên, có thể khiến đối phương trọng thương,cuối cùng phải rút lui.
Nhưng bỗng nhiên.
Trần Vũ ngừng bước, lại lấy ra một cái Ngân Phong Giáo.
Đối mặt với một kẻ sắp chết, nếu như có thủ đoạn viễn trình để giết chết, tại sao phải đợi tới gần mới ra tay?
- Không...
Dịch Vân Phi gầm lên một tiếng, chuẩn bị ném vật trong tay ra.
Vù...
Ánh tím lóe lên, chỉ trong khoảng cách hơn mười trượng, giáo này lập tức bay tới.
Ầm...
Dịch Vân Phi bị một giáo thứ hai xuyên qua, cả người bay ngược ra ngoài mười mấy trượng, giãy dụa một lúc rồi tắt thở bỏ mình.
Trần Vũ đi tới trước thi thể của Dịch Vân Phi, phát hiện trong tay hắn là một hạt châu màu trắng, thể tích còn nhỏ hơn Âm Hỏa Châu của hắn.
- Thì ra là “Băng Liệt Cầu” do Thủy Nguyệt phái bí chế (*).
(*) bí mật chế tạo
Trần Vũ nhặt hạt châu màu trắng lên, trái tim trong cơ thể cảm nhận được một luồng lực lượng lạnh lẽo cường đại trí mạng, lòng bàn tay cũng cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Hắn đã từng nhìn thấy loại Băng Liệt Cầu này trên chiến trường, có thể sánh ngang với Âm Hỏa Châu của Cốt Ma Cung.
Chỉ cần dung nhập nội tức vào câu này rồi ném ra là có thể tạo thành băng phong cực hàn, kèm theo vô số băng viên, có thể tạo ra lực sát thương cường đại.
Uy lực của nó tương đương một đòn toàn lực của Hóa Khí Hậu Thiên.
Luận phạm vi và sức sát thương, cầu này có lẽ hơi kém Âm Hỏa Châu, thế nhưng mục tiêu bị công kích hoặc nằm trong phạm vi ảnh hưởng sẽ bị sương lạnh đóng băng, thậm chí khiến tốc độ hành động giảm mạnh.
Sau đó, Trần Vũ lại nhặt túi trữ vật của Dịch Vân Phi lên, bắt đầu thanh lý.
Kết quả, Trần Vũ rất nhanh đã phát hiện viên “Băng Liệt Cầu” thứ hai, tính thêm viên trong tay thì hắn đã có hai viên.
Thân là con ruột của Tông chủ, chiến lợi phẩm trên người Dịch Vân Phi tất nhiên rất nhiều.
Chỉ riêng kiện Bảo Khí bảo kiếm trung phẩm của hắn đã có giá trị xa xỉ rồi.
Trong đó, Trần Vũ còn tìm được ba bốn loại trân tài trên 300 năm tuổi và gần mười loại trên 200 năm tuổi.
Ngoại trừ thiên tài địa bảo ra, Trần Vũ còn tìm thấy hai khối Ô Ngọc Tinh, hẳn là lúc ở trong hang động Xà Vương, Dịch Vân Phi đã thuận tay khai thác chúng.
Ô Ngọc Tinh là tài liệu chính để chế tạo Bảo Khí thượng phẩm, tất nhiên cực kỳ trân quý.
Sau này, Trần Vũ khẳng định sẽ phải dùng đến chúng.
Ồ?
Trong một góc xó của túi trữ vật, Trần Vũ tìm được một viên cầu kim loại, không khỏi lộ vẻ mừng rỡ.
Lúc đầu, ở đấu giá hội Ẩn Hồ có tổng cộng ba viên cầu kim loại, cái đầu tiên đã bị Dịch Vân Phi dùng giá cao mua mất.
Thể tích của cầu này không lớn, chất liệu cũng đặc thù, Dịch Vân Phi nghiên cứu không có kết quả, vẫn giữ lại bên người.
Vù...
Cầm viên cầu kim loại trong tay, một luồng hấp lực từ sâu trong trái tim tràn ra, hấp thu lực lượng huyền cơ không minh bên trong viên cầu.
Một khắc sau, trong không gian tối tăm chợt sáng lên từng điểm bạc lấp lánh.
Giống như lần trước, những điểm sáng màu bạc này cấp tốc tràn vào không gian tinh thể màu bạc hiện có.
Không gian tinh thể màu bạc lập tức bắt đầu khuếch trương.
Trần Vũ lộ ra vẻ mặt mừn rỡ, liền vội vàng tập trung ý thức vào không gian này, loại cảm giác tương liên này khiến hắn có thể dùng ý niệm của mình để cải tạo hình thái không gian.
Rất nhanh, không gian tinh thể màu bạc đã dựa theo ý nghĩ của Trần Vũ mà hình thành một không gian dài một thước, chiều cao và chiều rộng cũng tăng thêm vài phần.
Sau khi cải tạo xong, không gian tinh thể màu bạc vẫn là kiểu hình hộp chữ nhật dài hơn một thước, nhưng chiều rộng và chiều cao thì tăng lên không ít.
Sau khi ký gửi Ám Xà kiếm, U Thủy Mặc Liên, Âm Hủ Trúc 500 năm, Băng Liệt Cầu,... trong không gian tinh thể màu bạc vẫn còn trống một phần ba khu vực.
Trần Vũ sẽ ưu tiên đặt những thứ trọng yếu hoặc cần thiết vào trong này.
Thanh lý chiến lợi phẩm xong, Trần Vũ lại ném thi thể và những thứ vật phẩm không rõ của Dịch Vân Phi vào trong hồ.
Ầm... Ầm...
Vài con hung ngư cỡ lớn trong hồ nhảy lên, chia nhau phân giải bộ thi thể này.
Trần Vũ lại nhặt giáo lên, lau sạch vết máu, sau đó cấp tốc trở lại hốc cây.
Ực ực...
Trần Vũ uống vào một phần ba dược dịch luyện thể, bắt đầu vận chuyển Đồng Tượng công.
Hắn dự tính, cần mất ba ngày mới có thể tiêu hóa hết dược dịch luyện thể phẩm chất cao này.
...
Cách ngoài mười mấy dặm, trong Xà quật.
Mai Trường Thanh ngồi xếp bằng, lúc này hắn đang điều dưỡng thương thế, hơn nữa còn thay một bộ y phục sạch sẽ.
Không lâu sau, Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp phẫn nộ không cam lòng trở về động quật.
Trong đó, chân Tên Hề Ác Ma biến thành màu tím đen, hai tay đang hành hạ một con tiểu xà đã bị vặn nát.
Con tiểu xà này chính là Xà sủng của Y sư tỷ.
Phốc...
Tên Hề Ác Ma lộ vẻ oán hận tàn nhẫn, xé tiểu xà thành mấy đoạn.
Lúc đuổi giết Y sư tỷ, chỉ giây lát nữa là hắn thành công, kết quả lại bị Xà sủng không sợ chết này quấn lấy.
Mà sắc mặt của nam tử mặc chiến giáp cũng rất khó coi.
Chiến giáp bao trùm toàn thân của hắn ngưng kết một tầng sương lạnh, vỡ tan vài chỗ, gần như hỏng hoàn toàn, gương mặt cũng có một mảng vết băng đông cứng.
Còn may là hắn phản ứng tương đối nhanh, tránh thoát khỏi hạch tâm bạo phát của “Băng Liệt Cầu”.
Vù... Vù...
Thời gian trôi qua, không ít đệ tử của Cốt Ma Cung đã tập trung đến đây.
- Ta phải trị thương hai ngày, Xà Vương kia đã bị chém giết rồi, các ngươi hãy đi thanh lý Xà quật, khai thác các loại linh khoáng và thiên tài địa bảo ở nơi này đi...
Mai Trường Thanh nói.
Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, sau khi ra lệnh xong liền nhắm mắt điều dưỡng.
Chiến dịch Xà quật thất bại, khiến Mai Trường Thanh không khỏi cẩn thận suy ngẫm lại.
Hắn không phải là loại thiên tài tự cao, càng không có chấp niệm mạnh như Thượng Quan Kỳ.
Lần này thất bại, hắn không trách bất kỳ kẻ nào.
Hắn cũng không răn dạy Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp phản ứng chậm và đuổi giết thất bại một câu nào.
Mai Trường Thanh tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình.
-... Ta vẫn còn coi thường kẻ này, không xem hắn là đối thủ chân chính cùng cấp bậc. Ngược lại, đối phương vẫn luôn che giấu thực lực.
Mai Trường Thanh thầm thở dài.
Hắn đã phòng bị côn trùng tập kích, nhưng không dự liệu được Đồng Sư Hống của Trần Vũ vẫn còn ẩn giấu, thậm chí còn mai phục một viên Âm Hỏa Châu.
Nếu như hắn biết tất cả những điều này, hoặc xem Trần Vũ là đối thủ cùng cấp bậc, chỉ cần dùng chân khí càng mạnh mẽ cố thủ khí huyết và tạng phủ khí quan, có lẽ đã không bị Đồng Sư Hống của Trần Vũ ảnh hưởng quá lớn.
Chỉ một chi tiết nho nhỏ đã thay đổi tất cả tình huống.
Lúc đó hắn sẽ không bị Âm Hỏa Châu làm trọng thương, có thể nhanh chóng chặn Trần Vũ lại, không để đối phương chạy trốn.
Hết thảy đều là sai lầm trên phương diện tâm tính.
Tất cả những điều này, thường ảnh hưởng đến thắng bại, thậm chí thay đổi vận mệnh và lịch sử.
...
Ba ngày sau...
Trong hốc cây gần hồ nước.
Rắc rắc rắc...
Xương cố cơ bắp toàn thân Trần Vũ nhấp nhô phập phồng rất có tiết tấu, truyền đến hàng loạt tiếng vang răng rắc giòn giã.
Từ trong xương cốt, cơ bắp, da dẻ hiện lên một tầng đồng văn phong cách cổ xưa, rực rỡ mà thâm thúy, tựa như một sinh vật có sinh mệnh phủ bên ngoài thân thể, hoặc giống như nòng nọc màu xanh đang dịch chuyển.
Ô...ô...ô...n...g
Bỗng nhiên, những đồng văn đang dịch chuyển đột nhiên sáng lên, toàn thân lập lòe một tầng ánh sáng kim loại hết sức chi tiết tỉ mỉ.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Trần Vũ tựa như một bức tượng đồng rực rỡ, ánh mắt như điện, tỏa ra một loại áp bách nặng nề.
Đây là kết hợp giữa xương đồng đại thành và Vân Sát quyền đỉnh phong, tạo thành khí tức hỗn hợp vô cùng đáng sợ.
Luồng khí tức này mơ hồ sánh ngang với Hóa Khí Hậu Thiên.
Rắc rắc...
Trần Vũ dang hai tay ra, chộp lấy đại thụ phải mấy người mới có thể ôm xuể, lập tức thân cây chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ bay loạn khắp nơi.
Bát chợt, tầng đồng văn phong cách cổ xưa bên ngoài từ sáng chuyển tối, da dẻ toàn thân hắn cũng biến thành màu đồng, thoạt nhìn hào nhoáng không gì sánh được.
Phù...
Trần Vũ thở ra một hơi, thu liễm luồng khí tức nồng đậm đáng sợ trên khắp toàn thân lại.
Trải qua ba ngày khổ tu, Đồng Tượng công của hắn đã thuận lợi tấn thăng xương đồng đại thành.
Như vậy, giai đoạn Đồng Tượng công Nhập Môn đã hoàn thành. Từ góc độ Thể tu mà nói, ít nhất tu vi cũng sánh ngang với Luyện Tạng hậu kỳ.
Sau khi xương đồng đại thành, Trần Vũ cảm giác lực lượng tăng phúc năm, sáu thành. Còn lực phòng ngự thì gần như tăng phúc gấp đôi.
Cái này so với tăng phúc cảnh giới còn mạnh hơn không ít.
Lúc này, Trần Vũ có lòng tin vô cùng, nếu lần sau gặp lại Mai Trường Thanh, cho dù không địch lại thì cũng sẽ không đến mức chật vật bỏ trốn.
Còn dưới Hóa Khí cảnh, Trần Vũ cho rằng: hầu như không có mấy người có thể uy hiếp được hắn, thậm chí khiến hắn bị thương cũng khó.
Bịch...
Trần Vũ đứng dậy, cầm lấy tấm bản đồ của Hách Liên Đồ, bắt đầu đối chiếu địa hình, nhằm phương hướng “trung tâm lâm viên” ở sâu trong Huyết Táng Thiên Viên mà đi.
Truyện khác cùng thể loại
336 chương
106 chương
832 chương
22 chương
199 chương
545 chương