Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 119 : Hóa Khí cảnh ra tay
Buổi tối ba ngày sau...
Trần Vũ lưng mang trọng kiếm và giáo, song quyền thỉnh thoảng đánh ra Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà, quanh người nổi lên một tầng mây đen sát khí mơ hồ.
Trong mắt hắn lấp lóe ánh sáng lạnh lùng, có uy lực chấn nhiếp quỷ thần.
Sát khí vô hình và ý niệm tinh thần từ từ dung hợp, gần như chỉ dựa vào thần quang trong mắt là đủ dọa sợ vài tên Thông Mạch kỳ, khiến nội tức bọn chúng tán loạn.
Đây là cảnh tượng hiện ra khi Vân Sát quyền chạm tới đỉnh phong.
Trần Vũ không vội vàng trùng kích đến tầng thứ cao hơn, trong lúc vung quyền giết địch, hắn vẫn cố gắng thu liễm và ngưng luyện những sát khí vô hình này, thu hẹp phạm vi càng nhỏ hơn.
Mặc dù rất bất tiện, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi trong quá trình rèn luyện quyền pháp.
Có Băng Tâm Chi Lệ phụ trợ và Nguyệt Linh dịch tẩy lễ linh đài, dù sát khí nồng nặc hơn cũng không ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
Thậm chí, ý niệm tinh thần của Trần Vũ cũng được rèn luyện trong sát khí, trở nên mạnh mẽ hơn tinh thần lực của người bình thường nhiều lần.
Ánh mắt Trần Vũ thỉnh thoảng liếc nhìn những phi cầm bay lượn trong bầu trời đêm.
Hắn chậm rãi đưa tay về phía sau lưng, rút một thanh giáo ra.
- Mọi người cẩn thận!
- Là “Giáo Liệp Ma” Trần Vũ!
Đám kỵ sĩ cưỡi phi cầm đều cực kỳ cảnh giác, hiển nhiên đã sớm quen thuộc hình dáng của hắn.
Vù... Vù...
Những kỵ sĩ cưỡi phi cầm đều vội vàng bảo trì khoảng cách 50 trượng, tránh xa Trần Vũ.
Dưới bầu trời đêm như thế này, lại thêm khoảng cách xa như vậy, tỉ lệ chính xác và uy lực sẽ giảm mạnh, khó có thể uy hiếp kỵ sĩ cưỡi phi cầm có phòng bị.
- Haizz, chiến công cũng không dễ kiếm chút nào...
Trần Vũ bất đắc dĩ thu giáo lại.
Bên phía Cốt Ma Cung cũng không phải đều ngu xuẩn, sau khi Trần Vũ đánh chết hơn 20 tên kỵ sĩ cưỡi phi cầm, bọn chúng đã liệt hắn vào đối tượng trọng điểm cần đề phòng.
Việc đầu tiên phải làm của tất cả kỵ sĩ cưỡi phi cầm vừa mới gia nhập chính là: nhận diện được “Giáo Liệp Ma”.
Vù...
Bỗng nhiên, từ trong đám phi cầm có một con phi ưng màu đen vượt lên, xông thẳng tới khu vực của Trần Vũ.
Hả?
Trần Vũ cảm thấy bất ngờ.
Phi cầm này không những không né tránh bản thân, mà kỵ sĩ cưỡi phi cầm thậm chí còn bay về phía hắn khiêu khích.
Hắn vô thức nắm lên một thanh giáo.
Vù...
Lúc phi cầm bay vào phạm vi nỏ thủ công kích, chỉ thấy trên phi cầm là một lão giả mặc áo đen, một tay vẽ ra một đoàn sương mù nhàn nhạt màu đen, từ từ lan ra.
- Không đúng!
Nhịp tim của Trần Vũ đột nhiên đập nhanh hơn, hắn cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ ập đến.
Kỵ sĩ cưỡi phi cầm bình thường đối mặt với nỏ thủ hoặc lính phóng giáo công kích, đều sẽ tận lực tránh né, hoặc bay vòng vòng bên ngoài, không hề nhàn nhã bình thản như người này.
- Tiểu bối chết đi!
Lão giả áo đen quát khẽ một tiếng, trong mắt chợt lóe hàn quang, phong tỏa Trần Vũ.
Vù...
Phi ưng màu đen đột nhiên gia tốc.
Trên người lão giả áo đen xuất hiện một đợt sóng chân khí nhàn nhạt màu đen, tỏa ra uy áp Hóa Khí cảnh.
Thoáng chốc, tất cả các công kích cách không hoặc nỏ, giáo phụ cận đều bị phá tan thành từng mảnh.
- Hóa Khí cảnh!
Đám người trên lầu đều kinh hoảng đại loạn.
Cùng lúc đó.
Đi!
Trần Vũ ném mạnh thanh giáo trong tay, một đạo ánh sáng lạnh lẽo rít gào, lao thẳng về phía lão giả áo đen.
Nếu như ở dưới mặt đất, với thực lực của Hóa Khí cảnh thì né tránh một giáo này cũng không khó. Chỉ có điều, bây giờ đang ở trên không trung, độ linh hoạt của lão giả áo đen kém xa dưới mặt đất.
Ầm...
Một giáo này đâm trúng làn sóng chân khí xung quanh lão giả áo đen, lập tức truyền đến tiếng nổ trầm đục, sóng khí nhộn nhạo.
Kết quả, thanh giáo của Trần Vũ chỉ tiến vào được một hai phân đã đứt thành từng khúc.
- Ồ?
Trên mặt lão giả áo đen lộ vẻ kinh ngạc, tọa kỵ phi cầm dưới chân thoáng chấn động.
Mặc dù một giáo của Trần Vũ không thể đả thương hắn chút nào, nhưng lúc đâm vào tầng chân khí lại mơ hồ khiến cho thế xông tới của hắn thoáng bị đình trệ.
Phải biết rằng: những thanh giáo hoặc tên nỏ khác chỉ vừa tiếp cận chân khí của hắn đã nát bấy toàn bộ.
- Không thể phá vỡ sao?
Trần Vũ giật mình kinh hãi, sau khi một giáo kia thoáng chặn lại thế xông tới của đối phương, hắn lập tức lùi lại.
- Cẩn thận, đó là Hóa Khí cảnh của Cốt Ma Cung.
Đội trưởng thủ thành ở khu vực phụ cận – trung niên mặc giáp liền hóa thành một đạo tàn ảnh, cấp tốc vọt tới.
Trung niên mặc giáp đánh ra một chưởng, kình phong màu tím nhạt bành trướng, giống như một dòng thác chảy ngược, nghênh đón lão giả áo đen đột kích tới.
Lão giả áo đen cười dài một tiếng, một tay múa ra một đạo khí ảnh cự mãng màu đen, thế như kinh lôi, tiếp tục lướt về phía tường thành.
Ầm... Ầm...
Tường thành lập tức rối loạn, kình phong cuồn cuộn quét sạch phạm vi bảy tám trượng.
Phành... Phành...
Vài tên thành viên của hai phe đang giao phong gần đó cũng bị kình phong cường đại thổi ngã khỏi thành lâu, rơi xuống sườn núi.
Mau tránh!
Hai cường giả Hóa Khí cảnh giao phong, lập tức khiến đám người gần đó nhốn nháo tránh né.
Mắt thấy lão giả áo đen bị trung niên mặc giáp cản lại, đám thành viên của ba tông ở trên tường thành cũng thoáng thở phào một hơi.
Không ít người có thể nhìn ra: tên Hóa Khí cảnh của Cốt Ma Cung muốn hạ độc thủ với Trần Vũ.
Nhưng chẳng biết tại sao, trái tim của Trần Vũ vẫn đập gấp gáp như cũ, cảm giác nguy cơ không những không giảm, ngược lại càng trở nên mãnh liệt.
Đúng lúc này...
Vù...
Trong đội cảm tử pháo hôi dưới tường thành, đột nhiên có một bóng người lóe lên như u linh.
Thật nhanh!
Bóng người này chỉ để lại một đạo tàn ảnh, nhanh như thiểm điện tập kích về phía Trần Vũ đang ở trên tường thành.
Mặc dù Trần Vũ đã thối lui vào trong tường thành hơn ba trượng, nhưng thân hình như u linh kia vừa nhảy một cái đã tiếp cận, tốc độ so với Vô Gian Đạo Tặc mà Trần Vũ từng gặp còn nhanh hơn không chỉ một bậc.
Chết đi!
Bóng người kia cách không vỗ ra một chưởng chân khí đỏ sậm.
Trong khoảng khắc ấy, không khí phụ cận tựa như đọng lại, một đoàn khí tức nóng rực đáng sợ ập tới.
- Không tốt!
Trái tim Trần Vũ đập mạnh, dưới chân vận lực.
Bịch...
Thân thể hắn ngửa ra sau, trái tim giữ lực khiến cho hắn có thể bộc phát được tốc độ vượt xa lúc bình thường, gần như dán sát mặtđất mà lướt ngược về phía sau.
- A a a...
Bên cạnh hắn truyền đến vài tiếng hét thảm thiết.
Hai tên Luyện Tạng kỳ, ba bốn tên Thông Mạch kỳ đều bị luồng khí đỏ sậm kia quét trúng, lập tức hóa thành vài đoạn tàn thi cháy khét.
Phốc...
Mặc dù Trần Vũ đã lui rất nhanh, nhưng vẫn có một tia sóng khí đỏ sậm quét tới phạm vi mấy trượng trước người.
Vân Sát quyền!
Trần Vũ quát lớn một tiếng, thân hình dán sát mặt đất trượt lui, đồng thời đánh ra một đạo Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà kéo dài hơn một trượng, bề mặt quyền ảnh hiện lên từng đạo hoa văn xanh đen dữ tợn.
Ầm...
Sóng khí đỏ sậm kia bá đạo không gì sánh nổi, mặc dù chỉ có năm thành uy lực so với công kích của bản thể, nhưng vẫn có thể chấn vỡ Quyền kình ngưng sát của Trần Vũ trong khoảng khắc.
Khí lưu nóng bỏng và kình phong còn sót lại vẫn cuốn tới trên người Trần Vũ.
Ầm...
Thời khắc mấu chốt, Trần Vũ chỉ có thể vận chuyển Đồng Tượng công, vừa phòng ngự vừa cấp tốc trượt lui.
Dù đã nỗ lực hết sức, nhưng Trần Vũ vẫn cảm thấy toàn thân nóng bỏng, tựa như bị dung nham thiêu đốt, Vân Sát nội tức trong kinh lạc tán loạn, vài tia khí lưu nóng rực thậm chí chấn vào trong tạng phủ hắn.
Rắc rắc...
Kiện Bán Bảo Khí nhuyễn giáp trên người Trần Vũ đứng mũi chịu sào, lập tức vỡ ra.
Tàn dư dông kích bị Đồng Tượng công miễn cưỡng tiếp được, chẳng qua hắn vẫn cảm thấy trong kinh lạc và tạng phủ truyền đến một trận bỏng rát khó chịu, có vẻ đã bị nội thương.
Thịch thịch thịch...
Trái tim nhảy lên, năng lực hồi phục cường đại của Trần Vũ có hiệu quả cả nội thương lẫn ngoại thương, cho nên có thể nhanh chóng tự lành lại.
- Ồ?
Bóng người kia là một mỹ nhân đeo mạng đen che mặt, trong mắt thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nàng ẩn nấp trong đội cảm tử mới là sát thủ chân chính.
Lão giả áo đen kia từ không trung đánh chính diện chỉ để ngụy trang, mục đích là kiềm chế tên Hóa Khí cảnh thủ thành.
Thế nhưng, nàng đột nhiên tập kích lại không giết được Trần Vũ. Tốc độ phản ứng, quyền pháp và lực phòng ngự của đối phương đều cường đại vượt qua dự liệu.
- Ha ha, xem ngươi có thể tiếp được chưởng thứ hai của ta hay không!
Mỹ nhân che mạng đen như hình với bóng bám theo, tốc độ vượt xa Trần Vũ, lại một lần nữa tiếp cận, cách không bổ ra một chưởng.
Ô...ô...ô...n...g
Đầu ngón tay của mỹ nhân che mạng đen vẽ một vòng, chưởng ảnh thứ hai ngưng hiện thành một đoàn không khí đỏ sậm vặn vẹo.
Ầm...
Đoàn không khí đỏ sậm kia rít gào bay ra ngoài, kèm theo thanh âm dung nham phun trào, dấy lên một trận gió lửa nuốt chửng phạm vi năm sáu trượng.
- A a a...
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, một chiêu này là sát chiêu phạm vi rộng.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người xung quanh Trần Vũ đã bị diệt sát tại chỗ, trong đó thậm chí có ba bốn tên Luyện Tạng kỳ.
Thịch thịch thịch... thịch thịch thịch...
Trần Vũ cảm thấy trong lòng rét lạnh, trái tim giữ lực tới cực điểm, tiến nhập trạng thái pháp môn bạo phát.
Tốc độ thối lui bạo tăng gấp đôi!
Phốc...
Thân hình Trần Vũ không chỉ thối lui, còn bay thẳng lên trời.
Đồng thời, hắn rút Huyền Trọng kiếm ra, lực lượng trong toàn bộ máu thịt xương cốt lập tức thăng hoa.
Ô...ô...ô...n...g
Trọng kiếm trong tay múa lên một đạo vách tường kiếm cương kín không kẽ hở, vừa dày vừa nặng.
Thế nhưng lúc gió lửa đỏ sậm tràn tới, vách tường kiếm cương lập tức lõm xuống, hiện lên vết rách chằng chịt, bị luồng khí đáng sợ kia nuốt chửng.
Ầm...
Vách tường kiếm cương nặng nề lập tức vỡ vụn, Trần Vũ cả người lẫn kiếm cũng bị đánh bay ra ngoài.
Ộc...
Ở giữa không trung, Trần Vũ hộc ra một búng máu, nhưng vẫn mượn lực thối lui sáu bảy trượng.
Chưởng thứ hai của đỉnh phong là chiêu thức phạm vi rộng, căn bản không thể tránh né, vì vậy Trần Vũ chỉ có thể đối chiến.
Cũng may hắn tiến nhập trạng thái pháp môn bạo phát, đúng lúc rời khỏi khu vực trung tâm, lại dùng Huyền Trọng kiếm bộc phát uy năng vượt xa người thường mới chật vật cản lại được thế công này.
Dù vậy, Trần Vũ cũng đã bị thương.
Búng máu hắn phun ra ngoài, kỳ thực là thuận thế tống những khí huyết đang sôi trào rối loạn trong cơ thể ra ngoài.
Suy cho cùng, từ đầu đến cuối, xung quanh đã chết hơn mười người, còn là bị hắn làm liên lụy. Nếu như ngay cả một búng máu cũng không chịu phun ra, vậy thì người khác cũng không nhìn nổi, rất dễ bị cừu thị hoặc chất vấn.
- Vẫn không chết?
Kích thứ hai của mỹ nhân che mạng đen thoạt nhìn có thể khiến Trần Vũ trọng thương hộc máu, nhưng cũng đã đủ khiến trong lòng nàng dậy sóng.
Sắc mặt nàng trở nên âm u, thân hình lóe lên, chuẩn bị bồi thêm một chiêu nữa.
- Mau chạy đi!
Đúng lúc này, bên phía tường thành bên kia, lão giả áo đen đột nhiên hô lên.
- Tiện nhân, dám đả thương đệ tử của ta!
Một tiếng hét khủng bố từ trên đỉnh núi thành Lô Vân truyền đến.
Tiếp đó, một đạo tàn ảnh màu xanh mang theo cuồng phong mãnh liệt khủng bố, trực tiếp lướt qua không trung lao tới.
- Không ổn! Là Hóa Khí Tiên Thiên.
Mỹ nhân che mạng đen biến sắc.
Đạo tàn ảnh màu xanh này không cần dùng đến phi cầm, trực tiếp lướt trên không trung, chỉ trong khoảng khắc đã tiếp cận nơi này.
- Sư tôn!
Trần Vũ mừng rỡ hô lên.
- Chạy mau!
Lão giả áo đen và nữ sát thủ cũng vội vàng rút lui.
Mao trưởng lão nổi giận, quanh người bao trùm một tầng khí lưu màu xanh, cách không chộp tới một trảo.
Phốc...
Trong bầu trời đêm lóe lên một tia sáng xanh cực mảnh.
Ầm...
Nữ sát thủ rút lui chậm trễm tầng chân khí bên ngoài thân thể lập tức vỡ tan trong nháy mắt, hộc máu tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phốc...
Quần áo mỹ nhân che mạng đen vỡ tan, từ trên tường thành lăn xuống núi, cực kỳ chật vật, trên mặt tràn ngập kinh hãi, thốt lên:
- Là Mao lão quái...
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
147 chương
18 chương
132 chương
156 chương