Vĩnh Dạ
Chương 7 : Đứa trẻ ngủ say
Đó chính là số phận, cho dù kiếp trước mình đã căm ghét cuộc sống của sát thủ, thì sau khi chuyển thế lại tới Du Li cốc làm thích khách. Đôi tay này sẽ chẳng bao giờ được sạch sẽ, nhưng bản thân lại rất bằng lòng với cuộc sống.
Khi trên người Thanh y sư phụ lại mang theo mùi trà hoa mai thoang thoảng ở chỗ mỹ nhân tiên sinh quay về thạch thất, ông nói Tinh Hồn ngày mai tới chỗ thác nước luyện công.
Ánh nắng ngoài kia hắt xuống mặt đất phủ kín tuyết khiến Tinh Hồn cảm thấy hơi mệt mỏi. Có lẽ vì ở trong bóng tối quá lâu nên nó không thích những hoạt động ban ngày cho lắm. Uể oải dùng ngọn tiểu phi đao chặt đứt mấy thân cây, nó cảm giác hình như có kẻ đang nhìn trộm.
Kẻ đó cách Tinh Hồn khoảng ba mươi trượng. Chỉ là có cảm giác bị người ta nhìn trộm, chứ nó không hề cảm nhận được hơi thở của người đó. Công phu của người này cao hơn Hồi Hồn, Thanh y nhân, Tinh Hồn phán đoán như thế.
Ai nhìn trộm mình nhỉ? Tinh Hồn không thể hiện ra bất cứ điều gì khác thường. Uể oải luyện công, trông có vẻ rất chăm chỉ, thực chất không hề bộc lộ thực lực bản thân.
Thanh y sư phụ biết khinh công và công phu sử dụng ám khí của nó rất tốt, nhưng họ không biết kiếp trước Tinh Hồn là một sát thủ, có giác quan thứ sáu rất chuẩn.
Đối với sự nhanh, chuẩn và độc, bản thân Tinh Hồn cũng có điều tâm đắc. Nếu không dùng khinh công, không dùng ám khí, không có nội lực, tin rằng sự linh hoạt của nó cũng sẽ khiến Thanh y nhân phải tặc lưỡi khen ngợi.
Lẽ ra có thể giả vờ thêm lát nữa, nhưng Tinh Hồn không thích có người ở sau lưng, cảm giác này khiến nó bất an.
Kiếp trước đi xe bus, Tinh Hồn sẽ tự động ngồi hàng ghế sau cùng, xem phim cũng mua vé ở hàng ghế cuối, nó không quen lộ lưng mình ra. Để người ta nhìn chằm chằm lưng mình suốt một buổi sáng khiến Tinh Hồn thấy hơi khó chịu.
Nó dừng lại, ngáp dài, chậm chạp đi tới bên miệng thác.
Ngẩng đầu nhìn sợi xích sắt cách đó không xa, không lâu sau thì cảm giác ánh mắt kia đâm vào lưng mình như một mũi kim, Tinh Hồn thở dài, nhảy vọt lên tảng đá xanh ở gần cái ao bên thác nước.
Trong ao có nuôi một loại cá màu trắng, không có vảy, thịt rất béo, mùa đông trông vô cùng đẹp, nó định nướng một con để thưởng cho mình.
Tinh Hồn nhìn chằm chằm mấy con cá đang bơi đi bơi lại dưới chân, cầm một cái que có đầu nhọn chọn xem con nào to nhất.
"Ào", Tinh Hồn hoan hô, cầm cái que nhảy lên bờ. Một con cá màu trắng béo đẹp bị xuyên ngang mình thật đáng thương.
Nhặt củi nhóm lửa, nó dùng một thanh tụ đao được rèn rất tốt rạch lên thân cá mười bảy, mười tám vết, rồi cẩn thận rắc gia vị, hương liệu lấy ở chỗ Hồi Hồn sư phụ lên trên. Bàn tay Tinh Hồn chăm chú làm việc, nhưng vẫn cảnh giác ánh mắt đó.
Kiên nhẫn thật đấy! Nó thầm chửi. Dựng con cá lên trên bếp lửa, lật đi lật lại để nướng.
Tinh Hồn nhớ ra có lần từng ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, mục tiêu đang ở trong một khách sạn ăn hải sản, nó bò trên sân thượng một tòa nhà cách đó không xa, vừa lạnh vừa đói. Đối phương ăn suốt ba tiếng đồng hồ, nó cũng đợi suốt ba tiếng, không dám lơ là một phút nào, chỉ sợ làm lờ mất mục tiêu.
Tinh Hồn nheo mắt ngửi mùi khen khét tỏa ra từ con cá, nó rất hiếu kỳ, người sau lưng mình có thể đứng tới lúc nào, có thể nhịn tới lúc nào.
Ánh nắng ấm áp hắt ra, Tinh Hồn muốn ngủ. Nó hi vọng có đôi kính râm, như vậy sẽ dễ thích nghi với ánh sáng ban ngày hơn.
Nhưng Tinh Hồn không thể cử động, không thể tỏ ra mình đã phát hiện điều bất thường. Mặt Tinh Hồn thoáng tối đi, Thanh y sư phụ bảo nó một mình tới đây luyện công mà còn cho người nhìn trộm. Ông cũng không hề ám thị gì, đó là điều khiến Tinh Hồn thấy đau lòng nhất.
Ở cùng Thanh y sư phụ hai năm, ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm. Tinh Hồn hi vọng cảm giác ấm áp này có thể tiếp tục duy trì, cho dù chỉ là một giấc mơ thì cũng đừng tỉnh dậy. Thậm chí nó còn cảm thấy nếu không nhớ tới sự tàn khốc khi mới vào trong cốc, không nghĩ tới sự thần bí của sơn cốc này thì như thế này cũng rất tốt. Vậy mà Thanh y sư phụ vốn thật thà, nguyên tắc lại vẫn không nói thật với nó. Tinh Hồn mỉm cười nghĩ, sát thủ quả thực không nên có tình cảm.
Tinh Hồn ngồi ăn cá, cảm thấy mùi vị không như trước nữa, hơi khó nuốt, nhưng vẫn ăn hết một cách ngon lành. Nếu ánh mắt sau lưng vẫn dán vào thì nó còn định nướng thêm con nữa. Dù sao thì gia vị mà Hồi Hồn điều chế từ thảo dược cũng rất thơm rất quyến rũ.
Khi mùi hương ngào ngạt của thức ăn lan tới mũi, cảm giác đói sẽ tự động phản xạ tới đại não và đưa ra một loạt các phản ứng. Ví dụ như dạ dày sẽ kêu òng ọc, nước miếng ứa ra, ý chí của con người cũng bị buông lỏng.
Tinh Hồn nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã lên ba con sào, đang là giờ cơm trưa. Mình thì ngồi nướng cá, người kia thì ôm bụng đói đứng nhìn, mình cũng chẳng thiệt. Nghĩ thế, tâm trạng nó khá lên một chút.
Nó chậm rãi ngồi ăn hết con cá, rồi lại ngáp dài, ngắt mấy cái lá to che lên mặt, chặn bớt ánh nắng chói mắt rồi nằm xuống ngủ.
Ý thức và hơi thở của Tinh Hồn dần dần hòa lẫn vào cảnh vật xung quanh. Cùng kinh nghiệm của kiếp trước và khoảng thời gian hơn hai năm ở trong thạch thất của kiếp này, sự nhẫn nại của Tinh Hồn đã tới mức người thường khó mà sánh được.
Ngủ một lát, nó cảm giác kẻ đang đứng cách đó không xa dịch chuyển mấy bước chân, mệt rồi sao? Tinh Hồn vui vẻ với phát hiện này. Cho dù khả năng trấn định của người kia phi thường, công phu cao cường, thì cũng có lúc không thể nhẫn nại được nữa.
Thế thì cứ tiếp tục đi, xem ai không chịu được.
Người kia đi về phía nó. Tinh Hồn chờ người đó tới gần mới gạt lá cây trên mặt ra, thấy Lý Ngôn Niên.
Tinh Hồn lật người bò dậy, kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Niên, nhất thời quên mất mình nên chào hỏi như thế nào.
- Ngươi rất giỏi, chỉ có điều nó không biết bắt cá trong ao và nướng trên bãi đất trống. - Lý Ngôn Niên lạnh nhạt nói.
Hình như Lý Chấp sự vẫn không khác gì hai năm trước, khoác chiếc áo bào bằng lông chồn màu bạc, toát lên cả vẻ quý tộc lẫn khí thế.
Tinh Hồn cười rạng rỡ: - Muốn ăn không? Tinh Hồn có thể nướng một con cho Lý Chấp sự. - Nó nhanh nhạy nghĩ, việc xuất cốc lần này liên quan gì tới Lý Ngôn Niên?
- Cảm ơn. - Lý Ngôn Niên dịu dàng từ chối, nhìn Tinh Hồn rất lâu rồi cười nói - Đi giết đứa trẻ đó đi, mai chúng ta xuất cốc.
Tinh Hồn hơi ngạc nhiên, giết đứa trẻ yếu đuối mặc áo tím trong rừng trúc?
Nhanh thế sao?
Lý Ngôn Niên nói xong thì quay người bỏ đi, dứt khoát tới mức không để cho Tinh Hồn có thời gian và cơ hội hỏi thêm.
Độc thật! Đến một đứa trẻ mà cũng không tha! Nhưng không giết nó thì hiển nhiên mình sẽ chết. Tâm trạng Tinh Hồn trở nên hơi nặng nề, lặng lẽ nướng thêm hai con cá, trầm tư suy nghĩ.
Trăng đã lên, nó đi tới ngôi nhà cỏ của Hồi Hồn.
Nguyệt Phách vui vẻ khi thấy Tinh Hồn tới, bèn nhét cho nó một cái lọ nhỏ, cười nói: - Ngươi bôi cái này lên da là che giấu được màu da.
- Hồi Hồn sư phụ không ở đây hả? - Tinh Hồn đón lấy lọ thuốc, trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp.
Nguyệt Phách lắc đầu, Tinh Hồn thấy hơi hoang mang. Nhận nhiệm vụ của Lý Ngôn Niên, thế mà ba vị sư phụ đồng thời mất tích, họ đang đi viết báo cáo đánh giá tốt nghiệp cho nó sao?
- Tinh Hồn, hôm nay ngươi sao thế? Có vẻ lơ đãng. - Nguyệt Phách oán trách.
Tinh Hồn cười rạng rỡ, tỏ vẻ thản nhiên: - Ta đang nghĩ, ngươi có loại thuốc gì khiến người ta ngủ mãi không tỉnh không?
Nguyệt Phách giật mình, căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc.
- Có. - Cuối cùng Nguyệt Phách cũng đáp. Nó không cần hỏi thuốc đó dùng để làm gì. Ở đây, số phận của hai đứa đã sớm được quyết định. Nó không quan tâm tới việc rơi vào địa ngục, nhưng lại buồn nếu người mà mình quan tâm nhất, cũng như chính bản thân mình, không thể tháo chạy. Tinh Hồn nhận lấy thuốc, dường như không chịu đựng nổi sự im lặng này, móc con cá nướng cất trong ngực ra, cười cười: - Cho ngươi này.
- Thơm quá.
- Đồ ngốc, nguội rồi còn thơm cái gì?
- Đồ ngươi nướng đều thơm.
Tinh Hồn lặng lẽ nhìn Nguyệt Phách, đột nhiên hỏi: - Nếu sau này chúng ta chia tay, liệu còn nhận ra nhau nữa không?
Nguyệt Phách ngẩn ra, nghĩ ngợi giây lát rồi cúi đầu. Lát sau nó ngẩng đầu lên, xoa mặt Tinh Hồn: - Có chứ, chắc chắn ta sẽ nhận ra ngươi. - Nó kiên định nhìn Tinh Hồn.
- Sau này chúng ta có là kẻ thù của nhau không?
Nguyệt Phách trợn mắt không vui: - Không đâu, đương nhiên là không. Dẫu mang phận sát thủ thì cũng là đi giết người khác.
- Nếu người trong sơn cốc bảo ngươi đi giết ta thì sao? - Tinh Hồn rất nghiêm túc khi nhìn vào mắt Nguyệt Phách. Nó đã lập lời thề, cả đời này không cần bạn bè, nhưng đối với Nguyệt Phách, nó vẫn không thể nhẫn tâm coi như người xa lạ.
Câu hỏi này khiến Nguyệt Phách khựng lại, nó chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Thế nên nó cũng nghiêm túc nhìn Tinh Hồn: - Không có ngày đó đâu. Ngươi biết đấy, ta luôn coi ngươi như huynh đệ.
Từ ấy khiến thần kinh Tinh Hồn đau nhói. Tinh Hồn cười khổ, nghĩ, đừng coi ta là huynh đệ.
Sắc trời tối dần, nó không thể chần chừ được nữa. Đi được vài bước, Tinh Hồn quay đầu lại, thấy ánh mắt lưu luyến của Nguyệt Phách, bỗng dưng thấy lòng mình chua xót.
Tiểu lầu, rừng trúc, ánh trăng như nước.
Thằng bé áo tím đang ngủ rất ngon, dường như đã rơi vào giấc mơ vĩnh hằng. Tới tận lúc này, Tinh Hồn vẫn chưa nói câu nào với nó.
- Ngủ đi, thế giới một mình mới là thế giới vui vẻ nhất. - Tinh Hồn lẩm bẩm.
Đó chính là số phận, cho dù kiếp trước mình đã căm ghét cuộc sống của sát thủ, thì sau khi chuyển thế lại tới Du Li Cốc làm thích khách. Đôi tay này sẽ chẳng bao giờ được sạch sẽ, nhưng bản thân lại rất bằng lòng với cuộc sống.
Nhìn gương mặt đứa trẻ sắp bị mình thay thế, vẻ tàn nhẫn lướt nhanh qua mắt Tinh Hồn: - Ta tuyệt đối sẽ không trở thành người thứ hai như ngươi! - Nó quay đầu đi ra khỏi rừng trúc. Đời người chuyển thế là do ông trời ban ơn, cơ thể này cho dù Tinh Hồn không thấy quen thuộc thì nó cũng sẽ nắm chắc cuộc đời mới trong tay.
Thanh y nhân lặng lẽ đứng ngoài rừng trúc, ánh mắt phức tạp.
Tinh Hồn nhảy tới cạnh ông, ôm ông thật chặt: - Sư phụ, chúng ta về nhà đi!
Thanh y nhân ôm Tinh Hồn, đưa mắt về phía rừng trúc, không khỏi lưỡng lự nói: - Chuyện... chuyện đó...
- Ồ, anh bạn mặc áo tím ạ, con mời người đó ăn cá con nướng, đã ngủ rồi.
Hồi Hồn sư phụ nói, ăn cá được nướng bằng gia vị ấy thì thần tiên cũng phải ngủ một ngàn năm. - Tinh Hồn ngẩng đầu lên, cười tươi đáp.
Nhìn nụ cười ngây thơ của Tinh Hồn, Thanh y nhân bỗng dưng cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng đành im lặng. Có lẽ ông thực sự đã dạy được một đồ đệ xuất sắc nhất.
Chầm chậm đi trên con đường lên núi, đứa bé trên tay hình như đã buồn ngủ, vùi đầu vào ngực ông. Người nó thoáng run rẩy, đôi tay nhỏ trắng trẻo túm chặt vạt áo ông, dường như chỉ sợ buông ra là sẽ đánh mất chỗ dựa cả đời. Tuy rằng đêm rất lạnh, nhưng Thanh y nhân biết ái đồ của mình không run vì lạnh. Bất giác ông lại càng ôm chặt Tinh Hồn hơn.
Sao sáng đầy trời, ánh trăng kéo bóng người thật dài trên con đường núi vắng lặng. Khung cảnh ấy khiến Thanh y nhân cảm thấy dường như quen thuộc... Ba năm trước, ông cũng đã bế Tinh Hồn đi trên con đường nhỏ lên núi này. Ông không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp nó, đứa nhỏ vừa ăn vụng ấy không hề sợ hãi nhảy tới cạnh ông mà nói: - Sư phụ, chúng ta đi thôi!
Ông nhìn Tinh Hồn nằm trong lòng mình, gương mặt trắng như tuyết trong bóng tối. Đó chính là ái đồ của ông, là đứa trẻ một tay ông nuôi lớn.
- Tinh Hồn, Tinh Hồn...
Ông ngẩng nhìn trời sao, hồn phách của những vì sao! Chỉ cần những vì sao trên trời vĩnh hằng, không bao giờ rơi rụng, thì đứa trẻ nằm trong lòng cũng sẽ không bao giờ rời xa ông. Thanh y nhân nở nụ cười, bước chân càng thêm kiên định.
Sáng sớm, Tinh Hồn giật mình tỉnh giấc.
Mình đã về tới thạch thất rồi, bên cạnh là Thanh y nhân.
Nó nhìn ông, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không thốt nên lời nào.
Thanh y nhân dường như cũng có chuyện muốn nói, nhưng lại ngập ngừng mãi.
Hai người đều im lặng. Trong thạch thất bỗng dưng chỉ còn nghe thấy hơi thở rất khẽ.
Hồi lâu sau, Thanh y nhân thở dài, kéo tay Tinh Hồn: - Theo ta.
Ông đưa nó tới phòng mình, không chỉ một lần Tinh Hồn nhân lúc ông vắng mặt mà vào thám thính nơi này. Sát tường có một chiếc tủ đá, ông lặng lẽ mở ra, trong đó có các loại ám khí.
Thanh y nhân thắp sáng một ngọn đèn, trịnh trọng bê một cái hộp trong đó, mở ra: - Đây là giáp y làm bằng tơ vàng, nhẹ mà chắc chắn. Người học ám khí sợ nhất là trúng ám khí, ít nhiều gì cũng có thể che chắn được một ít. Con có thể mặc luôn trên người.
Tinh Hồn mở chiếc giáp y ra ngắm nghía, áo chống đạn thời cổ đại?
- Có thoáng không? Mùa hè mà mặc có nóng không? Sư phụ, người giữ lại đi!
- Cả đời ta có lẽ rồi sẽ chết già trong sơn cốc này thôi, để lại cũng không dùng, con còn nhỏ...
- Thế thì con giữ vậy. - Tinh Hồn tiện tay cuộn tròn chiếc giáp y nhét vào trong ngực. - Sư phụ còn gì cần dặn dò không?
Thanh y nhân im lặng giây lát rồi nói: - Bí mật của con chỉ có ta biết.
Tinh Hồn thót tim, cười hỏi: - Bí mật gì ạ?
Nhìn ánh lửa nhảy nhót trong mắt Tinh Hồn và nụ cười ngây thơ vô tội của nó, Thanh y nhân nói nước đôi: - Nếu bị ai phát hiện thì con hãy trốn đi! Đất trời rộng lớn, không phải chỉ có An quốc mới là nơi có thể dung thân. Chỉ khổ cho con, mới chín tuổi đầu.
Tinh Hồn ngẩng đầu lên đối diện với Thanh y nhân. Nó bỗng nhiên vươn tay ôm lấy ông: - Sư phụ, thực ra con không nỡ xa người, con cũng không muốn giết đứa trẻ đó, nó cứ như một con thỏ... tiếng tiêu của người rất là khó nghe!
Thanh y nhân khựng lại. Tinh Hồn đã mỉm cười đứng lên, vẫy tay với ông. - Khi nào lớn rồi con sẽ quay về thăm người! Cả mỹ nhân tiên sinh nữa.
Tinh Hồn quay về phòng mình, nằm lên giường định ngủ.
Cảm giác có cái gì đó ươn ướt lành lạnh lăn trên má, nó đưa tay lên sờ, ngỡ ngàng, hình như đã quá nhập vai vào vở kịch này rồi.
Chẳng hiểu sao mà lại rơi lệ.
Ngọn đèn dầu trong thạch thất đã tắt. Tinh Hồn cảm thấy Thanh y sư phụ đang đứng ngoài thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
515 chương
45 chương
22 chương
42 chương
10 chương
475 chương
193 chương