Vĩnh Dạ

Chương 61 : Ngoại truyện 5: Ngọc Tụ công chúa

Chàng không nói gì, kéo tôi bám vào một sợi dây thừng, bay vút xuống núi như một con chim ưng. Tôi vui vẻ ôm lấy chàng, trước nay chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế. - Công chúa! Có một người đang trôi dưới nước! Tôi nhìn theo hướng tay thị vệ chỉ, trên mặt sông có một hắc y nhân đang trôi lững lờ, nửa chìm nửa nổi. - Vớt lên. - Người này rất kỳ lạ, ngũ quan rất rõ ràng, lông mày nhíu chặt, gương mặt toát lên vẻ cương nghị. Hắn trúng ám khí, có độc. Tôi cứu được hắn. Hắn như một người câm, tôi hỏi gì cũng không trả lời. Kinh Đô An quốc đang chuẩn bị cử hành đại lễ đăng cơ cho Hựu Khánh Đế, không ngờ lại tình cờ cứu được một quái nhân như thế này. Tối qua Hoàng thành hỏa hoạn, nghe nói Đông cung bị thiêu rụi, Thái tử mưu phản bị giết. Người này có liên quan gì tới chuyện đó không? Tôi không muốn hỏi nhiều, bất kể có quan hệ gì hay không, trực giác mách bảo tôi rằng người này hữu ích. Đại lễ kết thúc, tôi quay trở lại Trần quốc. Tôi hỏi hắn: - Ngươi có đồng ý đi cùng ta không, hay là đi nơi khác? Hắn hoang mang nhìn tôi, như thể mất trí nhớ. Tôi thở dài một tiếng nói: - Thế thì theo ta về nước, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé. Tôi đưa hắn về Trần quốc. Hắn có lẽ là biết võ công, khi tôi luyện kiếm, có một chiêu đánh không đúng, ánh mắt hắn dừng lại nơi mà mũi kiếm lẽ ra phải rơi xuống. Dịch tướng quân đang bận huấn luyện thủy quân, không có ai cùng tôi luyện chiêu. Tôi bèn cầm một thanh kiếm đưa cho hắn, tiện tay đâm một cái, hắn đưa tay lên đỡ theo phản xạ, tôi càng ngày càng hứng thú. Hình như hắn muốn tìm lại ký ức gì đó, cũng lặng lẽ đáp lại tôi. Đánh mãi, tôi phát hiện ra, hắn chỉ đỡ chứ không đánh. Tôi nổi giận, quát hắn: - Chỉ đỡ chiêu thì có ý nghĩa gì? Ra tay. Nói rồi tôi ra một đòn rất hiểm hóc, đâm thẳng vào yết hầu hắn. Tôi thấy tia sáng trong mắt hắn lóe lên, tôi không biết hắn làm như thế nào, nhưng thanh kiếm trong tay tôi bị hắn đánh bay, mũi kiếm của hắn đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi thất sắc, hét lên một tiếng. Mũi kiếm của hắn dừng lại cách cổ họng tôi một thốn, ném kiếm đi, chẳng nói lời nào, lại lặng lẽ lui sang một bên. Đúng là một quái nhân. Không lâu sau, Dịch tướng quân vào cung, chàng nghe nói tôi cứu được một quái nhân thì quan sát thăm dò hắn rất lâu, sau đó nói: - Bổn tướng quân cùng ngươi so chiêu, có thể ngươi sẽ nhớ ra điều gì đó. Tôi biết võ công của Dịch tướng quân rất cao, với kiếm mà quái nhân đó đâm tôi thì chắc chắn không thể đâm trúng Dịch tướng quân. Tôi rất hi vọng hắn có thể khôi phục lại ký ức. Sát chiêu mà Dịch tướng quân tung ra khiến tôi thót tim, Tiểu Bạch hồi chiêu đón tiếp cũng không tệ, tựa như chỉ có cao thủ so chiêu mới có thể kích thích tiềm năng của hắn. Sau năm trăm chiêu, Dịch tướng quân mới thắng được hắn. Cả người hắn lỗ chỗ vết kiếm, trợn mắt nhìn Dịch tướng quân vẻ không phục, cái thần thái bất kham ấy khiến tôi rất thích thú. Dịch tướng quân rất huênh hoang, tôi chỉ mong có người đối chọi lại với chàng ta. - Công chúa, người này tuy rằng mất trí nhưng võ công cực cao, hơn nữa lai lịch bất minh. Ta cảm thấy giữ hắn lại bên người sẽ nguy hiểm, chi bằng trừ khử hắn đi. Tôi đâu chịu, bèn nói: - Tiểu Bạch không làm hại ta đâu. - Nói đoạn nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hắn rất bình thản, nhưng lại chầm chậm gật đầu. Tôi vui lắm, cười nói: - Tướng quân đi tìm ca ca nghị sự đi, Tiểu Bạch luyện kiếm với ta là được rồi. Tôi không để ý thấy ánh mắt Dịch tướng quân thoáng tối đi, hình như chàng rất ghét Tiểu Bạch. Tôi băng bó vết thương cho Tiểu Bạch, dùng toàn những chiếc khăn tay mà bình thường rảnh rỗi, tôi mang ra thêu. Khiến vết thương trên người hắn trông xanh xanh đỏ đỏ, tôi phì cười. Tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng: - Đẹp lắm. Tiếng cười của tôi ngưng bặt, nghi hoặc nhìn hắn: - Tiểu Bạch, ngươi biết nói rồi? Hắn khựng lại, rồi lại im lặng. Từ đó tôi cứ bám lấy hắn nói chuyện. Tiểu Bạch chỉ nghe, thi thoảng nói vài câu, thấy có người ngoài là im lặng. Điều này khiến tôi cảm thấy giữa tôi và hắn có một bí mật nho nhỏ. Ca ca bệnh nặng, người kéo tay tôi nói: - Thái tử còn nhỏ, nếu truyền ngôi cho nó, Dịch Trung Thiên sẽ độc bá triều cương. Hắn thích muội, chỉ khi muội ngồi lên ngai vàng, hắn mới cam tâm phò tá, chịu khuất phục dưới muội. Ngọc Tụ, cho dù thế nào muội cũng phải cố gắng tới khi Thái tử trưởng thành. Tôi rơi lệ. Trần quốc giang sơn gấm vóc, tuyệt đối không thể đổi sang họ Dịch. Tôi ưỡn ngực lên thề với Hoàng huynh: - Sau khi Thái tử trưởng thành, Ngọc Tụ sẽ truyền ngôi cho nó. Ngọc Tụ sẽ bảo vệ Hoàng tẩu và Thái tử. Tôi quyết định cả đời không lấy chồng. Sau khi Hoàng huynh qua đời, tôi đăng cơ làm vua. Quả nhiên Dịch Trung Thiên rất ủng hộ tôi, các đại thần trong triều cũng không ai dám phản đối. Chỉ thế thôi đã đủ để tôi thấy quyết định của Hoàng huynh anh minh thế nào! Tôi mời sư phụ tốt nhất tới dạy cho Thái tử. Tôi rất muốn mời Vĩnh Dạ, chỉ có sự giảo hoạt và võ công của nàng ta mới có thể dạy được một vị Thái tử có thể kế thừa giang sơn Đại Trần chúng tôi. Dịch Trung Thiên ra vào Hoàng cung như chốn không người. Chàng ta nhìn tôi nói: - Ngọc Tụ, nếu cả đời nàng không lấy chồng thì Trung Thiên cũng sẽ phò tá nàng cả đời, tuyệt đối không hai lòng. Thâm tình của chàng tôi hiểu, nhưng không thể chấp nhận. Vì giang sơn Đại Trần, tôi gật đầu: - Chỉ cần ta làm vua một ngày, ta sẽ không cưới chồng. Tôi không cưới chồng, không muốn sinh con. Có con rồi, địa vị của Thái tử sẽ không còn vững nữa. Tôi buồn bã nói với Tiểu Bạch, hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe. Có những lúc tôi khóc, hắn nhảy lên múa kiếm, tôi xem đến đoạn hay quá, vỗ tay khen hay, hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ thương xót. Trạch Nhã tổ chức thi hội, tôi đưa Tiểu Bạch mặc thường phục xuất hiện. Trong hội thi, tôi nhìn thấy Vĩnh Dạ, liền bất chấp tất cả, lao về phía nàng ta. Hình như nàng ta muốn trêu đùa tôi, cố tình giẫm rách váy của tôi, Tiểu Bạch bỗng dưng nổi giận, rút kiếm đấu với nàng. Trên mặt nước, Tiểu Bạch quần đấu với nàng ta, rõ ràng công phu của nàng không bằng Tiểu Bạch, nhưng khinh công thì lại rất giỏi, Tiểu Bạch bị nàng ta trêu chọc, giận quá dùng sát chiêu. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu Lý Phi Đao trong truyền thuyết. Tiểu Bạch trúng một đao của nàng, Vĩnh Dạ bỏ đi, nhưng lại nói với tôi rằng, nơi mà nàng ta nhận nhiệm vụ ở Trạch Nhã là Y Thủy Cư, bảo tôi đừng ngăn cản nàng ta kiếm tiền, nàng ta sẽ trả tôi món nợ ân tình. Đương nhiên là tôi đồng ý, từ đó nàng ta len lén vào cung dạy Thái tử võ nghệ và một số thứ mà tôi không hiểu. Tôi chỉ biết Thái tử cứ như được khai thông, ngày càng thông minh và hiểu chuyện hơn. Khi tôi băng bó vết thương cho Tiểu Bạch, bất giác ca thán hắn với giọng đau lòng. Tiểu Bạch bỗng dưng nói: - Nàng ta là Tinh Hồn. Tôi giật nảy mình, hỏi hắn: - Ngươi là ai? Tiểu Bạch nhìn sâu vào mắt tôi, trầm mặc giây lát rồi đáp: - Ta sẽ không làm tổn thương nàng. Hắn không muốn nói, tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ biết, tôi tin tưởng hắn. Dịch Trung Thiên uống rượu say, xông vào cung của tôi. Chàng ta nắm tay tôi, ánh mắt hừng hực ngọn lửa dục vọng, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Tôi cầm ấm trà hất vào mặt chàng ta, quát to: - Tướng quân tự trọng! Chàng ta nhìn tôi, cười lạnh nói: - Biết vì sao ta không giết Thái tử không? Ta đang chờ hắn kế vị nàng, nàng không làm Nữ đế, ta sẽ cưới nàng. Tôi sợ hãi chân tay lạnh ngắt. Chàng ta đưa tay khóa tôi vào lòng, tôi bực bội gọi to, cả trong lẫn ngoài điện không một ai lên tiếng. Quyền thế của Dịch Trung Thiên đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi. - Ngọc Tụ, cho dù nàng không lấy chồng thì cũng có thể theo ta. - Chàng ta thong thả nói, ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Tôi không thoát ra được, vừa hoang mang vừa sợ hãi. Đúng lúc này, một đạo kiếm quang lướt qua, Dịch Trung Thiên ôm tôi nghiêng người né tránh. Tiểu Bạch sừng sững đứng trước mặt tôi, trường kiếm thẳng vào chỉ Dịch Trung Thiên nói: - Dịch tướng quân võ công cái thế, nhưng đại trượng phu không bắt nạt người yếu thế. Trừ phi ngài giết ta, nếu không, ta quyết không để Hoàng thượng chịu nhục. Đó là lần mà Tiểu Bạch nói nhiều nhất. Tôi nhìn hắn, trong lòng dấy lên một cảm giác dị thường. Dịch Trung Thiên bật cười ha hả: - Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Ngay cả họ tên của mình ngươi cũng không nhớ, ngươi chỉ là một thằng ngốc! Ánh mắt Tiểu Bạch sáng quắc, trường kiếm không động đậy. Dịch Trung Thiên buông tôi ra, dịu dàng nói: - Ngọc Tụ, hôm khác ta sẽ nói chuyện với nàng. Hắn liếc nhìn Tiểu Bạch đầy khinh miệt, phất áo bỏ đi. Tôi nhận ra sát khí nồng nặc tỏa ra từ người hắn. - Tiểu Bạch, ngươi đi đi, hà cớ gì phải uổng mạng ở đây? - Những gì tôi nói là thực lòng, Dịch Trung Thiên tuyệt đối sẽ không tha cho Tiểu Bạch đâu. Tiểu Bạch chết rồi, Dịch Trung Thiên vẫn sẽ có được tôi. - Ba tháng sau ta sẽ quay về. Nàng chờ ta. - Tiểu Bạch nghiêm túc nói xong thì như một con chim ưng bay vút vào trời đêm. Ba tháng sau, Tiểu Bạch không quay về, mà có một người khác tới tìm tôi. Hắn đeo mạng che mặt, mặc một chiếc áo bào màu nguyệt bạch, suýt chút nữa thì tôi còn tưởng hắn là hồn ma. - Hoàng thượng, ngài muốn xử lý Dịch Trung Thiên thế nào? Giọng hắn rất ôn tồn, nghe ý của hắn thì hoàn toàn không coi Dịch Trung Thiên ra gì. Tôi hơi do dự, nếu không phải dã tâm của Dịch Trung Thiên quá lớn, Trần quốc chúng tôi rất cần có một đại tướng quân như hắn. - Nếu Dịch Trung Thiên không có võ công, chỉ dùng tài năng quân sự của hắn, bệ hạ có an tâm hơn không? - Hắn như nhìn thấu nội tâm của tôi, tôi lập tức cảm thấy hắn thật đáng sợ. - Ngươi là ai? Vì sao ta phải tin ngươi? Hắn lặng lẽ đứng trong điện, coi như không nghe thấy lời tôi vừa hỏi. Tôi nổi giận: - Ngươi không chịu nói, việc của Trần quốc chúng ta cũng không cần ngươi nhúng tay vào. Hắn cười khẽ: - Ngài cứu người của ta, hắn nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy một nguyện vọng của ngài, ngài cũng không trân trọng sao? Thân thể tôi bắt đầu run rẩy, dáng vẻ trầm mặc của Tiểu Bạch, cả ánh mắt sâu thẳm của hắn hiện lên trong đầu tôi. Tiểu Bạch là người của hắn? Tiểu Bạch nguyện dùng tính mạng để đổi lấy sự giúp đỡ của hắn? Tôi bất chấp tất cả, lao tới hỏi: - Ngươi làm gì chàng rồi? Võ công của tôi là do Dịch Trung Thiên dạy, cũng coi là tạm được. Nhưng khi tôi lao tới, người đó đã nhẹ nhàng tránh ra. Cho dù võ công của Tiểu Bạch rất giỏi, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Tôi dừng tay, hỏi hắn: - Chuyện của Trần quốc chúng ta không cần ngươi nhúng tay vào. Ngươi đừng giết Tiểu Bạch. Hắn nhìn tôi chăm chú: - Hắn đã giao tính mạng cho ta rồi, nếu ngài không cho ta nhúng tay vào giúp đỡ, có nghĩa là đã lãng phí tính mạng của hắn, ta không có ý kiến gì cả. - Ngươi muốn cái gì? - Tôi không biết vì sao lại hỏi thế, nhưng chỉ cần Tiểu Bạch bình an quay về, tôi nguyện dùng tất cả những gì mình có để trao đổi. - Năm xưa hắn đốt cháy dịch quán, bất chấp tính mạng của nàng ấy, ta cũng cần đối phó với hắn. Cũng đành, nhân tiện vậy. - Hắn nói xong rồi bỏ đi. - Đứng lại, chàng... đâu? - Nghe ý hắn thì hình như định phế võ công của Dịch Trung Thiên, nhưng tôi lại quan tâm đến Tiểu Bạch hơn. - Trăng khuyết rồi sẽ tròn. Phía Tây có một ngọn núi, thế núi như chim ưng, gọi là Ưng Sơn. Tôi ghi nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ tìm được ngọn núi trông như chim ưng ấy. Hôm sau, có người tới báo tin phủ Dịch tướng quân xảy ra chuyện, võ công của chàng ta đã bị phế hoàn toàn. Nghe thấy tin này, tôi chẳng thấy vui chút nào, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Gọi Thái tử và ba vị đại phu tới, bàn giao chuyện nhường ngôi. Ba ngày sau, tôi nhường ngôi. Tân hoàng sai người bao vây phủ đệ của tướng quân. Dịch Trung Thiên sẽ ra sao không phải việc mà tôi quan tâm nữa, Hoàng đế đã lớn rồi, ngài sẽ tự có kế sách của mình. Tôi thu dọn hành lý lặng lẽ rời cung. Tôi phải đi tìm chàng, tôi nhất định sẽ tìm được chàng. Thay hàng mấy chục con ngựa, tôi liên tục đi về phía tây. Vào tới Tề quốc rồi lại tiếp tục hướng tây, tôi gặp phải một khu rừng rậm rạp. Tôi cứ men theo phía tây mà đi, trong núi đã không một bóng người. Tôi đi qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, không nhìn thấy ngọn núi nào giống chim ưng. Tôi rất mệt mỏi. Ngựa đã không đi được nữa, tôi bèn giết ngựa, ăn thịt ngựa suốt một tháng ròng, ăn tới mức tôi vừa nôn vừa khóc. Tôi tuyệt vọng nhìn vách núi gọi tên Tiểu Bạch, trả lời tôi chỉ có tiếng vọng của chính mình và bóng những con chim sợ hãi bay vút ra. Vào núi hơn hai tháng rồi, tôi nghĩ chắc mình không tìm được chàng nữa. Khu rừng dưới bóng trăng thật là đáng sợ, tôi lao ra bìa rừng, không muốn ở trong đó. Nếu không phải có võ công thì không biết mình đã chết bao nhiêu lần. Tiểu Bạch ở trong lòng tôi quan trọng đến thế nào? Tôi nhớ lại từng chút, từng chút một. Chàng thường im lặng đứng sau lưng tôi, lúc nào cũng im lặng. Ngoài thế ra, chàng chẳng để lại cho tôi ấn tượng gì khác. Nhưng chàng không còn nữa, vì sao tôi nhất định phải tìm được chàng? Vì sao bóng dáng chàng lại ngày càng trở nên rõ nét trong lòng tôi? Dịch Trung Thiên nói, lần đầu tiên nhìn thấy chàng đã muốn giết chàng. Bởi vì ánh mắt tôi nhìn Tiểu Bạch khác thường, vậy mà bản thân tôi lại chẳng hề phát hiện ra. Tôi ngồi bên bờ vực thẫn thờ nhìn khu rừng, vầng trăng chênh chếch, tôi vô thức nhìn về hướng tây, sợ hãi nhảy dựng lên. Ngọn núi đó dưới ánh trăng chẳng phải rất giống một cái mỏ ưng sao? Thế núi liên miên bất tuyệt kia chẳng phải tạo thành đầu và cánh chim ưng kia? Tôi vui mừng đến rơi lệ. Lại đi mười ngày nữa, cuối cùng tôi dừng lại trước một khe núi khổng lồ. Hai ngọn núi tạo thành một khe hở cao vút lên trời xanh, ngẩng đầu nhìn lên, cần cổ đau nhói mà không nhìn thấy đỉnh. Tôi bước vào. Một canh giờ sau, trước mặt bỗng dưng rộng mở, một biển hoa mê li hiện ra trước mặt, trùng trùng điệp điệp không thấy bờ. Tận cùng của biển hoa thấp thoáng một cột khói. Tôi không chút nghĩ ngợi, lập tức đi vào, sau đó ngửi thấy mùi hoa thơm và ngủ thiếp đi. Tiếng rao bán ngoài cửa đánh thức tôi, tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn nhà bình thường, một chiếc bàn, một chiếc giường và một chiếc tủ. Chiếc chăn trên người chạm vào tay mềm mại, nhìn kỹ lại, đó là loại lụa nổi danh nhất ở Trần quốc chúng tôi. Tôi giật mình, loại vải này chỉ Hoàng thất mới được dùng, sao lại xuất hiện ở đây? Xuống giường, tôi lại phát hiện ra bàn được làm bằng gỗ tử đàn, trông thì tưởng chừng đơn giản, nhưng vô cùng quý giá. Tôi đẩy cửa ra, nơi này hóa ra là một khách điếm. Bên ngoài là đường phố, mọi người qua lại, trông như một tiểu trấn. Điều khiến tôi kinh ngạc là chiếc vòng phỉ thúy trên tay vị đại thẩm rao bán lâm sản ngay trước cửa khách điếm, chiếc vòng màu lục bích hiếm có, ít nhất cũng đáng giá hơn mười vạn lượng bạc, nhưng bà ta lại bán một thứ hàng chẳng đáng tiền. Rồi cả tiểu nhị khách điếm, hắn mặc y phục làm bằng lụa thượng hạng. Bộ y phục này cho dù là đồng phục của tiểu nhị thì giá cũng phải hai mươi lượng bạc. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên thật kỳ khôi, đúng là không thể tin được. Một bóng áo trắng đập vào mắt tôi, đó là một thanh niên rất anh tuấn. Hắn dịu dàng nhìn tôi nói: - Cô tỉnh rồi à? Tôi nghe giọng thì biết đó là người hôm đó đã vào cung gặp tôi, nhưng không ngờ hắn lại còn trẻ như thế, mà còn mang trên mình tuyệt thế võ công. - Thế nào? Tôi cố gắng thu ánh mắt về, người trong khách điếm, người đi trên phố đều mang trên người những món đồ đắt tiền, nhưng họ lại chỉ như các sơn dân bình thường. Tôi nhìn hắn hít sâu một hơi: - Ta tới rồi, chàng đâu? - Hắn sẽ không quan tâm tới cô đâu. - Ta không tin. Người đó cười cười, chỉ tay lên sườn núi: - Hắn sống trong căn nhà gỗ trên núi. Bên cạnh căn nhà gỗ có một người đang luyện kiếm. - Tiểu Bạch! - Tôi gọi to một tiếng, bật khóc. Dọc đường chịu bao nhiêu khổ sở, tôi gặp được chàng đâu có dễ dàng gì. Chàng dừng kiếm, nhìn sâu vào mắt tôi, quay đầu đi vào nhà, đóng cửa lại. Tôi sững sờ nhìn chàng, tôi rời khỏi Hoàng cung, vứt bỏ tất cả để tới tìm chàng, chàng lại không đếm xỉa gì tới tôi? - Hóa ra chàng không thích ta. Chàng... chẳng qua chỉ muốn báo ân! - Tôi hét lên, trái tim đau nhói không sao kiềm chế. Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Tôi ngồi trước căn nhà gỗ, hoang mang không biết làm gì. Tôi có sự kiêu ngạo của mình, trong lòng chàng đã không có tôi, chỉ có bao ân thì tôi việc gì phải bám lấy chàng? Nhưng ánh mắt của Tiểu Bạch, gương mặt cương nghị của chàng, chàng dùng tính mạng để đổi lấy sự giúp đỡ cho tôi lại khiến tôi không thể rời bước. Tôi không tin chàng thực sự không có tình cảm gì với tôi. Tôi ngồi ngoài căn nhà ba ngày, chàng luyện kiếm, ăn cơm, ra ngoài, coi tôi như không tồn tại. Như thế còn khiến tôi đau hơn là giết tôi. Tối ngày thứ tư, trời mưa gió sấm chớp, trong căn nhà gỗ vẫn sáng đèn, thậm chí tôi còn thấy chàng ngồi trước bàn thong thả ăn cơm. Mưa khiến tôi ướt sũng, trái tim cũng lạnh như băng. Tôi lảo đảo đứng lên nói với chàng: - Ta đi đây. Thì ra trong lòng chàng không có ta, ta sẽ không bám lấy chàng nữa. Tôi đi xuống núi, các nhà trong tiểu trấn đã đóng cửa, không một bóng người trên phố. Tôi cô đơn đi trong cơn mưa, nước mắt tuôn ra xối xả. Tôi phải về Hoàng cung sao? Đó là nhà của tôi. Nhớ tới việc mình cũng như các phi tần trong cung, từ nay chết già ở nơi đó, tôi rất sợ, không muốn quay về. Thiên hạ rộng lớn nhường ấy, không lẽ chẳng nơi nào cho tôi dung thân sao? Cơn mưa hình như đã tạnh, tôi ngẩng đầu, chàng cầm ô với gương mặt vô cảm đang nhìn tôi. Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chàng đồng ý ở bên tôi rồi sao? Chàng đưa ô cho tôi, đứng trong cơn mưa vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm ấy. Tôi nổi giận, giang tay gạt chiếc ô của chàng: - Ta là gì của chàng, cần chàng lo cho ta sao? Tránh ra! Chỉ đi được vài bước, tôi đã được bế bổng lên. Tôi giận dữ vừa đấm vừa đá vừa khóc lóc. Chàng chẳng hề đếm xỉa, bế tôi lên núi, nước mưa rơi ướt mặt chàng, khóe môi chàng mím chặt. Mặt tôi dán vào ngực chàng, nghe thấy tiếng tim chàng đập dồn dập. Chàng bế tôi quay về căn nhà gỗ, còn mình thì lặng lẽ ngồi ngoài cửa cả đêm. Tôi định lao ra ngoài, chàng chỉ chặn trước mặt tôi, không nói lời nào. - Chàng đã không cần ta thì vì sao còn lo cho ta? Chàng nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa chảy tràn trên mặt. Tôi yên tĩnh lại: - Được, ngày mai mưa tạnh ta sẽ đi. Sáng sớm hôm sau, khi tôi bước ra khỏi căn nhà gỗ thì chàng đã biến mất. Tôi đi trên con phố nhỏ của tiểu trấn, bất giác muốn nhìn chàng thêm một lần. Chàng không đi theo tôi. Người ở đây coi tôi như người xa lạ, không ai nói chuyện với tôi. Thanh niên mặc áo trắng ấy lại xuất hiện: - Không phải hắn không muốn đếm xỉa gì tới cô, mà là hắn đã giao tính mạng cho cốc chủ, hắn không được quan tâm tới cô, nếu không, cô sẽ chết. Tôi như vớ được cọng cỏ cứu mạng, kéo tay áo người đó hỏi: - Vậy làm thế nào để chàng để ý tới ta? Phải làm thế nào? - Cô nhìn thấy vách núi kia không? Chỉ cần cô lên được tới đó là được. Vách núi đó rất cao, dốc như một lưỡi dao. Tôi cắn môi hỏi: - Ngươi là ai? - Ta chính là cốc chủ của sơn cốc này. - Quân tử nhất ngôn? Hắn bật cười sảng khoái: - Ta tuyệt không nuốt lời. Tôi chưa bao giờ biết rằng mình lại có dũng khí lớn như thế. Tôi bám chặt vách núi dốc đứng, những dây leo, cỏ dại, dùng khinh công và chỉ lực, từng bước bò lên trên. Tôi không dám nhìn xuống dưới, con chim đang bay lượn dưới chân khiến tôi biết rằng, nếu rơi xuống thì chỉ có đường chết. Ở trên cao chọc trời, ngón tay tôi đau nhói. Khó khăn lắm tôi mới đứng vững được trên một sơn thạch nhô ra từ giữa vách núi, bật khóc. Cho dù thế nào tôi cũng không thể bò lên được nữa, không có nơi để bám tay, khinh công cũng không có tác dụng. Thậm chí tôi còn không biết mình có thể kiên trì được bao lâu ở nơi này. Ngón tay kẹp chặt vào khe đá, tôi hét lớn: - Ta không lên được nữa. Chẳng ai quan tâm tới tôi, tôi nhìn mây mù xung quanh, đầu óc càng lúc càng choáng váng, cuối cùng bàn tay lơi ra, hét lên một tiếng, rơi xuống vách núi. Từ đỉnh núi vang lên tiếng cười khẽ, một bóng người bay xuống, ôm lấy thắt lưng tôi, tiện đà bám vào một sợi dây thừng rồi lao vút lên. Tiểu Bạch đứng trên vách núi, người kéo tôi lên là cốc chủ. Tôi nhìn chàng, trong mắt chàng chất chứa đau đớn, lông mày nhíu chặt. Bỗng dưng chàng quỳ xuống trước mặt cốc chủ, cao giọng nói: - Ưng Vũ cam tâm chịu chết, xin cốc chủ thả nàng ra khỏi cốc. Tên của chàng là Ưng Vũ, nghe thật êm tai. Tôi hừ một tiếng, hỏi cốc chủ: - Ngài nói có thực sự giữ lời không? - Đương nhiên. - Ngài nói, chỉ cần tôi có thể lên được tới đỉnh là được, nhưng không quy định rằng không cho người khác kéo tôi lên. Tóm lại tôi đã lên rồi, đúng không? - Tôi hùng hồn nói. Cốc chủ khựng lại, khóe mắt thoáng ý cười: - Đúng, cô lên rồi, Ưng Vũ có thể quan tâm tới cô. Tôi cao hứng bật cười, kéo Ưng Vũ đứng lên: - Chàng thấy chưa, ta làm được rồi. Chúng ta đi thôi! Ưng Vũ toàn thân cứng đờ, nhìn tôi nói từng tiếng: - Nàng đi đi, nơi này không thích hợp với nàng. - Rõ ràng đã nói rằng chỉ cần ta lên được thì chàng sẽ không bỏ mặc ta nữa. - Tôi tủi thân muốn khóc, tay đau lắm, vì chàng mà tôi bò lên vách núi như một con khỉ, thế mà chàng còn bảo tôi đi ư? Cốc chủ cười: - Trong cốc có quy định, muốn rời khỏi đây thì chỉ có thể xông ra. - Xông thì xông, Ưng Vũ, chàng sợ không? - Tôi nhìn cốc chủ đầy thách thức. Ưng Vũ quay đầu lại nhìn tôi: - Nàng có sợ chết không? Tôi lắc đầu. Chàng không nói gì, kéo tôi bám vào một sợi dây thừng, bay vút xuống núi như một con chim ưng. Tôi vui vẻ ôm lấy chàng, trước nay chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế. Xuống tới bên dưới, chàng cẩn thận nắm tay tôi, lấy một chiếc khăn tay trong ngực ra băng bó vết thương cho tôi. - Chàng còn giữ nó ư? Gương mặt chàng thoáng vẻ ngượng ngùng, nói khẽ: - Nàng muốn ra đi, cho dù chết ta cũng sẽ ở bên nàng. Tôi vô cùng cảm động, ôm lấy chàng nghẹn ngào: - Chỉ cần được ở bên chàng, thiếp không sợ chết. Chàng nắm lấy tay tôi, chầm chậm đi ra miệng cốc. Đi tới rừng hoa ở miệng cốc, một người đang đứng đó, quả nhiên là cốc chủ. Tôi thầm thấy căng thẳng. Ưng Vũ buông tay tôi, rút kiếm ra. Tôi từng thấy chàng giao thủ với Dịch Trung Thiên năm trăm chiêu, kiếm của chàng đã vô cùng linh động, nhưng giao thủ với cốc chủ thì không được đến trăm chiêu. Ưng Vũ ngã trên đất nhìn tôi, trong mắt chàng chất chứa bi thương, tựa như là vì không thể đưa tôi đi tiếp. Người đó nhìn tôi cười: - Nếu không xông qua được thì chỉ có chết. Nói rồi lưỡi kiếm vung về phía Ưng Vũ. Tôi không chút nghĩ ngợi, nhào lên người Ưng Vũ, nhìn vào mắt chàng, giờ khắc này, tôi cảm thấy cái chết không phải là việc gì qua đau khổ. Trong mắt Ưng Vũ bỗng dưng xuất hiện một biểu cảm rất kỳ quái, tôi không biết vì sao thanh kiếm đó mãi vẫn không hạ xuống. Quay đầu nhìn lại, người đó đã không còn nữa. Vậy là chúng tôi dễ dàng ra khỏi cốc. Đi tới miệng cốc, tôi dừng chân lại, cười nói: - Chúng ta quay về nhé. - Vì sao? Chẳng phải nàng không muốn ở lại trong sơn cốc sao? Tôi chớp mắt: - Nơi này thực ra rất tốt, bên ngoài cũng thế, tóm lại chúng ta đã ra ngoài một lần, sau này sống không thoải mái thì lại ra cũng được. Khóe môi chàng điểm một nụ cười, đó là lần đầu tiên tôi thấy chàng cười, thì ra khi chàng cười trông lại đẹp như vậy. Chàng ôm tôi vào lòng, thở dài nói: - Bởi vì nàng bằng lòng vì ta mà chết nên ngài ấy mới thả chúng ta. - Vì sao? - Bí mật của sơn cốc quá nhiều, nàng là người ngoài, biết rồi thì cả đời không được ra khỏi đây, nàng có bằng lòng không? Tôi gật đầu, sống cùng chàng là tôi thấy thỏa mãn lắm rồi, quyền thế, phú quý tôi đều đã từng có, đều không thể chân thật bằng cảm giác được ở bên cạnh chàng. Ưng Vũ nắm tay tôi quay về sơn cốc. Lúc này tôi mới biết, nơi này chính là Du Li Cốc nổi danh đã lâu.