Vĩnh Dạ
Chương 12 : Bước vào con đường sát thủ
Vĩnh Dạ cười khổ, không những bắt làm sát thủ, mà còn bắt nó trở thành một sát thủ người người căm phẫn và để lại dấu vết. Du Li Cốc thật là thâm độc! Khi đôi tay đã nhuốm đầy máu tanh của những người vô tội, liệu nó còn phủ nhận mối quan hệ với nơi đó được không? Thì ra đây chính là cách khống chế.
Ba mươi tết, tuyết ở Kinh đô rơi mỗi lúc một dày, dưới chân tường thành đổ sập không biết bao nhiêu căn nhà. Trong những ngõ nhỏ sâu hun hút vẳng lên tiếng khóc nỉ non.
Ở cuối con ngõ dài, một cánh cửa gỗ kèn kẹt vang lên, một nam tử áo đen bước ra. Hắn đưa tay kéo chiếc mũ xuống tháp một chút, chỉ để lộ ra một nửa gương mặt râu ria rậm rạp. Hắn lặng lẽ đứng yên, bàn tay siết chặt thanh kiếm, chậm rãi đi ra.
Đầu ngõ có một bộ quang gánh, bên trái là cái bếp lò đang có nồi canh sôi ùng ục, bên phải là bát đũa gia vị. Cạnh đó còn có một cái bàn gỗ, đặt vài cái ghế dài. Một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xổm trước lò để sưởi ấm.
Hoa tuyết rơi dày đặc, nếu không nhờ hơi ấm tỏa ra từ nồi canh thì có lẽ không ai để ý thấy nơi này có một gánh hàng rong bán mì.
- Vương lão, hôm nay vẫn bày hàng à? - Hắc y nhân dừng lại.
Vương lão lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên, vội vàng phủi lớp tuyết bám trên bàn đi: - Không bày không được, bán thêm vài bát mì thì tối nhà còn có bữa cơm tết.
Hắc y nhân không nói gì nữa, ngồi xuống.
Không lâu sau, Vuơng lão đã bê một bát mì Dương Xuân tới: - Đây là bát đầu tiên bán được trong hôm nay, tết năm nay... khó khăn quá!
Hắc y nhân lặng lẽ ăn mì, đến cả nước cũng húp sạch sẽ.
Cơn gió lạnh thổi tới, mang theo cả tiếng cười. Vương lão nheo mắt nhìn ra, thở dài.
Chỉ cách nhau có một cái ngõ mà khác nhau một trời một vực.
Ai lại để tâm tới cảnh tượng thê lương ở sau lưng Tập Hoa phường giàu có nhất, xa xỉ nhất kinh thành? Người giàu vẫn phong lưu vung tiền mà mặt không đổi sắc, người nghèo thì đang rầu rĩ lo cho bữa tối ngày Ba mươi tết.
Hắc y nhân đứng lên, xoa túi tiền, lấy một vụn bạc to bằng hạt đậu ra để lên bàn.
- Thiếu hiệp... - Vương lão khó xử, vừa mới mở hàng, làm sao ông trả lại bao nhiêu tiền thế được?
Hắc y nhân cười cười: - Lần sau tôi ăn không trả tiền là được.
Vương lão cảm kích nhìn hắn: - Ai, đa tạ... - Ông thận trọng nhét vụn bạc vào ngực. Khi ngẩng đầu lên, nam tử áo đen ấy đã đi xa.
Thấy trời có vẻ vẫn còn sớm, bán thêm vài bát mì nữa là có thể dọn hàng về nhà ăn tết rồi, gương mặt già nua nhăn nheo của Vương lão nở nụ cười vui vẻ.
- Chính là ông ta. - Lý Ngôn Niên lạnh lùng nói.
- Vì sao? Đó chỉ là một bách tính bình thường! - Vĩnh Dạ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lý Ngôn Niên nghiêng đầu nhìn nó, cười lạnh lẽo: - Cốc chủ cảm thấy ngươi quá miềm lòng, bảo ngươi luyện tập tay nghề thôi.
Ngươi phải hiểu rằng, giống Thế tử không chỉ có mình ngươi.
- Ồ? Còn có Vĩnh Dạ số hai, Vĩnh Dạ số ba sao? Thế thì tìm họ đi. - Vĩnh Dạ thản nhiên nói. Nó không tin là còn ai phù hợp với vai diễn này hơn mình.
- Không ai phù hợp hơn ngươi. Có điều, không nghe lời thì dù có phù hợp cũng thành không phù hợp. - Lý Ngôn Niên nhìn thấu suy nghĩ của nó.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên đối điện với hắn, rất lâu: - Lý Chấp sự biết đấy, tôi không phải là người mềm yếu.
Lý Ngôn Niên gật đầu đồng ý, trong ánh mắt tràn đầy sự thương hại và giễu cợt:
- Điều mà sơn cốc cần là sự phục tùng tuyệt đối. Nhớ đấy, cơ hội mà mỗi lần sơn cốc mang tới cho ngươi đều như nhau. Ngươi sống thì hắn chết, mà hắn sống... thì ngươi chết.
Vĩnh Dạ nhìn gương mặt tươi cười của ông già, nộ khí và cảm giác bất lực dồn lên ngực. Giây lát sau, nó lẩm bẩm: - Đây là món quà năm mới mà các sư phụ dành cho tôi sao?
- Đối với sát thủ mà nói, đó là món quà tốt nhất.
Vĩnh Dạ cười ngọt ngào: - Đa tạ sư phụ. Tôi nghĩ, ông ấy phải chịu lạnh thế kia chắc cũng khó chịu, ngủ một giấc cũng tốt.
- Không. - Giọng Lý Ngôn Niên như cơn gió lạnh lẽo thấu tận xương - Nơi này quá yên tĩnh, ngày tết thì phải náo nhiệt một chút. - Nói rồi hắn đưa cho Vĩnh Dạ một cái túi da - Đây là quà năm mới của Thanh y sư phụ của ngươi.
Vĩnh Dạ nhận lấy, bên trong là mấy ngọn tiểu phi đao lá liễu sáng loáng. Dài một thốn, rộng một phân, được làm bằng bạc nguyên chất, cầm rất vừa tay. Vĩnh Dạ cười khổ, không những bắt làm sát thủ, mà còn bắt nó trở thành một sát thủ người người căm phẫn và để lại dấu vết. Du Li Cốc thật là thâm độc! Khi đôi tay đã nhuốm đầy máu tanh của những người vô tội, liệu nó còn phủ nhận mối quan hệ với nơi đó được không? Thì ra đây chính là cách khống chế.
Nhưng điều mà các ngươi không biết là, ta không phải là một đứa trẻ ngây thơ như các ngươi tưởng mà giết một con thỏ cũng cần phải luyện gan. Vĩnh Dạ búng mấy bông hoa tuyết trên vai đi, thong thả lấy ra một thanh tiểu phi đao, hỏi: - Lão chưởng quầy béo có chém Thanh y sư phụ không?
- Ông ta rất vui vì được tặng ngươi quà nên chỉ lấy giá gốc thôi: - Lý Ngôn Niên cười.
Tiếng cười rất khẽ, chớp mắt đã bị gió thổi tan.
Vương lão cảm thấy có cái gì lành lạnh lướt qua cổ họng mình, ông thấy khó thở, bất giác đưa tay lên xoa cổ, liền sờ thấy một dòng nước nóng, ấm áp như thể ông đang hơ tay trên bếp lò, đầu óc ông xoay mòng mòng.
- Thì ra ngươi ra tay rất nhanh! - Lý Ngôn Niên lẩm bẩm.
Vĩnh Dạ nhìn những bông hoa máu trên nền tuyết, mỉm cười:
- Ngày tết vui vẻ một chút cũng được, sư phụ nói đúng lắm.
Nụ cười của nó khiến Lý Ngôn Niên nổi da gà, quay đầu đi nói nhanh:
- Đi thôi, người trong phủ còn đang đợi.
Vĩnh Dạ ngáp dài. Hôm nay mệt quá, phải về nhà sớm, Ỷ Hồng, Lãm Thúy còn đang chờ quà của nó. Buổi tối trong Vương phủ tổ chức gia yến, đốt pháo hoa. Vĩnh Dạ bỗng dưng nhớ lại chuyện chơi khăm Nhị Hoàng tử ở Hoàng cung tối hôm đó, bất giác bật cười, cười rồi cảm thấy một đợt lạnh lẽo tràn qua trên mặt. Nó đội chiếc mũ áo lên, che cơn gió lạnh đang liên tục tấn công vào mặt.
- Biết vì sao nhất định phải giết ông ta không?
- Lý Ngôn Niên ôm đống quà đi sau lưng Vĩnh Dạ, nói, đôi mắt lóe lên một vẻ độc ác.
Vĩnh Dạ sầm mặt, không phải hắn không để ý thấy hắc y nhân mặc áo gió, cách ăn mặc theo lối giang hồ bất bình thường, nghèo tới mức chỉ có một vụn bạc bằng hạt đậu để trả cho ông già. Chẳng lẽ người này có lai lịch gì bất thường?
- Tên hắn là Phong Dương Hề, năm nay mười tám tuổi, là một... hiệp khách! Hiệp khách? Đơn giản thế thôi sao? Vĩnh Dạ bĩu môi.
- Năm mười hai tuổi, hắn từng tìm tới Du Li Cốc. - Lý Ngôn Niên thong thả nói.
Vĩnh Dạ cau mày, thế thì sao?
- Trước nay chưa từng có ai tìm được vị trí của Du Li Cốc. Du Li giả, phiêu bạt bất định.
Lúc này Vĩnh Dạ mới giật mình. Nếu Du Li Cốc thực sự nằm ở những rặng núi phía tây An quốc thì cũng không khó để tìm thấy. Giờ nghe Lý Ngôn Niên nói thế, nó mới thực sự cảm thấy sự thần bí của Du Li Cốc, mà thế lực nào càng thần bí thì càng không thể coi thường.
- Năm mười bốn tuổi hắn đánh bại kiếm khách số một của Tề quốc, năm mười lăm tuổi chiến hòa với đệ nhất cao thủ của Trần quốc ở Tán Ngọc Quan, chưa bao giờ thất bại.
- Ý ông là bảo tôi giết lão nhân ấy là cố tình để tôi chọc vào hắn? - Vĩnh Dạ cười nói.
Lý Ngôn Niên cũng cười: - Ngươi giết người mà hắn muốn bảo vệ, trừ phi cùng tiến thoái với Du Li Cốc, nếu không sẽ chết trong tay hắn.
- Các người uy hiếp người khác luôn thẳng thắn như thế hả?
- Tinh Hồn, đừng quên mọi thứ của ngươi là do Du Li Cốc cho. Làm người thì phải biết trước biết sau.
Vĩnh Dạ phì cười thành tiếng, quay đầu chỉ mặt Lý Ngôn Niên, vừa thở gấp vừa cười to: - Sau này... ha ha, ông chết rồi, chắc chắn tôi sẽ mời nhà sư đọc kinh siêu độ cho ông, để ông chuyển thế có cơ hội được xem phim.
Tuyết vẫn bay, người đi đường vội vã, một thiếu niên cẩm y vừa đi vừa cười, theo sau là một nam tử anh tuấn cau chặt đôi mày, dường như trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó.
Tuyết rơi lặng lẽ, nồi nước canh trên bếp lò vẫn bốc hơi nghi ngút.
Các gia đình đóng chặt cửa, cho dù có nghèo thì đây cũng là nhà. Cánh cửa không che nổi cơn gió lạnh len lỏi vào trong, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn bị xua tan bởi thân tình trong bữa cơm đoàn viên.
Phong Dương Hề lặng lẽ ngửi mùi máu tanh bị đông cứng trong gió, càng phẫn nộ, kích động thì hắn lại càng điềm tĩnh.
Vương lão đã bị tuyết phủ đầy, như một ụ tuyết nổi lên trên nền đất.
Gạt lớp tuyết đi, hắn nhìn thấy ở cổ họng ông có một ngọn phi đao màu bạc, không cắm giữa yết hầu. Phong Dương Hề mừng rỡ nhìn kỹ rồi đỡ Vương Lão dậy, thận trọng cho ông uống một bát canh ấm, Vương lão ho một tiếng. Hắn bèn bế ông vào y quán.
Cửa y quán đóng chặt ngày ba mươi tết, Phong Dương Hề gõ cửa dồn dập, gọi to mấy lần, cánh cửa mới mở hé ra: - Hôm nay nghỉ làm.
Còn chưa nói dứt, Phong Dương Hề đã đẩy cửa xông vào: - Đại phu đâu? Cứu người! - Tay hắn giữ chặt vào lưng ông lão truyền chân khí vào đó, chỉ sợ ông không gắng gượng được.
Nhìn thấy ngọn phi đao ở cổ ông lão, đại phu thất kinh, không kịp ca thán gì, vội vàng sai học trò đi đun nước nóng, rồi thận trọng rút đao ra. Khi thanh đao được rút ra và bôi thuốc vào rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng may ngọn phi đao này cắm vào yết hầu không sâu, lại bị phóng lệch, trông có vẻ nguy hiểm nhưng thực ra không nặng lắm. Công tử cứ an tâm, điều dưỡng vài ngày là khỏe lại. - Đại phu thở dài, nói tiếp. - Có điều đã lớn tuổi rồi, nhất định phải bồi bổ sức khỏe.
Phong Dương Hề mỉm cười gật đầu, hắn biết Vương lão đã không mệnh hệ gì. Thấy ông lão cảm kích định mở miệng, hắn vội nói: - Ông cứ nghĩ ngơi đi, không sao đâu.
Trước khi đi, xách túi thuốc nhưng sờ khắp người chẳng có đồng tiền nào, Phong Dương Hề ngại ngùng: - Hôm nay cứu người cấp bách nên quên mang ngân lượng, hôm khác nhất định sẽ trả.
Vương lão run rẩy móc tay lấy vụn bạc trong ngực. Phong Dương Hề chua xót, ngăn ông lại: - Lão yên tâm về nhà ăn tết đi, mọi việc đã có tôi lo.
Viên đại phu lắc đầu, xua tay với hắn: - Người làm y có tấm lòng cha mẹ, hiệp sĩ trượng nghĩa, cứ đi đi.
- Ngân lượng hôm khác nhất định sẽ trả. - Phong Dương Hề lại nói lần nữa rồi mới ôm Vương lão rời đi.
Đưa Vương lão về nhà xong, Phong Dương Hề về tới căn nhà rách của mình trong ngõ nhỏ, cầm thanh tiểu phi đao ngắm nghía rất lâu.
Hắn tháo chiếc mũ xuống, gương mặt gầy gò, râu ria che khuất nửa khuôn mặt, có vẻ như không được cắt tỉa thường xuyên. Hàng lông mày rậm và đen nhánh, đôi mắt toát lên thần thái sắc lạnh lạ thường.
Ai đã hãm hại một ông già bán mì đáng thương? Nhắm vào hắn sao? Vì sao không giết cả Trương đại thẩm, Triệu đại thúc ở gần đó?
Người sử dụng phi đao có lực tay chưa đủ, độ chuẩn chưa đủ, không phải là giết người mà cứ như thể một đứa trẻ nghịch dại làm ông lão bị thương. Phong Dương Hề đưa ra kết luận đó, tiện tay nhét ngọn phi đao vào ngực.
Cơn gió luồn qua mọi ngóc ngách, chui vào căn phòng, trời đã tối dần, Phong Dương Hề ngẫm nghĩ, rồi lại đi ra ngoài.
Ngày tết năm nay của Kinh đô trôi qua không mấy thuận lợi. Mùng Một, Kinh đô Phủ doãn Tào đại nhân nhận được hơn mười bản cáo trạng, đang sầu muộn không biết xử lý thế nào, chỉ biết chỉ vào cái bếp lò mà đám thê thiếp đã dày công chuẩn bị cho mình, quát:
- Gói mấy cái bánh chẻo là được rồi, bày vẽ lắm làm cái gì?
Đám thê thiếp cúi đầu. Đại phu nhân ngẩng mặt lên nói: - Lão gia buồn vì có nhiều vụ án, sao lại trút giận lên mọi người trong nhà?
Đến tiền riêng của tôi cũng bị kẻ trộm lấy mất rồi, nhà chúng ta cũng là khổ chủ mà!
Tào đại nhân tức giận đến nghẹn lời, toàn thân run rẩy, phất áo bỏ tới viện tử của Lưu sư gia.
- Tôi nghĩ chắc có người muốn cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, số tiền bị cướp cũng không nhiều. Chỉ là đại nhân...
- Lưu sư gia đã theo Phủ doãn đại nhân hai mươi năm, là tâm phúc của ông, suy nghĩ giây lát rồi đưa ra kết luận.
Ông ta ngưng lại nửa câu cuối không nói nốt, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng. Nhà Tào đại nhân bị trộm quá nhiều, nhiều tới mức ông nghe mà thấy kinh ngạc. Với mức lương bổng hàng tháng là ba mươi lăm thạch của Kinh đô phủ doãn thì cho dù thế nào trong nhà cũng không thể có vạn lượng hoàng kim. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì vụ án còn chưa phá được, Tào đại nhân đã phải chờ thẩm tra rồ i.
Tào đại nhân không có gì cần kiêng kị với Lưu sư gia. Ông không hề khách sáo, ngồi xuống, rót một chén rượu uống cạn, hằn học nói:
- Lấy đi không nhiều nhưng phiền phức lại lớn. La Thái sư, Trương Tướng gia, Hộ bộ Mã Thị lang, Công bộ Trần Lang trung... tên cướp này thật là giảo hoạt, sao hắn không tới Đoan Vương phủ!
Thì ra đêm Ba mươi, Kinh đô xảy ra một loạt các vụ trộm. Phủ La Thái sư mất ba trăm lượng bạc, phủ Trương Thừa tướng mất hai trăm lượng bạc, phủ Mã Thị lang mất một trăm lượng bạc, phủ Trần Lang trung mất năm mươi lượng bạc. Các thương nhân giàu có ở Kinh đô đều mất một, hai ngàn lượng bạc. Phủ doãn phu nhân sáng sớm đã khóc lóc, ba ngàn lượng bạc bà cất riêng đã không cánh mà bay, Tào đại nhân tái xanh mặt mày, quát bà xơi xơi.
Bao nhiêu bảo bối mà ông cất riêng ở chỗ bí mật cũng đã bị vét sạch tiền xương máu ông làm quan suốt mấy năm nay, bảo ông không hận sao được? Đã thế lại còn không dám nói cho ai, giá trị hàng vạn lượng vàng chứ đâu có ít, có làm quan mấy đời, không ăn không uống chỉ tích riêng bổng lộc cũng chẳng được tới con số ấy. Ông chỉ mong giữ được chức quan, ngân lượng kiếm sau cũng được.
Nhưng kẻ bị hại lần này toàn là các gia đình giàu có, bị người ta lặng lẽ cướp mất vàng bạc, ai mà không hận? Sáng sớm mùng Một, liên tục có các thị vệ, gia thần tới báo án, chỉ thiếu chút nữa là đánh vỡ cái mặt trống bằng da trâu đặt ngoài cổng nha phủ Kinh đô.
Không phú thì quý, bảo Tào đại nhân không rầu lòng sao được?
- Đại nhân! Đoan Vương nắm giữ phòng vụ của quân kỳ, quen biết rộng rãi, sao không cầu cứu Vương gia? - Lưu sư gia hiến kế.
Phủ doãn lắc đầu: - Tuy rằng ta là phủ doãn của Kinh đô, chức quan tam phẩm. Nhưng muốn cầu kiến Đoan Vương đâu phải dễ dàng!
- Sao đại nhân không tới phủ Trương Thừa tướng trước... Mượn cớ phá án rồi cầu cứu Tướng gia? Đoan Vương phi là ái nữ của Trương Tướng gia mà.
Phủ doãn mắt sáng lên, không uống rượu nữa, bảo sư gia thông báo cho Phủ thừa triệu tập nha dịch, chuẩn bị quà hậu tới phủ Thừa tướng.
Tướng phủ nằm ở ngõ Táo Tử của Kinh đô, trên nền tuyết trước cổng thấy vương vãi vụn giấy từ pháo nổ, màu đỏ của năm mới tràn ngập nơi đây. Trong phủ bị mất tiền nhưng tết thì vẫn phải ăn. Huống hồ, Đoan Vương Thế tử - cháu ngoại của Tướng gia hôm nay tới phủ chúc tết, Trương Tướng gia vui mừng hớn hở, sai người hầu đi báo án rồi cũng chẳng để tâm tới chuyện này nữa.
Đoan Vương cùng Vương phi vào cung, Vĩnh Dạ một mình theo Lý Ngôn Niên và một đám thị vệ tới Tướng phủ, đang ngúc ngắc đầu ngâm vài câu thơ Trương Thừa tướng làm để lấy lòng ông ngoại.
Trương Tướng gia nghe Vĩnh Dạ ngâm thơ, nhìn gương mặt như tạc từ mẹ, lòng thương không để đâu cho hết. Nhớ lại ngày trước ông luôn buồn rầu vì bệnh tình của Vĩnh Dạ, nay bệnh đã khỏi ông lại thấy vài phần thương cảm.
- Vĩnh Dạ, con có tác phẩm mới nào không? - Trương Tướng gia biết cháu ngoại rất thích thơ phú, nên mới đánh trúng vào sở thích của đứa bé.
Ai ngờ Vĩnh Dạ lại rất phiền vấn đề này, không phải là không thể đạo thơ, nhưng mà nó ghét, càng không muốn vì một phút không chú ý mà khoác lên người danh hiệu thần đồng, sau này thế nào cũng bị người ta dòm ngó, bèn lắc đầu:
- Từ lúc đọc thơ của ngoại công, Vĩnh Dạ không dám làm thơ nữa!
Câu này khiến Trương Tướng gia bật cười ha hả, mắng Vĩnh Dạ là giỏi nịnh nọt.
- Ngoại công, nghe nói mẫu thân khi còn nhỏ có một người chị em có gương mặt rất giống, có phải cũng giống Vĩnh Dạ không ạ? - Vĩnh Dạ rất muốn tìm hiểu chuyện này.
- Đó là hồi còn nhỏ, ai cũng nói là rất giống, nhưng lớn rồi thì không giống nữa. - Trương Tướng gia bình thản nói, nhưng trong mắt ánh lên một vẻ bi thương, dường như đang đau lòng vì việc gì đó.
- Thế con do các dì sinh thì sao? Có giống con hồi nhỏ không?
Trương tướng gia run rẩy, vươn tay ôm Vĩnh Dạ vào lòng, nói khẽ:
- Những đứa trẻ đó phận mỏng, ngoại công chỉ có mỗi con là cháu ngoại thôi.
Vì sao Trương Tướng gia lại nói thế? Chẳng lẽ mình thực sự là con ruột của Đoan Vương? Vĩnh Dạ thầm suy đoán, đang định hỏi tiếp thì tống quản trong phủ vội vàng vào báo Kinh đô Phủ doãn Tào đại nhân tới.
Vĩnh Dạ theo Tướng gia đi ra tiền đường, thấy các nha dịch tay cầm gậy đứng thành hàng dưới hiên nhà. Một quan viên có gương mặt như ngựa đang rầu rĩ ngồi đó. Người đó mặc lễ phục in họa tiết khổng tước, đầu độ mũ ô sa đen, trông cách ăn mặc là biết đó chính là Phủ doãn Tào đại nhân.
- Trương đại nhân tân niên vạn phúc! Trương Tướng gia vì nước vì dân mà vất vả khổ nhọc, đây là chút tâm ý của hạ quan, nhân tiện... tìm hiểu tình hình vụ trộm tối qua. - Tào đại nhân đúng lên hành lễ.
Tướng gia sai người đưa các nha dịch đi sưởi ấm, mời Tào đại nhân ngồi. Đang định lên tiếng, thấy Vĩnh Dạ vẫn còn đứng ở bên thì xoa đầu nó, mỉm cười nói: - Vĩnh Dạ đi chơi đi, ăn tối xong hẵng về Vương phủ.
Tào đại nhân ngẩng đầu lên, cười tươi tắn: - Thì ra là Đoan Vương Thế tử, trông thật là đáng yêu, sau này chắc chắn sẽ là nhân tài!
Tướng gia bật cười ha hả, gương mặt bừng sáng.
Vĩnh Dạ vốn định tìm hiểu xem những người trong chốn quan trường nói chuyện với nhau như thế nào, nhưng ngoại công không muốn nó ở đó thì đành hành lễ rồi bỏ đi. Lúc ra khỏi tiền đường, Vĩnh Dạ nghe thấy hình như Tào đại nhân quỳ xuống cầu xin:
- Hạ quan thực sự là rất khó khăn, xin đại nhân...
Hắn đang định nghe tiếp thì thấy Lý Ngôn Niên lại gần. Vĩnh Dạ cười, chạy tới: - Lý Chấp sự có đồng ý đưa tôi đi tham quan Tướng phủ không?
- Tiểu nhân tuân lệnh! - Lý Ngôn Niên cung kính ưng thuận.
Diện tích của Tướng phủ rất rộng, bên ngoài là một thế giới ngập trong sắc bạc. Vĩnh Dạ thấy xung quanh không có người thì cười nói:
- Tôi thấy Lý Chấp sự có vẻ để ý tới vi Tào đại nhân đó.
- Mục tiêu tiếp theo của ngươi chính là hắn! - Lý Ngôn Niên lạnh nhạt nói.
- Lần này thì vì sao?
- Vị trí của Kinh đô Phủ doãn vô cùng quan trọng, hắn là người của Hoàng hậu, không trừ không được.
Vĩnh Dạ thở dài:
- Chẳng lẽ cứ chặn đường Đại Hoàng tử thì đều phải trừ khử sao? Thế thì bao nhiêu người trong thiên hạ làm sao mà giết hết được?
- Đại Hoàng tử là người có tấm lòng nhân hậu, Lý phi lại thân cô thế cô, không làm như thế thì sao đấu lại được với Hoàng hậu? Có điều, ta có thể nói cho ngươi biết, tên Phủ doãn đại nhân này không phải hạng vừa đâu. Mới làm phủ doãn có năm năm mà đã nạp chín tiểu thiếp, điền sản, nhà cửa mênh mông. Hắn còn là khách quen của Mẫu Đơn viện. Hôm qua Kinh đô xảy ra một loạt vụ trộm, Hộ bộ, Công bộ đều bị trộm, xem ra tên trộm đó không trộm tiền tùy tiện. Nhưng Tào đại nhân lại không báo án, không biết liệu có phải là vì mất quá nhiều, sợ báo ra rồi sẽ mất mũ ô sa hay không.
- Là ai nhỉ? - Vĩnh Dạ hỏi.
Lý Ngôn Niên cười: - Ngươi tưởng Du Li Cốc biết hết mọi việc sao? Chúng ta có thể lực, nhưng không phải việc gì cũng có thể kiểm soát được. Thiên hạ này rộng lớn lắm, đạo tặc rất nhiều.
Kẻ cướp tiền là tặc, kẻ cướp nước cũng là tặc. Vĩnh Dạ cười: - Tôi vừa phải làm sát thủ vừa phải làm Thế tử cho các ông, liệu tôi có được lấy lương gấp đôi không?
Lý Ngôn Niên ngẩn người, móc một tấm ngân phiếu trong tay áo ra: - Trong cốc quy định, nhiệm vụ lần này là một ngàn lượng.
Vĩnh Dạ không hề khách sáo, nhận ngay, nhìn Lý Ngôn Niên một cái, lạnh lùng: - Từ giờ trở đi, trừ phi người trong cốc gửi tin đến, không thì bớt tiếp cận tôi đi. Tôi không muốn bất cứ ai biết mối quan hệ giữa tôi và Du Li Cốc, nếu sơn cốc còn muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Ngôn Niên cau mày: - Nhưng võ công của ngươi...
- Cái ông cần là kết quả, chuyện khác không cần phải lo. - Vĩnh Dạ hừ một tiếng.
Lý Ngôn Niên chấn động bởi khí thế của nó, nghĩ nó chỉ mới mười tuổi nên lại cố nhịn. Nhìn Vĩnh Dạ bỏ đi, hắn hằn học nói: - Chẳng phải chỉ nhờ vào gương mặt đó hay sao? Đoan Vương còn không dám nói với ta như thế, tiểu tử thối!
Lúc Vĩnh Dạ đi ra khỏi phủ, Tào đại nhân cũng chuẩn bị ra về. Trước khi lên kiệu, Vĩnh Dạ còn cười với ông ta khiến Tào đại nhân hoa mắt, cảm thấy các mỹ thiếp trong phủ đều chẳng sánh nổi. Ông ta rúng động nghĩ, Mặc Ngọc nổi tiếng Mẫu Đơn viện mà cũng không có được mỹ mạo nhường này, bất giác đôi mắt lóe lên vẻ đểu cáng. Nhớ lại thân phận của Vĩnh Dạ, lại nuối tiếc lắc đầu.
Biểu cảm ấy lọt cả vào mắt Vĩnh Dạ, nó lạnh lùng nghĩ, Lý Ngôn Niên bắt mình giết tên tham quan này, không thể trách mình được.
Đó là lần đầu tiên Vĩnh Dạ đơn độc hành động, nó xuất thần nhìn ra ngoài sân. Trước mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, Vĩnh Dạ thường lặng lẽ ngẫm nghĩ lại toàn bộ kế hoạch của mình.
Lặng lẽ ăn cơm, lại còn vào thư phòng Đoan Vương hàn huyên vài câu. Đoan Vương mỉm cười nhìn nó, ánh mắt ấy rất kỳ lạ. Không giống như nhìn con trai mình, mà như đang ngắm nghía xem mũi nó, mắt nó có hình gì. Vĩnh Dạ không muốn tiếp xúc nhiều với ông, nó thực sự sợ ánh mắt như đang lựa chọn thức ăn của Đoan Vương nhận ra mình chỉ là giả mạo.
Vĩnh Dạ thở dài, nó thích ban đêm hơn ban ngày. Dưới ánh nắng ban ngày, Vĩnh Dạ rất dễ cảm thấy mệt mỏi, mà đêm nay, mắt nó còn sáng hơn cả mắt mèo.
Chỉ tiếc là mình không thể sống mãi trong bóng tối.
Ỷ Hồng và Lãm Thúy đã quen buổi tối không ngủ cùng phòng với hắn, nên cũng không tới làm phiền. Điều này khiến Vĩnh Dạ hành sự rất thuận tiện. Dù vậy thì đêm nay nó vẫn rải Túy Mộng Tán vào phòng ba nàng nha hoàn, đảm bảo là họ có một giấc ngủ thoải mái cho tới sáng, đến mơ cũng không mơ.
"Cộc!" Tiếng gõ báo giờ của canh phu trong Vương phủ từ xa vang lên.
Vĩnh Dạ chỉnh lại y phục, chiếc áo đen bó sát người, áo khoác ngoài hai màu đen trắng.
Mùa tuyết rơi, nó không thể để lộ một chút sơ sót nào.
Đêm, trong nội nha ở Kinh đô Phủ doãn vẫn cười đùa vui vẻ. Được Trương thừa tướng ủng hộ Tào đại nhân an tâm uống rượu với các thê thiếp.
Tiếng tì bà cùng tiếng ca ngọt ngào và uyển chuyển cất lên: - Tám mươi dặm gió tuyết không ngăn được chàng quay về...
Âm thanh ấy nhất thời khơi dậy hồi ức của Vĩnh Dạ. Cha của Lý Lâm là một diễn viên nghiệp dư, lúc rảnh rỗi thường thích tụ tập với một đám các ông bà hát kịch, khi về nhà mà gặp con thì ông sẽ quát to: - Đồ mọt sách! Đến chỗ ông Trương mua ít thức ăn về đây!
Lý Lâm thường cười cười mua thức ăn về cho ông, rồi lại thay quần áo và đi ra ngoài.
Vĩnh Dạ lẳng lặng đứng nghe, rất hối hận vì năm xưa không ở bên cha nhiều hơn.
Tiếng tì bà đã dứt, tơ trúc vang lên, trong phòng lại ngập tràn tiếng cười nói.
Vĩnh Dạ ngưng dòng hoài niệm, sát khí trong lòng đã nhạt đi Tào đại nhân đáng chết, liên quan gì tới nó? Người của Hoàng hậu? Người của Hoàng đế cũng chẳng liên quan gì tới Vĩnh Dạ.
Nếu không phải là không có lực lượng nào đối kháng được với Du Li Cốc thì hà cớ gì nó phải kết thúc một sinh mạng?
Vĩnh Dạ quyết định để Tào đại nhân vui vẻ thêm một chút. Nó nhàn nhã bò trên nóc nhà, quan sát tiểu thiếp của ông ta khiêu vũ qua miếng ngói vừa được gỡ ra. Nàng ta mặc chiếc váy lụa màu đỏ, đi đôi giày mềm mại có đế bằng lụa, vũ điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, trông chỉ chừng mười sáu, Tào đại nhân thì đã ngoài bốn mươi. Vĩnh Dạ thấy thật ngưỡng mộ. Thời cổ đại được làm nam nhân thật là sung sướng, chỉ cần có tiền, nuôi được thì cưới hai mươi bà vợ cũng chẳng vấn đề gì. Nghĩ tới đây, nó lại càng hận, Lãm Thúy của lão tử sắp phải gả cho gã Lý Ngôn Niên khốn kiếp, lão tử không thể cưới nàng, bảo vệ nàng.
Ngươi là cái thá gì mà dám vấy bẩn một thiếu nữ thuần khiết như thế?
Nàng tiểu thiếp cất tiếng hát, tay áo phất lên, thân thể run run dường như đứng không vững, càng thể hiện sự yếu đuối. Vĩnh Dạ nhìn kỹ, phát hiện ra trên tấm thảm gấm trong phòng rải rất nhiều hạt đậu, chả trách đứng không vững.
Đúng là đồ biến thái!
Tào đại nhân thì luôn miệng khen hay, bắt mấy tì thiếp còn trẻ khác cũng cởi áo ngoài lên múa.
Đại phu nhân ngồi trên ghế xem rất vui vẻ, bên cạnh còn có một nữ tử xinh xắn ăn mặc như tì thiếp cẩn thận bóc quýt cho bà ta. Có lẽ đám ả thiếp này cũng chỉ là vật mua vui của bà.
Vĩnh Dạ nhìn bước múa loạng choạng của mấy nữ tử đó, bất giác sờ xuống gót chân mình, đi một đôi giày có đế bằng lụa cũng chẳng khác nào giẫm chân trần, chắc chắn là rất đau. Nó quyết định nhanh chóng cứu những tiểu thiếp xinh đẹp kia thoát khỏi bể khổ, bèn búng nhẹ ngón tay để thả thuốc mê.
Trong khoảnh khắc, căn phòng trở nên yên tĩnh, Vĩnh Dạ nhẹ nhàng đáp xuống, rút ngọn phi đao ra luyến tiếc nhìn, phi đao được làm bằng bạc nguyên chất, một ngọn bao nhiêu tiền nhỉ?
Tào đại nhân hôn mê nằm trên đất, gương mặt ngựa hiện lên dưới ánh nến càng thêm xấu xí. Vĩnh Dạ chép miệng, vốn định làm hắn thức dậy, nhưng dù sao cũng là một mạng người, tim lại mềm ra, lẩm bẩm: - Thế này cũng tốt, đỡ đau! - Lúc nhấc tay lên, thanh phi đao dài một thốn đã cắm chuẩn vào yết hầu Tào đại nhân, một vệt máu tươi từ vết thương chảy ra.
Vĩnh Dạ đang định bỏ đi lại nổi máu tinh nghịch, dùng rượu viết lên tường mấy chữ: "Tiểu Lý phi đao, không một lần trượt". Hắn lùi lại hai bước ngắm nghía thư pháp của mình, Du Li Cốc bắt hắn phải để lại dấu vết, như thế này chắc là được rồi nhỉ?
Lẽ ra hắn phải về phủ ngay, nhưng lại nhớ tới ông già bán mì. Vĩnh Dạ sờ tờ ngân phiếu một nghìn lượng trong người, rồi chạy tới khu ổ chuột nghèo nàn kia.
Rón rén đi trên nóc nhà, Vĩnh Dạ vui vẻ hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng khi chạy trong gió. Trong ngõ chỉ có mười mấy hộ gia đình, nó tra khoảng mười hộ chưa tìm được nhà Vương lão, đang mở ngói nóc nhà một hộ để kiểm tra thì một đạo kiếm quang lặng lẽ lao tới.
Vĩnh Dạ thâm than chết rồi, quên mất Phong Dương Hề từ đây đi ra. Lăng không về sau một cái, mũi chân mượn đà hất tung mớ cỏ khô, che mất tầm mắt của Phong Dương Hề.
Thân pháp của hắn ta khiến Vĩnh Dạ kinh ngạc, hai tay tung ra một nắm bột thuốc mê, lùi về sau nhanh như một chú chim, không định đánh nhau vào lúc này.
Phong Dương Hề "hứ" một tiếng, kiếm quang liên tiếp múa ra, Vĩnh Dạ vốn rất tự phụ về khinh công nhưng lại cảm giác lưng mình đau nhói. Nó không quay đầu lại, mượn thế lao về phía trước.
Phong Dương Hề quát lớn: - Chạy đi đâu! - Lập tức một chưởng vỗ ra.
Lại một bóng đen nữa nhanh như chớp lao ra, bất chấp chưởng lực của Phong Dương Hề, bàn chân nhún mạnh xuống, căn nhà tranh bên dưới gần như sập xuống, bên trong vang lên tiếng hét kinh hãi của chủ nhân.
- Giảo hoạt! - Phong Dương Hề quát to, không thể đuổi theo được vì phải nhảy xuống cứu người. Lúc ngẩng đầu lên, hai bóng đen đó đã biến mất trong tuyết.
Cũng may chỉ là một gian nhà tranh nên không làm ai bị thương, nhưng trong đêm mưa tuyết mà không có cái gì che mưa chắn gió thì thật là đáng thương. Phong Dương Hề đành phải đưa chủ nhà về căn nhà nhỏ của mình ở tạm.
Hắn ngồi bất động trên nóc nhà, tuyết từ trên trời rơi xuống nhưng không cảm thấy lạnh, nhìn về phía khu ổ chuột trong màn đêm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng. Nhớ tới bao nhiêu kim ngân tài bảo cướp được ở nhà Kinh đô Phủ doãn, Phong Dương Hề lại cảm thấy mình thật may mắn. Năm nay các bách tính nghèo khó ở Kinh đô sẽ có một cái tết vui hơn.
Ánh Tử cắp Vĩnh Dạ lẳng lặng về Vương phủ. Vĩnh Dạ chỉ cảm thấy ngực mình tưng tức, ho một tiếng, thổ ra ngụm máu tươi, vội vàng tìm thuốc trị thương của Hồi Hồn điều chế uống vào.
- Không sao đâu, Ô kim giáp đã giảm bớt quá nửa nội lực, chỉ bị chấn động, dưỡng thương vài ngày là khỏi.
- Đa tạ Ảnh Tử thúc thúc. - Vĩnh Dạ lại ho ra máu, nhưng ngực đã dễ chịu hơn nhiều. Phong Dương Hề thật lợi hại.
- Nếu ngươi luyện được "Thiên Mạch Nội Kinh" thì đã không bị thương nặng như thế.
Vĩnh Dạ cười khổ, không phải hắn không luyện "Thiên Mạch Nội Kinh", mà là luyện rồi vẫn đánh không lại người ta. Miệng nó cũng nói dối theo những gì Ảnh Tử vừa nói: - "Thiên Mạch Nội Kinh" hình như chẳng có cái gì, lại không thể để Du Li Cốc phát hiện nên đã hủy nó đi rồi.
- Hủy rồi? - Ảnh Tử có vẻ tiếc nuối.
Vĩnh Dạ có thể cảm nhận được hơi thở của y trở nên gấp gáp hơn. Nó thấy thật tiếc, Ảnh Tử cứu mình, giúp mình không chỉ đơn thuần là đối tốt với mình.
Lát sau Ảnh Tử mới thở dài: - Cũng tốt, đỡ phải nghĩ nhiều. Có lẽ quyển nội kinh đó không thích hợp cho ngươi luyện tập. Còn nữa, hôm nay ngươi nên về thẳng phủ. Lão già đó đã chết rồi. Lão không chết ngươi sẽ càng phiền phức.
Vĩnh Dạ run rẩy trong lòng, nó biết mình không giết chết ông già đó sẽ rất phiền phức, nhưng thục sự là không ra tay nổi.
Hắn không biết mình nên cảm ơn Ảnh Tử hay nên hận.
- Họa do tôi gây ra, nhưng lại làm phiền Ảnh Tử thúc thúc phải giúp tôi thu dọn, thật là xin lỗi.
Sau này đừng để xảy ra những việc tương tự nữa.
- Sau này nếu còn xảy ra những việc như thế, Ảnh Tử thúc thúc hãy ở bên chỉ điểm. Nếu bị Lý Ngôn Niên phát hiện, Ảnh Tử thúc thúc cứ giết đi là được. - Vĩnh Dạ thong thả nói. Tuy rằng lão nhân đó không chết trong tay mình, nhưng cũng vì mình mà chết.
Ảnh Tử im lặng rất lâu, đáp: - Thế thì hơi phiền phức một chút, Lý Ngôn Niên vẫn chưa thể chết được.
- Vì sao? Sao thúc lại tốt với tôi?
- Ta từng nói rồi, ta nợ ân tình của người khác...
- Chẳng phải đã giúp tôi học được bản lĩnh thì ân tình này coi như cũng trả xong?
Ảnh Tử ngượng ngùng, lạnh lùng ném lại một câu: - Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn sống ở đây là được rồi.
- Thúc biết tôi... không phải Thế tử. Sao có thể sống ngoan ngoãn được?
Thúc không sọ tôi bị phát hiện rồi chết càng thê thảm hơn sao?
- Không đâu. Nhớ đấy, Phong Dương Hề tuy còn trẻ nhưng công phu cao hơn ngươi rất nhiều, đừng đụng vào hắn. - Ảnh Tử nói xong bèn bỏ đi.
Vĩnh Dạ nghiền ngẫm lại những lời y nói, gương mặt như cười như không, như khóc như không, nhất thời thấy tâm trạng vô cùng khó chịu. Đứng lên ra trước tấm gương đồng, mặt đẹp tới mức gần như hoàn hảo, nước da tái xanh, đôi môi mỏng đã có chút huyết sắc, mang một vẻ đẹp khó nói thành lời. "Họa thủy!", nó nhớ tới lời mà Nguyệt Phách từng nói, bàn tay nắm chặt cán cây tiểu phi đao, trượt xuống má, nhưng vẫn không thể hủy nó đi.
Vĩnh Dạ đứng đối diện chiếc gương, lẩm bẩm: - Thanh y sư phụ, người từng nói nếu không được thì thiên hạ này rộng lớn sẽ có chỗ cho con dung thân. Công phu của con khi nào mới giỏi hơn một chút nữa đây?
Kinh đô Phủ doãn Tào đại nhân bị một kẻ tên là Tinh Hồn giết, việc này đã đồn đại khắp Kinh đô. Tâm trạng vui vẻ của Dụ Gia Đế bị phá hoại hoàn toàn, lệnh cho Phủ thừa tạm thời nhận chức đó, Hình bộ phá vụ án này trong thời hạn. Đoan Vương phụ trách phòng vụ kinh kỳ cũng bị mắng tối tăm mặt mày.
Cũng may cho tới tận hết tết Nguyên Tiêu, Kinh đô vẫn không xảy ra việc gì, Hình bộ bận tới mức đầu tắt mặt tối, luôn miệng kêu khổ, không bắt được hung thủ giết người, nhưng lại vén lên bí mật Tào đại nhân tham lam vô độ. Dụ Gia Đế vô cùng kinh ngạc bởi số tài sản của lão ta, thế là đại nộ. Loại tham quan này không giết thì không thể giải tỏa nỗi oán hận của nhân dân, tuy rằng là mệnh quan triều đình, nhưng không truy cứu tiến triển phá án vụ án giết người này nữa, thế là sự việc dần lắng xuống.
Ngọn tiểu phi đao mà Vĩnh Dạ đã cắm vào yết hầu Tào đại nhân được để trong Hình bộ làm chứng cứ,, một đêm nào đó đã bị đánh cắp.
Phong Dương Hề nhìn hai ngọn phi đao trước mặt, xuất thần, hắn chắc chắn đây là một tên sát thủ chuyên nghiệp, chỉ những sát thủ chuyên nghiệp mới không quan tâm trung gian tốt xấu chỉ giết người vì tiền.
- Giết tên tham quan đó không sai, nhưng ngươi không nên giết Vương lão. Tiểu Lý phi đao, không một lần trượt! Vậy sao? - Phong Dương Hề cười lạnh, khóe mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Chắc chắn hắn sẽ tìm được kẻ đó, giết hắn ta trả thù cho Vương lão.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
8 chương
69 chương
65 chương
1330 chương
49 chương
99 chương