Vĩnh An

Chương 72 : Đồng căn tương tiễn

Ta cũng quay mặt sang chỗ khác, không nói gì nữa. Vĩnh Huệ dường như phát giác Lý Long Cơ không vui, không tiếp tục truy vấn, chỉ chạy tới lắc lắc tay ta: "Tỷ tỷ, ta chọn được rồi." Ta mỉm cười vuốt tóc nàng: "Mới vừa rồi còn do do dự dự, sao bỗng dưng liền chọn được ? Có muốn xem thêm vài món mới khác không ?" Nàng nhẹ lắc đầu: "Khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán, cho nên đã chọn xong." Lời này nghe nhẹ nhàng, lại làm cho ta có chút kinh ngạc. Nàng chỉ mới bảy tuổi mà đã có được tâm tư thế này, nếu mười năm sau... Ta liếc mắt nhìn Lý Long Cơ, hắn chỉ cúi đầu uống trà, tựa hồ không nghe thấy, vẻ mặt thậm chí không thay đổi. Bữa tối khi Lý Thành Khí cố tình cho lui mọi người, một mình ăn cơm với ta, ta chống đầu nhìn chàng một lúc, mới nói: "Hôm nay ta đã gặp Tam lang." Chàng gắp thêm đồ ăn sang chén ta: "Cho nên nàng mới rầu rĩ không vui như thế ?" Ta dạ: "Quà sinh nhật Vĩnh Huệ sinh nhật, ta đã đưa đến quý phủ phụ vương, mấy thứ cấp bậc lễ nghĩa này từ nay trở đi chàng không cần làm nữa." Lý Thành Khí buông bát đũa, yên tĩnh nhìn ta, mới ôn nhu hỏi: "Vĩnh An, ta làm nàng khó xử ?" Ta cũng buông đũa, tay chống cằm, thấp giọng nói: "Đúng vậy." Chàng hình như muốn nói, ta liền cười giành lời trước: "Kỳ thật cũng không tiện cho chàng. Khi Võ gia độc chiếm thiên hạ, phụ vương ta đã tránh được cái gì thì tránh, nay Lý gia bọn chàng tranh đấu, ông ấy sẽ càng không nhúng tay. Không đi cũng tốt, phụ vương ta đỡ phải tiếp tục giả bộ hồ đồ." —————————————————————— Bởi vì Thẩm Thu dặn dò, ta chỉ có thể cả ngày ở trong phủ. Lý Thành Khí cũng tận lực ở lại trong phủ, nghị sự với người khác ở thư phòng. Ta rảnh rỗi đến nhàm chán, dứt khoát quấn quít lấy Thẩm Thu đòi học chút y thuật. Hắn bị ta quấy nhiễu phát phiền, nhiều lần oán giận với Thành Khí, bất đắc dĩ Lý Thành Khí lại chỉ một mực thiên vị ta, đến cuối cùng đành phải toại nguyện cho ta, tự soạn vài quyển sách thuốc, đưa cho ta đọc giết thời gian. Trời dần vào hạ, Lý Thành Khí sai người dọn dẹp lương đình (chòi nghỉ mát), lúc rảnh rỗi sẽ cùng ta đánh cờ trong đình. "Hôm qua Thẩm Thu còn nói, nàng đã thành đệ tử đóng cửa của hắn", chàng nhàn nhã đặt một quân cờ, thuận miệng nói: "Nhiều ngày nay tinh thần ta không yên, có thể giúp ta xem bệnh ?" Ta chăm chú nhìn ván cờ, không rảnh phân tâm, chỉ thờ ơ ừ một tiếng: "Đêm nay nói sau." Lý Thành Khí nhu hoà hỏi: "Đêm nay? Nàng không cần hao tâm tốn sức nghiên cứu y thuật sao?" Ta lại ừ hử, thấy Lý Thành Khí chậm chạp không nói lời nào, nghi hoặc nhìn chàng, liền chạm phải đôi mắt đen đầy ẩn ý kia. Mặt không khỏi đỏ lên, khẽ vuốt ve cái bụng nhô ra, cười nói: "Mau nhìn đi, phụ vương con lại dùng mỹ nhân kế với nương kìa". Lý Thành Khí không biết nên khóc hay cười, lắc đầu than nhẹ: "Ta là sợ nàng mất ăn mất ngủ, hao tổn thân mình." Ta cười nói: "Được, vậy chàng dẫn ta ra ngoài chút đi ?" Hai ngón tay Lý Thành Khí gắp quân đen, thảnh thơi nhàn nhã, không gật đầu, cũng không cự tuyệt. "Hôm nay là cô cô thiết yến, sẽ không có ai cả gan dám chọn lúc này gây sự, chàng có gì lo lắng ?" Ta kéo kéo tay chàng, trực tiếp đặt quân đen lên bàn cờ: "Chàng thắng rồi". Lý Thành Khí lắc đầu, cười thở dài: "Vẫn là để nàng nhìn thấu". Ta nhíu mày, oán giận nói: "Dù kỳ nghệ ta kém, cũng nhìn ra được là chàng nhường ta." Lý Thành Khí lại buông tiếng thở dài: "Nếu nàng dụng tâm, chưa chắc không bằng." Nói xong, cầm lấy trái vải gần đó, lột vỏ sạch sẽ, đưa tới bên miệng ta :"Ở bên cạnh nàng, ta lười dụng tâm, cũng không cần dụng tâm." Ta há miệng, thành thành thật thật ăn xuống. Ngồi ngốc trong phủ lâu ngày, hiếm khi được theo Lý Thành Khí ra ngoài, tất nhiên hào hứng tăng vọt. Hạ Chí Đông Dương thay ta chọn mấy bộ xiêm y, đều không được như ý, ngược lại Lý Thành Khí tùy tay chỉ một bộ, lập tức đúng ngay ý thích của ta. Hạ Chí vừa giúp ta trang điểm, vừa nhỏ giọng oán thán: "Sớm biết như thế, trắc phi người cũng không cần làm khó chúng ta." Ta nhìn nàng một cái: "Nếu ngươi dụng tâm, chưa chắc không bằng ánh mắt quận vương." Hạ Chí trố mắt kinh ngạc, còn Đông Dương thì bật cười hi hi: "Buổi chiều theo quận vương học được câu mới, trắc phi lại nhanh chóng dùng trên người bọn nô tỳ ư ?" Ta nhìn vào gương đồng, lại nhìn Đông Dương một cái: "Hôm nay ngươi theo ta đi." Đông Dương cũng sửng sốt. Ta không nói gì nữa, bảo nàng trở về đổi trang phục. Mấy ngày trước đây Đông Dương xem sách của ta, cố tình nhắc tới vài thứ Lý Long Cơ yêu thích. Dấu hiệu rất nhỏ như thế khiến cho ta hoài nghi quyết định của chính mình, nếu năm đó ta đuổi nàng về Lâm Tri vương phủ, có lẽ nàng sẽ không phải chịu nỗi khổ tương tư này? Hiện tại nàng đi theo ta, chỉ có thể càng chạy càng xa, chẳng bằng có cơ hội cho nàng gặp hắn vài lần, cũng là an ủi. Chỉ là không ngờ đến, Lý Long Cơ cuối cùng cáo bệnh từ chối, không đến tiệc rượu. Thân mình ta không tiện, nên mới ngồi chốc lát mà thắt lưng đã hơi ê ẩm. Lý Thành Khí nhìn kỹ ta một cái, mới nói: "Ta và nàng đi ra ngoài một chút." Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Lý Trọng Tuấn và Khoả Nhi đang ở đây, đúng thời điểm náo nhiệt, sao chàng rời tiệc được ?" Năm đó Thánh Thượng mới vào kinh, khi ông được phong Thái tử, hai huynh muội này thoạt nhìn vẫn là tình thâm nghĩa hậu. Nay cả hai lại đều nhìn chằm chằm không tha ngôi Thái tử, tranh đấu gay gắt, rất náo nhiệt. Lý Trọng Tuấn tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng cũng biết cách đối nhân xử thế, mượn sức Thái Bình và Lý Thành Khí. Đương nhiên ít nhiều cũng là do Thái Bình vốn mơ ước ngôi vị hoàng đế, làm thế nào có thể dung tha cho đứa cháu gái ôm mộng xưng đế kia ? Vì thế trước hết nâng đỡ đứa cháu trai không ra hồn này, chèn ép dã tâm của Vi thị. Trái lại Lý Thành Khí chỉ lơ đễnh, khi đang muốn đỡ ta đứng dậy, chợt nghe Lý Trọng Tuấn kêu một tiếng đại ca rất là thân thiện. Ta cười trộm, mắt nhìn Lý Thành Khí, thì thầm nói: "So với đệ đệ của chàng kêu còn thân thiết hơn." Lý Thành Khí cười nhưng không nói, ánh mắt nhìn ta sủng nịch lại mang theo vài phần răn đe. Ta và chàng trao đổi ánh mắt mấy lượt, mới vỗ nhẹ tay chàng, ý bảo chàng có thể yên tâm. "Nàng đi dạo sau vườn một chút, sau đó ta sẽ tới." Lý Thành Khí cũng biết tránh không thoát trận này, chỉ kiên nhẫn dặn dò hai câu, lại quay sang Đông Dương, dặn nàng trăm ngàn lần để ý đến ta, cách xa nước một chút. Ta cười đứng nghe một lúc, mới thấp giọng nhắc nhở chàng: "Quận vương, ngài mà cứ tiếp tục như thế nữa, thanh danh phong lưu liền bị chôn vùi ." Chàng nhẹ nắm tay ta: "Mau đi đi." Thế này ta mới đứng dậy, lặng yên không tiếng động rời tiệc. Nơi đây là phủ trạch riêng của Thái Bình, là Hoàng tổ mẫu khi còn sống ban cho, nên phần lớn mang chút hơi hướm của Đại Minh cung. Ta đi dạo gần hồ nước, ngắm nhìn bầy cá tung tăng bơi lội, đúng khi dương dương tự đắc, chợt nghe có người kêu một tiếng: "Tam tẩu." Giọng nói không phải rất quen thuộc, cũng không quá xa lạ, có thể gọi ta như vậy chỉ có duy nhất một người. Quay đầu lại xem, quả thật là Tiết Sùng Giản. "Tam tẩu." Hắn lại gọi ta một tiếng, thanh âm bình thản. Ta yên lặng, mới cười nói: "Dĩnh quốc công nhìn lầm người ? Hay là uống nhiều rượu?" Hắn đi tới, Đông Dương nhanh chóng khom người thỉnh an: "Dĩnh quốc công." Tiết Sùng Giản chỉ nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đi xuống." Đông Dương động cũng không động, ta chỉ cười cười: "Chẳng qua là một tỳ nữ, Dĩnh quốc công cần gì khó xử nàng?" Nói xong, mới bảo Đông Dương: "Rời khỏi mười bước, ta và Dĩnh quốc công nói mấy câu." Đông Dương như cũ không động đậy, chỉ nhìn ta nói: "Quận vương dặn dò qua nhiều lần, muốn nô tỳ một tấc cũng không rời trắc phi, để ngừa ——". Lời còn chưa dứt, chát một tiếng, Tiết Sùng Giản đã tát nàng một cái rất mạnh: "Lui ra!" Một tát đi xuống, Đông Dương suýt nữa ngã sấp, ta chỉ cảm thấy tim mình đập vừa nhanh vừa vội, ngực ẩn ẩn đau, nhưng vẫn cố cười nói: "Đông Dương, mau bồi tội Dĩnh quốc công." Đây là phủ trạch Thái Bình, Tiết Sùng Giản lại là đứa con nàng ta sủng ái nhất. Giờ khắc này, phía trước là nơi thiết yến, trọng thần trong triều, Lý gia quý tộc đều ở đó, tuyệt đối không thể gây ra sai lầm gì. Đông Dương lại liếc nhìn ta một cái, trong mắt mông lung hơi nước, cắn răng quỳ xuống: "Thỉnh Dĩnh quốc công bớt giận." Nói xong, lập tức đứng dậy làm theo lời ta, lui ra sau mười bước, nhiều hơn một bước cũng không chịu. Gió mùa hè nóng nực, lòng bàn tay ta đã đổ đầy mồ hôi, nhìn Tiết Sùng Giản đi tới, đứng trước người ta. Hắn không nói lời nào, ta cũng không có gì để nói, chỉ có thể cười gượng nhìn hắn. Qua một lát, hắn mới nở nụ cười: "Quả thật là nữ nhân mà Tam ca tâm tâm niệm niệm, tiếu lí tàng đao, ngay cả ta cũng có chút chống đỡ không được." Ta tránh đi tầm mắt của hắn, thuận miệng nói: "Tuy rằng nơi này là phủ trạch của mẫu thân ngài, cũng mời ngài thu liễm chút, Dĩnh quốc công." Mấy năm còn ở phủ Lý Long Cơ, ta và hắn có gặp qua vài lần, lại kỳ quái, hắn rõ ràng là con trai Thái Bình, không hiểu sao lại vô cùng hợp ý với Lý Long Cơ, thậm chí nhiều lần cãi lời mẫu thân mà đi trợ giúp Lý Long Cơ mượn sức triều thần. Hắn gọi ta tam tẩu, có bao nhiêu khí phách, bao nhiêu oán giận, ta làm gì không nghe ra? "Tam tẩu", giọng hắn ẩn ẩn mang theo cười nhạo: "Ta đã rất muốn thu liễm. Con tỳ nữ kia lúc trước là tâm phúc của Tam ca, lại theo ngươi phản bội Tam ca, nếu không có mặt ngươi, tuyệt đối không chỉ là một cái tát." Ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi vì nghĩa, không tiếc nhiều lần vi phạm lệnh mẫu thân, ta bất quá cũng là vì tình, làm theo lựa chọn của bản thân. Tiết Sùng Giản, ta và ngươi căn bản chẳng hề có dính dấp, cần gì thay người khác lôi lại chuyện cũ?" "Tình nghĩa?" Tiết Sùng Giản chậm rãi nhếch miệng: "Tam tẩu trước gả ấu đệ, sau lại tái giá huynh trưởng, tình ý cái gì ? Lý Thành Khí không ngại liên thủ với mẫu thân ta, chỉ vì muốn cướp đi người trong lòng của đệ đệ mình, tình ý cái gì ? Ngay cả tên Lý Thành Nghĩa kia, bị Lý Trọng Tuấn đoạt mất cơ thiếp, nay lại muốn cùng Lý Trọng Tuấn xưng huynh gọi đệ, trợ hắn ta giành ngôi Thái tử, đó gọi là tình ý sao?" Ta tránh hắn nửa bước: "Có vài việc, không cần giải thích với ngươi." Hắn lại tiến lên từng bước, nhìn ta rất gần: "Hôm nay Tam ca không đến, là vì muốn tránh ngươi. Có đôi khi ta nghĩ, vì sao ngươi có thể sống như ý đến vậy ? Mọi chuyện đều hài lòng? Người từng nằm bên gối ngươi trước kia, bị ngươi phản bội còn muốn một mực nhường nhịn, ngay cả gặp mặt cũng sợ quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi?" Ta mấp máy môi, muốn nói gì, nhưng rốt cuộc đều nuốt xuống. Trên đời này không phải tất cả mọi việc đều có đạo lý, hắn và Lý Long Cơ thân thiết nhau, tất nhiên đều chỉ thấy bất đắc dĩ và thống khổ của Lý Long Cơ. Tranh cãi vô vị, cuối cùng chỉ chuốc thêm oán hận vô vị. "Dĩnh quốc công nếu không có chuyện quan trọng, Vĩnh An cáo lui trước." Ta miễn cưỡng cung kính hạ người, muốn lách qua người hắn, nhưng hắn không chịu nhượng bộ chút nào. Nơi này vốn gần bờ hồ, lại vì vừa rồi liên tục lùi bước, ta cùng hắn đều đã gần kề mép hồ, không biết vì sao, một tia suy nghĩ đáng sợ bất chợt xẹt qua đầu ta. Tiết Sùng Giản tựa hồ nhìn ra né tránh của ta, càng ép tới gần hơn, nắm cổ tay của ta lên: "Giữa ban ngày, tam tẩu sợ cái gì?" Bàn tay hắn nóng rực, ánh mắt nheo nheo lại, cực kì giống Thái Bình...