Viết tiếp câu chuyện tình yêu
Chương 2
Chương 2: Bị ép tự ‘an ủi’ (H)
Edit: Tây Thi an tĩnh
Lại mấy phút nữa trôi qua.
Mắt thấy qua vô số lần cố gắng của cô, cà phê trên áo sơ mi ngài tổng giám đốc vẫn còn nhiều chỗ không sạch, mà dòng nước trong huyệt nhỏ của cô ngày càng nhiều, cô có thể cảm nhận được quần lót đã ướt đẫm. Quần áo mùa hè đều rất mỏng, nếu tiếp tục như thế, váy sắp bị ướt nhẹp, mọi người có thể thấy mất.
Giản Tiểu Tây sốt ruột đến mức muốn khóc.
Làm sao đây? Bản thân cô thực sự vô dụng! Ngài tổng giám đốc dặn dò một chuyện đơn giản như thế cũng không làm xong. Còn không kiểm soát được thân thể của mình, sắp mất mặt đến nơi rồi.
Cảm giác được động tác của người phụ nữ trước ngực dừng lại, Long Thần mở mắt ra, hai con mắt đen kịt như mực nhìn Giản Tiểu Tây, không vui hỏi: “Sao lại ngừng?”
“Tổng giám đốc…” Giản Tiểu Tây rưng rưng muốn khóc, trong giọng nói có chút nghẹn ngào và quyến rũ bản thân cô cũng khó phát hiện: “Cà phê… Không lau sạch được.”
Long Thần nhìn xuống theo ánh mắt của cô.
Vốn chỉ là một vết cà phê nhỏ, giờ đã đổi màu nhạt đi, nhưng diện tích áo sơ mi bị ướt lại ngày càng lớn hơn do nước miếng của Giản Tiểu Tây.
Mà người làm sai việc đang dùng đôi mắt rưng rưng như nai con bình thường vô tội, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Ai không biết còn tưởng anh bắt cô làm chuyện gì tội ác tày trời.
Đã như vậy, anh không thể có tiếng không có miếng được.
“Áo sơ mi này là tơ tằm, dù có giặt cũng không mặc được nữa.”
Cho nên? Giản Tiểu Tây sợ sệt nhìn anh.
“Đây là sản phẩm thủ công do chuyên gia nước Ý chế tạo riêng, toàn thế giới chỉ có độc một cái, cũng không mua lại được.”
―
Giản Tiểu Tây thật sự muốn khóc, ngài tổng giám đốc có thể nói hết một lời luôn không? Đừng có treo người ta lên như thế, sắp bị dọa thành bệnh tim luôn rồi!
“Thậm chí giá của nó…” Long Thần nói tới đây, cố ý ngoảnh lại nhìn, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Quên đi, nói cô cũng không đền nổi.”
“Ngài tổng giám đốc, xin lỗi, xin lỗi, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ cố gắng trả nợ! Bây giờ tôi không có bao tiền, ngài xem hay là trừ vào tiền lương hàng tháng của tôi? Mỗi tháng khấu trừ 50%, không không, 60%, đến bao giờ hết thì thôi, ngài xem có được không?”
Giản Tiểu Tây nói một hơi hết những lời này, sau đó phát hiện, dường như… Cô không hề nói lắp trước mặt ngài tổng giám đốc!
Nhưng đáng tiếc lại là chuyện liên quan đến tiền bạc đó!
Không có tiền, cô sao có thể đi làm được, sao có thể hàng ngày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngài tổng giám đốc chứ?!
Long Thần thu hai tay gối sau đầu về, vòng trước ngực, nhíu mày nhìn cô: “Tiền lương của cô? À, vậy chắc là cô phải chịu lỗ 60 năm! Cô đang 22 tuổi phải không? Để tôi nghĩ chút, chờ đến lúc cô 82 tuổi còn có thể đi làm hàng ngày nữa không?”
(⊙⊙)
Lần này, Giản Tiểu Tây thật sự khóc lên.
“Ngài tổng giám đốc, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi lần này đi! Tôi phải làm sao ngài mới không tính toán nữa đây? Chỉ cần ngài nói, tôi nhất định sẽ làm ngài vừa lòng!” Cô vừa khóc vừa cầu xin.
Mắt thấy những giọt nước mắt lớn như ngọc trai rơi xuống từ đôi mắt đẹp như nai con của cô, Long Thần không biết vì sao lại cảm thấy có chút hưng phấn!
Thật là cô gái ngây thơ, đáng yêu, xinh đẹp, thuần khiết!
Thuần khiết đến mức khiến người ta không nhịn được muốn vấy bẩn!
“Chỉ cần tôi nói, cô đều làm?”
“Đúng! Ngài nói đi!” Giản Tiểu Tây vừa lau nước mắt, vừa nói.
Chỉ cần ngài tổng giám đốc không bắt cô trả nợ, đương nhiên làm gì cũng được!
“Tốt lắm,” Long Thần đè cái ghế lùi lại một chút, để anh cách bàn làm việc và Giản Tiểu Tây một khoảng, “Tiếp theo nghe lệnh của tôi, tôi nói sao cô làm vậy, chỉ cần làm sai một câu thì lập tức chuẩn bị trả nợ.”
“Tuân mệnh, ngài tổng giám đốc.” Giản Tiểu Tây không nhịn được nín khóc mỉm cười.
Ngài tổng giám đốc thật sự là một người tốt! Chẳng trách còn trẻ tuổi đã có thể quản lý một công ty lớn như vậy, trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh nhất toàn thành phố.
“Đầu tiên, ngồi lên bàn đối diện tôi.”
Tuy Giản Tiểu Tây cảm thấy ngồi lên bàn ngài tổng giám đốc hơi không ổn cho lắm nhưng yêu cầu này thực sự quá mức đơn giản, cô lập tức ngoan ngoãn nghe theo!
Cô vịn mép bàn ngồi lên, vì mặc váy bó sát ôm mông nên sợ động tác của mình làm bẩn mắt ngài tổng giám đốc, cô khép hai chân thật chặt, đảm bảo không bị lộ ra quần lót nhỏ. Lúc này cô mới đặt hai tay trên đầu gối, tư thế ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Long Thần nhìn thấu động tác nhỏ này của cô, cũng không nói toạc ra. Chỉ hạ mệnh lệnh thứ hai: “Cởi quần áo.”
Nà ní*! (⊙o⊙)
(*) 纳尼: Từ "Nani" xuất phát từ tiếng Nhật. Đây là một thuật ngữ internet ở Trung Quốc. Nó được sử dụng khi tò mò, đặt câu hỏi hoặc tức giận.
Bởi vì cô làm bẩn quần áo ngài tổng giám đốc nên anh cũng phải làm bẩn quần áo cô hả?
Làm trợ lý tổng giám đốc, quần áo của cô không thể quá thoải mái.
Hôm nay cô mặc sơ mi màu trắng, vạt áo cắm thùng trong chân váy bó sát màu đen, sau đó là tất chân màu da, giày cao gót màu đen.
Toàn bộ những thứ này gộp lại cũng không đủ để mua một góc áo sơ mi tơ tằm của ngài tổng giám đốc đâu nhỉ?
“Ba, hai…”
Còn chưa nói đến chữ “Một”, Giản Tiểu Tây đã cấp tốc bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Tuy mẹ nói con gái không thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt đàn ông bên ngoài, nhưng ngài tổng giám đốc là chủ nợ, là nam thần mà, đương nhiên có thể ngoại lệ rồi!
Cởi xong áo sơ mi, trên người Giản Tiểu Tây còn lại một cái áo ngực màu hồng nhạt, vô cùng mộc mạc, không có hoa văn gì.
Thật ra vóc người cô không tệ lắm, 34C.
Nhưng vì bình thường cô mặc quần áo tương đối rộng rãi nên không nhìn thấy mà thôi.
Lúc này, thoát khỏi lớp che phủ của áo sơ mi, bầu ngực tròn trịa của cô bao trong áo ngực, hình dạng và kích thước nhìn không sót chút gì.
Giản Tiểu Tây hơi thẹn thùng, hai tay vòng lấy ngực, không dám nhìn thẳng vào ngài tổng giám đốc.
Nhưng mà hình như ngài chủ nợ cũng không buông tha cô dễ dàng như thế.
Anh tiếp tục hạ lệnh: “Cởi váy.”
o((⊙﹏⊙))o
Giản Tiểu Tây trợn trừng hai mắt nhưng cũng không dám cãi lại, cô đưa tay lên eo, chậm rãi cởi váy ra.
Chờ cởi xong, cô mới phản ứng lại. Lần này quần lót nhỏ của cô bị nhìn thấy mất!
Bị ngài tổng giám đốc…
Nghĩ tới đây, cô cảm giác trong huyệt nhỏ lại tuôn ra một đợt nước.
“Luồn hai tay vào áo lót, dùng sức nắn vú cô.” Có lẽ cô nghe lời khiến tổng giám đốc hài lòng, giọng Long Thần không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa mà có chút âm trầm.
Giản Tiểu Tây nghe vậy bỗng ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn Long Thần, dường như chịu phải nỗi khiếp sợ không nhỏ!
Ngài tổng giám đốc vừa nói… Vú cô?
Ai bảo cấm dục đâu rồi? Ai nói cao lãnh ra đây?
Giản Tiểu Tây cảm giác hôm nay tổng giám đốc hơi đạp đổ nhận thức về anh trong quá khứ.
Nhưng từ khi bắt đầu liếm xương quai xanh tổng giám đốc, ngực cô cũng đã rất ngứa!
Vì vậy tuy mệnh lệnh của Long Thần làm cô khiếp sợ nhưng cũng hợp ý cô.
Ngay sau đó cô duỗi ra hai tay trái phải đặt trước ngực, hơi vén áo lót qua một bên, dùng hai bên ngón cái và ngón trỏ, đè xuống vê hai đầu vú phấn nộn.
“Ưm ~” Một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng Giản Tiểu Tây. Cô cũng tự giật mình, quái lạ, bình thường tắm rửa và mặc áo lót đều sờ vào, cũng không có cảm giác gì, hôm nay lại không hiểu vì sao, cô cảm thấy vừa xấu hổ lại hưng phấn!
Cô cảm giác mình có chút không biết liêm sỉ, vội vã cắn chặt đôi môi, chặt chẽ kìm nén, không để mình phát ra âm thanh.
Long Thần không vui liếc mắt nhìn, trầm giọng quát bảo ngưng lại: “Không được cắn, kêu ra!”
“Vâng!” Giản Tiểu Tây gấp gáp hé miệng ra.
“Dùng sức, bóp mạnh đầu vú! Lát nữa tôi kiểm tra mà không thấy cứng, không sưng lên, lập tức trả nợ, thêm cả lãi nữa!”
Giản Tiểu Tây sâu sắc cảm thấy, bản thân cô vừa nãy nghĩ ngài tổng giám đốc rất hiền lành, rất tốt, mới ngu ngốc làm sao!
Hai từ trả nợ và trả lãi kích thích cô run lên một trận. Hai tay vốn xoa bóp đầu vú nhẹ nhàng, lập tức bắt đầu dùng lực, mạnh mẽ bóp lấy lại buông ra, lại bóp lấy, lại buông ra.
Đầu vú vốn ngứa ngáy, bị cô nắn vừa đau vừa tê, nhưng sinh ra kích thích kỳ lạ.
Giản Tiểu Tây dùng sức một cái, đau đến chảy nước mắt, cô không nhịn được thở nhẹ: “Ngài tổng giám đốc, đau…”
Có lẽ gần đủ rồi, Long Thần tiếp tục lạnh giọng ra lệnh: “Cởi toàn bộ ra, trừ giày cao gót.”
???
Lúc này cuối cùng Giản Tiểu Tây cũng hơi tỉnh táo lại khỏi tính cách đại biến của ngài tổng giám đốc, cô sốt ruột nói: “Tổng giám đốc, cửa… Cửa chưa khóa!”
Tuy bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, bình thường ngoài cô sẽ không có thêm ai đi vào. Nhưng ngộ nhỡ đâu?
Cô đồng ý để ngài tổng giám đốc nhìn thấy cơ thể mình vì cô thích anh, ái mộ anh, dù rằng anh ngày hôm nay không giống lắm với người ngày thường cô thích, nhưng đó vẫn là anh!
Nhưng cô không muốn để người khác cũng nhìn thấy!
Long Thần hơi nhíu hai hàng lông mày đẹp, khóe miệng nở nụ cười ác ý, giống như ma quỷ khiến người phạm tội, anh nhìn Giản Tiểu Tây, lạnh giọng nói: “Thêm một câu thừa thãi nữa thì tôi sẽ ra mở cửa lập tức!”
Lần này, cuối cùng Giản Tiểu Tây không còn dám vặn vẹo nữa!
Cửa mở ra, dù người bên ngoài không cần vào, chỉ cần đi qua cửa cũng có thể nhìn thấy cô trần trụi.
Cô vội vã lắc đầu một cái: “Không được! Tôi cởi ngay đây! Ngay bây giờ!”
Nói xong, cô nhanh chóng vòng tay ra sau lưng cởi áo lót.
Một đôi gò bồng đảo trắng như tuyết, bật ra khỏi áo lót như con thỏ, run lên một cái, hai đầu vú đúng là đã cứng dựng thẳng lên, sưng đỏ không thể tả.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt sáng quắc của Long Thần, cô cởi quần lót cotton nhỏ màu hồng và tất chân màu da.
Lần này, cô thật sự trần trụi toàn thân, xuất hiện trước mắt Long Thần không hề che đậy.
Cả người cô trắng nõn như đứa trẻ, lại như thiên thần tuyết, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là một mảnh trắng như tuyết, phát sáng như trong suốt.
Giản Tiểu Tây cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô không nhịn được đưa một tay che ngực, tay còn lại che nơi riêng tư.
Nhưng mà vừa che chưa tới vài giây, ngài tổng giám đốc lại truyền đạt mệnh lệnh mới.
“Đặt cả chân lên bàn đi, mở hai chân ra, để tôi thấy dâm huyệt của cô.”
Giản Tiểu Tây không còn dám phản kháng anh, vội vã nghe theo. Cô vẫn đi giày cao gót, thiết lập tư thế hơi khó khăn.
Cuối cùng, cô làm theo yêu cầu của Long Thần, ngồi cả người lên bàn. Hai tay chống vững sau lưng để đỡ trọng lượng toàn thân, hai chân thon dài trắng như tuyết mở lớn ra, nơi riêng tư thẹn thùng rậm lông, ướt không ít dâm thủy. Huyệt nhỏ hơi hé ra một khe nhỏ, hồng hào, nước không ngừng rịn ra, nhỏ từng giọt xuống bàn.
“A, ướt đẫm rồi kìa!” Long Thần cười khẽ một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
80 chương
159 chương
11 chương
24 chương
330 chương