Ba năm trước đây, Tần Lạc tốt nghiệp, trở về quê quán Tây Nam, bọn họ liền xa cách, không thấy mặt nhau. Mới đầu còn anh còn gọi điện thoại đến cho cô, sau đó, điện thoại cũng không có gọi nữa, hai người họ chỉ liên hệ với nhau qua QQ, cũng là khi đó Tần Lạc đổi tên nick QQ của mình thành chuột chũi tiên sinh. Trên QQ, mỗi ngày cô viết nhật ký đều là dành cho Tần Lạc, chứng tỏ cô vẫn luôn nhớ đến anh. Vì thế cô xóa hết toàn bộ bạn bè QQ của mình, chỉ để lại hai nick đó là của chuột chũi tiên sinh và của Ninh Thời Khiêm. Ninh Thời Khiêm từ nhỏ đến lớn vẫn là thanh mai trúc mã của nhau, kỳ thật cô cũng nghĩ là nên xóa anh khỏi danh sách. Nhưng cô từ nhỏ đến lớn luôn chơi cùng anh, nên cũng không kiêng kị ở trước mặt anh nói cái gì, hơn nữa, anh cùng Tần Lạc cũng là bạn bè của nhau, cho nên, chung quy vẫn để lại anh. Cô nhìn xuống tài khoản “chuột chũi tiên sinh” vẫn không online, nhấn vào nick của anh, vẫn cuối cùng là tin nhắn của cô viết cho anh, cô kể rất nhiều chuyện với anh, cô đọc lại những dòng tin nhắn của anh gửi cho cô, “Nhiên Nhiên”, vẫn mở đầu bởi cách xưng hô ấy, vẫn làm cho cô hai hàng lệ nóng, trong trí nhớ nghĩ đến tiếng gọi xa xăm đến phảng phất giống như đã xa cách cả thế hệ, nhưng vẫn khắc sau rõ ràng. Vừa đi liền đi liền ba năm, không thấy mặt mũi, không có điện thoại, cô không biết tình cảm này mình nên như thế nào, tiếp tục kiên trì, có rất nhiều lúc, cô cũng sợ hãi, sợ hãi khi chờ đợi như thế cuối cùng lại thành không, chính là chỉ cần nhìn thấy hai chữ Tần Lạc, cô sẽ lại ngập tràn tin tưởng, hơn nữa tự trách mình, cô không nên hoài nghi tình cảm này. Cô vẫn biết công việc của một người cảnh sát là như thế nào, bận rộn, không có thời gian cho chính bản thân, cô thậm chí còn có những suy đoán, trong ba năm này anh làm gì, cho nên, cô vẫn một mực tín nhiệm anh, tin tưởng tình cảm này, vẫn tiếp tục yêu thương anh. Tâm tình nhớ nhung đến anh dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên, di động nhảy ra một cái thông báo nhắc nhở, Cô vội vàng trượt màn hình mở xem tin nhắn, “chuột chũi tiên sinh” bốn chữ này nhảy ngay vào mi mắt cô: “Nha đầu ngốc, em phải gả cho ai?” Nháy mắt, cô thật vất vả để hồi phục tâm tình lần thứ hai đang rít gào của mình, hai hàng nước mặt chảy ra như vỡ đê, tay cầm đi động đang phát run, cô với anh đã bao lâu rồi mất liên lạc vậy mà… Cô vốn rất muốn rất muốn cùng anh nói chuyện, những ngón tay run rẩy nhắn tin lại cho anh: “Tần Lạc, em rất nhớ anh! Em rất muốn nghe thấy giọng nói của anh! Rất muốn rất muốn!” “Có thể gọi video được không?” Nhưng mà, chuột chũi tiên sinh lại chỉ trả lời là: “Nhiên Nhiên, hiện giờ anh không tiện” “Không thể ư! Em muốn nhìn thấy anh…?” Cô hơi thất vọng. “Nhiên Nhiên…” Anh chỉ trả lời lại cô bằng một cái xưng hô, dấu ba chấm không hề nề hà. Cô đã hiểu, khóc thút thít biểu tình. Anh trả lời: “ Nhiên Nhiên, anh yêu em” Vì thế, những ủy khuất cùng với đau đớn lúc nãy do được năm chữ này tiêu tan. Cùng Tần Lạc dùng di động nhắn tin khoảng nửa giờ, Tần Lạc nói anh phải offline. Cô đã thỏa mãn lắm rồi, đã ba năm, hôm nay cô mới được cùng anh nói chuyện phiếm lâu một lần, cô dặn dò anh nhất định phải cẩn thận, lưu luyến không muốn thoát, nhìn trạng thái nick của anh đang ở ẩn. Rồi sau đó, cô khởi động xe, lái từ từ về nhà. Giống như một gốc cây héo úa, được trận mưa tắm cho rồi được hưởng ánh mặt trời, non xanh trở lại. Cô vui vẻ, cảm thấy những tháng ngày tương tư của mình thật xứng đáng.