Mấy năm nay cô vẫn thường đánh lén anh, anh ở bên cô đã luôn sinh thói quen đề phòng, cô vừa động chân, anh liền linh hoạt mà nhảy ra. “Anh không say?”. Tiêu Y Nhiên chỉ muốn cắn cho anh một cái, bước tới trước anh. Xem hai người họ đánh nhau, Nhị ca Tiêu Y Đình từng nói là như xem hoạt hình Mèo và chuột đánh nhau, Ninh Thời Khiêm kia chính là lão mèo Tom đáng ghét, còn cô chính là chuột Jerry đáng yêu nghịch ngợm, thực lực rõ ràng cách xa nhau, kết quả lại luôn là chú chuột đem lão mèo lăn lộn thật sự rất thảm, đương nhiên, chiến trường cũng sẽ bị lăn lộn đến thảm không nỡ nhìn. Vì thế, bình rượu, gạt tàn thuốc thậm chí cả laptop vô tội đang thảm thiết dưới sàn. Ninh Thời Khiêm cũng bị cô trở tay vặn ra sau, cả người bị đè phía dưới chân cô. “Được, được, được rồi, anh sai rồi, tha mạng… xin tha mạng” Ninh Thời Khiêm liên tục xin tha. Trận đánh này đánh nhau thừa sống thiếu chết, Tiêu Y Nhiên dùng hết toàn lực. Việc đính hôn này mang đến cho cô bao nhiêu phẫn nộ, giống như ba năm tới không có chỗ phun trào núi lửa, thế nên lúc này như được giải tỏa, mà anh, như dung nham lướt qua cỏ dại, cùng cô đốt cháy. Sau khi cô được một phen phát tiết, bây giờ toàn thân mệt mỏi, trong ánh mắt vẫn tức giận thế nhưng lại hiện lên giọt lệ, âm thanh run run chất vấn anh, “Sao anh có thể đồng ý cuộc hôn nhân này. Em vẫn luôn coi anh là anh trai của mình. Xin lỗi!...Chúng ta không thể thành vợ chồng được!" Nghe thấy cô nghẹn ngào, anh mới luống cuống, xoay người từ dưới mặt đất lên, muốn ôm cô, nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, vụng về kêu tên cô: “Nha đầu, Thập Tam…Anh…Thực xin lỗi…” Cô dùng sức lau đôi mắt, đem nước mắt lau sạch đi, “Vì lý do gì mà chấp nhận đính hôn? Anh nói đi?” Anh ngượng ngùng đáp lại, “Cái kia…Không phải em luôn nói anh là chiếc thùng rác của em sao?” **Lý do Chị Tiêu mình luôn coi anh là "Thùng rác" mình đã viết một đoạn nhỏ ở phần mở đầu nhé. “Anh…Ninh lão tứ!” “Được được được!” Anh nhấc tay đầu hàng, “Tôi sai rồi…”Ánh mắt anh dao động, cuối cùng dừng lại ở laptop đang nằm ngả nghiêng dưới đất. “Này…Không phải Giang Lâm…Đính hôn sao?” Giang Lâm….. Cô liếc nhìn lên màn hình laptop, quả nhiên, xuất hiện email của Giang Lâm, phía trên là hình ảnh bữa tiệc đính hôn, tráng lệ huy hoàng, Giang Lâm ăn mặc lễ phục, kiều diễm vô cùng. Đây chắc hẳn là đáp án của anh, vì người anh luôn chờ đợt đã đi lấy chồng, anh liền coi cô là thế thân, đính hôn cũng chỉ là cho có mà thôi. Chỉ nghĩ đến thôi lại làm cô càng thêm tức giận, nhưng hiện tại cô không còn sức lực để đánh nhau với anh nữa, đứng lên, chỉ vào máy tính. “Giang Lâm, anh đợi người ta không được, còn em, chuột chũi tiên sinh của em sẽ còn trở về! Tháng trước anh ấy vẫn còn trả lời tin nhắn cho em! Cho nên, Ninh Thời Khiêm, chuyện này nên cho qua đi, em sẽ nói với cha mẹ không gả cho anh, nhưng về sau, mong anh vẫn luôn giữ vững lập trường! Việc đính hôn không cần nhắc lại! Nếu không, Ninh Thời Khiêm, chúng ta "huynh đệ" cũng không làm!” Kể từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên kêu họ tên anh. Nói xong, cô nhanh chân đi ra ngoài. Ninh Thời Khiêm nhìn theo bóng dáng cô cao gầy, trong mắt ngập tràn bi thương, trong lòng đau xót, không nhịn được nói. “Thập tam! Em còn nhớ rõ khi em học cao trung đã từng tỏ tình với anh không?” Bước chân cô ngừng lại. rưng rưng đôi mắt, dưới anh đèn đôi mắt đó như được khảm ngọc châu quang, lấp lánh, “Khi đó……….”