Iris chớp chớp mi từ từ tỉnh dậy liền nhìn thấy Fay đang chui vào trong lòng mình tay đặt trên bộ ngực lớn của cô, môi nhỏ chu lên như đang mút kẹo. Chạm nhẹ lên miệng đang thổi bong bóng của bé không nghĩ tới liền làm bé tỉnh dậy. " Oa...thật xin lỗi Fay lại làm con tỉnh giấc rồi. " Nhìn Fay nhỏ đang dang tay đạp chân trong lòng cô, Iris không kìm được hôn nhẹ lên má bé. " Mẹ...tôi qua mẹ không dậy...Fay lo lắng...chú cũng lo lắng..." Fay nhỏ ôm lấy ngực Iris chu môi nói. " Mẹ chỉ là buồn ngủ chút thôi mà. " Iris không biết giải thích sao liền nói đại một chút. Tối hôm qua cô liền cảm thấy rất đau đầu liền ngất đi. " Cô chủ...cô đã dậy chưa. " Một người hầu đứng ở bên ngoài cửa nói khẽ vào. " Có chuyện gì sao? " Iris nhíu mày nói to ra. " A...Cậu chủ đã đi đến trung tâm. Cậu chủ nhỏ dặn tôi bảo cô chủ nếu tỉnh dậy liền đi đến trung tâm. " Người hầu nói xong liền xin lui xuống chuẩn bị thức ăn. Sau khi Iris và Fay dùng bữa xong liền đi ra ngoài. Vì cô muốn đi dạo phố một chút nên liền cùng Fay nhỏ đi bộ. Nhưng cô không biết rằng đây là quyết định sai lầm của cô. " Oa...Fay con nhìn kìa. Có thích không mẹ mua cho con nhé. " Iris chỉ vào chùm bong bóng đầy màu sắc kia thích thú nói với Fay. " Thích...mẹ mua..." Fay vỗ vỗ tay nhỏ nhìn chùm bong bóng. Iris cười nhìn con trai sau đó liền đi tới nơi bán bong bóng. Nhưng không ngờ bỗng có một đám người nhảy ra bắt cô và Fay nhỏ đi. Chúng bịt miệng không cho cô kêu gào. Sau đó chúng đem cô đến một căn phòng tối đầy mạng nhện. " Mẹ sợ..." Fay nhìn căn phòng tối lo lắng nép vào lòng Iris, đôi mắt xinh đẹp liền ướt ướt. " Không sao đâu có mẹ ở đây con đừng sợ. " Iris trong lòng có chút hoảng nhưng liền trấn tỉnh vỗ vỗ lưng Fay nhỏ. " Hahaha...chào cô Iris tiểu thư. À...hay là tôi nên gọi cô là Quyên Quyên tiểu thư nhỉ. " Một giọng nữ độc ác vang lên. Từ trong bóng tối một vài ngọn đuốc được thắp lên hiện ra dung nhan xinh đẹp của Băng Như. " Băng Như tiểu thư...tôi với cô không thù không oán sao cô lại phải bắt tôi. " Iris trừng mắt nhìn Băng Như. Cô không ngờ một cô gái xinh đẹp lại có lòng dạ độc ác như vậy muốn hại cô và con trai. " Hư...nếu không phải cô thì anh Quân đã thuộc về tôi rồi. Vị trí Mộ Dung tiểu phu nhân là của tôi rồi. " Băng Như tức giận hét lên, khuôn mặt xinh đẹp méo mó dữ tợn. " Mẹ sợ..." Fay nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Băng Như liền cảm thấy sợ hãi liền quay đầu vào ngực Iris. Iris càng đem Fay nhỏ ôm vào lòng. " Băng Nhu cô đang nói gì vậy tôi không hiểu. " Iris nhíu mày nhìn Băng Như. Cô ta rốt cuộc muốn nói gì cô không hiểu gì hết. " Hư...dù sao cô cũng sắp chết rồi tôi liền nói cho cô nghe. Tôi thích anh Quân từ nhỏ, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời tôi là làm vợ anh ấy. Nhưng không ngờ giữa chừng Trần Lệ Quyên cô lại nhảy vô hại anh Quân ngày càng xa lánh tôi. Anh ấy còn muốn lấy cô làm vợ nhưng thật sự là ông trời có mắt hơn 2 năm trước cô lại mất tích. Khó khăn lắm tôi mới có thể tiếp cận anh ấy nhưng không ngờ giữa chừng cô lại trở về đây làm cho anh Quân lại xa lánh tôi. " Băng Như giận dữ rống lên. Khuôn mặt hiện lên vẻ ghen tị. " Cô nói như vậy là sao tên của tôi là Iris không phải Trần Lệ Quyên gì đó. " Iris nhíu mày nhìn Băng Như. Cô hoàn toàn không hiểu. " Cô đừng hòng lừa tôi cô ngoại trừ đôi mắt kia thì cô hoàn toàn giống Trần Lệ Quyên kia. Người giống người là chuyện bình thường. Nhưng con cô giống anh Quân hoàn toàn tôi làm sao mà lầm được. " Băng Như hét lên cô ta tưởng cô là con nít ba tuổi sao mà lại nhìn lầm. Iris nhíu mày nhìn Băng Như. Chuyện hơn 2 năm trước đây cô hoàn toàn không nhớ gì hết. Nếu như theo lời Băng như nói thì Mộ Dung Quân chính là cha của Fay nhỏ rồi. " Được rồi không nói nhiều nữa. Huyền mau ra tay đi. " Băng Như hả hê nói cô nhất định sẽ làm cho cô ta biến mất trên cõi đời này. Một người con trai anh tuấn liền bước vào. Mái tóc màu bạch kim dài óng mượt. bạc môi mỏng, đôi mắt phượng nâu đẹp đến mê người. Huyền vừa bước vào liền nhìn thấy Iris ngồi trên đất liền trợn mắt. Không ngờ người lần này mà Băng Như muốn giết lại là Iris " Băng Như...xin lỗi cô nhưng Huyền chính là bạn tốt của tôi đó. " Iris cười nhẹ từ từ đứng dậy. 1 năm trước cô đã vô tình gặp mặt Huyền, chỉ trong một trận đánh liền trở thành bạn với nhau. Lúc này cô còn tưởng là tên nào hóa ra là Huyền vậy thì cô yên tâm rồi. " Huyền..." Băng Như mở to mắt nhìn Iris sau đó lại nhìn HUyền đứng bất động tại chỗ. " Băng Như thật xin lỗi. Cô ấy là bạn tốt của anh, anh không thể nào ra tay được. " Huyền có chút cuối đầu nhìn Băng Như. Nếu người này là Iris thì anh không thể ra tay được rồi. Với lại anh căn bản không phải là đối thủ của cô. " Anh..." Băng Như run run chỉ tay vào mặt Huyền. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này....