Viên Mãn

Chương 7

Dường như không có ai để ý đến có giao tiếp bằng lời nói không, rõ ràng không nói câu nào nhưng lại giao tiếp hòa hợp như vậy. Lương Ngữ Hinh còn đi rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại nhíu mày, mím môi, vẻ mặt giống y xì Hạo Tử uống thuốc. Cô đẩy ly nước qua, ý là : nhất định phải uống thuốc! ! Lông mày của Lục Hạo nhíu ngày càng chặt, anh đây sao có thể để cho người khác biết mình uống thuốc khó khăn chứ? ! ! Anh đây không thể để người khác biết được! Cho nên Lục Hạo đứng lên, nói với Lương Ngữ Hinh : “ Thời gian không còn sớm nữa, anh đi về trước đây.” Sự bỏ trốn rõ ràng đến vậy nhưng do đã từng có kinh nghiệm với con trai nên trong lòng Lương Ngữ Hinh biết rất rõ, nghĩ bụng mặc dù uống thuốc hay không là chuyện của người khác nhưng bị bệnh luôn không dễ chịu chút nào, vẫn nên để cho anh ấy uống thuốc rồi mới về thì tốt hơn. Vì thế, Lục Hạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh đứng dậy đi vào trong bếp rồi rất nhanh lại đi ra, một tay để ở phía sau người, mỉm cười nhìn anh. ************************************* “ Hả??” Nắm tay của Lương Ngữ Hinh mở ra, là một cây kẹo que vị dứa. Lục Hạo vô cùng kinh ngạc, anh đây cũng không phải là tên nhóc Hạo Tử kia, anh đây không thích ăn kẹo! Nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn cứ nhìn anh, kiên trì, bóc vỏ kẹo que ra, đưa cho anh. Một viên thuốc con nhộng hạ sốt cùng với hai viên thuốc giảm nhiệt, Lục Hạo cảm giác đầu muốn xì khói, chuyện uống thuốc này là trời sinh, từ nhỏ anh đã không nuốt được, cho nên cố gắng hết sức không để cho mình bị ốm, nếu như bị đau đầu nhức óc gì đó, trực tiếp đi đến bệnh viện truyền dịch. Lục Hạo thở dài thườn thượt, cảm thấy ngày hôm nay mình trốn không thoát nên đơn giản gật đầu một cái. Cầm thuốc lên, bỏ thuốc vào miệng như bỏ thuốc độc, uống một ngụm nước lớn rồi ngửa cổ cố gắng nuốt xuống, trời ơi, đây là mùi vị gì chứ? ? Viên thuốc con nhộng hình cầu lớn bị kẹt ở cổ họng nuốt không trôi mang theo mùi vị nồng đậm kỳ lạ của chất dẻo, suýt chút nữa làm nước mắt anh trào ra, nhưng lúc này bên cạnh anh có một người phụ nữ anh để ý đến đang mở to mắt nhìn, lại còn tỏ ý nói anh phải dũng cảm, phải cố gắng, một người đàn ông lúc lái xe có thể bày ra bộ dáng anh tuấn, bây giờ Lục Hạo cảm thấy, trong chuyện uống thuốc này cũng như vậy, một người đàn ông có thể uống thuốc được, nhất định là người đàn ông rất đẹp trai! Ờ, giống như Lục Hạo anh vậy đó! ! Khi nuốt xuống được ba viên thuốc, Lục Hạo thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh để ly nước xuống, trước mắt là Lương Ngữ Hinh đưa kẹo que qua. “ Không cần.” Lục Hạo nói. Lương Ngữ Hinh cười, không rút tay về. Trong mắt cô, người đàn ông này giống y như con trai cô, lúc uống thuốc nhất định phải có người ở bên cạnh nhìn mới được, nếu không sẽ đem thuốc giấu đi hoặc là dứt khoát làm rơi mất, dĩ nhiên, khi có người giám sát, cậu nhóc nhất định sẽ ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhưng nhất định sẽ ra vẻ đáng thương đòi một cây kẹo que. Lục Hạo chỉ là phiên bản cao lớn của Hạo Tử, anh lắc đầu không ăn kẹo que, nhưng Lương Ngữ Hinh biết rõ, đây chỉ là sĩ diện mà thôi. Tối hôm đó, miệng Lục Hạo bị nhét vào một cây kẹo que, mặc dù ngoài mặt vẫn nhíu mày tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng trong lòng lại ngọt vô cùng Sau đó, Lục Hạo nói : “ Em, sao lại không nói chuyện với anh?” *************************************** Bầu không khí ấm áp giống như có luồng khí lạnh lướt qua, trong chớp mắt giảm xuống dưới mười độ. Lương Ngữ Hinh thẳng sống lưng, làm sao bây giờ? Cô còn chưa nghĩ ra phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Lục Hạo biết rõ mình nói sai, nhưng mà suy nghĩ tỉ mỉ, lại không giống như nói lời nào không nên nói mà! Lúc này đây, Hạo Tử ở trong phòng gọi mẹ, Lương Ngữ Hinh tìm được cớ liền chạy vào phòng ngủ, rất lâu không ra ngoài nữa. Lục Hạo muốn hút một điếu thuốc, anh nhìn phòng khách ấm áp này, trên ghế salon có gối ôm được làm thủ công, thêu chữ thập (1) ở trên rất đẹp đẽ tinh xảo. (1) Thêu chữ thập (hay thêu chữ X): là một loại hình thêu phổ biến trên vải kẻ ô. Với hình thức thêu này, một bức tranh có thể được tạo thành từ rất nhiều mũi thêu chữ X. Thêu chữ thập thường được thực hiện trên loại vải evenweave dễ đếm ô gọi là vải Aida. Người thêu đếm chỉ theo chỉ dẫn và làm sao cho các mũi thêu có hình dạng và kích thước đồng nhất với nhau. Loại hình thêu chữ thập này cũng được gọi là thêu chữ thập đếm ô để phân biệt nó với một số loại hình thêu chữ thập khác. Có khi thêu chữ thập cũng được thực hiện trên mặt vải đã có in mẫu thiết kế sẵn (thêu chữ thập đóng dấu); người thêu chỉ cần thêu theo mẫu in sẵn trên vải rất đơn giản. Thêu chữ thập là một trong những loại hình thêu cổ xưa nhất trên thế giới được tìm thấy và ghi nhận. Rất nhiều bảo tàng dân gian trưng bày những mẫu vật vải được trang trí bằng thêu chữ thập, đặc biệt là các bảo tàng tại Châu Âu và Châu Á. Giống như trong căn phòng này không thể có khói thuốc! Ngón tay vuốt vuốt góc nhọn của hộp thuốc lá phồng lên trong túi quần, lấy mắt kiếng xuống dựa đầu vào ghế salon, dường như thuốc đã phát huy công hiệu, đầu óc càng mơ mơ màng màng, chỉ có mũi hơi dễ chịu một chút. Lương Ngữ Hinh vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, lúc đầu còn có thể nghe được một chút âm thanh, một lúc sau không nghe thấy âm thanh nào khác nữa, cô cho rằng Lục Hạo đã đi rồi nên chậm rãi đi ra, nào ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ngủ trên ghế salon trong nhà. Lần đầu tiên, trong nhà có một người đàn ông trưởng thành. Lương Ngữ Hinh đứng ở chỗ góc rẽ, quay đầu lại nhìn phòng ngủ rồi lại nhìn phòng khách, tay trái cùng tay phải, đều là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô. Người đàn ông này chưa đi, làm sao bây giờ? Vợ của anh ấy nhất định còn đang chờ anh ấy! Phải đánh thức anh ấy ư? Đúng, nên làm như vậy. Lương Ngữ Hinh đi tới, giơ tay đẩy đẩy cánh tay của Lục Hạo, Lục Hạo đang ngủ mơ màng, cảm thấy rất thân thuộc, trước đây, cũng có người lay anh như vậy. Lương Ngữ Hinh dùng chút sức, không thể nói chuyện, không có âm thanh, chỉ có thể lay Lục Hạo tỉnh như vậy. Lục Hạo mơ mơ màng màng hơi mở đôi mắt díp chặt ra, nhìn thấy đôi mắt to của Lương Ngữ Hinh, đưa tay ôm cô vào lòng. Lương Ngữ Hinh sợ hãi, đẩy lồng ngực của Lục Hạo, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng sức lực của phụ nữ không so được với đàn ông, cô cảm thấy Lục Hạo càng ôm càng chặt, thậm chí nghe thấy anh nhẹ nhàng nói bên tai : “ Lúc này đây em nên thét lên, nói là có sắc lang sàm sỡ em.” Thời gian dần trôi qua, Lục Hạo cảm thấy cô gái trong lòng mình bất động, nhưng sống lưng cực kỳ cứng ngắc, trước ngực hơi ẩm ướt. Anh ngây ngẩn cả người, mở to mắt cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình. “ Sao em lại khóc?” Lục Hạo cảm thấy không thể hiểu nổi, đây là lần đầu anh làm cho một cô gái khóc ngoại trừ Lục Ninh ra, dĩ nhiên con nhỏ Lục Ninh kia khi còn nhỏ hở một tý là khóc, chẳng có chút chí khí nào hết, nhưng mà Lương Ngữ Hinh không giống như vậy, cô tuyệt đối không phải là loại phụ nữ thích khóc. Quan trọng nhất là rõ ràng anh đang dạy cô sau cách đối phó nếu như sau này thực sự gặp phải người xấu, sao lại khiến cho cô ấy khóc chứ?!! Lương Ngữ Hinh im lặng rơi nước mắt, bởi vì Lục Hạo mới vừa nói : Em nên thét lên. Không thể, cô không thể, căn nhà chỉ có một người phụ nữ cùng đứa con nhỏ sống, nửa đêm có chút động tĩnh, cho dù là mèo hoang nhảy qua bệ cửa sổ cũng có thể khiến cho cô tỉnh giấc, dưới giường ở trong phòng ngủ quanh năm luôn cất giấu một con dao rất sắc bén, nếu có bất trắc, cô sẽ liều mình bảo vệ con trai. Những điều này, nên nói như thế nào đây? Lục Hạo, em phải nói cho anh như thế nào? Hơn nữa, anh đã kết hôn rồi em phải nói cho anh như thế nào đây?! ! !” *************************************** Lục Hạo ngay cả kính cũng không nhớ để đeo vào, nhìn mọi thứ có chút mờ mờ, anh hỏi Lương Ngữ Hinh : “ Anh nói gì sai sao?” Lương Ngữ Hinh ngồi lùi ra phía sau, rời khỏi cái ôm ấm áp mà trong lòng cô thèm muốn, xoay người đi vào trong phòng ngủ. Lục Hạo cảm thấy vừa buồn bực vừa đau đầu, anh đây phải làm gì đây? Cô ấy sẽ không phải vì ghét anh nên mới khóc kinh khủng như thế chứ? ? ! Vì vậy liền gọi điện cho Tông Chính Hạo Thần tương đối đáng tin cậy. Đêm đã khuya, Tông Chính Hạo Thần đang ôm cô vợ nhỏ vào lòng để kể chuyện, đúng vậy, kể chuyện cũ trước khi đi ngủ, nhóc mập nhà bọn họ, từ lâu đã lấy danh nghĩa là nam tử hán bị mang đến một phòng khác ngủ một mình, thậm chí ngay cả trước khi đi ngủ cũng không được nghe kể chuyện. “ Hạo Tử.” “ Có chuyện gì nói mau, anh đây đang rất bận.” Đồng Tiểu Điệp bên cạnh nũng nịu nói: “ Trên núi có miếu hòa thượng sao?” Lục Hạo cảm giác chính mình bị kích thích, đầu đau hơn, anh nói : “ Nếu một cô gái khóc ở trong ngực cậu, đây là tình huống gì?” Tiếp đó trong điện thoại không còn âm thanh nào, Lục Hạo alo một tiếng. “ Á á á!” Là tiếng hét của Đồng Tiểu Điệp. Tông Chính Hạo Thần cố gắng bình tĩnh nói : “ Người anh em, hoan nghênh cậu gia nhập câu lạc bộ người đàn ông tốt.” “ Cái gì? ! !” “ Không có gì, sau này cậu sẽ biết, ờ, tôi cảm thấy rất nhanh cậu sẽ biết .” Lục Hạo cảm thấy Tông Chính Hạo Thần tuyệt đối là đang giả bộ thần bí, anh rất muốn cúp điện thoại, nhưng anh lại chưa có được lời giải đáp thỏa đáng. Tông Chính Hạo Thần đem cơ hội quý báu khiến có thể khiến cho Lục Hạo nợ nhân tình này giao cho cô vợ nhỏ của anh. Sau đó Lục Hạo nghe thấy Đồng Tiểu Điệp nói : “ Anh Lục Tử à, em là Tiểu Điệp đây, ừ, em cảm thấy chắc là cô vui mừng quá mức do anh ôm cô ấy nên cô ấy mới khóc đấy!!! “ Tiểu Hồ Điệp hiện giờ anh không nói đùa đâu.” “ Ồ, người ta cũng đâu có nói đùa với anh! Anh phải tin tưởng em lúc này đây anh ngàn vạn lần cũng không được buông tay! Phải tiếp tục ôm! Anh sẽ thành công thôi!” Lục Hạo nâng trán, làm sao bây giờ, anh mới buông tay rồi, Lương Ngữ Hinh đi vào phòng mất rồi! ! Đồng Tiểu Điệp dường như có cảm ứng, cô ấy nói tiếp : “ Cho dù buông tay rồi cũng không thể rời khỏi đó!! Nếu không thì cô ấy sẽ khóc càng thương tâm hơn đấy! !” Lời này Lục Hạo nghe lọt tai, cúp điện thoại, tựa vào ghế sa lon ngủ. Sáng sớn tám giờ Hạo Tử phải đi nhà trẻ, từ sớm đã bị Lương Ngữ Hinh dựng dậy, hôn một cái lên mắt, cậu nhóc liền ngon ngoãn mở mắt ra, tự mình ngồi dậy mặc quần áo. Lương Ngữ Hinh đưa cho con trai ly nước và bàn chải đánh răng rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Đêm qua cô không ngủ, suy nghĩ cả đêm, vẫn là phải nói rõ ràng mọi việc thì tốt hơn, không sao, chỉ là mình không thể nói chuyện thôi mà, không sao cả. Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vào buổi sớm trong xanh của mùa thu, nhìn thấy bố của con trai mình đang ngủ trên ghế salon trong phòng khách, trong lòng không hiểu sao lại tốt lên, nhưng lại nghĩ đến, làm sao bây giờ? Cả một tối anh ấy không về nhà, chắc vợ anh ấy rất lo lắng! Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sau này mọi người không nên gặp lại nhau nữa thì tốt hơn, cô đặt mình vào địa vị vợ của Lục Hạo để suy nghĩ, cảm thấy bản thân giống như hồ ly tinh bắt lấy chồng người ta không cho về nhà vậy. Như vậy không được, cô là mẹ của Hạo Tử, cô muốn làm một người mẹ tốt. Lục Hạo đang ngủ ngửi thấy được mùi thơm, trở mình muốn tiếp tục ngủ một chút, anh đây giả bộ ngủ, chờ em làm xong bữa sáng nhất định sẽ lịch sự giữ anh đây ở lại ăn sáng chứ? !