Viễn Khê

Chương 79

A —! Mau nhìn kìa, là hai thiếu gia đó! Là Triển thiếu gia và Kiều thiếu gia!” “Bọn họ sao lại đến đây?! Á, tớ muốn xỉu quá!” “Bọn họ có phải tới tìm tớ không nhỉ? Hôm qua lúc đến trường, hai người mỉm cười với tớ đó.” “Cậu đừng tự mình đa tình nữa đi, sao có khả năng đó được!” Bầu không khí yên tĩnh của lớp học vì hai vị ‘quý nhân’ ghé thăm mà lập tức dậy sóng. Đang vùi đầu vào bài tập, chợt nghĩ đến buổi gặp gỡ bất ngờ trên sân thượng; theo bản năng, cậu ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại thấy bọn họ ở cửa lớp, nhìn cậu nở nụ cười. Họ đang nhìn mình. Chàng trai hình như họ Kiều kia hỏi những bạn học đang vây quanh đó: “Xin hỏi, Cố Khê có đây không?” Trong khoảnh khắc đó, thanh âm bốn phía chợt ngưng bặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu. Nghe người nọ hỏi, cậu ngơ ngác ngồi đó, không biết nên phản ứng sao nữa. “Xin hỏi Cố Khê có đây không?” Tuy người nọ lại hỏi một lần nữa, nhưng ánh mắt hai người đều cùng nhìn cậu. “Cố Khê, hả, là…là…Cố Khê lớp chúng tôi sao?” Một bạn gái hỏi đầy nghi hoặc. Hai thiếu gia của Khôn Hành lại đi tìm Cố Khê ‘nào đó’ ư? “Đúng, chính là Cố Khê lớp các cậu.” Dường như lần này đã phát hiện ra sự tồn tại của cậu nên Kiều thiếu gia vẫy tay: “Hi, Cố Khê. Hóa ra cậu ở đây. Cầm theo bữa trưa ra đi, bọn tôi trên sân thượng đợi cậu.” Nói xong, không cho cậu cơ hội mở lời, Kiều thiếu gia và Triển thiếu gia đã xoay người rời đi. “Cố Khê! Sao cậu ta lại quen với hai thiếu gia!!!” “Thật quá đáng! Sao bọn họ lại tới tìm cậu ta chứ! Tên nghèo kiết xác đó!” “Hai thiếu gia muốn cậu ta cầm theo bữa trưa làm gì? Chẳng nhẽ cậu ta cùng ăn cơm với bọn họ? Tớ không tin! Tớ không tin!” Những tiếng xì xầm đó kích thích đầu óc chậm chạp của Cố Khê; không dám đối mặt với những ánh mắt hoài nghi ganh ghét, cậu không chút nghĩ ngợi cầm theo hộp cơm inox, cúi đầu chạy ra ngoài. Vì sao lại muốn mình cầm theo hộp cơm? Thở hổn hển chạy lên sân thượng, thấy hai kẻ kia đang an vị ngồi trong bóng râm; đang định chạy tới hỏi nguyên do, nhưng nhìn thấy sắc mặt bọn họ có vẻ tiều tụy nên Cố Khê đành nén lại. “Hộp cơm.” Triển đại thiếu gia vươn tay, cậu ngây ngốc ‘dâng’ hộp cơm ra. Ngây ngốc nhìn người nọ mở hộp cơm rất tự nhiên, bốc miếng dưa muối cho vào miệng; tiếp đó, lại một bàn tay cho vào hộp cơm, cũng bốc một miếng dưa muối lên ăn. “Hà…… Đúng vị này rồi……” Kiều Thiệu Bắc nhai nhóp nhép, nét mặt tiều tụy dần nở một nụ cười, tất nhiên khác xa nụ cười xa cách tại cửa lớp vừa nãy. Vỗ vỗ chỗ bên người, ý muốn cậu ngồi xuống; hắn giải thích: “Tối qua hai bọn tôi uống quá chén, dù uống canh giải rượu rồi nhưng vẫn khó chịu; chẳng hiểu sao lại nhớ đến món dưa muối của cậu, đặc biệt thèm ăn.” Hóa ra là vậy…… Cố Khê nhìn Triển Tô Nam; dù đây mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng tên tuổi của hai người này đã như sấm bên tai cậu ngay từ khi vào năm nhất cấp ba. Triển Tô Nam dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi trắng bệch, lông mày khẽ cau có, trên tay còn đang cầm hộp cơm của cậu. Miệng hắn nhai nhai, rồi nuốt; sau đó, hắn mở mắt, lại bốc mấy miếng dưa muối cho vào miệng, dường như còn nghe tiếng hắn thở phào. Cố Khê rất hiếu kỳ không hiểu vì sao khó chịu như vậy nhưng bọn họ không xin nghỉ học? “Thật ngại quá, lại ăn mất cơm trưa của cậu. Đây là bồi thường.” Kiều Thiệu Bắc như nhà ảo thuật, đưa ngay ra một hộp cơm khác – so với hộp inox cũ kỹ cong méo của cậu thì đắt tiền hơn rất nhiều. “Không cần đâu, tôi ăn màn thầu là được mà.” Không có công thì không được hưởng lộc, huống chi chỉ là mấy cọng dưa muối. “Cầm đi, dù sao bọn tôi cũng ăn không vô, vất đi thì lãng phí lắm.” Cố Khê có chút thấp thỏm nhận hộp cơm, không rõ bọn họ có ý gì. “Mở ra nhìn thử đi.” Âm thầm thở vào, Cố Khê mở hộp cơm ra, mùi đồ ăn thơm ngậy xộc thẳng vào mũi. Rau thì cậu nhận ra, nhưng thịt….là, thịt lợn à? Bụng lập tức phát ra âm thanh đói khát, cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng cậu không nghe thấy tiếng cười nhạo, chỉ nghe thấy người nọ nói: “Không phải lo lắng hành động của bọn tôi sẽ gây phiền phức cho cậu; cứ thoải mái ăn đi. Còn nữa, cảm ơn dưa muối của cậu.” Cố Khê ngẩng đầu, không biết nói gì, nói cảm ơn sao? Hay nói đừng khách sao? Qua hồi lâu, ngồi cạnh Kiều Thiệu Bắc, cậu dần thả lỏng, gắp một miệng thịt bỏ vào miệng. Không giống vị thịt lợn….Là gì thế nhỉ? Lần đầu tiên được ăn cơm ngon như thế, ăn ngon quá, ăn ngon quá. “Đây là thịt hươu, cậu ăn được chứ?” Thịt hươu? “Cám ơn, ăn ngon lắm, cảm ơn cậu.” “Khát quá.” Vẫn chưa lên tiếng, Triển Tô Nam đột nhiên bật ra câu này. Cậu ngẩn người, rồi đặt hộp cơm xuống, đứng lên: “Để tôi đi lấy nước, nước lọc có được không?” “Coca, phải lạnh.” Uể oải cất tiếng, Triển Tô Nam rút ví tiền ném cho cậu: “Phải lạnh” “Nhưng, dạ dày của cậu……” Sau khi say rượu có thể uống lạnh được không? Cố Khê chậm chạp đỡ lấy ví. “Giờ tôi muốn uống lạnh.” Triển Tô Nam lại bốc miếng dưa muối cho vào miệng. Thấy hắn thật sự rất khó chịu, Cố Khê cũng không nói gì nữa, xoay người định chạy ra siêu thị mua cho đối phương coca lạnh. “Ba lon nhé.” Phía sau có người nói. “Được.” Khi chạy xuống dưới lầu, Cố Khê bất giác mỉm cười. Kỳ thật, họ không khó ở chung như mình tưởng. Mà lúc này, cậu quên mất một việc, vì sao lại là ba lon coca? *** Giấc mộng dừng ngay tại cảnh Cố Khê cầm ba lon coca quay lại sân thượng, khi ý thức được mình đang nằm mơ thì trong đầu lại lóe lên nghi vấn, sao lại ba lon nhỉ? Hé mở hai mắt, bóng tối dần lùi xa, không có thứ ánh sáng chói mắt như dự đoán mà lại là những tia sáng le lói qua rèm cửa rất nhu hòa; tầm mắt từ mơ hồ đến tỉnh táo, trước mắt là một chiếc gối đầu. Mấy giờ rồi? Hình như mình lại ngủ quên…. Sau lưng trống không. Chắc Tô Nam và Thiệu Bắc đều đã dậy rồi; hình như gần đây mình hay dậy trễ quá. Nhắm chặt mắt, cảm thấy hôm nay mệt hơn thường ngày, mệt đến nỗi cậu còn muốn nằm nghỉ thêm. Không được, còn rất nhiều việc phải làm. Hơn nữa, hôm nay phải học y cùng Angela, ngủ biếng thế rất không nên. Vừa nghiêng người, Cố Khê rên rỉ một tiếng. Nhức quá. Từ thắt lưng trở xuống như vừa làm việc nặng, chỉ nhẹ nhàng xoay người thôi cũng khiến cậu mệt nhọc. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ lại bị bệnh? Sờ trán, nhiệt độ bình thường, Cố Khê cau mày. Sao cánh tay cũng ê ẩm mềm nhũn ra thế này. Hả?… Cậu sờ trên người. Sao không mặc quần áo nhỉ? Hạ thân… Mắt Cố Khê lập tức trừng lớn, toàn thân chỉ có độc một thứ, một cái…quần lót. “Tô Nam Tô Nam……” “Thiệu Bắc…… Là thật …… Là thật …… Em không có…… Em không có……” “Tô Nam…… Thiệu Bắc…… Thiệu Bắc…… Tô Nam……” “A ưm…… A a a……” Bên tai là…… tiếng ai rên rỉ thế này? Hít một hơi lạnh, Cố Khê kéo chăn che kín nửa khuôn mặt. Tối hôm qua…..tối hôm qua!! Chăn sột soạt, nửa khuôn mặt cũng biến mất. Lúc Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam mở cửa đi vào, thấy ngay cảnh một người nào đó ủ kín chăn. Hai người sáng tỏ, nhìn nhau cười rồi đóng cửa đi đến bên giường. “Tiểu Hà, tỉnh rồi sao?” Người trong chăn rõ ràng sững sỡ, rồi chậm rãi vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt ửng hồng xấu hổ vô cùng. Kiều Thiệu Bắc ngồi bên giường, khom người hôn nhẹ Cố Khê, rồi bế cả người đang đau nhức của cậu dậy, để cậu dựa lưng vào lòng hắn. Hai tay Cố Khê nắm chặt chăn, xấu hổ không dám ló ra. Chuyện tối qua…… Chuyện tối qua…… Trên tay đang bê khay, Triển Tô Nam ngồi đầu bên kia, đặt khay trên tủ đầu giường, bên trong có hai bát cháo và bốn năm đĩa thức ăn nhỏ. Triển Tô Nam trước cầm bát tổ yến lên, múc từng thìa bón đến bên miệng Cố Khê. Cố Khê nghiêng đầu, mặt đỏ ửng: “Còn chưa, đánh răng.” Kiều Thiệu Bắc rót một chén nước: “Ăn xong rồi đánh, súc miệng tạm trước đã.” Cố Khê nâng tay muốn cầm chén cháo nhưng lại bị đối phương cản. “Anh bón cho em.” Bả vai đều đau nhức, Cố Khê mấp máy môi, buông tay rồi há miệng. Súc miệng ngay trên giường, trái tim Cố Khê hoảng loạn nhìn Triển Tô Nam đút tổ yến, cháo gà cùng một ít món ăn dễ tiêu hóa vào buổi sáng. Sau khi ăn xong, Cố Khê vẫn không dám nhìn thẳng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Dũng khí vào ban đêm đã bốc hơi theo ánh mặt trời, nếu để cậu lựa chọn, cậu hy vọng có thể trốn trong chăn mấy ngày. Nhưng khốn nổi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất không thức thời trèo lên giường, còn ôm cậu; cái tay đang nắm chặt chăn càng thêm dùng sức. “Tiểu Hà.” Triển Tô Nam cất tiếng gọi. “Hửm.” Cố Khê liếm đôi môi đột nhiên cảm thấy khô nóng. Nhưng người gọi lại không tiếp tục lên tiếng, chỉ trầm mặc ôm chặt cậu. Kiều Thiệu Bắc cũng không nói gì, kéo chăn, cầm lấy tay Cố Khê, nắm chặt. Bọn hắn không mở miệng, Cố Khê càng không biết nói gì, tim đập thình thịch. Hai người cứ lẳng lặng ôm Cố Khê như vậy, khiến tim cậu đang đập liên hồi cũng dần dần ổn định, thân thể căng thẳng chầm chậm thả lỏng. Hai tay bị hai người nắm, dường như khung cảnh này là một chuyện vô cùng bình thường. Cố Khê nhìn bàn tay đang bị nắm kia có chút thất thần. “Tiểu Hà.” “Ừm?” Theo bản năng nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, môi Cố Khê bị hôn dần nóng lên. Người đánh lén cậu nhếch mép cười, nói: “Anh cứ nghĩ tối qua là một giấc mộng đẹp, vừa mới lấy lại được tinh thần. Hóa ra là sự thật, không phải nằm mơ.” Nụ cười này…… Tim Cố Khê đập loạn nhịp, rất giống nụ cười trong giấc mộng, nhưng cũng lại có đôi chút khác biệt; trừng mắt nhìn, người trước mắt đã trở thành một người đàn ông thành thục, tất nhiên nụ cười phải khác trước đây rồi. Cánh tay đang vắt lên lưng cậu lại khẽ siết chặt, một nụ hôn in sau tai, tên còn lại ghé vào tai cậu thì thầm: “Cơ thể, có khỏe không? Có, làm em bị thương không?” Nghe mấy câu này đã quá quen, nghe thì có vẻ là câu hỏi thăm thường ngày, nhưng Cố Khê lại nghe ra ý tứ khác. Thế này mới biết được, hóa ra xấu hổ và khẩn trương…… không chỉ có mình cậu. “Tiểu Hà…… Có làm em bị thương không?” Trái tim Cố Khê đập bình bịch, cậu lắc đầu: “Không, không có việc gì.” “Hôm nay, em phải, nghỉ ngơi thật tốt, đừng xuống giường.” “…… A.” “Vậy, anh đỡ em nằm xuống?” “…… em muốn, đi toilet.” “Anh ôm em đi.” Trước cửa phòng tắm, giờ không còn hai kẻ đứng ngoài canh gác nữa. Trái tim Cố Khê…đập dữ dội. Còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng chẳng kém gì, không sao bình tĩnh nổi. Khi còn trẻ, bọn hắn đã bở lỡ mối tình đẹp nhất; nay, khi con cái đã sắp lên cấp 2, hai người mới bắt đầu yêu đương. Cũng may, còn chưa quá muộn. … Lúc tỉnh lại lần nữa, bên giường là hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng; cơn đau nhức trên người cũng giảm bớt nhiều, chắc do hai người kia liên tục mát xa. Vươn tay sờ lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu, Cố Khê cười nhẹ: “Sao vậy?” “Ba, không phải ba sinh bệnh đấy chứ?” “Ba, đừng giấu tụi con.” Ba ba gần như ngủ nguyên một ngày, đây là chuyện hiếm có; dù ba Triển và ba Kiều đã nói ba ba không sao nhưng bọn chúng vẫn không yên lòng. Tuy thấy sắc mặt ba ba hồng hào nhưng sao nhìn vẫn có vẻ hơi suy yếu? Dương Dương và Nhạc Nhạc thực lo lắng, thực lo lắng. Xoa đầu hai con trai, Cố Khê cố gắng ngồi dậy, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhang chóng đỡ ba ba: “Ba, ba thật sự không sao chứ?” “Không sao mà.” Trước khi thiếp đi đã kịp mặc bộ quần áo ngủ, Cố Khê cúi đầu nhìn chính mình. May qua, quần áo che hết các vết kia đi rồi. “Ba, ba uống nước đi ạ.” Cầm lấy bình nước ở đầu giường, rót cho ba ba một cốc nước; khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc nhăn nhó: “Ba, có chuyện gì vậy?” Cố Khê cầm lấy cốc nước, cúi đầu nói: “Không có việc gì, tối qua ba ba ngủ, hơi muộn.” Dương Dương do dự hỏi: “Ba, tối qua có phải ba nói chuyện cùng Angela thúc tới tận đêm khuya không? Giờ Angela thúc cũng chưa thức dậy?” Cố Khê ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cậu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ừ, tối qua ba cùng Angela thúc nói chuyện tới khuya. Thúc ấy muốn dạy ba học trung y.” “Học trung y?” Dương Dương và Nhạc Nhạc trừng mắt. “Ừm. Ba ba muốn học, các con cảm có được không?” nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống Kiều Thiệu Bắc như tạc, trái tim Cố Khê trào ra một thứ tình cảm không tên, một tình cảm khiến cậu muốn ôm ấp hai con trai mãi mãi. Một tay xoa nhẹ bụng mình, lần đầu tiên Cố Khê có chút chờ mong một sinh mệnh mới. Không ra dự liệu, Dương Dương và Nhạc Nhạc nghe vậy rất tán thành: “Ba, đây là chuyện tốt, bọn con ủng hộ ba.” Buông cốc nước, Cố Khê cầm tay hai con trai: “Đừng quá lo lắng cho ba, thân thể ba không còn yếu như trước nữa. Ba sẽ cùng Angela thúc học y, sẽ mở tiệm sủi cảo; ba không muốn nhàn rỗi ở nhà nữa.” “Ba,” Dương Dương ôm Cố Khê, “Con biết, con biết ba không muốn ba Triển và ba Kiều nuôi. Nhưng ba không cần phải vất vả như vậy, còn con và Nhạc Nhạc mà.” Nở nụ cười, Cố Khê ôm lấy hai con trai, ôm thật chặt: “Các con nghĩ nhiều rồi. Có ba ba, ba Triển, ba Kiều và hai con, chúng ta sẽ sống bên nhau thật lâu thật lâu; chúng ta là người một nhà. Ba ba chỉ là không muốn nhàn rỗi, muốn làm một người hữu ích.” Tại thời khắc này, nằm trong lòng của ba ba, Dương Dương và Nhạc Nhạc cảm nhận được tình thương của người mẹ – một sự ấm áp mà bọn chúng vẫn tưởng rằng khuyết thiếu, nhưng do chúng rất sơ ý, sơ ý vì chưa từng cảm nhận được. “Ba, ba muốn làm gì thì cứ làm cái đó; con và Nhạc Nhạc luôn ủng hộ ba.” “Ba, con và anh Dương Dương sẽ bảo vệ ba; cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.” “Ha ha.” Hôn con trai, Cố Khê ngẩng đầu nhìn cửa phòng, có hai người đang đi tới, cùng ôm cậu và bọn trẻ: “Nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau. Ba Triển/Ba Kiều sẽ bảo vệ các con và ba Cố Khê.” “Tô Nam, Thiệu Bắc.” “Tiểu Hà.” ※ “Kéo dài thời hạn tổ chức hôn lễ?” Cả ngày đều nằm trên giường, khi nghe những lời Triển Tô Nam nói, Cố Khê lập tức hồi phục tinh thần. Vừa rồi hai kẻ này bôi thuốc lên cổ và vị trí khó nói nào đó của cậu, thiếu chút nữa khiến Cố Khê phải đào hố chui tạm xuống đó. “Ừ, chị Hồng Nhạn nói hôn lễ sẽ tạm hoãn lại.” Xoa bóp eo Cố Khê, Triển Tô Nam giải thích: “Chị Hồng Nhạn có một bệnh nhân nhí bị bỏng rất nặng, đứa bé mới 8 tuổi; nghe nói bị chính mẹ mình hại, hình như để trả thù ba nó ngoại tình; người mẹ đã bị cảnh sát bắt giữ. Chị ấy rất đau lòng đứa bé đó mà nó cũng rất thích chị Hồng Nhạn, vừa nghe được tin chị ấy sẽ kết hôn nên rất muốn tham dự. Chị Hồng Nhạn đã ước định với bạn nhỏ ấy rằng, đợi khi nào thực sự hồi phục sẽ để nó làm hoa đồng. Cho nên chị Hồng Nhạn mới phải kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ.” Cố Khê không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy, rất kính nể: “Chị Hồng Nhạn thật vĩ đại.” Triển Tô Nam nói: “Đúng vậy. Chuyện này giới truyền thông cũng đã đưa tin, tạo tiếng vang rất lớn cho bệnh viện. Bọn anh và các cổ đông cùng thương lượng, sẽ giảm một phần chi phí điều trị của bạn nhỏ này, nhưng diện tích bỏng của đứa bé vượt quá 70% nên sẽ phải điều trị rất lâu dài, cần một số tiền rất lớn. Việc điều hành của bệnh viện cũng phụ thuộc vào viện trưởng nên ban giám đốc không thể can thiếp quá nhiều. Chính vì vậy khó có thể miễn phí toàn bộ; nhưng, trước mắt lần lượt đã có một số người dân có ý muốn quyên góp, các y tá bác sĩ tại bệnh viện cũng muốn quyên góp nên bọn anh định lấy danh nghĩa ban giám đốc để kêu gọi lòng hảo tâm; như vậy việc trị liệu của cháu bé sẽ không gặp vấn đề gì nữa. Tất nhiên bọn anh sẽ giám sát kỹ càng quá trình quyên góp, tránh sử dụng số tiền sai mục đích.” Cố Khê lập tức nói: “Em cũng muốn quyên tiền.” Kiều Thiệu Bắc tiếp lời: “Anh và Tô Nam đã lấy danh nghĩa của em để quyên góp rồi. Dương Dương và Nhạc Nhạc khi biết chuyện cũng tình nguyện lấy ra số tiền mừng tuổi của mình.” “Bao nhiêu?” “Không nhiều lắm, dùng danh nghĩa cá nhân của ba bố con quyên tặng nên không cần quá nhiều. Nếu số tiền đóng góp vượt quá chi phí trị liệu thì sẽ rất phiền toài, chúng ta dùng số tiền này để cứu sinh mệnh đứa nhỏ, nhưng có người lại không nghĩ thế; hơn nữa gia đình đứa bé hơi phức tạp.” Cố Khê không hỏi thêm, mấy chuyện này cậu không hiểu lắm, nghe theo sắp xếp của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là được. Huống hồ giờ cậu cũng không có bao nhiêu tiền; tuy hai người này có đưa cậu thẻ tín dụng nhưng cậu không định động đến. “Ngủ đi.” “A.” Tắt đèn ngủ, Cố Khê nằm trong lòng Triển Tô Nam và cũng bị Kiều Thiệu Bắc ôm ấp, trong lòng thực bình yên. “Tiểu Hà.” “Hửm?” “Hôm nay anh đã quên nói một câu.” “Là gì vậy?” “Anh yêu em.” “……” “Anh cũng quên nói. Tiểu Hà, anh yêu em, chúc ngủ ngon.” “…… Ngủ ngon.” Cứ…… bên nhau như vậy ……hình như, cũng không khó khăn như mình tưởng