Viễn Khê

Chương 74

Chợt bừng tỉnh, trước mắt vẫn là hình ảnh đầy máu me trong mộng, nhắm chặt mắt, Triển Tô Nam theo bản năng vươn tay sờ bên người, tay trống không. Quay đầu nhìn, người đâu rồi?!! Tiểu Hà rời giường khi nào vậy? Sao mình không cảm nhận được? Vội vàng ngồi dậy, Triển Tô Nam nhìn đồng hồ, xoa bóp thái dương đang mỏi nhức. Đã hơn 11 giờ rồi, chẳng trách Tiểu Hà đã thức dậy. Hắn vừa động, Kiều Thiệu Bắc cũng tỉnh theo, còn chưa mở mắt, động tác đầu tiên cũng là sờ chỗ bên cạnh, không chạm vào ai nên hắn mới vội mở mắt. “Tiểu Hà?” “Đã hơn 11 giờ, chắc Tiểu Hà dậy lâu rồi.” Đến giờ phút này, Triển Tô Nam mới phát hiện đêm qua mình đã hút nhiều thuốc thế nào, cổ họng vừa khô vừa ngứa. Xuống giường, hắn đi thẳng vào phòng vệ sinh, còn Kiều Thiệu Bắc ôm gối của Cố Khê, hít vào thật sâu, nghe tiếng Triển Tô Nam vào phòng vệ sinh, tròng lòng rất nặng nề, buồn bã… Có người khẽ khàng đẩy cửa đi vào, Kiều Thiệu Bắc lập tức ngoái nhìn. Bước chân người đi vào rất nhẹ, như sợ đánh thức người đang ngủ trong phòng, nhưng khi nhìn thấy Kiều Thiệu Bắc, nét mặt người đó từ cẩn thận biến thành tươi cười. “Tỉnh rồi à?” “Anh vừa tỉnh.” Lười biếng duỗi thắt lưng, Kiều Thiệu Bắc bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Cố Khê đi tới, hỏi: “Tô Nam đâu?” “Trong phòng vệ sinh.” Kiều Thiệu Bắc xuống giường, Cố Khê rất tự nhiên gấp gọn chăn màn. “Để anh.” Kiều Thiệu Bắc giằng chăn trong tay Cố Khê. Cố Khê gạt tay hắn, nói: “Đi rửa mặt đi rồi xuống nhà ăn cơm. Sáng chưa ăn gì là không tốt cho dạ dày đâu. Bữa sáng em có làm bánh canh, còn thừa một ít, anh có muốn ăn không?” Khi nói dứt câu, Cố Khê đã gấp xong chăn gối. Trong lòng cảm giác mềm mại lạ thường, Kiều Thiệu Bắc nói: “Ăn bánh canh đi, đã lâu không được nếm thử, anh hơi thèm.” “Vậy mau đánh răng rửa mặt đi.” Cố Khê kéo rèm phòng. Cửa phòng vệ sinh mở, mặt mày hơi ẩm ướt, Triển Tô Nam đi ra, hắn đã nghe thấy tiếng Cố Khê đi vào. Đang muốn lên tiếng, Triển Tô nam nghe thấy Cố Khê hỏi: “Ăn chút bánh canh trước hay đợi một lát nữa ăn cơm luôn? Tối qua có phải các anh lại tăng ca đến khuya không? Thôi, vẫn nên ăn lót dạ trước đã. “…… Ừ.” Trong lòng Triển Tô Nam cũng dâng lên chút cảm giác khác lạ. Nét mặt bình thản dọn dẹp qua phòng ngủ, Cố Khê mở ngăn kéo, lấy hộp kim chỉ, dặn thêm hai kẻ đang sững người đứng kia: “Mau xuống ăn đi nhé.” “A, được.” Cố Khê cầm hộp kim chỉ đi ra ngoài. Hai người kia nửa ngày không nhúc nhích, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên bật cười: “Tôi yên tâm rồi, tôi còn nghĩ hôm nay kiểu gì Tiểu Hà cũng trốn chúng ta.” “Tôi xuống trước ăn bánh canh đây.” Triển Tô Nam bỏ rơi Kiều Thiệu Bắc, chạy trước. Hừ một tiếng hờn dỗi, Kiều Thiệu Bắc vào phòng vệ sinh. *** Trong phòng khách, Cố Khê đang vá lại ống quần cho cha nuôi, nghe có tiếng người xuống lầu, cậu dừng tay vào phòng bếp. Triển Tô Nam xuống cầu thang liền lên tiếng chào Từ nãi nãi và Từ lão gia, rồi ngó nghiêng bốn hướng, hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đâu rồi ạ? Cả Tiểu Hà nữa?” Từ nãi nãi đáp: “Dương Dương và Nhạc Nhạc nói muốn luyện tập khả năng nghe tiếng Anh gì gì đó, ăn sáng xong là ở lì trên lầu. Còn Tiểu Hà vừa vào phòng bếp.” “Luyện tập nghe tiếng Anh?” Triển Tô Nam bị sặc nước, ho khan vài tiếng, hắn cười đầy bất đắc dĩ, lẩm bẩm: “Hai thằng bé này…..” “Tô Nam.” Triển Tô Nam lập tức nhìn qua, nhanh tay chạy đến đỡ lấy bát nóng trên tay Cố Khê. Cố Khê ngăn hắn, đặt bát trên bàn, nói: “Ăn trước lót dạ đi, đợi một lát nữa rồi ăn cơm.” “Ừ.” Triển Tô Nam chậm rãi ngồi xuống, cảm giác kỳ quái lại nổi lên. Lại có người xuống lầu, Cố Khê xoay người vào thẳng phòng bếp. Đợi đến lúc Kiều Thiệu Bắc bước đến phòng khách, Cố Khê đã bưng tiếp lên một bát bánh canh nữa. Không nhiều lời, cậu đặt bát xuống trước mặt Kiều Thiệu Bắc, nói: “Mau ăn đi.”, rồi ngồi về chỗ cũ, tiếp tục vá ống quần. Kỳ thật hành động cử chỉ của Cố Khê không có bất cứ điểm gì dị thường, ít nhất ông bà Từ gia không cảm thấy gì, nhưng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lại tự cảm thấy bất ổn, đương nhiên là bất ổn theo hướng tốt. Kiều Thiệu Bắc ngồi cạnh Triển Tô Nam, đánh mắt nhìn Triển Tô Nam cũng có cùng cảm giác giống hắn, im lặng ăn bánh canh. Lúc này, Cố Khê lại mở miệng: “Tô Nam, Thiệu Bắc, tối nay em định ninh một ít cháo kê*, gia đình Angela bay đường dài, lại lệch múi giờ, sau khi đến nơi chắc chắn không muốn ăn thịt cá. Bọn họ quen ăn cháo kê chứ? Ăn không quen thì em sẽ ninh cháo gạo.” (* Nguyên tác 小米 – gạo kê: là tên gọi chung để chỉ một vài loại ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ và khá mẩy. Hạt kê là loại lương thực tương đương gạo,thường cho người ăn hoặc cho chim chóc.) Điều này khiến Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vô cùng thụ sủng nhược kinh, khi Cố Khê nói những lời này không chút khách sáo với bọn hắn, tự nhiên như vợ chồng. Triển Tô Nam vội vàng nuốt mấy thứ trong miệng, đáp lời: “Angela thích nhất là cháo kê, Rex ở bên cậu ấy hơn hai mươi năm đã sớm bị đồng hóa rồi, không sao đâu. Cứ ninh cháo kê đi, thêm chút dưa muối thì càng tốt.” Cố Khê cười với hai người: “Vậy quá tốt. Chốc nữa em đi xem dưa muối ngâm đã chua chưa.” “Tiểu Hà, anh muốn ăn dưa muối.” Kiều Thiệu Bắc thật không có tiền đồ, mũi chua xót. Cố Khê cũng không nói có cho ăn hay không, chỉ nói: “Em định về nhà một chuyến, đem quần áo của ba mẹ đến đây, rồi mang mấy con gà, ngan, ngỗng lên, làm thêm trứng mặn để ăn nữa. Em còn phải xin hiệu trưởng nghỉ việc, cũng phải nói với người ta một câu.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lúc đầu còn rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe đến câu cuối Cố Khê nói, lập tức toát mồ hôi lạnh. Lỡ như Cố Khê biết chuyện bọn hắn lén lút xin nghỉ dạy sau lưng cậu thì toi. Triển Tô Nam nhanh nhảu nói: “Trước lúc anh đi, hiệu trưởng có hỏi anh là kỳ sau em còn dạy thay được không, anh nói nhiều khả năng là không được. Em không quay về thì hiệu trưởng cũng nghĩ em ở lại Doanh Hải. Còn quần áo mùa đông của bác trai, bác gái, mua mới ở đây cũng được.” Cố Khê nói: “Vẫn nên trở về một chuyến, lúc đến đây em cũng không nghĩ sẽ ở lại nên trong nhà còn chút việc chưa sắp xếp xong.” Là một số thứ rất quan trọng cậu đã cất giữ nhiều năm nên vĩnh viễn được chôn vùi, tuyệt đối không thể để hai người này và bọn nhỏ phát hiện. Nhẹ nhàng huých Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc mở miệng: “Cũng được, lúc đi hơi vội vàng, bác trai bác gái khẳng định còn mấy việc chưa dặn dò cẩn thận. Như vậy đi, đợi sau khi Angela đến đây, anh sẽ sắp xếp thời gian cùng em về Phổ Hà một chuyến, em xem xem còn gì muốn làm không, chúng ta giải quyết trong ngày hôm đó rồi về luôn.” Cố Khê gật gật đầu: “Em cũng có ý này, dù sao cũng không gấp, đợi lúc Angela về Mỹ cũng không sao.” “Được, đến lúc đó anh về cùng em.” Kiều Thiệu Bắc húp hai ba miếng xong bát bánh canh, thở phào mãn nguyện. Angela sắp tới nên ăn cơm xong Cố Khê không đi ngủ trưa, tự mình dọn dẹp lại phòng của Angela và Rex một lần nữa, cậu còn chuẩn bị riêng mấy bộ quần áo treo trong tủ và ga giường rất cổ xưa theo lời dặn của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Dương Dương và Nhạc Nhạc háo hức vì sắp được gặp đồng loại nên hai đứa rất hào phóng lôi chiếc ghế hải tặc mà ba Triển, ba Kiều vừa mua cho, đặt vào trong phòng Tom và Thomas. *** Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sắc mặt Cố Khê và bọn nhỏ dần hiện ra vài phần khẩn trương. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dặn Cố Khê ở nhà đợi. Tầm 4h30 hai người đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc ra cửa. Xe vừa ra khỏi khu biệt thự, Kiều Thiệu Bắc quay đầu nói với hai con trai: “Tuyệt đối không được để lộ trước mặt ba ba chuyện các con biết Tom và Thomas là đồng loại.” Dương Dương và Nhạc Nhạc ra sức gật đầu, bồn chồn ôm cổ ba Kiều: “Tom và Thomas sẽ thích chúng con chứ ạ?” “Chắc chắn thích, bảo bối của hai ba người gặp người thích mà.” “Ba Kiều!!!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa hai cậu nhóc đi, Cố Khê ngồi trên sofa bất an, đành đi vào phòng bếp. *** Tầm 7 giờ tối, Từ Mạn Mạn đi làm về, chuyện đầu tiên khi về nhà chính là lên lầu thay quần áo. Cố Khê đã nấu xong cháo kê, còn hấp cả bánh bao và màn thầu. 7h15, điện thoại phòng khách vang chuông, trong lòng Cố Khê run rẩy, nhanh chóng nhận máy. “Alo?” “Tiểu Hà, họ hạ cánh rồi, em không cần đợi bọn anh đâu, em và mọi người ăn trước đi. Bọn anh về đến nhà chắc cũng phải tầm 9h.” “Vâng. Ừm, Angela, bọn họ có khỏe không?” “Bọn họ còn một số thủ tục hải quan cần xác nhận, nghe giọng của Rex thì cũng không tồi.” “Em không nói thêm nữa, trên đường chú ý an toàn.” “Ừ.” Cúp máy, Cố Khê sắp cơm cho cả nhà ăn. Từ nãi nãi và Từ lão gia biết những vị khách đến lần này rất quan trọng nên cũng bị lây chút khẩn trương. Từ Mạn Mạn lại một lần nữa xem xét quần áo trên người mình có lộ chỗ nào không nên lộ không, cô đã nhờ Trang Phi Phi tư vấn mặc cái gì là thích hợp nhất. Còn tại sân bay, Dương Dương và Nhạc Nhạc theo hai vị ba ba đi vào lối đặc biệt đến thẳng sân bay. Gia đình Rex đi máy bay riêng, đuôi máy bay kí hiệu tên viết tắt của Angela. Lái xe thẳng đến cửa cabin, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam dắt con trai xuống xe, có người bên cửa sổ máy bay vẫy tay với bọn họ, là Rex. Ước chừng 10 phút sau, nhân viên sân bay đến, bắt tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, chào hỏi đôi ba câu rồi rời đi. Chỉ chốc lát sau, Rex ôm Angela sắc mặt không tốt lắm đi ra, Dương Dương và Nhạc Nhạc nắm chặt tay ba ba. Angela đưa mắt nhìn về phía hai cậu bé đầu tiên, rồi mới lộ nụ cười ôn hòa. “Nam, Bắc, đã lâu không gặp, khí sắc các cậu nhìn không tồi.” Thoáng cái, Rex đặt Angela xuống, nhiệt tình ôm Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam. Hai người rất kích động ôm đáp lại Rex, rồi đẩy Dương Dương và Nhạc Nhạc lên trước, giới thiệu: “Con trai bọn tôi, Cố Triêu Dương, Cố Triêu Nhạc.” Không cần ba nhắc, Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức chào: “Cháu chào Rex thúc thúc, Angela thúc thúc.” Trong lòng vô cùng kinh ngạc vì Rex thúc thúc nói tiếng quốc ngữ quá chuẩn, còn trang phục của Angela thúc thúc thì lại rất cổ xưa. “Chào các cháu.” Rex khom người thân thiết xoa nắn cằm hai cậu nhóc, rồi đứng thẳng người, giơ ngón cái tán thưởng: “Nam, Bắc, con các cậu ghê gớm.” “Ha ha.” Tiếng cười của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lộ rõ vẻ tự hào. Hai người đồng thanh hỏi: “Tom và Thomas đâu rồi?” Rex xua tay, nói: “Bọn chúng vừa rồi ngủ như chết, mấy thằng đỏm dáng này sợ gây ấn tượng ban đầu không tốt với hai người bạn mới nên ngồi lại một lúc cho hoàn hồn ấy mà.” “Ha ha ha.” Kiều Thiệu Bắc gọi to: “TOM, THOMAS, mau xuống đây đi!” “Tới đây, tới đây.” Từ cabin truyền đến tiếng nói trẻ con của hai cậu bé, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngừng thở. Sắp được nhìn đồng loại rồi! Nhưng, họ không phải nói tiếng Anh sao? Sao lại là tiếng Trung? Vậy..tập luyện nghe tiếng Anh…thành vô ích rồi. Angela kéo tay Rex đứng sang một bên; một cậu bé tóc nâu mắt xanh, một cậu bé tóc đỏ mắt xanh từ trong cabin chạy ra, nhìn chẳng ra dấu hiệu nào là chúng vừa tỉnh ngủ dậy. “Kiều thúc, Triển thúc!” Hai cậu nhóc lao thẳng vào người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc hoảng sợ. Không chút bất ngờ đỡ lấy bọn trẻ, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam xoa tóc chúng, rồi kéo hai đứa đến chỗ con trai, vừa định giới thiệu thì Tom và Thomas đã vươn tay tự nói với Dương Dương và Nhạc: “Xin chào, mình là anh trai Tom York (em trai Thomas York), rất vui được gặp các bạn.” Dương Dương và Nhạc Nhạc dần bớt hồi hộp, chúng cũng thoải mái vươn tay: “Mình là anh trai Cố Triêu Dương (em trai Cố Triêu Nhạc), rất vui vì các bạn có thể đến Doanh Hải.”. Nhưng chỉ ngay sau đó, hai cậu bé vốn điềm tĩnh phải ngây người. “WOA, TỐT QUÁ!! Cuối cùng cũng được nhìn thấy người giống chúng ta rồi, lại còn là song sinh nữa chứ, hahaha, quá tốt!” Tom ôm chầm lấy Dương Dương. “Chúng ta cũng có đồng loại rồi, đồng loại đó, oa hú hú, QUÁ TUYỆT VỜI!!!” Thomas cũng ôm chầm lấy Nhạc Nhạc. “Tom, Thomas.” Angela hô một tiếng, Tom và Thomas lập tức buông Dương Dương và Nhạc Nhạc ra, thu liễm bớt sự nhiệt tình. Sau cơn chấn động, Dương Dương nở nụ cười, nó thực thích, thực thích cặp anh em sinh đôi này. Nhạc Nhạc cũng cười, vươn tay về phía Thomas, Thomas rất vui sướng nắm tay nó. “Được rồi, đi thôi nào.” Thật vui vì bốn đứa trẻ vừa gặp mặt đã thân thiết như vậy, Triển Tô Nam lên tiếng. “Đi thôi.” Rex ôm sát eo Angela, chẳng thèm quản hai con trai, hắn cũng rất vui vẻ nhìn chúng cầm tay Dương Dương và Nhạc Nhạc lên xe. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam điều thêm một chiếc xe từ công ty đến, bọn hắn và Angela, Rex một xe, bốn đứa trẻ và hai vệ sĩ sẽ ngồi trên một xe. Mấy cậu nhóc vừa lên xe là đã bắt đầu líu ríu bày tỏ thiện cảm với nhau, so với Dương Dương và Nhạc Nhạc, Tom cùng Thomas giống y như những gì ba Triển, ba Kiều đã hình dung, là hai chú khỉ hoạt bát hiếu động vô cùng. Còn so với Tom và Thomas, Dương Dương và Nhạc Nhạc lớn hơn chúng bốn tuổi lại giống như hai người anh trai mẫu mực. Trái ngược với không khí náo nhiệt bên xe kia, bầu không khí trong chiếc xe đi trước lại có điểm trầm trọng. Lúc này tại Seatle đúng là giờ Angela đi ngủ, y rúc vào lòng Rex nhắm mắt nhưng không hề ngủ. “Các cậu và Tiểu Hà sao rồi?” Rex quan tâm hỏi han. Triển Tô Nam nói: “Em ấy đang nỗ lực tiếp nhận chúng tôi. Bọn tôi phát hiện sau khi bỏ đi, em ấy đã phải trải qua một số chuyện, bao gồm chuyện làm sao em ấy sinh hạ được Dương Dương và Nhạc Nhạc……” Thở hắt ra, hắn tiếp tục nói: “Rex, chuyện này không phải một câu xin lỗi hay bồi thường là có thể bù đắp được. Cho dù hiện giờ Tiểu Hà không hề oán hận chúng tôi, nhưng bọn tôi lại càng cảm thấy mình đáng chết.” “Các anh đúng là đáng chết.” Angela rất phũ phàng lên tiếng. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cắn chặt khớp hàm. Angela nhắm mắt lại, nói: “Chờ sau khi tôi gặp được anh ấy thì sẽ bàn tiếp xem hai anh nên chuộc lỗi như thế nào. Nếu tôi là Cố Khê, cho dù bị các anh tìm được, cũng tuyệt đối sẽ không theo hai anh trở về, càng không có khả năng tiếp nhận lại các anh, và cũng đừng bao giờ ảo tưởng sẽ được nhận con trai.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đuối lý không thể cãi lại. Rex vội vàng nói đỡ hộ bọn hắn: “Hai cậu ấy là bị hãm hại mà.” “Tâm không kiên định mới có thể bị kẻ khác lợi dụng. Nếu có người hãm hại con như thế, cha sẽ tin sao?” Rex lập tức vứt bỏ bạn bè: “Đương nhiên sẽ không!” Angela không phải cố ý muốn làm bẽ mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, mà chỉ là những lời này y đã sớm muốn nói thẳng, nhưng vì hai người này vẫn đều rất thống khổ cho nên cậu nhịn. Giờ Cố Khê đã tìm thấy, cậu nhịn không nổi nữa. Đối với một người song tính giống mình, Angela tuyệt đối đứng bên phe Cố Khê. Trầm mặc trong chốc lát, Angela nói ra ý mình: “Người song tính gần như không thể thụ thai, cho dù người đó có thể thụ thai đi chăng nữa thì cũng không thụ thai dễ dàng như phụ nữ bình thường được. Tô Nam, sau này Cố Khê có khả năng sẽ không mang thai được nữa, cũng có nghĩa anh ấy không thể vì anh sinh con được. Nếu anh tìm người đẻ mướn, có lẽ phía cha anh sẽ không còn kêu ca gì nữa, nhưng nếu anh không muốn, Cố Khê vẫn sẽ trở thành cái đinh trong mắt cha anh, anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Triển Tô Nam lãnh đạm nói: “Tôi sẽ không tìm người đẻ mướn, Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai tôi, là con trai của tôi và Thiệu Bắc. Bọn tôi đã quyết định sẽ giao lại hết sự nghiệp của hai nhà, rồi đưa Cố Khê và bọn nhỏ đi chu du khắp thế giới. Chúng tôi sẽ đi buộc garô (tiếng lóng của thắt ống dẫn tinh), dù Cố Khê có sinh được thì bọn tôi cũng không muốn em ấy sinh nữa. Sinh đẻ rất đau, em ấy chịu một lần là quá đủ rồi.” “Rất đàn ông!” Rex giơ ngón cái lên. Khóe miệng hơi nhếch lên, Angela nghiêm túc nói: “Các anh có quyết tâm này, tôi rất nguyện ý giúp đỡ.” “Cám ơn cậu, Angela.”