Viên gia chi chủ
Chương 2 : Nguy cơ tràn ngập
Thay quan phục, rửa mặt, vô số những lễ nghi tuy phiền phức nhưng Viên Thượng lại phải từng bước từng bước hoàn thành
Cổ nhân chú trọng lễ nghi. Đặc biệt Viên Thị là Tứ Thế Tam Công lại càng coi trọng những thứ hư vinh rắc rối này.
Mấy người hầu giúp Viên Thượng thay trang phục, chỉnh sửa khuôn mặt, sau đó đưa hắn một tấm gương đồng để hắn xem lại.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng vị Viên gia tam công tử này trong lịch sử không có danh tiếng, nhưng dung mạo lại thật sự rất đẹp. Mày như kiếm, mắt như sao, phong thần tuấn tú. Khuyết điểm duy nhất là do chưa khỏi phong hàn, da hơi có chút trắng bệch hư thoát.
So sánh với vẻ ngoài khôi ngô, có chút đôn hậu của Viên Hi, dung mạo Viên Thượng thực sự hơn không chỉ một chút.
Ngẫm lại thì nhớ tới kiếp trước đọc một cuốn sách có nói rằng Viên Thiệu cũng là một nam tử bề ngoài tuấn luãng oai hùng, đối với vật chất bên ngoài vô cùng coi trọng. Nguyên nhân hắn cưng chiều thậm chí truyền vị cho tam tử Viên Thương cũng bao gồm việc Viên Thượng tuấn lãng bất phàm, rất có thần thái hắn lúc tuổi còn trẻ.
So với lão Tào, Lão Viên này xét trên phương diện chiến tranh đánh nhau thì không bằng, nhưng sinh con được cái đều đẹp trai.
Sau khi xong xuôi, Viên Thượng liền vội vàng chạy ra ngoài. Từ giường hắn đến cửa trướng chỉ tầm mười bước ngắn ngủi những hắn trên khúc đường này té ngã tới ba lần. Từ đó có thể thấy được thân thể hắn suy nhược tới mức nào.
Viên Hi không đành lòng, vội vàng tiến tới đỡ hắn, bất đắc dĩ nói: “Tam đệ, ngươi đến cả đi cũng không nổi sao còn ráng sức, rốt cuộc phải chạy tới Soái trướng để làm gì? Có chuyện gì mà ngày sau không thể nói nhất định phỉa nói trong hôm nay?”
Viên Thượng nghe vậy không khỏi cười khổ, người cho là ta ăn ở không chạy đi nháo chuyện? Sinh tử bản thân là chuyện đại sự, ai dám không quan tâm? Ta bây giờ dễ chịu nằm trên giường, sợ rằng mấy năm sau từ giường êm trực tiếp đổi thành quan tài! Còn phải chuẩn bị hai cỗ, một cái cho đầu, một cái cho thi thể…..!
“Nhị ca, ngươi không rõ. Chúng ta bây giờ đã là nước lên tới chân, ta nếu như còn không đi gặp phụ thần sợ rằng không bao lâu nữa cơ nghiệp tứ châu của phụ thân khổ cực tạo nên phải chắp tay dâng cho người khác. Trận Quan Độ đã tới giai đoạn cuối cùng, bại trận chỉ trong một cái nháy mắt. Ngươi, ta kể cả phụ thân cũng đã đứng sát vách núi rồi!”
Viên Hi nghe vậy nhất thời kinh hãi, vội vàng xem xét bốn phía vài lần, sau đó quay đầu lại, đè ép âm thanh xuống tới cực điểm nói với Viên Thượng: “Tam đệ, ngươi điên rồi sao? Loại lời nói này sao có thể nói lung tung! Phụ thân hành quân tối kỵ loại lời nói bất lợi như vậy! Nếu có người rắp tâm gây rối đêm chuyện này truyền ra, phụ thân nhất định phạt ngươi thật nặng!”
Viên Thượng nở một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Nhị ca, ngươi không tin ta?”
“Ta….”
Viên Hi nhất thời có chút nghẹn lời. Hắn thực sự không thể tin những lời nói kia lại từ đệ đệ vốn tự đại thành tính, coi rẻ anh hùng thiên hạ chính miệng nói ra.
Viên Hi càng không thể tin trong lời nói Viên Thượng ý bảo danh môn gia tộc Tứ Thế Tam Công, chủ nhân Hà Bắc cầm binh trăm vạn hùng cứ bắc địa, sẽ bị người khác đánh bại! Điều này có thể sao?
Viên Thượng không ngốc, Viên Hi tuy không nói gì nhưng từ sắc mặt của hắn đã có thể nhìn ra Viên HI vẫn không vì những lời hung ác này mà cảnh giác.
Trái lại, vẻ mặt Viên Hi khiến hắn cảm giác được, hiện tại trong mắt vị nhị ca này mình tựa như một tên bệnh nhân đần độn u mê, không biết bản thân đang nói cái gì!
Viên Hi còn như vậy, không cần phải nói gì là Viên Thiệu.
“Không nhiều lời với ngươi nữa, ta khẩn trưởng đi tới trung quân trướng!” Viên Thượng đem suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đặt sang một bên, vội vàng đi ra ngoài trướng.
Không cần quản hắn tin hay không tin, số mệnh tương lai của mình dài hay ngắn mới là quan trọng. Chuyện đến nước này, dù như thế nào mình cũng phải thử một lần.
Viên Hi trừng mắt Viên Thượng, nhìn bóng lưng hắn hồi lâu. Tam đệ hôm nay sao lại trở nên quái dị như vậy? Nếu không quản hắn cho tốt, lỡ hắn chạy đến chỗ phụ thân nói bậy nói bạ, mình còn có thể yên ổn sao?
Tức giận giẫm chân một cái, Viên Hi đuổi theo, kéo Viên Thượng lại trịnh trọng nói: “Tam đệ, ngươi thật sự không đi không được?”
Viên Thượng quay đầu liếc nhìn Viên Hi, hận rèn sắt không thành thép nói: “Nhị cam tình thế bây giờ không đi chính là ngồi chờ chết…”
“Được, vậy ngươi lên xe ngựa của ta, ta cùng ngươi đi gặp phụ thân!”
“Giá!”
Không lâu sau, một cỗ song mã chiến xa từ trong trại của Viên Thượng lấy tốc độ cực nhanh chạy tới vị trí trung quân soái trướng của Viên Thiệu.
Trên chiến xa, một bên là Viên Hi chau mày ngồi nghiêm chỉnh, bên kia là Viên Thượng mặt mày trắng bệch, do không quen xe ngựa xóc nảy nên hắn lúc này vô cùng khó chịu.
Trung quân soái trướng của Viên Thiệu cách trại của Viên Thượng khoảng năm dặm, ở nơi sâu nhất trong doanh trại Viên quân. Bốn phía Đông Tây Nam Bắc được bảo vệ kín kẽ nước chảy không lọt. Ngay cả chiến xa của Viên Hi cũng phải bị lính tuần tra kiểm tra vài lần.
Trên đường tới soái trướng, nội tâm Viên Thượng cũng thoáng chấn kinh.
Trại liền trại, doanh liền doanh, trăm bước một trạm canh, xung quanh mười dặm đều có lính gác tay nắm trưởng mâu.
Bên trong doanh trướng có quân sĩ cưỡi ngựa liên tục tuần tra, khí thế ngất trời.
Đây chính là quân sĩ dưới trướng Viên Thiệu, ngang dọc tứ châu, là căn cơ cường đại để Hà Bắc kiêu hùng nam hạ giành trung nguyên.
Từ Nghiệp thành đến Ký châu, Hà Bắc rồi đến bắc địa Ô Hoàn, cơ nghiệp này đều là do một tay Viên Thiệu tạo nên, hơn nữa còn trở nên hoàn toàn vững chắc.
Dù trong lịch sử Viên Thiệu là kẻ thất bại nhưng thấy một cảnh này phải công nhận Viên Thiệu hắn lúc này vô cùng cường đại, huy hoàng, vinh quang.
Bộ dáng quân sĩ thế này, ai có tư cách nói Viên Thiệu hắn không phải một đời kiêu hùng?
Viên Thiệu tâm tình tán thưởng quân sĩ Viên Thiệu cường đại. Nhưng đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một vấn đề….
Có thể đánh bại đội quân như thế này thì tên Tào Tháo kia đáng sợ tới mức nào…
Viên Thượng đang nhập tâm suy nghĩ thì âm thanh xa phu kéo hắn trở lại với thực tại: “Nhị công tử, tam công tử! Phía trước là trung quân soái trướng của chủ công, kính xin hai vị công tử xuống xe đi bộ.”
Viên Hi nhảy xuống xe trước, quay đầu nói : “Tam đệ, phía trước là soái trướng, không thể đi xe vào. Ngươi phải chịu khó đi bộ đoạn đường này, để nhị ca giúp ngươi.”
“Không cần phải vậy, ta chưa yếu tới mức đi bộ một đoạn này cũng không nổi..”
Lời chưa nói hết, Viên Thượng mới bước xuống xe ngựa chân đã loạng choạng, suýt nữa té ngất.
Mẹ nó! Lửa đã thiêu tới mông rồi mà hết lần này tới lần khác hắn lại mang bộ dáng yếu ớt nhiễm phong hàn.
Đây là thương đế muốn chơi hắn chết a!
Viên Thượng quyết định không sinh cường nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là gặp được Viên Thiệu.
“Nhị ca, vẫn là ngươi dìu ta vào đi thôi. Thân thể ta đang rất yếu, làm phiền huynh trưởng nhẹ nhàng chút, tiểu đệ cảm kích vô cùng.”
Viên Hi “….”
Viên thị trung quân soái trướng.
Soái trướng diện tích lớn bằng một căn phòng lớn, lớn hơn vài ba lần so với lều vải bình thường.
Bốn góc soái trướng để bốn cái chậu than bằng đồng, bên trong than cháy rực đỏ. Ở giữa là một cái án thư, trên mặt án thư phủ một tấm gấm vóc Hồng Miên sạch sẽ. Từ trong đỉnh hương tỏa ra làn khói xanh mịt mờ. Tất cả cho thấy chủ nhân soái trướng là một người vô cùng chú trọng lễ nghi.
Ngồi sau án thư một người thân mang kim giáp, khoác hồng bào, đầu đội mũ quan, dưới cằm râu dài nửa thước chỉnh tề, thân thể ưỡn thẳng không hề có bộ dáng giống như người tuổi gần năm mươi, đôi mắt sáng như sao trời cực kỳ có thần, có thể nói là tướng mạo đường đường, cực kỳ oai hùng.
Không cần đoán cũng biết người này là Hà Bắc chi hùng, người đứng đầu thiên hạ hiện nay, Viên Thiệu.
Viên Thiệu quét ánh mắt nhìn toàn bộ quần thần đang đứng hai bên trong soái trướng, ánh mắt thể hiện mấy phần buồn bực cùng không cam lòng.
“Chư vị.”
Viên Thiệu trầm mặc một hồi sau đó chậm rãi mở miệng nói, hai bên văn võ cả người rùng mình, làm bộ dáng khiêm tốn khom người, cẩn thận lắng nghe.
“Dựa vào tin tức thám tử, Hứa Du trong đem hôm trước đã thoát ra đại doanh ta, suốt đem kiên trì chạy về hướng nam, tung tích vô cùng quỷ dị. Ta luân phiên phái ra thám báo liên tục điều tra nhưng kẻ này giả dối, rất giỏi ẩn nấp, đến này đã không còn tung tích. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ sợ Hứa Du bây giờ đã hàng Tào. Ngươi này theo ta nhiều năm, biết rõ thực hư quân ta, lần này theo Tào A Man tất có mưu đồ. Mọi người có ai có thượng sách gì không?”
Nghe xong lời này, mọi người ở đây người thì vuốt râu, người thi nhíu mày, còn không cũng là mặt ủ mày chau, hiển nhiên đối với việc Hứa Du đầu hàng địch khá là đau đầu.
Cái này cũng khó trách, hai quân giao chiến nếu như có ngươi biết rõ phe ta lại nương nhờ địch doanh sẽ gây ảnh hưởng gấp gáp. Hứa Du ngươi đi không cần gấp gáp nhưng bên trong đại doanh Viên Thiệu chỉ sợ phải định đoạt hết thảy phòng ngự cùng sách lược tiến công, tiêu hào vật lực, tài lực, nhân lực. Chuyện như vậy không phải đôi lời hiến kế liền dễ dàng giải quyết.
“Chủ công, Hứa Du biết rõ hư thực quân ta, nếu như quả thực đầu Tào sẽ là họa rất lớn. Việc khẩn cấp trước mắt là phải đem cự mã, cung nỏ, trạm gác, doanh trại bố trí lại toàn bộ để tránh khỏi Tào quân tập kích.” Người đầu tiên đứng ra là mưu thần Phùng Kỷ.
Viên Thiệu nghe vậy, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Lời Nguyên Đồ rất đúng. Tào A Man gian trá, quỷ kế đa đoan, nếu biết được thực hư quân ta không khỏi nảy sinh mưu đồ, vẫn nên tăng mạnh phòng bị. Người đâu, truyền quân lệnh, lệnh tướng sĩ tam quân thay phiên canh gác suốt đêm, đề phòng Tào quân dạ tập!”
“Chủ công chậm đã!”
Tiếng nói vừa dứt, lại thấy một văn sĩ khuôn mặt thon gầy, xương gò má cực cao ra lời khuyên can: “Chủ công, lời Phùng Nguyên Đồ theo thần tuyệt không thể làm! Chủ công cùng Tào Tháo quen biết nhiều năm, biết rõ gian tặc này gian manh xảo trá, bụng dạ cực sâu, vô cùng đa nghi! Hứa Du bỏ mạnh theo yếu, lấy tính tình Tào Tháo há có thể không nghi ngờ?Làm sao có thể dễ dàng tin tưởng hắn! Lúc này chủ công lại thay đổi toàn bộ bài bố quân doanh thì quả thật dư thừa. Không băng nhân lúc Hứa Du không được Tào tặc tin cậy, lấy quân binh quy mô lớn mãnh công Quan Độ!
Người vừa nói chính là Ký Châu biệt giá Quách Đồ
Viên Thiệu nghe vậy, sừng sỡ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu cẩn trọng nói: “Quách Công Tắc nói như vậy….cũng rất có đạo lý.”
“Chủ công không thể!”
Phùng Kỷ thấy Quách Đồ công nhiên chống đối hắn, tâm trạng nhất thời tức giận, vội la lên: “Chủ công, Quách Đồ xưa nay cổ hủ. Tào tặc là dạng người gì, chẳng lẽ không biết lúc nào cần phải quyết đoán? Huống hồ Hứa Du với hắn cũng có giao tình, sao lại không được trọng dụng? Những lúc thế này tuyệt đối không thể tùy tiện tiến binh, trước cố thủ đại doanh, sau lại chiếm Quan Độ mới là thượng sách!”
Viên Thiệu vừa lấy tay vuốt râu, động tác ngày càng nhanh, vừa gật đầu: “Không sai, Tào A Man cùng ta với Hứa Du đều là bạn cũ, Nguyên Đồ lời này nói trúng yếu điểm…”
Quách Đồ cũng không phải là người gì hiền lành, nghe vậy cười lạnh một tiếng, đáp lại Phùng Kỷ: “Phùng Nguyên Đồ lời này thật giống như lời con nít. Bạn cũ thì thế nào? Hứa Du là hạng người tham tài, thay đổi thất thường, loại tiểu nhân thiên hạ coi thường như vậy dù cho Tào Tháo tài năng không bằng chủ công nhưng cũng là chư hầu một phương thì làm sao có thể trọng dụng? Những lời ấy thật là buồn cười!”
Nghe xong lời này, văn võ trong trướng đều gật đầu. Viên Thiệu thấy thế trong lòng có chút buông lỏng.
Phùng Kỷ thấy lời lẽ Quách Đồ chiếm thế thượng phòng, lập tức mở miệng đáp trả: “Quách Công Tắc, chủ công anh minh sao ngươi dám ở nơi này lắm mồm? Hứa Du tham tài thì thế nào? Ngươi không phải cũng Tào Tháo kia dùng ngươi luôn không để ý xuất thân nhân phẩm, cái gì hàn môn, binh tốt, hàng tướng, phàm có lợi hắn đều sử dụng! Nói chi một người tài như Hứa Du! Huống chi bây giờ đại binh ta áp sát, Tào Tháo làm sao có thể lo lắng nhiều như vậy? Những lời của ngươi thật hoang đường!”
Viên Thiệu nghe vậy bừng tỉnh: “Không sai, Tào A Man dùng người luôn như vậy. Thất phu như Hứa Du cũng chưa chắc không được trong dụng.”
Nói tới đây Viên Thiệu cảm thấy băn khoăn, vỗ bàn một cái, lầm bầm nói: “Hai vị nói đều có đạo lý, quả thật khiến người ta khó lựa chọn nghe theo…”
Quách Đồ nghe vậy cuống lên, mở miệng muốn nói hai câu thì thấy thân binh thủ doanh bước vào, quỳ trước Viên Thiệu nói: “Khởi bẩm chủ công, nhị công tử cùng tam công tử ngoài trướng cầu kiến!”
“Ồ?” Viên Thiệu từ tâm trạng băn khoăn cảnh giác không thể đưa ra lựa chọn liền trở nên vui vẻ, đứng lên nói: “Hiển Phủ con ta tới? Hắn không phải chưa hết bệnh sao? Sao lại chạy tới nơi này, mau, mau chóng kêu con ta tiến vào đây!”
Truyện khác cùng thể loại
536 chương
18 chương
42 chương
20 chương
8 chương
169 chương