Viên gia chi chủ
Chương 13 : Lại dọa hứa chử
Trước doanh trại Ô Sào, Tào quân binh chia hai đường, một đường do Hứa Chử suất lĩnh đối phó Viên Thượng, một đường khác do Trương Liêu, Từ Hoảng, Vu Cấm suất lĩnh Hổ Báo Kỵ tiến lên ngăn cản trùng kích chính diện của Thuần Vu Quỳnh.
Hổ Báo Kỵ là chi kỵ binh dũng mãnh thiện chiến nhất dưới trướng Tào Thào. Nếu chiến đấu trên bình nguyên thì nhìn khắp thiên hạ chỉ có Bắc Bình Bạch Mã Nghĩa Tòng, Tây Lương Thiết Kỵ, Tịnh Châu Lang Kỵ tam đại kỵ quân là có khả năng cùng Hổ Báo Kỵ đánh một trận.
Đáng tiếc đến ngày hôm nay Công Tôn Toản đã vong, Lữ Bố đã chết, Bạch Mã Nghĩa Tòng cùng Tịnh Châu Lang Kỵ đã xóa tên không còn, Tây Lương Thiết Kỵ thì thủ ngoài biên giới, không nhập trung thổ. Thiên hạ hôm nay không còn chi kỵ binh nào có thể sánh ngang với Hổ Báo Kỵ.
Mắt thấy Thuần Vu Quỳnh suất lĩnh kỵ binh lao tới, khóe miệng Trương Liêu mỉm cười lộ vẻ lạnh lẽo.
“Tướng sĩ Hổ Báo Doanh – Tấn công!”
Tiếng Trương Liêu vừa dứt, âm thanh rung trời lập tức vang vọng, hổ báo tinh nhuệ nhanh chóng phóng ngựa đi ra. Từ Hoảng tay vung đại phủ suất lĩnh bộ hạ nhắm hướng kỵ binh Thuần Vu Quỳnh liều chết xung phong.
Thuần Vu Quỳnh thấy Tào quân phát động tấn công, hắn ngửa đầu hét dài một tiếng, lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, bọn chó Duyện Châu này muốn giẫm lên đầu chúng ta! Thật là không biết tự lượng sức mình! Bọn hắn muốn cùng hổ lang thiên binh Hà Bắc chúng ta tranh phong quả thực ngu xuẩn! Các huynh đệ theo bổn tướng giết hết lũ chó Duyện Châu, giẫm đạp Tào kỳ---SÁT!”
Theo lời hô của Thuần Vu Quỳnh, kỵ binh Viên quân dũng mãnh tăng tốc.
Nơi đó chốc lát âm thanh vũ khí va chạm vang khắp Ô Sào, ánh đao thương chói mắt lạnh lùng chém vào da thịt quân sĩ, tiếng chiến mã cùng tiếng người ồn ào một chốn.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi ầm í, tiếng sắt thép chém vào người, tựa như là dàn nhạc của tử thần đang chơi một vũ khúc tử vong khổng lồ, không ai có thể thoát ra.
Đáng tiếc, tuy sĩ khí Viên quân không kém nhưng trước mặt tinh nhuệ Hổ Báo Kỵ chiến lực quả thực không đang nhắc tới. Thực lực hai chi kỵ binh chênh lệch cực lớn. Chỉ cần hai ba lần giao tranh, Hổ Báo Kỵ đã xé toạc đội hình Viên quân, khiến Viên quân không thể ngăn cản, xông lênh tựa như thủy triều.
Thuần Vu Quỳnh không thể nào ngờ chiến lực kỵ binh Tào quân lại mạnh đến thế, vậy mà khiến kỵ binh bên mình dễ dàng sụp đổ.
Thuần Vu Quỳnh tuy mê rượu, trí lực có hạn nhưng trên chiến trường hắn lại là một người không dễ đầu hàng. Hắn lập tức làm gương cho binh sĩ, cưỡi ngựa lao lên trước, dựa vào chiến đao trong tay hi vọng dùng một phần lực lượng của mình đễ cứu vãn tình thế.
“Nhận lấy cái chết!”
Từ phía sau Hổ Báo kỵ binh vang lên tiếng thét của Thuần Vu Quỳnh. Một tên Hổ Báo kỵ không sợ lao tới liền bị Thuần Vu Quỳnh một đạo chém đôi. Thân thể hắn đầy máu nhưng chiến mã hắn lại khồng hề giảm tốc độ, lao vào trong Viên quân khiến một đám kỵ binh Viên quân hoảng sợ tản ra.
“Không cho phép lui, đều lao lên cho lão tử!”
Thuần Vu Quỳnh sát tỉnh nổi lên, liên tục chém bay hai tên Hổ Báo Kỵ. Tiếc rằng hắn chung quy chỉ là sức lực của một người, không thể cứu vãn tình thế sụp đổ. Hắn chỉ đang cố hết sức chém giết, hi vọng kéo dài chiến cục.
Chỉ là một đám mãnh tướng Tào quân há có thể để Thuần Vu Quỳnh toại nguyện.
Trong loạn quân, Thuần Vu Quỳnh tay năm tay mười xung phong liều chết. Một thành phá sơn đao vung vẩy uy mãnh, không ít sĩ tốt Tào quân bị thương dưới đao của hắn.
Bỗng hắn chợt nghe tiếng vó ngựa, sau đó một thành phá sơn phủ đập hướng đầu hắn, thế tựa thái sơn áp đỉnh, hết sức dọa người.
Thuần Vu Quỳnh hoảng hốt vội đưa đao ngăn cản.
Một tiếng vang thật lớn, Thuần Vu Quỳnh cảm thấy hai tay run lên, một cổ cảm giác đau đớn muốn ngất ập lên não làm hắn mém nữa ngã quỵ.
Đao búa tách ra Thuần Vu Quỳnh vừa định tung chiêu phản kích nhưng không nghe đại phủ đối phương đột nhiên bổ ngang, nhắm tới bên hông hắn.
Thuần Vu Quỳnh bất đắc dĩ phải dựng thẳng đao ngăn cản. Lại một tiếng trầm đục vang lên, một búa quét ngang này khiến hắn thiếu chút nữa ngã ngựa.
Trình độ võ nghệ đối phương nằm ngoài dự đoán của Thuần Vu Quỳnh. Tay thu lại hoành đao giơ trước ngực, Thuần Vu Quỳnh kinh ngạc nhìn đối phương, thở hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ngoài vẻ mặt hờ hững hắn cũng chỉ nhận được hai chữ lạnh nhạt.
“Từ Hoảng!” Lời vừa dứt, đại phủ lại bổ xuống.
Thuần Vu Quỳnh trấn định lại tinh thần, cùng Từ Hoảng chiến hơn mười hiệp nhưng càng về sau càng hung hiểm, nhiều lúc thiếu chút đã rơi xuống ngựa.
Thuần Vu Quỳnh biết rõ võ nghệ đối phương hơn xa mình, rơi vào đường cùng chỉ có thể ngưng giao thủ với Từ Hoảng, thúc ngựa chạy trốn.
Chủ tướng địch bỏ chạy, Tào quân thừa thế công kích, Hổ Báo Kỵ mãnh mẽ xông lên đánh thẳng tới Ô Sào. Tiến vào Ô Sào Tào quân không hỏi việc khắc tản ra bốn phía phóng hỏa.
Viên quân lúc trước đốt lương thực là giả, Tào quân lần này vào lại là đốt thật. Thế lửa hừng hực khiến bầu trời đêm lại sáng tựa ban ngày, hết sức gây chú ý.
Ở trên núi, Quách Viện thấy Ô Sào bị đốt thì vô cùng hoảng hốt, nói với Viên Thượng: “Tam công tử, đại sự không ổn! Tào quân đã giết tới Ô Sào phóng hỏa đốt lương rồi!”
Viên Thượng nghe vậy cả kinh, quay đầu nhìn về phương hương Ô Sào. Một hồi sau thì thở dài, lắc đầu nói: “Đốt thì đốt a. Những gì nên làm chúng ta cũng đã làm rồi, nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị rồi. Dưới trướng của ta chỉ có 2000 sĩ tốt đã có thể đánh tới bộ dạng này đã tốt lắm rồi. Về phần Ô Sào biến thành dạng gì thì phải xem đại quân bên phía phụ thần khi nào chạy tới thôi..”
Lời chưa nói xong đã nghe cách đó không xa từ trong nói vang lên một tiếng rống rung trời, thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ Viên Thương.
“Tiểu súc sinh trên núi đừng chạy! Xem ta giết ngươi!”
Viên Thượng ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, thấy Hứa Chủ tay cầm đầu hổ 60 cân đi bộ lên núi đánh thẳng tới hương Viên Thượng. Sĩ tốt Viên quân ngăn cản bị hắn giết đến người ngựa ngã đổ, không ai đỡ được hắn quá ba chiêu.
Đối phương rõ ràng vì mình mã đến, mà phe minh lại không ai có thể ngăn cản. Viên Thượng không khỏi đổ mồ hôi, nói : “Hảo hán dừng bước, xin đừng xúc động như vậy. Giữa hai ta liệu có hiểu làm gì ?”
Hứa Chử lại chém bay một tên Viên binh, nghiến răng hung hãn nói : “Hiểu lầm cái rắm! Tiểu tử thối ngươi không phải mới mắng gia gia ngươi sao? Giờ hối hạn đã muộn! Tối nay ngươi phải chết!”
Viên Thượng nhượng mày: “Ta chỉ tùy tiện nói hai câu đó thôi, đáng cho ngươi xúc động vậy sao? Lòng dạ không khỏi có chút hẹp hòi?”
Hứa Chử lại vung đại đao đẩy lui hai tên sĩ tốt: “Ít nói nhảm, lão tử không muốn phí lời với ngươi! Hôm nay để ngươi chết cũng minh bạch ta cũng nói cho ngươi biết, gia gia ngươi họ Hứa tên Chử, tự Trọng Khang. Hôm nay gia gia ngươi muốn mạng ngươi!”
“Hứa Chử?!!!” Viên Thượng nghe vậy lắp bắp knh hại. Hổ Si Hứa Chử giữa Tào quân lấy vũ dũng xưng hùng….Ta sao lại rước lấy hắn chứ?
Quách Viện thấy Hứa Chử một người một đao đánh tới như chốn không người trong lòng lập tức cảm thấy nặng nề, hắn bèn hô lớn: “Ngươi đâu, mau ngăn trở tướng địch, bảo hộ Tam công tử!”
Lời nói vừa dứt, thị vệ hai bên nha nhao chạy tới tiến lên ngăn cản.
Hứa Chử cười lạnh một tiếng, dưới chân bộ pháp không ngừng, lấy một địch trăm, một thanh đầu hổ chiến đao uy vũ ngang dọc, nhất thời xung quanh không ai dám tới gần.
Mắt thấy Hứa Chử vạn phu vô địch, Viên Thương lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Tình huống thế nào? Quân ta nhiều người như vậy lại không thể cản một mình hắn…”
Hứa Chử càng ngày càng ép lại gần, Quách Viện cùng đổ mồ hôi lạnh, nói: “Bẩm Tam công tử, Hứa Chử người này ta cũng từng nghe qua. Nghe nói người này được Tào Tháo đề bạt, vũ lực hơn người, được xưng Hổ Si, nếu chỉ xét vũ lực thì hắn là đệ nhất trong Tào quân.”
Viên Thượng gật đầu : “Tên này dũng mãnh như vậy thì ta với ngươi không thể dùng sức mà chiến, phải dùng kế. Người đầu, đem cung tiễn của bản công tử đến!”
Quách Viện nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên nhìn Viên Thượng: “Công tử ngài muốn bắn lén hắn?”
Viên Thượng nhẹ gật đầu, kề sát tai Quách Viện nhỏ giọng nói với hắn vài câu.
Nghe xong sắc mặt Quách Viện có chút tái đi.
“Tam công tử,...chiêu này của ngài…..có phải hay không….có chút quá xấu xa…?”
Viên Thượng hung hăng đấm Quách Viện một quyền: “Nói lời dữ thừa! Cái gì gọi là xấu xa, ta nói cái này là binh bất yếm trá! Ít nói nhảm, nhanh theo lời ta mà xử lý!”
“…..Vâng…..”
Giờ phút này Hứa Chử đã sát tính nổi lên. Khi hắn vung đao tiến tới cách Viên Thượng 50 bước, thấy tên tiểu tử thối kia ngay trước mặt hắn hưng phấn hai mắt đỏ bừng, tay cầm chiến dao chỉ muốn chém trên ngươi tên tiểu tử kia một đao.
50 bước…40 bước…30 bước….
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, thình lình Quách Viện vẻ mặt nghiêm túc hô lớn xuống dưới núi: “Huynh đệ mai phục dưới núi nghe đây, thống lĩnh hộ vệ của Tào tặc Hứa Chử đã bị chúng ta dụ lên núi, bên phía Tào Tháo đã không còn ai bảo vệ. Các ngươi mau mau xuất kích, nhanh chóng đánh chết Tào tặc!!”
Tiếng hô này tựa như tiếng sao bên tai Hứa Chử.
Thần kinh con người có một vài tiềm thức, đôi khi dù biết là giải dối nhưng khi chợt nghe tin dữ thì tinh thần cũng sẽ mê mang một khoảng thời gian. Huống chi tình huống hiện giờ Hứa Chử lại không có thời gian xem xét lời của Quách Viện là thật hay giả.
Chợt nghe dưới núi có phục binh hành thích, Hứa Chử dựa vào bản năng cơ thể vô ý thức xoay người nhìn tình huống Tào Tháo dưới núi.
Chính vào thời khắc mấu chốt này, Viên Thượng đã giương cung cài tên, nhắm chuẩn Hứa Chử đang quay lưng.
“Con lợn chết tiết! Muốn giết ta à, ngươi còn non lắm. Xem thần tiễn!”
“Vèo!!”
“Ah~~~~!”
Truyện khác cùng thể loại
532 chương
172 chương
209 chương
40 chương
303 chương