Viện Điều Dưỡng Đồng Xanh FULL
Chương 8
Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 6
***
Mãi đến khi rời khỏi đó, tôi mới chú ý tới sự khác biệt giữa anh ta và những người khác.
Khu nhà ở của anh ta không phải khu của Kapo mà là nơi ở của quân SS, cho nên mới sạch sẽ, tươm tất như vậy.
Mà những Kapo ở trong những cái lều ở ngoài.
Một tên Nazi mặc quân phục đi ngang qua tôi, nhưng hắn chỉ liếc tôi một cái rồi đi.
Vào bữa sáng tôi nhận được một bát súp và một cây xúc xích nướng.
Tôi lặng lẽ đẩy bát súp cho Schulz, sau đó đặt xúc xích vào đĩa cậu ta.
Rehau còn đang phân phát đồ ăn, khi tôi đi ngang qua anh ta, Rehau nở một nụ cười rạng rỡ như là ánh năng lọt qua tầng trời xám xịt với tôi.
Anh ta có hài lòng với sự phục vụ của tôi tối qua không?
"Benoît?" Schulz nhìn tôi một cách khó hiểu.
"Cho cậu đó." Tôi nói, sau đó lén đưa bình aspirin cho cậu ta dưới gầm bàn: "Cậu cần những thứ này."
"Tôi phải cám ơn anh thế nào đây, người bạn của tôi..."
"Ăn thật nhiều, cố gắng sống sót."
Một tín điều mà một kẻ lêu lổng như tôi luôn luôn tuân theo.
Dù cho cuộc sống khó khăn cỡ nào, tôi cũng có thể sống sót như một con chuột cống.
Tôi biết mình không có tư cách gì để khuyên Schulz kiên cường sống tiếp sau khi cậu ta đã trải qua nhiều biến cố như thế, cậu ta khác với tôi, có lẽ cái chết là một cách giải thoát cho Schulz, cậu ta không nên chịu tra tấn trong trại tập trung tối tăm không thấy ánh mặt trời này.
Cậu ta siết chặt cái bình trong tay.
Hôm nay Lukasz không ngồi đối diện tôi.
Tôi quan sát xung quanh, phát hiện cậu ta hoàn toàn không tới ăn sáng.
"Lukasz đâu?" Tôi hỏi Schulz.
Bỗng nhiên cả người cậu ta run rẩy.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"
"Tối hôm qua cậu ta mới trở lại doanh trại thì bị một bác sĩ bắt đi, người đó nói muốn "khử trùng" cho cậu ta..." Giọng Schulz đứt quãng, đồng thời cậu ta run rẩy dữ dội hơn nữa: "Sáng sớm hôm nay, có người...!phát hiện xác của cậu ta...!bên ngoài phòng điều trị...!Cậu ta bị người ta tiêm một ống xăng đầy..."
Trái tim của tôi như bị siết chặt, giọng của tôi kẹt lại trong cổ họng không thể phát ra.
Lukasz, cậu trai Ba Lan xinh đẹp, 17 tuổi, hôm qua còn đang nói chuyện với tôi, thế mà hôm nay cậu ta đã trở thành một cái xác lạnh băng.
"Tôi nghe nói ngoại trừ tên đầu bếp kia, cậu ta còn đang phục vụ tên bác sĩ..." Schulz túm tay tôi đặt trên bàn: "Hai người đó ghen tuông nên mới giết chết Lukasz...!Benoît, tôi rất sợ.
Tối hôm qua anh không trở về, bữa sáng hôm nay lại nhiều như thế, anh cũng đi phục vụ những người đó sao?"
"Đúng vậy." Tôi thành thật trả lời.
"Vì tôi ư?"
"Không hoàn toàn là vậy."
"Bạn tốt của tôi, xin anh đừng làm vậy vì tôi.
Tôi không muốn anh giống như Lukasz..."
Rehau sẽ làm chuyện đó với tôi sao? Tôi không tin nụ cười ấm áp và những lời quan tâm của anh ta là dối trá.
"Tôi rất ổn, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu." Tôi nắm tay cậu ta.
Sau bữa sáng, chúng tôi lại bị kéo đến mỏ đá làm việc.
Một số tù nhân được chia nhiệm vụ khác, đó là lục soát những quả bom bị thả xuống nhưng chưa nổ.
Họ cũng giống như những người trên bảng danh sách tử thần, một khi đi thì không thể nào quay về.
Tôi không ngờ Rehau cũng đến mỏ đá cùng chúng tôi, chẳng lẽ anh ta không phải chỉ là một đầu bếp thôi sao? Tôi vẫn được chia cho việc khiêng đá nhẹ nhàng nhất.
"Cậu có thể không làm những việc này." Rehau tìm tới tôi và nói: "Xin lỗi, tôi còn chưa biết tên của cậu."
"Benoît." Tôi vừa khiêng đá vừa trả lời, sau đó hỏi, "Có thể cho người bạn Schulz của tôi nghỉ ngơi một lát không? Tôi có thể làm thay phần việc của cậu ta."
Rehau đồng ý với tôi, lượng công việc của Schulz giảm đi rất nhiều.
Giữa trưa, những đốc công kia lại định chơi trò xe đẩy, Rehau tới nói chuyện vài câu với họ, sau đó họ chửi vài câu rồi giải tán.
Rehau rốt cuộc là ai? Vì sao những đốc công kia sợ anh ta đến vậy? Anh ta thật sự chỉ là một đầu bếp thôi sao?
Nảy sinh tình cảm trong trại tập trung là một hành động rất ngu ngốc, giao lưu lén lút thì thịnh hành hơn, tôi từng tận mắt nhìn thấy một đôi người yêu, họ chắc chắn là người yêu, nhưng mỗi ngày chỉ có thể đưa lưng về phía cửa sổ hạ giọng nói vài câu, còn phải thỉnh thoảng để ý tình hình xung quanh.
Tôi và Schulz cũng chỉ có thể nói vài câu trong bữa sáng, phần lớn thời gian còn lại, chúng tôi đều im lặng không nói năng, đặt bản thân torng sự yên tĩnh và cô đơn, giống như một hồn ma đi trong đêm tối, một cái bóng chuyển động.
Vào bữa tối, tôi vẫn đưa bát súp và bánh mì cho Schulz.
Không chỉ vậy, Rehau còn đích thân cho tôi một số thức ăn, đồng thời giảm bớt công việc của tôi và Schulz.
Người của phòng bí thư vẫn mang đến bảng danh sách tử thần, nhưng trên đó không có tên của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này có nghĩa tôi có thể sống đến ngày mai.
Sau khi hoàn tất lao động buổi tối, chúng tôi xếp hàng trở lại doanh trại để chuẩn bị ngủ.
Trên đầu chúng tôi vang lên giọng của mấy binh sĩ quân SS, sau đó là tiếng súng bắn liên tiếp.
Chúng tôi đều rất sợ tiếng động này, bởi vì ngày nào họ cũng sẽ dùng cách này xử lý một số người.
Nhưng đêm nay tiếng súng vang lên từ trên tháp canh, chỗ xả súng là lưới sắt biên giới trại tập trung.
Hai tù nhân chính trị mang tam giác đỏ đang cố gắng vượt qua lưới sắt để bỏ chạy.
Sau lưng áo họ có vẽ những vòng tròn đỏ trắng đan xen nhau, đây là những hình vẽ dành cho trường hợp tù nhân chạy trốn để tiện các binh sĩ xả súng.
Nhưng tôi nhìn một cái là nhận ra đó là hai tên tù nhân đã cưỡng bức Schulz.
Tiếng súng của binh sĩ quân SS không hề ngừng lại, thế mà hai tên đó đều tránh được hết.
"Scheiße!" Tôi nghe một người trong số đó mắng to, sau đó người kia bỏ súng xuống, quay ra sau gọi to tên một người.
(Scheiße = fuck, shit,...)
"Schießen Sie, Leo!" (Bắn đi, Leo!)
Rehau.
Người kia đang gọi tên Rehau.
Sau đó hình bóng Rehau xuất hiện trên tháp canh, anh ta nhận lấy một cây súng bắn tỉa của binh sĩ quân SS, gần như nhắm chuẩn trong nháy mắt, một tiếng súng dứt khoát vang lên, một tù nhân rớt xuống khỏi lưới sắt, không đến một giây sau, một người khác cũng rớt xuống, vòng tròn trắng phía sau áo bị máu tươi nhuộm đỏ trong chốc lát.
Có lẽ là ở quá gần, có lẽ là quá mức chấn động, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng súng bắn lần hai.
Đám binh sĩ trên tháp canh vỗ tay reo hò, không ngừng nói "Sehr gut", nhưng bóng dáng Rehau đã biến mất.
(Sehr gut = hay lắm)
Rehau...!Rốt cuộc anh ta là ai?
Sau đó tôi mang theo thắc mắc đi đến phòng của Rehau.
Khi đi vào khu nhà ở, tôi cảm thấy rợn tóc gáy, thế mà tôi bắt đầu sợ hãi.
Căn phòng cuối hành lang vẫn khép hờ, một thau nước trong đặt trước mặt tôi khi tôi vào phòng.
"Em lau chùi đi, trên người cậu toàn là đất cát." Anh ta ngồi bên mép giường và nói.
Lần này, tôi không chút lo lắng cởi áo sơ mi, để lộ hoàn toàn vết sẹo dữ tợn sau lưng cho anh ta thấy.
Lau cơ thể xong, tôi hỏi tối nay anh ta cần phục vụ không.
Giọng của tôi hơi run run.
Anh ta từ chối tôi: "Đêm nay chúng ta tâm sự, tôi nghĩ em cũng mệt mỏi rồi."
"Anh chỉ cần một đối tượng tâm sự thôi ư?" Tôi hỏi anh ta, trong đầu lại nghĩ đến cảnh anh ta ngắm bắn lúc nãy.
Rehau cười cười, mái tóc màu vàng nhạt biến thành màu quýt ấm áp dưới ánh nến: "Em nói đúng rồi."
Anh ta lùi vào giữa giường: "Ngồi bên cạnh tôi đi, Benoît.".
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
89 chương
28 chương
115 chương