Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London. Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh. Editor: Aminta. Chương 19 *** Sau khi người Hà Lan chết, tổ trưởng tổ lao động của tôi đổi rất nhiều người, mới nhất là một người Ba Lan tuy lùn nhưng rất cường tráng. Tôi vẫn làm công việc đếm linh kiện điện tử, đã một tháng trôi qua kể từ cuộc bạo động phản kháng, phiền phức rốt cuộc tìm đến tôi. Lúc đó tôi đang ngồi trên một cái rương, định nhặt lên một cái điện trở nhỏ tôi bất cẩn làm rơi xuống đất. Một đôi giày da giẫm trên tay tôi. Tôi không la lên mà lễ phép ngẩng đầu, nói với hắn: "Thưa ngài, ngài giẫm lên tay tôi rồi." Tên Ba Lan đó không nhấc chân lên, trái lại còn nghiến mạnh: "Tao ghét nhất là lũ đĩ đực lười biếng như tụi bây!" Chuyện tôi là người đồng tính không phải là bí mật trong tổ lao động, tôi cũng đã nghe thấy nhiều cách gọi khó nghe hơn, cho nên tôi cũng không để trong lòng. "Tôi sẽ làm việc thật tốt." Tôi cúi đầu nhìn đôi giày da của hắn, chỉ hi vọng hắn nhanh chóng buông tha tay của tôi. Sau cùng hắn đạp mạnh một cái cho hả giận, tôi nghe thấy tiếng "rắc" nhỏ vang lên, sau đó hắn mới hài lòng rời đi. Mồ hôi lạnh làm ướt áo sơ mi, tôi giơ bàn tay trái bị hắn giẫm, nó đã hoàn toàn sưng lên, hơn nữa chẳng cử động được. Tôi nhìn xung quanh, không ai để ý đến tôi cả, cơn giận của tên Ba Lan đó vô lý vô cớ, đương nhiên tôi cũng không thể trông mong sự quan tâm của các tù nhân chung tổ. Tôi đứng dậy định đi đến phòng y tế tìm Behaim, nếu như mất sức lao động của cái tay, tôi sẽ chết nhanh hơn. "Mày định đi đâu?" Giọng tên Ba Lan vang lên sau lưng tôi: "Quay lại làm việc cho tao!" "Hình như tay trái của tôi không thể động đậy nữa, tôi muốn đi tìm bác sĩ." Tôi kiên nhẫn giải thích, "Nếu không có tay trái, hiệu suất làm việc của tôi sẽ giảm." "Lũ đĩ đực lười biếng tụi bây không biết báo cáo với tổ trưởng à?" Tôi cúi đầu nhìn hắn, hắn thực sự không cao lớn lắm, chỉ cao đến ngực tôi thôi, hơn nữa còn xấu xí. "Xin lỗi, tay của tôi đau quá." Một giây sau, cây gậy trong tay hắn lập tức đánh vào bụng tôi. Tôi ôm bụng ngã xuống, hắn lại đánh một gậy lên đầu tôi, lần này đầu óc tôi xây xẩm, tôi nheo mắt lại nhìn xung quanh nhà kho, vẫn không ai nói chuyện giúp tôi, Alexei cũng không ở nhà kho này. Từng gậy trút xuống lưng và thân trước của tôi như mưa, tôi chỉ có thể lấy tay bảo vệ đầu, mặc cho tên Ba Lan lùn hành hung. Hắn nhanh chóng đánh mệt mỏi, sau cùng hắn đạp tôi một cái rồi thả tôi ra ngoài tìm bác sĩ. Rất nhiều người ở đây dù bị bệnh cũng sẽ không đến phòng y tế, bởi vì đến chỗ bác sĩ thì chỉ chết nhanh hơn thôi. Nhưng tôi quen Behaim, gã sẽ bố thí giúp đỡ cho tôi, không để tôi chết. Tôi lảo đảo chạy tới phòng y tế, nhẹ nhàng gõ cửa một cái. "Vào đi." Tôi mở cửa ra, trong phòng y tế không có những người khác, Behaim ngẩng đầu: "Cậu sao vậy? Vết bầm trên mặt là sao?" "Gặp chút chuyện thôi." Tôi nói với gã và định nở nụ cười, nhưng mặt tôi vừa nóng vừa đau: "Bị tổ trưởng đánh một trận. Mà hình như tay tôi bị đạp gãy rồi." Gã bảo tôi đặt tay lên bản và kiểm tra một chút: "Là nứt xương. Tôi chỉ có thể nẹp cố định cho cậu thôi." Nẹp xong, tay trái của tôi đã được băng lại như người máy. "Cảm ơn." Tôi cảm ơn gã, đột nhiên tôi để ý thấy máy điện tín trên bàn, thế là tôi hỏi: "Có tin của tiền tuyến không?" "Cậu quan tâm việc này à?" Gã hỏi. "Tôi chỉ hỏi một chút thôi." Tôi nói: "Đến bây giờ số phận của tôi cũng không nằm trong tay tôi, phe thắng chiến tranh là ai tôi cũng không quan tâm." Tôi chỉ muốn biết tin tức liên quan tới Rehau, dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được. "Tình hình không tốt lắm." Behaim nói thẳng, "Nhất là mặt trận phía Đông, thương vong rất nặng, các bác sĩ của trại tập trung cũng khẩn cấp bị điều đến đó." Rehau có khỏe không? Liệu anh ấy có nằm trong số thương binh không? "Tháng sau tôi cũng sẽ đến tiền tuyến để trợ giúp." Một cơn rùng mình bất chợt chạy dọc sống lưng tôi, Behaim phải đi rồi, tôi phải một mình đối mặt với cuộc kiểm tra sức khỏe của bác sĩ Mengele ư? Tôi sẽ bị đưa đến lò đốt xác hoặc phòng hơi ngạt chăng? "Benoît, cậu vẫn luôn cố gắng." Có lẽ là phát hiện sắc mặt tôi cực kỳ tái nhợt, gã lại nói: "Đừng để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển." "Thật là kỳ lạ, thế mà tôi lại mãnh liệt hi vọng một người sống sót đến như thế." Tôi rời khỏi phòng y tế. "Chiến tranh sắp kết thúc rồi." Ngay khi tôi mở cửa, Behaim nói: "Chúng tôi sẽ thất bại thảm hại." Chiến tranh sắp kết thúc rồi sao? Vì sao tôi hoàn toàn không cảm thấy điều đó ở đây? Ngoại trừ hoàn cảnh sinh hoạt dơ bẩn tuyệt vọng ra, tôi chẳng còn cảm nhận được gì khác, mùi khói lửa chiến tranh dường như cách tôi rất xa. Tôi lê bước chân mệt mỏi trở lại nhà kho, tổ trưởng người Ba Lan đã không còn ở đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm, dùng tay phải hoàn thành công việc còn lại. Vào buổi tối thứ hai, đúng giờ tôi và Carl đã hẹn gặp mặt. Alexei và giám ngục đi hút thuốc, tôi và Carl nói chuyện cách lưới sắt. Carl phát hiện vết thương trên mặt và tay trái bị nẹp của tôi ngay lập tức. "Chuyện này là sao, Ella?" Ngón tay của cậu ấy luồn qua lưới sắt, vuốt ve vết bầm khóe miệng của tôi. Tôi nhếch miệng "A" một tiếng, cậu ấy nhanh chóng rút tay lại: "Hôm nay em...!đến nhà kho linh kiện điện tử tìm anh, họ nói anh tới phòng y tế, em rất lo lắng cho anh." "Anh vấp phải linh kiện nên bị ngã thôi." Tôi nói dối. "Họ nói đốc công đánh anh." Giọng Carl bỗng nhiên trở nên trầm: "Hắn tên gì?" "Đừng gây phiền phức, Carl." Tôi nói: "Tuy em được quân đội bảo vệ, nhưng không tuân thủ quy tắc của nơi này thì cũng sẽ không khá hơn đâu." "Ella, anh..." "Anh không sao." Tôi dùng ngón tay xoa nhẹ vết thương ở khóe miệng: "Em nói hôm nay em tới tìm anh, có chuyện gì vậy?" "Đồ tiếp tế của Hội Chữ Thập Đỏ đến rồi, em được phát một cái lạp xưởng và bánh mì, em muốn mang cho anh ăn." Carl lấy ra một ổ bánh mì từ trong ngực: "Nhưng anh không ở nên em đưa lạp xưởng cho một anh chàng Do Thái." "Em làm rất đúng, Carl, họ rất đáng thương..." "Anh ta yếu đến mức gần như đứng không vững, sắp đói đến bất tỉnh, em đưa lạp xưởng cho anh ta, anh ta lảo đảo liên tục cám ơn em, anh ta nói tên anh ta là Simon, đã bốn ngày không được ăn. Sau đó anh ta cho em cái này." Carl đưa tay qua lưới sắt, tôi nhìn thấy một cái nhẫn bạc trên ngón giữa tay trái của cậu ấy: "Em nói em không nhận, nhưng anh ta khăng khăng đưa cho em. Simon nói nếu em không lấy thì cũng bị Nazi tịch thu trong lần lục soát sau thôi." Cậu ấy tháo nhẫn ra và nắm tay phải của tôi: "Cho anh đó." "Anh không cần." Tôi rút tay lại: "Đây là của em. Em giữ đi, đây là niềm tin của Simon đáng thương dành cho em." Cậu ấy đành phải rút tay lại. Chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn bánh mì, đột nhiên Carl nói với tôi: "Ella, em muốn trở về London." Trái tim tôi hẫng một nhịp: "Anh cũng muốn trở về." "Chúng ta hãy về chung với nhau." Carl trở nên hơi kích động: "Chiến tranh sắp kết thúc rồi, chẳng mấy chốc Hồng quân Liên Xô sẽ đánh tới đây..." "Ngày đó quá xa với anh..." Tôi nói, có lẽ tôi sẽ không chịu được đến lần kiểm tra sức khoẻ sau, Behaim rời đi khiến tôi rơi vào vực thẳm bất an cảnh giác lần nữa: "Mỗi một ngày đều dài đằng đẵng." "Đừng sợ, Ella." Ngón út tay trái của cậu ấy móc lấy ngón út tay phải của tôi: "Em sẽ bảo vệ anh." Carl của tôi trưởng thành quá nhanh khiến tôi không kịp chuẩn bị. Tôi móc chặt ngón tay cậu ấy, "Ừ." Một tháng dài dằng dặc kèm với nhiệt độ giảm dần trôi qua. Tháng mười hai vừa đến, sự lạnh lẽo xâm nhập vào trại tập trung và làm mọi thứ tệ hơn, thời tiết ở Pháp lạnh hơn ở đây, nhưng thiếu quần áo mới là chuyện trí mạng nhất ở nơi này. Bữa sáng của tôi vẫn là một cốc cà phê đen và ổ bánh mì Alexei lén nhét cho tôi. Đồ ăn rất dễ bảo quản vào mùa đông, đây là điều đáng mừng, tuy bánh mì vừa lạnh vừa chát, nhưng có còn hơn không. Hôm qua Behaim đã rời khỏi trại tập trung Auschwitz, vết thương trên tay trái của tôi gần như khỏi hẳn, tên Ba Lan thỉnh thoảng sẽ đánh tôi và những người đồng tính khác, sau khi đã quen thì hình như không khó chịu lắm. Chúng tôi đứng trước doanh trại chờ điểm danh. Đúng lúc này, tiếng báo động đột nhiên vang lên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng báo động. "Là tập kích đường không!" Alexei phản ứng đầu tiên, anh ta ra lệnh tất cả mọi người vào doanh trại để tránh nạn. Doanh trại tù binh Anh cách lưới sắt thì rỗng tuếch. "Họ có chiến hào!" Alexei định kéo tôi vào doanh trại. Tôi lại tránh khỏi tay anh ta, chạy về phía lưới sắt. Carl, Carl của tôi, cậu ấy mắc hội chứng sợ không gian hẹp, chắc chắn cậu ấy không muốn ở trong chiến hào. Khi còn bé, bởi vì ăn vụng bánh quy trong tủ mà cậu ấy bị bà vú nhốt vào một căn phòng tối, từ đó cậu ấy mắc hội chứng tâm lý này. Về sau mỗi lần cậu ấy hô đói, toàn là tôi lén đi lấy đồ ăn, tôi không sợ tối. Tôi nhanh chóng băng qua lưới sắt. Tất cả nhóm giám ngục của quân SS đều trốn vào trong chiến hào, không ai để ý đến tôi. Tôi nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Carl, cậu ấy đứng cách chiến hào một khoảng, bất an đi tới đi lui, mà phía trên là tiếng máy bay càng ngày càng to, tôi hô to: "Carl!" Cậu ấy nghe thấy tiếng tôi, nhưng cơ thể lại cứng đờ đến mức không thể cử động. Tôi biết chứng bệnh của cậu ấy lại phát tác, tôi vừa vẫy tay vừa chạy tới chỗ cậu ấy, đúng lúc này một trái bom rơi cách chỗ Carl không xa, tôi nhào qua ôm cậu ấy vào lòng, chúng tôi lăn mười mấy mét cách chỗ bom rơi xuống, một tiếng nổ thật lớn vang lên, đất cát ở khắp nơi, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng như lửa đốt phía sau lưng, mùi khói khiến tôi không nhịn được ho khan vài tiếng. Trên người chúng tôi dính đầy bụi, trên mặt cũng vậy. Carl bị tôi đè bên dưới, hình như cậu ấy không bị thương. Tôi thở phào một hơi, khi chuẩn bị đứng lên tôi mới phát hiện đùi phải đã mất cảm giác. Máu tươi tràn khắp bắp chân tôi, nhuộm đỏ quần áo Carl..