Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London. Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh. Editor: Aminta. Chương 9 *** Tôi bị hai bác sĩ kéo lên giường bệnh, họ đè tôi lại, bác sĩ thứ ba đi tới, giữa các ngón tay là một cái ống tiêm. Tôi nhận ra gã chính là người đã tiêm cho tôi và ba ngày trước. Cánh tay trái tôi nhói lên, chất lỏng trong suốt được tiêm vào cơ thể, tôi quên cả giãy giụa. Không phải lúc nào vận may cũng đến. "Hai anh đi đi, để cậu ta ở đây quan sát phản ứng." Tay bác sĩ nói. Sau khi các bác sĩ khác rời đi, tôi ngồi dậy nhưng lại bị bác sĩ kia đè trên giường, gã đẩy kính mắt trên sống mũi, đôi mắt xanh mực sau tròng kính nhìn tôi chằm chằm. "Cậu bao nhiêu tuổi?" "25." "Hơi lớn, tôi thích thiếu niên mười mấy tuổi hơn." Gã nói. Câu nói này khiến tôi không rét mà run. "Anh biết Lukasz không?" "Lukasz?" Gã hỏi lại: "Ý cậu là số 27 đến từ Ba Lan à?" Suýt nữa tôi đã nhảy dựng khỏi giường, tôi giãy khỏi tay gã và ngã thẳng xuống đất. "Là mày đã giết Lukasz!" "Cậu ta rất đẹp, nhưng không ngoan chút nào cả." Tên bác sĩ ngồi xổm xuống định bắt tôi đang cố né về phía sau: "Cậu ta qua lại với thằng Felix mập như heo. Một món đồ đẹp sao có thể bị chà đạp như thế?" Tôi sợ đến mức không nói nên lời, nỗi sợ chưa bao giờ có nhanh chóng chiếm giữ ý thức của tôi, cả người tôi lạnh lẽo ngồi dưới đất, dựa lưng vào góc tường, tay bác sĩ trước mặt chắc chắn là một tên biến thái, gã có thể giết Lukasz để chiếm hữu cậu ta, bị tên này để ý không có gì tốt cả. "Nói thật, cậu trông không giống 25 tuổi, khuôn mặt cậu được chăm sóc rất tốt." Gã nắm tóc khiến tôi ngẩng đầu lên, sau đó gã nhíu mày như phát hiện một thứ kinh tởm nào đó, tay bác sĩ dùng ngón tay đè mạnh lên vết sẹo trên trán tôi: "Đây là cái gì, xấu quá." "Cho nên xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi, bác sĩ. Chỗ xấu xí trên người tôi không dừng lại ở đó đâu." "Cậu muốn chết à?" Gã nói: "Từ chối tôi, ngày mai tôi sẽ tiêm cho cậu thứ thuốc khác, cậu cũng sẽ bị vứt vào hố và chôn như những người kia." "Tôi đã bị tiêm hai lần, tôi không biết mình có thể sống bao lâu..." Gã đột nhiên cười lớn, cái tay nắm tóc tôi cũng buông lỏng, tiếng cười của gã quanh quẩn trong căn phòng thí nghiệm nhỏ: "Cậu cho rằng tôi tiêm cho cậu cái gì?" "Vắc xin trị bệnh mề đay thử nghiệm?" "Là nước muối sinh lý." Gã cười tới mức không ngừng được. Tôi giật cả mình, đầu óc cũng dừng suy nghĩ. Chỉ là nước muối sinh lý mà thôi, gã lén thay đổi thuốc giữ mạng cho tôi, nhưng vẫn có thể vô cảm giết những người khác. "Cậu thật sự quá thú vị." Gã kéo tôi dậy, tôi lại tựa vào giường bệnh như một đống bùn nhão: "Tôi là bác sĩ Behaim. Cậu tên gì, số 19?" "Maule." Tôi giữ chặt mép giường, cố gắng cách xa gã. "Ý tôi là tên của cậu, gọi tên sẽ thân thiết hơn đúng không?" "Benoît." "Ồ, Benoît..." Behaim dùng tiếng Pháp để lặp lại một cách khoa trương: "Benoît, giống mấy cái tên mà tụi Pháp sẽ đặt nhỉ." "Tôi rời đi được chưa?" Tôi run rẩy hỏi, nói thêm một câu nào với gã nữa sẽ khiến tôi rợn cả tóc gáy, vô cùng sợ hãi. "Đương nhiên là được." Gã mỉm cười: "Ngày mai cậu sẽ có tên trên bảng danh sách tử thần." Lúc nói những điều này đôi mắt gã mang theo ý cười, giống như tôi là một con kiến bé nhỏ, sống hay chết đều do gã quyết định. Nhưng tôi thật sự muốn tiếp tục sống nên không thể không khuất phục trước gã. "Anh muốn tôi làm gì?" Behaim chậm rãi đi đến cửa phòng thí nghiệm và khóa cửa, kéo màn cửa lại, gã lấy một sợi dây nịt ra khỏi tủ quần áo và bịt miệng tôi lại từ phía sau: "Chơi với tôi nhé? Tuy cậu hơi lớn tuổi, nhưng biết đâu sẽ có niềm vui bất ngờ khác thì sao?" Tôi bị gã trói hai tay ở sau lưng đè trên giường bệnh, miệng thì chỉ có thể ưm ưm chứ không thể nói chuyện, sợi dây nịt thít chặt khiến tôi đau đớn, tôi chỉ có thể để mặc cho gã muốn làm gì thì làm. "Benoît, nói cho tôi biết, một người đàn ông trưởng thành đồng tính và một thiếu niên chưa rõ tính dục khác nhau ở đâu?" Gã kéo quần tôi xuống, ngón tay lạnh như băng di chuyển trên cơ thể tôi, cảm giác của bao tay cao su vô cùng rõ ràng. "Là nhạy cảm hơn vì xấu hổ, hay là phóng túng hơn vì đã quen?" Giọng nói như con dao giải phẫu của gã lướt qua màng nhĩ tôi tựa lời thì thầm của ác quỷ, kế tiếp ngón tay của gã trượt vào cơ thể tôi. Tôi giật mình suýt nhảy bắn lên, nhưng gã lại ghìm chặt tôi, đồng thời ngón tay gã đâm vào sâu hơn, nửa người trên của tôi nằm ở trên giường, tôi chỉ có thể run rẩy kịch liệt, cả kêu cứu cũng khó. Tôi đã quen việc làm tình với đàn ông, nhưng tôi lại không thể chịu đựng việc Behaim làm những chuyện đó với cơ thể tôi. Bốn ngón tay. Dứt khoát đi đến chỗ sâu nhất. Tôi cảm thấy phần thân dưới nóng lên, cơn đau bị xé toạc lan ra từ phần bụng dưới, tôi cắn chặt dây nịt, nước mắt lăn trên mặt và rơi trên giường. Ngón tay của gã còn đang tàn phá trong cơ thể tôi, không có ý dừng lại. Ánh mắt tôi dần dần trở nên mơ hồ, những bức tường xung quanh giống như bị phủ một lớp sương trắng trộn lẫn với nước mắt của tôi. Cuối cùng khi tay của gã rời khỏi cơ thể, tôi nhìn thấy bao tay cao su của gã dính đầy máu tươi. Hình như có chất lỏng nóng hổi chảy giữa hai chân tôi. Tầm mắt tôi tối sầm, hoàn toàn mất hết ý thức. Dường như tôi nhìn thấy Carl. Cậu ấy nhảy nhót sau lưng tôi, miệng không ngừng kêu: "Ella, Ella, chờ em với." Tôi dừng lại chờ cậu ấy, nhưng cậu ấy đứng lại phía sau không động đậy. "Ella, sao anh lại bỏ em đi? Em chỉ có một người bạn là anh." Cậu ấy bỗng nhiên xoay lưng về phía tôi và bật khóc, tôi vươn tay muốn an ủi Carl nhưng tôi lại thấy một đôi tay khác xuất hiện trong cơ thể cậu ấy, đôi tay ấy tràn đầy vết chai của súng nhưng vô cùng ấm áp. "Benoît, mùa xuân đã tới rồi. Quay về cố hương thôi." Rehau nói: "Hãy đi gặp người em muốn gặp, nói những điều em muốn nói." Cuối cùng bóng hình anh tan thành một đám sương mù mơ hồ. "Rehau..." Tôi gọi tên anh và giật mình tỉnh dậy, xung quanh vẫn là những bức tường trắng như tuyết, trời đã tối rồi. Tôi nằm trên giường bệnh, trên người phủ một tấm chăn mỏng, tôi thử giật giật cơ thể một chút, ngoại trừ cơn đau nhoi nhói từ phần thân dưới ra thì tất cả đều khá ổn. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng chỗ xương cụt đau đến mức không cử động được. Bất kể trước đây tôi đã làm bao nhiêu lần với người khác, nhưng tôi chưa bao giờ bị thương nặng đến vậy. Một mẩu bánh mì nhỏ được đưa tới bên miệng tôi. Tôi miễn cưỡng nghiêng người chống tay ngồi dậy và nhìn thấy Behaim cầm một ổ bánh mì trong tay, gã xé một mẩu đưa cho tôi. "Sức khỏe của cậu kém hơn Lukasz." Gã đặt ổ bánh mì bên cạnh tôi: "Một lần cậu ta có thể chứa năm ngón tay." Trong đầu của tôi chỉ có cơn đói, hoàn toàn không nghe lọt lời gã nói. Tôi liếm đôi môi khô nứt và ăn hết ổ bánh mì như hổ đói, bánh mì rất mềm, không giống loại được phân phát cho chúng tôi trước đây. "Anh sẽ giết tôi giống như Lukasz sao?" Tôi nuốt mẩu bánh mì cuối cùng và hỏi gã. "Nếu như cậu nghe lời, không đi tìm người khác, tôi sẽ cân nhắc để cậu sống đến cuối cùng." Behaim chống cằm: "Ít nhất cậu không cần tham gia các cuộc thí nghiệm sau này." Tôi có thể sống. Tôi có thể sống sót rồi. Cảm giác sung sướng trong nháy mắt xua đuổi nỗi sợ trong lòng, danh dự bị tôi giẫm dưới chân, nếu như có thể sống sót thì nó chẳng đáng một xu đối với tôi. "Trông cậu rất vui vẻ." Tôi nhanh chóng thu hồi nụ cười bên khóe miệng, không thể để thứ cảm xúc này bị lộ như thế. "Trước khi tôi chán cậu, cậu vẫn có thể sống. Chữa khỏi vết thương rồi chúng ta sẽ tiến hành chuyện tiếp theo." Behaim đứng dậy, mở cái tủ đối diện giường ra, bên trong có mấy hộp đồ ăn: "Tôi có thể cung cấp đồ ăn cho cậu, điều kiện tiên quyết là tôi gọi thì cậu phải đến." Tôi đồng ý với gã. Tôi chỉ có thể sống sót lệ thuộc vào gã, không chỉ tôi, mà tính thêm cả phần của Schulz, chúng tôi sẽ cùng sống sót. Khi sức khỏe của tôi khá hơn một chút, lần nào Behaim cũng có thể thay đổi "trò chơi" một cách đa dạng. Nhưng phần lớn thời gian gã dùng tay xử lý tôi. Có lẽ gã chỉ muốn nhìn dáng vẻ chịu hết mọi tra tấn, danh dự bị giẫm đạp của tôi. Gã không phải người bình thường, nhưng không phải gặp tù nhân nào gã cũng sẽ làm như thế. Trong quãng thời gian nửa năm sau đó, tôi chịu đựng sự tra tấn của Behaim và vẫn còn sống dù không tốt lắm. Thời tiết càng ngày càng nóng, trên người tôi bắt đầu xuất hiện đủ mọi vết sẹo, có vài vết sẹo là vết cắt, có vài vết sẹo là vết roi. Nhưng tôi đã không thèm để ý, bởi vì tôi còn sống. Những người đến trại tập trung Schirmeck chung với tôi lần lượt biến mất, lặng lẽ đến rồi bất chợt bốc hơi mà không bị ai phát hiện giống như những hồn ma chưa từng tồn tại. Nhưng Behaim chưa từng khiến tôi bị thương nặng hơn lần đầu. Có khi tôi cũng sẽ tò mò vì sao gã còn chưa chán tôi và tôi cũng đã hỏi gã. "Cậu không giống những người khác lắm." Behaim ngồi trên ghế hút thuốc, hỏi tôi muốn một điếu hay không, tôi lắc đầu từ chối. "Không giống?" "Tôi không thể nói được, nhưng cậu thật sự khác biệt." Gã rít một hơi thuốc: "Lần này tôi lại không nỡ để cậu chết." "Vậy tại sao anh muốn giết Lukasz?" Tôi hỏi gã, cái chết của cậu trai ấy khiến tôi không thể dừng suy nghĩ. "Bởi vì cậu ta không còn thuộc về một mình tôi nữa." Gã nói: "Tôi thì rất thích cậu ta, cậu ta ngoan ngoãn biết nghe lời, nếu như sau đó cậu ta không tìm tên đầu bếp mập như heo kia, có lẽ người nói chuyện với tôi bây giờ là cậu ta mới đúng." "Nhưng anh đã giết cậu ta, là anh tước đoạt tính mạng của cậu ta!" "Là tôi giết cậu ta." Behaim cười buồn bã và nói, Tôi là con thứ trong nhà, từ nhỏ cha mẹ tôi đã dành mọi thứ tốt nhất cho anh tôi, tôi chỉ có thể dùng đồ cũ của anh ta từ quần áo đến đồ chơi, không có thứ gì là của riêng tôi cả. Ngay cả cơ hội vào trường y khoa cũng là do anh tôi từ chối nên mới tới lượt tôi. Cho nên tôi ghét cái nghề này, tôi khát vọng có được thứ thuộc về chính mình, không cần chia sẻ với người khác." Gã nói xong thì đứng dậy mở tủ, lấy ra một hộp thịt bò: "Cậu muốn ăn không?" Tôi đã đói cồn cào từ lâu nên gật đầu. Gã xới một miếng thịt ra, bỏ vào trong bát và đưa cho tôi: "Lukasz cũng bị miếng thịt bò này dụ dỗ đó. Tôi không biết ngày nào cậu ta cũng rất đói, bởi vì mỗi khi đến chỗ tôi cậu ta đều biểu hiện rất vui, chưa bao giờ đề cập chuyện đồ ăn với tôi." "Khi còn bé hai anh em tôi có một mô hình máy bay, nó là đồ chơi chung của chúng tôi. Tôi rất thích nó, không muốn cho anh tôi, thế là tôi đốt nó. Nếu như không thể hưởng một mình, vậy thì cứ để cả hai không được hưởng chung." Sống lưng tôi lạnh toát. "Anh thật sự thích Lukasz à?" "Có lẽ vậy." Behaim thì thào, "Nhưng tôi vẫn giết cậu ta." "Anh hối hận không?" "Có một chút." Gã nói rồi chỉ vào ngăn tủ: "Bên trong có rất nhiều đồ ăn, cậu có thể lấy bất cứ lúc nào." Vì sao trước giờ Lukasz không dám đề cập chuyện thức ăn với gã? Là bởi vì cậu ta đã nhìn thấu lòng dạ xấu xa của gã hay là do nguyên nhân khác? Chắc cậu ta cũng rất sợ Behaim, không dám nói nhiều yêu cầu hơn với gã, sợ gã sẽ khiến cậu ta bị thương nặng hơn. Thứ tình cảm vặn vẹo này có lẽ không cần thì tốt hơn. Tôi đã ăn xong thịt bò trong bát và không hỏi nữa. Giữ miệng thật kín, cố gắng sống sót mới là vấn đề tôi nên suy nghĩ. Dù cho tuổi thơ của gã thê thảm đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao bây giờ gã là một ác quỷ giết người, không thể tha thứ. Đây là một cuộc giao dịch với ác quỷ, bất cẩn một chút thì sẽ bị kéo xuống địa ngục. Cuối hè năm 1944, thời tiết oi bức ẩm ướt, những người trong trại tập trung bị thay thế hết nhóm người này đến nhóm người khác. Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy xác của của một thanh niên treo lơ lửng trong trại, cơ thể của anh ta đong đưa ở phía trên. Tất cả mọi người đã chết lặng, dường như họ đã không còn cảm thấy đau khổ, cũng không cảm thấy nỗi sợ khi cái chết đến gần. Mà số lần Behaim gọi tôi đến phòng điều trị ngày càng thường xuyên. "Tôi phải rời khỏi nơi này rồi." Gã nói, đồng thời đưa cho ta một tờ giấy: "Qua một trại tập trung khác, tôi thấy tên cậu trên bảng danh sách tử thần." "Tôi sẽ chết ư?" "Đi với tôi đi, chí ít tôi đảm bảo cậu có thể sống qua ngày mai. Bằng không chẳng mấy chốc cậu sẽ bị tiêm thử dịch tụy." (Các bác sĩ của Đức Quốc xã tin rằng thiếu hoóc môn dẫn đến đồng tính, nên để chữa trị thì phải bổ sung hoóc môn, dịch tụy có chứa các hoóc môn) "Tôi lấy thân phận gì để đi?" "Vật thí nghiệm." Gã trả lời tôi một cách ngắn gọn và điền vào tờ đơn trong tay: "Đây là mẫu đơn, nếu như cậu không có ý kiến gì thì ngày mai lập tức xuất phát." "Đi đâu?" "Auschwitz." (Auschwitz-Birkenau nằm tại Ba Lan là trại tập trung lớn nhất của Đức Quốc xã. Đi vào sử dụng từ năm 1940 – 1945, trại "hủy diệt" Auschwitz-Birkenau đã tàn sát hơn 1 triệu người, chủ yếu là người Do Thái và Ba Lan.).