Edit: CtNguyet Beta: Hạ Y —————————— 《 Long chiến vu dã 》 là bộ phim điện ảnh huyền huyễn đầu tư lên đến trăm triệu, bối cảnh kịch bản lấy từ thời kỳ sau tam quốc, kể về cuộc chiến giữa Cao Quý Hương Công – Tào Mao và Tư Mã Chiêu, long tranh hổ đấu, máu chảy thành sông (*). Nếu đó là chuyện huyền huyễn, thì tất nhiên không chỉ có việc quân vương và phản thần đánh tới đánh lui đơn giản như vậy, biên tập sẽ cho thêm vài yếu tố thần tiên yêu ma vào, phối với bối cảnh chiến tranh, nên phải chụp một bộ ảnh có hiệu ứng hoành tráng. Nhưng mà đánh đi đánh lại cũng chán ngắt, cần một chút gia vị tình yêu với đệ nhất mỹ nhân khuynh thành mới để lại ấn tượng mạnh, thế nên Tào Mao và Tư Mã Chiêu cùng thích một vị đệ nhất mỹ nhân khuynh thành, vì người đẹp mà châm ngòi chiến tranh. Lăng Mục Du cầm kịch bản Lý Cửu Gia đưa đến, khóe miệng không ngừng giật giật, cậu rất muốn chửi đứa viết ra cái kịch bản này, nhưng mà câu chửi nhiều đến nỗi nói không nổi, không biết nên chửi từ đâu. Không phải Tào Mao và Tư Mã Chiêu hơn kém nhau ba mươi tuổi sao?! Hai người cùng coi trọng một người có phải rất miễn cưỡng không? “Vốn chả có mỹ nhân nào ở đây cả, do chúng ta muốn nhét Kế Manh Manh vào nên đạo diễn và biên kịch mới sửa lại, thêm nhân vật này vào.” Lý Cửu Gia giải thích, còn trộm liếc Kế Mông, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, lập tức nhìn ra chỗ khác, mặt từ từ đỏ ửng. “Đạo diễn với biên tập thiếu nghị lực quá.” Lăng Mục Du quyết định mắng cái này. Lý Cửu Gia xấu hổ cười khan, trước mặt chủ đầu tư, đạo diễn và biên tập cũng không thể từ chối. Hơn nữa, hai thằng đàn ông đánh qua đánh lại vì quyền lực chẳng hấp dẫn bằng tranh mỹ nhân, đây cũng là nguyên nhân chính mà đạo diễn và biên kịch chịu thỏa hiệp. Dù sao bọn họ phải chịu trách nhiệm với phòng vé mà. “Còn cái này, Tào Mao và người đẹp thanh mai trúc mã đính ước trong rừng hoa quế. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người hẹn ước trong rừng hoa quế đó, cho hỏi hoa đào để làm gì vậy?” Lăng Mục Du tiếp tục mắng. “Cảnh này đáng ra không có rừng hoa quế, nhưng đạo diễn cảm thấy cảnh mượn cũng đã mượn, thì chụp nhiều thêm vài tấm.” Lý Cửu Gia giúp đỡ giải thích: “Tên đó rất thích rừng hoa quế của viện bảo tàng chúng ta.” Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu, hoa quế bên ngoài đều là cậu bảo đám yêu quái di dời tới, dùng linh lực thúc dục nở hoa, rừng mai mùa đông và rừng hoa đào mùa xuân cũng làm như thế, chỉ có mùa hè sẽ đổi thành các loại cây cảnh, nam thần nhà cậu biết tận hưởng cuộc sống lắm đấy. Cây cối đều được dời về mắt huyệt Ngọa Long Sơn để chăm sóc, đợi lần sau lại mang ra dùng, vừa thú vị lại vừa bảo vệ môi trường. Đan Tiêu quay đầu nhìn Tiểu Ngư nhà mình, sau đó cười hôn lên trán cậu, cầm kịch bản nhìn sơ, nói: “Nói với đoàn phim, lúc quay chụp không được làm phiền việc kinh doanh của viện bảo tàng, không cho bất kỳ ai đi lung tung, càng không được phá hư bất cứ cái gì của núi rừng.” Lý Cửu Gia gật đầu: “Tôi đã nói qua với phía bên kia, nhà sản xuất đã chuyển lời lại, nói sẽ nghiêm khắc tuân thủ.” Trương Sơn nói tiếp: “Tôi đã nhắn với Trương Dịch, cậu ta ở đoàn phim sẽ giúp để ý đến Kế Mông.” Đan Tiêu gật đầu: “Vậy cứ theo kế hoạch mà làm, để Kế Mông đến đoàn phim trước để học tập cách diễn đi.” Việc này cứ như thế mà dễ dàng được quyết định, đại gia từng người tự quyết định, riêng Kế Mông gặm đào từ chối kịch bản. “Làm cái gì? Tôi đã đồng ý rồi à?” Thần và người trong văn phòng đồng loạt nhìn anh, anh nhếch cằm, há mồm cắn một miếng đào lớn, y chang những thanh thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch. Lý Cửu Gia định giải thích với anh nhưng bị Lăng Mục Du cản lại: “Đừng để ý, thời kỳ mãn kinh của anh ta đến đó mà, lúc nào cũng biệt nữu như vậy, cứ thích chống đối thôi.” “A?” Lý Cửu Gia ngẩn ra, thần cũng có thời kỳ mãn kinh á? “Thủy Thôi!” Kế Mông giận dữ, nhảy dựng lên vén tay áo muốn tặng cậu một tràng mưa to. Đan Tiêu lạnh lùng nhìn qua, Kế Mông ngẩng cằm, bộ dạng như muốn nói “làm như bố sợ”. Lăng Mục Du ra đòn sát thủ: “Anh có biết gà nướng mỗi ngày anh ăn, các loại thịt và trái cây ăn vặt hết bao nhiêu tiền không? Anh có biết anh rất khó nuôi không? Anh còn không chịu kiếm tiền, định ăn gì uống gì? Hơn nữa, anh còn đang nợ tiền viện bảo tàng đấy, quên rồi à?” Câu hỏi liên hoàn này khiến Kế Mông đang giận dữ cùng phải câm nín, bực mình ngồi xuống gặm đào, gặm một cái lại trừng Lý Cửu Gia, Lý Cửu Gia bị trừng cũng hoang mang không hiểu gì cả. Ánh mắt Trương Sơn đối tới đổi lui trên người Lý Cửu Gia và Kế Mông, rồi cười đen tối. Lý Cửu Gia cảm giác mặt mình như bị thiêu đốt, cũng nhanh chóng chạy trốn. Một tên biệt nữu hai tên biệt nữu, biệt nữu thành như vậy rồi mà không có gì xảy ra à? Hừ hừ, quả nhiên mình là người đàn ông duy nhất nhìn thấu sự việc. Trương Sơn tự mãn tiếp tục thiết kế đồ họa. Kế Mông gặm xong quả đào, nghĩ một lúc, quyết định tìm Lăng Mục Du hỏi chuyện. Lăng Mục Du bị anh thần thần bí bí kéo sâu vào Ngọa Long Sơn, vẻ mặt khó hiểu: “Anh muốn hỏi gì? Sao phải bí mật thế?” Kế Mông ngồi trên một cục đá lớn, giọng buồn bực: “Cậu biết Tiểu Cửu bị gì không? Rõ ràng gã bảo tín ngưỡng tôi, vậy mà giờ lại né tránh tôi?” “Có hả?” Lăng Mục Du hỏi. Kế Mông im lặng ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt tiên nữ như nói “Tôi đang khó chịu, đừng chọc tôi”. Lăng Mục Du cũng ngồi xuống tảng đá lớn khác, nói: “Cứ xem như Lý Cửu Gia né tránh anh đi. Vậy sao anh không hỏi gã, hỏi tôi làm gì?” “Cậu tưởng tôi chưa hỏi à?” Kế Mông nói đến đây càng bực hơn: “Cứ mỗi lần tôi tìm gã là gã chạy còn nhanh hơn thỏ.” Lăng Mục Du nghe xong, cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này Lý Cửu Gia có hành động kỳ quặc nào không, nghĩ tới nghĩ lui, nhận ra Lý Cửu Gia cứ mỗi lần nhìn thấy Kế Mông là như một người OOC (out of character). Lúc gặp bọn họ, thậm chí có cả Đan Tiêu, hình tượng của gã luôn là một tổng tài bá đạo trầm ổn đáng tin cậy. Nhưng mà chỉ cần thấy Kế Mông, lập tức đứng hình, mặt đỏ lên không dám nhìn thẳng… Ồ, thiếu nữ hoài xuân? Lăng Mục Du bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhưng cậu quả thật không nghĩ ra từ nào khác để hình dung. Cậu hỏi: “Có phải anh làm chuyện xấu xa gì với Lý Cửu Gia không? Không sao người ta lại tránh né anh, còn không dám nhìn thẳng mặt anh?” Kế Mông hô to oan uổng: “Tôi có làm gì gã đâu!” Lăng Mục Du khẳng định: “Nhất định là có, chỉ là anh quên thôi.” Kế Mông lập tức nổi giận, đứng lên xoay vài vòng tại chỗ. Xuyên qua tán lá có thể thấy bầu trời tối dần, Lăng Mục Du chạy nhanh nói: “Không cho mưa, tôi không mang dù.” Kế Mông thở hồng hộc liếc cậu, gương mặt tiên nữ làm ra vẻ mặt này có thể nói là phong tình vạn chủng, khí chất và diện mạo chả có gì tương xứng với thần. “Nói đi, nhớ ra anh đã làm gì con nhà người ta chưa? Mà để người ta thấy anh lại trốn.” Lăng Mục Du nói. “Tôi đâu có làm gì xấu xa với gã đâu.” Kế Mông buồn bực nói: “Rõ ràng là gã… gã xúc phạm tôi!” “… Gã xúc phạm thế nào?” Đừng có nói một nửa mà. Kế Mông chả phải là vị thần biết ngượng ngùng, mà ngược lại, anh cực kỳ hào sảng, kể hết sự việc xảy ra vào hôm sinh nhật Minh Hoặc, cuối cùng còn bắt Lăng Mục Du công nhận quan điểm của anh: “Cậu nói đi, có phải gã đang xúc phạm tôi không?” Lăng Mục Du: “……” Không ngờ còn có việc như vậy. Nhớ đến buổi sáng hôm sau Lý Cửu Gia còn hỏi cậu Kế Mông là nam thần hay nữ thần, còn Trương Sơn hay bảo giữa Lý Cửu Gia và Kế Mông có cái gì đó kỳ quặc, Lăng Mục Du mạnh dạn đoán… Lý Cửu Gia thích Kế Mông, nói chính xác, là thích Kế Manh Manh. Gã là một thẳng nam đương nhiên thích khuôn mặt tiên nữ của Kế Manh Manh rồi, cứ tưởng Kế Mông là nữ thần, thế là bi kịch xảy ra. Không đúng! Lúc sau Lý Cửu Gia biết Kế Mông là nam thần, không thích nữa là xong rồi, sao lại còn biệt nữu, còn có dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân? Lăng Mục Du lại mạnh dạn đoán… Lý Cửu Gia giãy giụa giữa ranh giới thẳng hay không, mà xem tình hình có vẻ như không thẳng đang chiếm ưu thế. Như vậy, sao Kế Mông lại biệt nữu làm chi, sao lại để ý Lý Cửu Gia, còn cố tình bí mật hỏi mình?! Lăng Mục Du lại mạnh dạn đoán lần nữa. Kế Mông cũng thích Lý Cửu Gia, chỉ là không biết thôi. Đưa ra kết luận này, trong lòng Lăng Mục Du cười ha hả, đúng là khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Kế Mông và Lý Cửu Gia biệt nữu như vậy còn tiếp xúc thân mật, Lăng ca và nam thần nhà mình yêu đương đã một năm rồi mà chưa từng sờ… Khụ khụ! “Hay là thế này, tôi giúp anh trói chặt Lý Cửu Gia lại, nhốt hai người trong phòng tối để hai người nói chuyện?” Lăng Mục Du xấu xa đưa ý kiến: “Khai ra thì tốt, mà nếu không thì anh trả thù lại, cũng nắn nơi đó của gã.” Kế Mông nghi ngờ: “Chỉ vậy thôi hả?” “Nếu không thì sao? Anh có cách khác à?” Kế Mông lắc đầu. “Vậy quyết định như vậy đi.” Lăng Mục Du đứng lên, vỗ vỗ quần, quang minh chính đại nói: “Tôi lừa gã giúp anh, hai người có gì thì nói hết với nhau, xong rồi thì nghiêm túc mà học đóng phim, tôi đang đợi anh tham gia vào bộ phim lớn đấy.” Kế Mông: “……” Cứ cảm thấy Tiểu Ngư nhiệt tình giúp mình, trọng điểm là ở câu cuối?! Lăng Mục Du trở lại viện bảo tàng, chuyện đầu tiêu là tìm Đan Tiêu để tám, nói vụ này ra, còn cường điệu kể lại tiếp xúc thân mật giữa Lý Cửu Gia và Kế Mông, sau đó nhìn chằm chằm Đan Tiêu. Đan Tiêu trầm ngâm một lát, nói: “Thật ra Kế Mông và Lý Cửu Gia có nhân quả, anh cứ tưởng là do vụ hạ chú lần trước, xem ra là không phải.” “Anh nghe xong chỉ ra được cái kết luận này?” Lăng Mục Du híp mắt, vẻ mặt không có ý tốt. Đan Tiêu vô tội hỏi: “Làm sao thế? Muốn anh tra nguyên nhân vì sao họ có nhân quả hả?” Lăng Mục Du ôm mặt Đan Tiêu, thò mặt lại gần cắn một cái lên môi y, lắc mạnh, “Anh là ngu thật hay giả ngu vậy hả hả hả…” Đan Tiêu ôm người vào ngực, cũng cắn một cái, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?” Lăng Mục Du hung dữ trợn mắt, có tin ông đây đẩy ngã anh rồi làm không! Đan Tiêu thấy biểu tình cậu rất thú vị, khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại. Lăng Mục Du nhiệt tình đáp lại, trong lòng nghĩ: Nếu không phải ông đây tự biết giá trị vũ lực không đủ, đã sớm đẩy ngã anh rồi. Đan Tiêu càng hôn càng sâu, trong lòng nghĩ: Sao Tiểu Ngư phải đợi viện bảo tàng phát triển lên tầm cỡ thế giới mới đồng ý kết hôn? Nhịn thật vất vả. —————————————— (*) Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng: ý chỉ trận chiến lớn, khốc liệt, máu chảy thành sông. Trong lịch sử thì trận chiến giữa Tào Mao và Tư Mã Chiêu là một ví dụ điển hình cho sự khốc liệt đó