Viện bảo tàng sơn hải
Chương 58
Editor: CtNguyet
Beta: Snivy
————————————————————-
Đối với dơi yêu tự xưng mình là huyết tộc cao quý, Lăng Mục Du tưởng nó giết người, rất tức giận, lúc biết những vụ án giết người do yêu ma gây ra mà đội đặc nhiệm Cục an ninh xử lý lần này đều hồn phi phách tán, cậu còn ra ý kiến để đội đặc nhiệm Cục an ninh đi đàm phán với đám dơi yêu của quốc gia kia, bồi thường tổn thất cho Hoa quốc, ngoài bồi thường tiền, còn phải lôi đám yêu của quốc gia kia vào phòng triển lãm.
Giờ biết được kẻ giết người không phải là dơi yêu, cái vụ triển lãm kia đành đổi phương pháp lôi kéo vậy.
Còn về việc bọn nó có chịu hay không…
Quản lý tỏ vẻ chả ai rảnh rỗi đi hỏi ý kiến của con dơi.
Nhập cư trái phép vào Hoa quốc là nó?!
Có động cơ giết người cũng là nó?!
Giết người chưa thành, nhưng đã thu được tang chứng vật chứng, phải tiến hành trừng phạt!
“Ngộ không có ý giết người, mỗi lần hút máu ngộ chỉ hút có 400CC, hơn nữa chỉ cắn tĩnh mạch không cắn động mạch, hút xong sẽ cầm máu cho con người, không gây tổn thương gì cho bọn họ.” Palens Toledo giải thích.
Lăng Mục Du khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống con dơi yêu:
“Nói vậy, mi vẫn là con dơi đang lớn à.”
“Ngộ là huyết tộc, huyết tộc cao quý!” Palens Toledo nhe răng, cái gì cũng nhịn được, nhưng không thể nhịn hai việc, một là bị nói xấu, hai là bị gọi là dơi.
Nội tâm Lăng Mục Du dao động không ngừng, chỉ vào chính mình: “Tôi còn là thần nè.” Kéo tay Đan Tiêu: “Đây là thần tối cao nè.” Lại đi qua nôi em bé, Minh Hoặc đang ngủ, bế lên: “Ma thần nè.”
Palens Toledo: “……” Mi rõ ràng chỉ là một con người bình thường, giả thần thì thôi đi, ngộ nhịn được, bế một đứa bé lên bảo là Ma thần, coi ngộ là đồ ngu chắc?
Đan Tiêu nhàn nhạt liếc con dơi yêu một cái, Palens Toledo lập tức như bị mặt trời thiêu đốt, không dám mắng thầm nữa.
Đan Tiêu cảnh cáo xong, xách Minh Hoặc từ trong lòng Lăng Mục Du ra, dùng linh lực thả lại giường em bé, trịnh trọng cường điệu:
“Không được phép ôm nam thần khác.”
Lăng Mục Du: “……” Nhưng nó vẫn chỉ là đứa trẻ!
“Sao?” Đan Tiêu nhướng mày.
“Tuân lệnh.” Lăng Mục Du ôm eo Đa Tiêu, trán cọ cọ lên mặt hắn, Đan Tiêu lập tức ôm lại cậu.
“!!!”
“Ôi mẹ ơi!”
Đám yêu quái vây xung quanh hóng hớt bị một cục đường to bự thồn nghẹn họng, chạy tứ tán, cần lắm một cái đùi gà/ dê nướng nguyên con/ chocolate đậu/ que cay… áp đi vị ngọt này.
Lăng Mục Du ôm nam thần nhà mình trợn mắt —— Đám yêu quái này càng ngày càng diễn sâu.
“Này… Quản lý, ngộ đi được chưa?” Palens Toledo không dám chạy trốn, nhỏ giọng lên tiếng chứng minh mình còn tồn tại.
“Không thể.” Quản lý kiên định từ chối.
Palens Toledo lại muốn khóc, sao lại không nghe lời bậc cha chú chứ. Nếu thời gian quay trở lại, gã sẽ ngoan ngoãn ngồi ngốc trong lâu đài cổ, máu gà, máu vịt, máu heo, cái gì cũng uống mà, huhuhu…
Lăng Mục Du nhìn con dơi đang dùng cánh che mặt, đột nhiên nhớ đến một việc:
“Này dơi yêu, Quốc ngữ của Hoa quốc mi nói khá tốt đó.”
Palens Toledo buông cánh, ngẩng đầu, tự hào nói:
“Chuyên môn dòng tộc Toledo cao quý của chúng ta là nghệ thuật, chỉ là học một loại ngôn ngữ thôi, sao có thể làm khó ngộ. Trước khi đến Hoa quốc, ngộ đã nhờ du học sinh của quốc gia các lị dạy, ngộ đã học trong vòng 5 năm đấy.”
Đan Tiêu nhàn nhạt nói:
“Cho nên mi đã ấp ủ âm mưu đến Hoa quốc hút máu lâu rồi?”
Lăng Mục Du: “Ấp ủ lâu rồi…”
“……” Palens Toledo hoảng sợ: “Ngộ sai rồi, ngộ nói sai rồi, ngộ chỉ nhất thời nổi lòng tham, nhưng do khác biệt về ngôn ngữ nên ngộ không đến được, mới nhờ du học sinh dạy.”
Đan Tiêu: “Nhất thời nổi lòng tham, nhiều nước như vậy không đi lại chọn trúng Hoa quốc, xem ra trăm năm trước chưa dạy dỗ các người đàng hoàng rồi.”
Lăng Mục Du: “Nói! Có phải các người có ý đồ đen tối với Hoa quốc không!”
“Không có mà, oan uổng quá!” Con dơi yêu run bần bật, sao mình nói gì cũng sai thế?
Lăng Mục Du cúi người nhìn thẳng vào con dơi bự xấu xí, cười tủm tỉm nói:
“Này dơi yêu, giờ cho mi cơ hội lấy công chuộc tội.”
Palens Toledo nước mắt lưng tròng: “Cơ hội gì?”
“Loài dơi bọn mi là động vật quần cư (*) đúng không, vậy mi chắc hẳn có rất nhiều bạn bè nhỉ!”
(*) Động vật quần cư: Là động vật sống theo quần thể, thông thường sẽ có một con là vua quần thể, dưới sự chỉ huy của nó, quần thể giúp đỡ lẫn nhau để bắt mồi hay phòng ngự kẻ địch có hiệu quả hơn. Tuy nhiên một số loài như cá sẽ không có vua quần thể.
“……” Đã nói không phải dơi, là huyết tộc.
“Ngoan, mời đám bạn bè của mi đến viện bảo tàng chơi một chuyến đi.”
“……” Con người này thật đáng sợ, muốn làm gì huyết tộc?
Lăng Mục Du đứng dậy, kéo tay Đan Tiêu, vui vẻ nói:
“Mai chúng ta đến chỗ đội đặc nhiệm Cục an ninh một chuyến.”
“Được.” Đan Tiêu hôn lên mặt người yêu, đi về phía nhà nhỏ giữa vườn hoa.
Thời tiết chuyển lạnh, Đan Tiêu sợ Lăng Mục Du đứng ở nhà Thủy Tạ gặp gió lạnh sẽ ốm, liền xây một căn nhà nhỏ xem như nhà ăn, Lăng Mục Du mua rất nhiều giống của các loài hoa gieo bốn phía căn nhà, tuy mới chỉ đâm chồi chưa nở hoa, nhưng cũng không ngăn được người khác gọi căn nhà này là nhà ấm trồng hoa.
“Đúng rồi, nhiều yêu quái quốc gia khác đi vào như thế, chắc Hiệp hội tu chân sẽ cho phép nhỉ.”
“Đúng vậy, còn phải đợi Hiệp hội tu chân bên mình nói chuyện với Hiệp hội tu chân bên nước kia, hay để cộng tác viên đi nói chuyện với họ.”
“Em thấy anh Trương có thể chuyển sang làm nhân viên chính thức đó, hiện giờ viện bảo tàng có lợi nhuận rồi, có thể phát lương cho anh ấy, chỉ là tiền lương không cao, cũng không biết phú nhị đại nhà giàu số một như anh ấy có chê không.”
“Để Bạch Trạch đi đi, nó là giám đốc nhân sự mà.”
“Cũng đúng.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã tới phòng nhỏ trồng hoa, trong phòng có đủ nhóm lang yêu, hắc long đang ngồi, đám yêu ngồi quanh bàn đợi hai người vào ăn cơm.
Thấy hai người bước vào, đám yêu quái lập tức biến thành hình người, cầm chén đũa lên, thấy viện trưởng gắp một miếng cá bỏ vào chén quản lý, lập tức vui vẻ bắt đầu ăn.
Các yêu quái của viện bảo tàng hình thành sự thành kính tự nhiên đối với ăn uống, nếu được ăn ngon, trên mặt sẽ hiện lên vẻ thỏa mãn, Lăng Mục Du thấy vậy cũng ăn ngon hơn, không để ý ăn no căng bụng.
Cũng may cậu là người biết chừng mực, luôn duy trì thói quen tập thể dục, nếu không ngày nào cũng ăn nhiều thế này, có ngày sẽ mập ra cho xem.
Nhân lúc ăn cơm mọi người đều tụ họp đông đủ, Lăng Mục Du tiện thể công bố hoạt động sắp tới của viện bảo tàng.
Triển lãm Sơn Kinh đã được trang trí xong, vài ngày nữa có thể mở cửa, Lăng Mục Du thương lượng với Đan Tiêu, ấn định khai trương phòng triển lãm vào đầu năm mới.
Nhà nước cho nghỉ ba ngày, vừa hay để các vị khách đến chơi hai ngày.
Tuy tết Nguyên Đán này không giống Nguyên Đán thời cổ đại, nhưng cũng có thể sử dụng ngày lễ này để tổ chức sự kiện, có thể lăng xê Đan Tiêu và Kỳ Lân nhà mình, đồng thời bán thêm đồ lưu niệm hình Kỳ Lân.
Cách Nguyên Đán còn một tháng lận, bọn họ dư thời gian chuẩn bị.
Tuy viện bảo tàng mở thêm chủ đề triển lãm, nhưng hình thức tham quan vẫn thế, không có nhiều hoạt động giải trí, để giữ được khách hàng là một vấn đề lớn.
Hành trình ngàn dặm khởi bước dưới chân, có gấp cũng vô dụng, phải làm từng bước một.
Thế nhưng, lúc Lăng Mục Du nhìn con dơi yêu cậu lại nghĩ —— Chủ đề triển lãm về thần thoại Phương Tây cũng ổn đấy.
“Có phải tụi tui nên đi bắt vài con yêu ngoại quốc không?” Phì Di Điểu giơ tay hỏi.
“Là ‘mời’, mời bọn họ tới đây làm.” Lăng quản lý ra vẻ đạo mạo nói: “Có ai tự nguyện hỗ trợ đi ‘mời’ yêu ngoại quốc không?”
“Tui!”
“Tui!”
“Tui!”
……
Đám yêu quái đồng loại giơ tay.
Đám yêu này… tích cực ghê ta!
“Yêu quái triển lãm không được đi.” Lăng Mục Du nói.
Phượng Hoàng, Cửu Vĩ Hồ, Cổ Điêu uể oải hẳn đi.
“Yêu quái điềm xấu cũng không được đi.”
Bật Bật, Chu Yếm cũng ủ rũ.
Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ khoe khoang:
“Để bọn này đi là tốt nhất!”
Lăng Mục Du gật đầu:
“Đúng rồi, trước khi đi, phải học ngôn ngữ của quốc gia đó với dơi yêu.”
Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ: “……”
Đợi đã, đi bắt yêu quái ngoại quốc còn phải học ngôn ngữ của chúng? Bọn này được đổi ý không?
Cửu Vĩ Hồ cười lớn, vỗ Thao Thiết:
“Vậy đi, các ông vất vả một chút, phải chăm chỉ học tiếng nước ngoài đó, đừng làm mất mặt bản thân ở nước người ta.”
Phượng Hoàng cũng nói:
“Mất mặt cũng không sao, trên TV lúc nào cũng nói, du lịch nước ngoài xảy ra chuyện gì, nhớ tìm đại sứ quán Hoa quốc giúp đỡ.”
Đám yêu quái không được đi nước ngoài cũng hô:
“Phải chăm chỉ học tập nha a ha ha ha…”
Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ tức muốn lật bàn, vào lúc này, lại nghe viện trưởng bảo:
“không chỉ riêng bọn nó, bọn bây đều phải học.”
“Ha ha ha a?…”
Căn phòng yên tĩnh đến lạ, đám yêu quái nhìn viện trưởng, tưởng mình mới nghe nhầm.
Đan Tiêu ưu nhã ăn hết cá, đặt đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng, nói:
“Giờ là thế kỷ 21, xã hội con người ngày càng phát triển. Là yêu quái thời đại mới, bọn bây cũng phải bắt kịp thời đại, trở thành yêu quái hội tụ đủ đạo đức, trí tuệ, thẩm mỹ và lao động.”
Các yêu quái: “………”
Cho hỏi, chúng nó vừa nghe viện trưởng nói chuyện hả? Sao cách nói chuyện y chang quản lý thế?
Không đúng, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, tại sao chúng nó phải trở thành yêu quái phát triển mọi mặt về đạo đức, trí tuệ, thẩm mỹ, lao động vậy hả hả hả!
Tôn thần, xin ngài đừng cái gì cũng nghe lời Đông Quân! Đông Quân sống ở xã hội con người hai mươi mấy năm, ngài ấy đã bị tư tưởng kỳ quặc của con người ăn sâu rồi a a a!
“Sao lại cứ cảm thấy có yêu quái đang mắng mình nhỉ?” Lăng Mục Du nói.
Đám yêu quái lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám mắng thầm nữa.
Lăng Mục Du thở dài: “Làm như trời sập xuống vậy, con dơi yêu kia học 5 năm đã thành thạo Hoa ngữ, chẳng lẽ bọn bây lại kém hơn một con dơi ngoại quốc?”
Ha hả, con dơi yêu kia dùng 5 năm đã học xong Hoa ngữ, thật giỏi.
Đúng. Con dơi yêu!
Palens Toledo bị nhốt trong văn phòng đột nhiên rùng mình, lấy cánh ôm lấy bản thân nhìn dáo dác xung quanh, không phát giác điều gì kỳ lạ.
Trong trang viên tại một tòa lâu đài cổ ở Châu, vài người đàn ông mặc âu phục đen ngồi giữa thư phòng mang phong cách Gothic (1), mặt mũi tên nào cũng tái nhợt, nhưng sự tái nhợt này không ảnh hưởng gì đến vẻ anh tuấn của họ, ngược lại tăng thêm một tia mị lực nguy hiểm.
“Palens đến Hoa quốc rồi?”
“Đúng vậy. Hơn nữa không phải là đi vào theo phương thức bình thường.”
“Cái tên ngu xuẩn, Hoa quốc bên đó có thần.”
“Còn có mấy tên yêu quái hung ác.”
Mấy người đàn ông nhớ đến vụ bị hành hung vào trăm năm trước mà sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
——————————–
(1) Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công Nguyên, người châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
24 chương
57 chương